Chap 22

Chapter 22

Quái lạ, không lẽ mình bị cảm cúm?

Ở Paris, có 1 người đang hắt xì hơi liên tục.

Vâng, thưa quý vị và các bạn, đó chính là Andre Harven vừa mới được nhắc đến trong câu chuyện của 2 anh em nhà William.

Andre, sau khi alô cho Candy thì nhảy lên 1 chiếc trực thăng và bay thẳng qua Pháp.

Thằng nhóc đã chịu từ bỏ kiếp sống bụi đời, quay về làm công tử.

Vừa về tới Paris, cha nó nói hôn ước bị hủy bỏ vì lí do nhà bên kia đã giải quyết hết khó khăn.

- Cha giúp họ hả?

- Ta chẳng giúp gì cả. Cũng hơi tiếc vì con bé bên đó khá môn đăng hộ đối, nhưng mà vì con bé đó không chịu nên họ đã đi tìm sự giúp đỡ khác. Và nhà Antonio đã giúp. Không điều kiện.

- Nói như cha nghĩa là tự ý cha đi đòi cưới con nhà người ta chứ đâu phải người ta muốn...

- Thì ta cũng là vì con.

- Cha nói con bé đó không chịu con hả?

- Làm sao cha biết là nó từ chối vì cái lí do gì. Với lại mày cũng đâu có thích. Mới làm mình làm mẩy bỏ đi mà!

- Tại vì...

- Thôi được rồi, ta sẽ tìm cho con 1 đám khác...

- Không! Con muốn con gái nhà đó.

- Nó có chịu đâu, chả lẽ ta phải vác cái thân già này đi đàm phán lần 2 à? Con làm như ta rảnh rỗi lắm.

- Lỡ như thằng Kevin...

- Nhà Antonio ấy hả? Nghe nói giúp đỡ không điều kiện đó!

- Tại cha hết! Đồ keo kiệt!

- Là ai bỏ đi hả thằng kia?

Hóa ra chính nó tự đào cái hố chôn mình.

Candy có thích nó đâu!

Ngay đến tên nó con bé còn chả thèm để ý.

Mà nó lại còn đánh con bé...

Nhưng nó có ghét mình đâu...

Mà làm gì có đứa con gái nào lại đi thích cái thằng đã đánh nó...

Andre Harven đang tự biên tự diễn tại bức tường The Wall of I Love You...

Nó lấy đá vẽ lên 1 hình nguệch ngoạc xấu khó chấp nhận...

Hình 1 thằng bé đang hôn lên cây kẹo.

Thằng bé đó mặc 1 chiếc áo

Và chiếc áo có chữ Andre.

Nhà Bá tước Spencer tổ chức tiệc. Tất cả thành viên gia tộc Spencer đều có mặt, gia đình William cũng (bị bắt buộc) tham dự đông đủ. Khách mời do Bá tước Spencer sắp xếp.

Tiếng nhạc du dương êm đềm...

Mọi người mặc áo quần sang trọng đang khiêu vũ...

Candy – sau khi nhảy với anh nó 1 bài, cũng ngồi 1 góc trầm ngâm...thằng chết tiệt ấy là hôn phu của mình...nó mò qua tận Manchester để bắt mình về...nhưng mà nó đối xử với mình cái kiểu đó...khi thì nóng...lúc lại lạnh...hèn gì nó hỏi mình có thấy tên nó quen không...hồi đó nói đại ra cho rồi...bày đặt lải nhải toàn điều khó hiểu...

Bá tước Spencer đi tới...

- Candy, con làm gì vậy?

- Grand père, con hơi mỏi chân...

- Ta muốn con gặp vài người, qua đây.

Ông dắt nó qua những bàn bên cạnh. Đó là ba mẹ nó, 1 cặp vợ chồng khách, và Kevin.

- Đây là gia đình Antonio, và con trai của họ. Cũng trạc tuổi con. 2 đứa làm quen đi!

- Thưa ngài Bá tước, cháu và Candy đã biết nhau rồi. – Kevin nhanh nhảu.

- Ồ...sao con không kể với ta? – ông quay sang nhìn Candy trìu mến...

- Dạ...con không nghĩ là chuyện này có gì quan trọng, grand père à.

- Quan trọng là nhà Antonio đã giúp chúng ta thoát khỏi khó khăn, con gái – bà William cười với nó.

- Cháu thay mặt gia đình xin cảm ơn ông bà một lần nữa, ông bà Antonio. – Candy lễ phép.

- Con bé ngoan quá – bà Antonio nhìn Kevin, rồi quay sang Candy - không có gì đâu cháu.

- Cháu hơi mệt, xin phép mọi người...cháu muốn nghỉ 1 chút.

Rồi nó biến liền không cho ai cản.

Candy thoáng thấy Kevin cười với nó.

Nhưng nó làm lơ.

Đi bộ ra vườn...gió mát quá...khu vườn vẫn đẹp như ngày nào...

Ông rất thích chơi cây cảnh. Có nhìu cây ở đây là do đích thân ông chăm sóc. Hồi nhỏ, mỗi lần sang Pháp, nó thích nhất là chơi đùa ở đây...

Rầm! ...

Tiểu thư bị chụp ếch.

Hình như nó vấp phải 1 cái gì đó...

Là cái chân...

...của Andre.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro