Chap 23


Chapter 23

- Ô!

- A!

Tính ra là gần 2 tuần 2 đứa nó không gặp nhau.

Và khi gặp lại thì chào nhau bằng cái ngôn ngữ quái dị như thế...

- Candy Akira Spencer... - Andre nhìn nó từ đầu xuống chân, thầm thì...

Thằng nhóc đang ngồi trên bãi cỏ...

Hôm nay nó mặc vest đuôi tôm màu trắng...đôi giày cũng trắng...nhìn đúng phong cách của 1 đại công tử.

Candy im lặng...bỗng dưng trong lòng trào dâng 1 niềm vui khó tả.

- Nè, làm gì đứng sững vậy? Sit down coi!

Con bé ngồi xuống, bên cạnh Andre...

- Mấy ngày nay cậu ở đâu vậy?

- Ở đây chứ đâu.

- Sao lại chuyển trường?

- Trục trặc kĩ thuật.

- Người cậu là cái máy tính hay sao mà kêu trục trặc hả? Hư phần cứng hay phần mềm để tôi sửa! – con bé cáu.

Andre chỉ vào bên trái ngực :

- Ở đây nè!

Candy lấy tay đập vô mặt thằng nhóc, vô vai nó, vô đầu nó, đập loạn xạ.

- Chết đi! Sao cái lúc bay qua đây không đụng trúng cái tên lửa nào rồi chết đi hả?

- Chết đi rồi ai chơi với cậu?

- Ai thèm hả? Ai chơi với cậu hả?

- Vậy chứ ai đang ngồi sát bên tôi vậy kìa?

- Cậu biểu tôi sit down mà!

- Vậy hả.

- Không thèm! – con bé đứng dậy.

Andre kéo tay nó lại...đôi giày cao gót làm nó loạng choạng té...

Thằng nhóc đỡ nó.

Một buổi tối đẹp trời...trên bãi cỏ, trong khu vườn yêu quý của Bá tước Spencer, một cảnh tượng chưa từng có đã diễn ra...

- Sao Candy đi lâu quá vậy nè?- bà William nhắc khéo.

- À, Kevin, cháu đi gọi nó đi.

- Dạ, thưa ngài Bá tước.

Kevin chạy 1 mạch, mừng như vừa được cho 1 cái gì quý giá ghê gớm lắm...

Nó chạy vào phòng Candy, bà giúp việc nói không có...

Đi khắp nơi trong nhà tìm vẫn chưa thấy...

Candy đang ngồi gọn trong lòng (nói đúng hơn là trên người) Andre.

- Tưởng cậu lại định đạp tôi... (pls coi lại chapter 1 để bít thêm chi tiết)

- Cũng tính dậy. Thả ra cho tôi đi coi!

- Ngu gì thả! Ngồi im đó đi. 1 chút xíu nữa...làm như nhẹ lắm không bằng.

- Muốn gì nói đi!

- Nếu không có chuyện gì xảy ra, có lẽ hôm nay là lễ đính hôn của tôi và cậu...

- Tôi cũng mới biết chuyện.

- Cảm thấy thế nào?

- Ờ...cũng không biết nữa...

- Tôi...lúc trước là nghĩ nếu mình không bỏ nhà đi thì sẽ phải cưới 1 người không quen biết...nhưng nếu tôi không bỏ đi thì chắc cũng sẽ không gặp được cậu...

- Ờ...nếu không thì tôi cũng chả phải khổ sở như vậy...toàn là bị đánh...bị té...bị toàn những chuyện gì đâu...

- Lúc đó...là tôi hiểu lầm cậu mà.

- Chắc vậy...

- Ai biểu ngu! Hỏi thì nói đi. Có cái tên thôi mà cũng lằng nhằng!

Con bé nhìn Andre, cười thầm...đó là cách nó nói xin lỗi...

- Mà thôi hôn ước đã hủy bỏ, nói làm gì cho mệt. – con bé cười

- Chỉ vậy thôi hả?

- Chắc vậy.

Nghe tiếng sột soạt trong bụi cây...1 cái bóng cao cao...

- Vậy còn chuyện buổi tối hôm đó? Tôi và cậu đã...– Andre nói lớn tiếng.

Từ trong bụi cây, Kevin nhảy ra:

- Candy, ngài Bá tước muốn gặp cô!

Candy lúc này, vẫn đang ngồi trên người Andre, lật đật đứng dậy.

Con bé chạy đi, vừa quay lại nhìn Andre:

- See you!

Còn lại 2 thằng con trai.

Lúc nãy ánh trăng còn đẹp lắm.

Bây giờ đã bị mây che khuất.

- Cậu vẫn cái kiểu như cũ – Kevin nhìn Andre.

- Mày cũng vậy, bon chen, thích tranh giành với tao.

- Bởi vì mày quá kiêu ngạo.

- Nên mày mới muốn vợ tao hả? (đã cưới đâu mà đòi)

- Chỉ chuẩn bị trở thành vợ mày thôi. Nhưng từ bây giờ Candy nhà Spencer sẽ là của tao. Mày hiểu đấy, nhà Antonio đã chìa tay ra giúp đỡ khi Williams gặp khó khăn. Trong khi đó gia đình mày lại yêu sách này nọ.

- Chuyện đó không liên quan tới mày. Và cũng đừng có mong con bé sẽ thích mày.

- Vậy sao? Mày tự tin quá đấy, vẫn cái thói đó...

- Rồi mày sẽ biết... - Andre cười nhạt.

- Mày...buổi tối hôm đó...là sao???

Andre nhún vai...rồi bỏ đi.

Kevin chạy lại chỗ những người lớn đang nói chuyện:

- Candy, cô nhảy với tôi 1 bản chứ?

- Xin lỗi, tôi hơi mệt.

- 2 đứa nhảy với nhau đi – mọi người khích lệ...

Nhìn khuôn mặt chờ đợi của Kevin, Candy ngần ngừ...

- D'accord. (đồng í)

Đó là 1 bản tình ca Pháp...

Nhẹ nhàng...

Kevin nhìn con bé...

Con bé nhìn lên trời...

-....Đêm đó...cô...cô...và Andre...không có gì chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro