Chap 25


Chapter 25

Hai đứa quay lại trường lúc học kì ba bắt đầu.

Candy lại đem về cho trường thêm 1 tấm bằng khen nhờ biểu hiện tốt của nó trong buổi hội thảo.

Còn Andre thì đem về sự nháo nhào trong trường học. Vì nó là thằng khá nổi tiếng (vì chuyện gì thì mọi người cũng biết rồi =.=), cho nên cái chuyện vừa mới chuyển trường được hơn 2 tuần rồi lại mò về làm cho bọn sinh viên nhiều chuyện trong trường được dịp nổ tung. Có đứa nói Candy qua Pháp là để tìm Andre về. Có đứa lại bảo vì Candy nên Andre mới chuyển trường. Có đứa đồn rằng 2 đứa nó giả bộ để qua Pháp cưới nhau (ặc ), lại có tin Andre đi chữa bệnh ung thư (ọe)...

Và cũng bởi vì Andre là 1 đứa nổi tiếng nên mấy cái chuyện đó nó xịt dễ dàng. Sau khi nó trừng mắt với 2 thằng đang nhiều chuyện, và chỉ nhìn mấy đứa con gái lớp nó bằng ánh mắt (lạnh lùng) bình thường của mình, tin đồn nhảm nhí nhanh chóng tắt. Và băng đảng Andre cùng với thành viên danh dự Candy William lại quay về vùng đất cũ, là cái bãi cỏ "năm xưa"...

- Đại ca, hay mình đi đâu chơi mừng đại ca và đại tỉ trở về đi! – 1 thằng lên tiếng.

Andre nhìn Candy cười đắc í:

- Mày nói ai là đại tỉ hả? Con bé này chỉ là đệ tử không chính thức của tao thôi.

- Ê, cái gì mà đệ tử không chính thức hả? Bị con gì cắn nên điên rồi à? – Candy cũng không vừa, đốp lại liền.

- Chứ không phải bị bà cắn hả? – 1 thằng khác chen vào.

- Ờ, muốn coi bà cắn không? Mà cũng không cần cắn nữa, giơ chân lên 1 phát...

- Thôi mà...Candy nè, biết tin gì chưa? – Phillip nhanh chóng chuyển đề tài.

- Đừng bộc lộ năng khiếu quá sớm như thế baby.

- Tin gì? Của ai? - con bé phớt lờ câu châm chọc của Andre.

- Sắp có học sinh mới.

- À, có nghe nói, nhưng mà không quan tâm. Có 10 đứa mới thì cũng chừng đó chuyện. Chả ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới hay tốc độ RAM của cái laptop của tôi. )

- Tao thừa biết cái đứa chuẩn bị vô đây là ai. – Andre tự nhiên khó chịu.

- Thôi kệ nó, đi chơi đi! – Candy tự nhiên hào hứng.

- Muốn đi đâu? Đừng nói là đi thám hiểm nữa nha bà nội!

- Nè sao cậu thích chui vô họng tui ngồi dồn 1 đống vậy hả? Muốn tôi chết nghẹn hả? – nó liếc Andre 1 cái, rồi quay qua mấy đứa kia – ê, đi Disney Land đi!

- Tới cái chỗ con nít chơi đó làm gì?

- Không phải tới để chơi đâu đồ điên, mà là tới coi người ta thi đó!

- Thi gì?

- Hí, thi hiphop kìa.

- Điên nặng. Coi hip của người ta à? Con gái kì cục!

- Ố là la, người quê mùa nhứt hành tinh đã xuất hiện! Hiphop là 1 thể loại nhảy nhạc hay nhảy đẹp máu không chịu được! Đi đi!

- Cậu là con gái nhà ai mà đi thích những thứ đó hả?

- Luật nước nào cấm con gái nhà nào không được thích cái gọi là "những thứ đó" ?

- Ờ thì luật không cấm nhưng mà tôi cấm.

- Tóm lại là không đi chứ gì?

Thằng nhóc khoanh tay ngó lên trời. Đám đàn em của nó đang im lặng ngoan ngoãn ngồi xem phim.

- Fine, tôi chẳng cần.

Con bé bỏ đi 1 mạch.

Thằng quỷ đó làm nó tức anh ách. Hiphop mà nó gọi là "cái thứ đó". Nó làm như nó ngon lắm không bằng. Không đi thì thôi làm gì phải nói cái kiểu đó. Cái đồ nhỏ mọn.

Con bé đang ngồi nguyền rủa Andre thì có điên thoại. Lúc này nó đang ở nhà ba mẹ. Nó mới dọn lại về đây được vài ngày.

Là điện thoại của Kevin.

Kevin hỏi thăm nó đủ thứ, toàn những chuyện vớ vẩn.

Mà con bé lại là đứa không biết nói những chuyện chán phèo như thế này, cuối cùng khi sức chịu đựng đã tới giới hạn thì nó mới phán 1 câu:

- Vậy mục đích của cuộc nói chiện này là gì?

- Chỉ để xem cô có khỏe không thôi mà...

Cúp máy xuống rồi con bé thấy lâng lâng...

Gọi điện thoại cho 1 đứa con gái mới quen đang sống ở 1 nước khác chỉ để biết con bé đó có khỏe không...

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro