Chap 31


Chapter 31

- Đi Disney Land đi! – Kevin đề nghị.

- Sao cũng được. – Candy trả lời, cố đẩy tay Kevin ra. Thằng nhóc cứ "vô tình" quàng vai Candy trước mắt Andre.

- Đi đi, nó thích chỗ đó mà! – Andre nhìn chằm chằm con bé.

Sophia nhận thấy tình hình là mình không được chú í tới, cũng nhanh nhảu:

- Em thích! Em thích! Đi Disney Land đi! – rồi nó nhìn Candy thách thức, khoác tay Andre thật chặt, đến nỗi thằng nhóc phải nhăn mặt càu nhàu:

- Cô bỏ tay tôi ra đi, đừng có dính cứng ngắt vậy khó chịu quá!

Con bé vội thả ra...lấm lét nhìn Candy, và tức.

Candy cười thầm : thằng quỷ đó với ai cũng hung hăng hết.

Vừa tới cổng Disney Land là vừa tầm cao điểm. Đường đi đông nghẹt những người là người. Có 1 chú hề kéo tay Candy, Andre thấy liền đi theo.

Kevin và Sophia thì đang được con gấu ưu ái ôm thiệt chặt.

Chú hề đang "giở trò sàm sỡ" vuốt má Candy.

Andre tức khí chạy đến lôi con bé đi, không quên tặng cho chú hề 1 bụp khuyến mãi.

2 anh em nhà Antonio theo sau, Andre và Candy đã leo lên cáp treo đi mất. Thực ra tất cả là do Phillip đạo diễn )

- Cậu đừng làm như vậy nữa. Là tôi tình nguyện đi với Kevin, tôi sẽ khó xử lắm...

- Tình nguyện đi mà cái mặt như đưa đám vậy hả?

- Đưa đám cậu á! Không lẽ vừa đi ngoài đường vừa toe toét cười à?

- Ít ra cũng đừng có cái vẻ mặt như vậy chứ!

- Cậu là má tôi đấy à?

- Không dám.

- Vậy thì mặc kệ tôi đi, nhiều chuyện.

- À nè, quen cái thằng đó ở đâu vậy?

- Thằng nào? Chú hề hồi nãy hả? Ai quen gì đâu!

- Điên! Tự nhiên lôi chú hề dô đây làm gì? Là thằng Kevin đó. Quen hồi nào?

- À...quen trên đường đi Pháp.

- Kể nghe coi.

- Làm gì?

- Kể đi.

- Không.

- Ở đây là trên không, chỉ có 2 người...

- Có 2 người hay 1 người thì cũng không kể.

- ...cậu không sợ tôi làm gì cậu hả? – thằng nhóc trưng ra cái bộ mặt cực kì nham hiểm.

Con bé lừ mắt :

- Thì kể! Đừng có chứng tỏ cho người ta thấy sự nguy hiểm của cậu nữa!

- Hehehe...

- Kevin ngồi gần tôi trên máy bay, lúc đó tôi đi dự hội thảo đó.Rồi cậu ta hỏi tôi có cái gì đọc không, hỏi bằng đủ thứ tiếng. Rồi trong hội thảo cũng có mặt cậu ta. Lúc tôi ở Quiberon cũng gặp cậu ta. Nói chung là có duyên lắm á!

- Chuyến bay từ Anh sang Pháp hả?

- Ờ, từ Manchester sang Lyon.

- Thằng đó đi chung với cậu...

- Thì đó! Nói nãy giờ nghe không hiểu hả?

- Nhưng mà...đây là lần đầu tiên anh em nó sang đây.

Lúc này...ở dưới đất...nhờ vùng vẫy + kháng cự quyết liệt nên cuối cùng Sophia cũng thoát khỏi con gấu và đi giải cứu cho anh trai.

- Anh, 2 người kia đi rồi. Anh Andre đi với con bé đó đó!

- Nhân tiện, em đã làm gì với Candy hả?

- Em chẳng làm fi2 hết. – con bé ngúng nguẩy.

- Anh hỏi lại, em đã làm gì với cô ấy rồi?

- Ai cũng vậy, sao lúc nào cũng là con bé đó hả?

- Nói!

- Em tặng cho bạn nó mấy cái dao lam làm kỉ niệm...mà ai dè...hôm bữa lại thấy tay nó quấn băng...

- Đúng là em thiệt! Anh nói gì với em trước khi qua đây hả?

- Em đã làm theo lời anh dặn, không được làm hại con bé đó...nhưng mà em có cố ý làm nó đâu...

- Cố ý hay không anh không cần biết. Chỉ cần em đụng đến 1 sợi tóc cô ấy 1 lần nữa...làm cho chuyện tốt của anh thất bại...anh sẽ làm gì em thì em biết rồi đấy!

- Cùng lắm là anh gửi em về nước! Lúc đó em lại quay lại, chẳng có vẫn đề gì lớn, đừng hù dọa em như hù con nít nữa!

- Anh sẽ giết Andre Harven.

***

- Ý cậu là gì?

- Tôi chẳng có ý gì hết, tôi chỉ thấy lạ vậy thôi.

- Tức là...cậu ta...Kevin cố ý tiếp cận tôi?

- No idea!

- Để làm gì chứ? Nếu xét hoàn cảnh của tôi lúc đó thì tôi mới cần phải tiếp cận cậu ấy! Cậu thôi đi. Chuyện này chấm dứt tại đây.

- Tùy cậu! – thằng nhóc nhún vai.

Con bé không nói gì. Nó đang nhìn qua ô kính cáp treo.Từ trên cao nhìn xuống dưới bao giờ thấy cảnh cũng thật đẹp.

Andre đã lại gần nó từ lúc nào... (cáp treo có 2 cái băng ghế đối diện nhau, hồi nãy Andre ngồi đối diện, bây giờ nó qua ngồi gần – chú thích dành cho những ai chưa biết^ ^)

Thằng nhóc nắm tay nó...

- Còn đau không?

- Mới đầu có, bây giờ đang lên da non nên hơi ngứa...

- Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cậu...nói cho tôi nghe đi... - Andre nói giọng nài nỉ.

- Tôi...

- Nhìn cậu bị thương...mà bản thân tôi lại không biết gì...thật sự...tôi không chịu nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro