Chap 32
Chapter 32
Andre nhìn vào mắt Candy dịu dàng...
Con bé bối rối :
- Cậu...cậu...
Và nó đẩy Andre ra:
- Xê ra đi!!!!!! Tôi không nói đâu!!!!!!!
Quay mặt đi, con bé cố dấu sự xấu hổ đang dần dần nhuộm hồng đôi má...
Cáp treo đã hạ xuống. Candy mừng như vừa mới trải qua 1 chuyện gìghê gớm lắm.
2 đứa nó đứng chờ anh em Kevin chỗ cổng.
"Cuộc đi chơi giữa 2 cặp" kết thúc, 1 cách lãng xẹt.
Sáng nay, ở cổng trường, Sophia vẫn bám chặt lấy Andre. 4 người chạm mặt nhau. 1 lát, Kevin nói đưa Candy vào lớp. Andre bảo có chuyện muốn nói với Candy. Kevin đưa em gái vào trước, khuôn mặt hiện rõ vẻ khó chịu. Còn Sophia vùng vẫy giật cánh tay anh trai ra:
- Andre là của em, tại sao em phải để anh ấy nói chuyện với chị?
- Là Andre của cô đòi nói chuyện với tôi mà?
Kevin lôi mạnh Sophia, trước khi quay đi con bé liếc nhìn Candy : Tôi đã cảnh cáo chị rồi mà!
- Bó tay, anh em 1 trời 1 vực! – Candy nhún vai nói với Andre khi 2 anh em nhà Antonio đã đi khỏi.
- Kệ mấy người đó đi. Tối nay cậu rảnh không? Tôi định trưa sẽ hỏi nhưng tôi bị bám quá nên chắc là không tới chỗ bãi cỏ được.
- À...ngoài việc đi học ra thì có rảnh.
- Vậy tôi qua nhà đón cậu nha.
- Làm gì? – con bé thắc mắc.
- Tôi muốn dẫn cậu đến chỗ này. 1 hồi không được kêu bận đâu.
- Hên xui – nó cười tinh quái.
- Chỉ có hên chứ không được xui. – thằng nhóc trừng mắt.
Sau khi 2 đứa chia 2 ngả vào lớp, ở nơi 2 đứa vừa nói chuyện, Kevin và Sophia nhìn nhau.
- Con bé đó có thích anh đâu!
Kevin không nói gì.
- Đã có anh rồi mà Andre hẹn đi đâu cũng đi được. Hừ, cái loại con gái đó...
- Loại con gái gì hả? – Kevin tự nhiên nổi cáu.
- Nó chẳng có gì xứng với anh hết. Không hiểu nổi tại sao anh lại mê nó đến thế!
- Đó là chuyện của anh.
- Mặc dù em không thích nó, nhưng nó mà không thuộc về anh thì Andre chẳng thể nào là của em được. Vì thế đây cũng là chuyện của em.
Sophia bỏ đi.
Đến chiều.
Trời mưa rất to.
Thời tiết ở đây rất kì cục, mưa xuống 1 cái là lạnh liền. Và bây giờ nó đang co ro trong lớp học. Không mang theo dù. Điện thoại cũng để quên ở nhà.
Mọi người đã về hết.
Sân trường càng lúc càng thưa thớt dần. Mọi người đang nhanh chóng băng qua sân trường để đến cổng. Nhìn qua cửa sổ tầng 5, con bé nhận thấy cả học viện như bị bao phủ bởi 1 lớp sương mù ngày càng dày đặc.
Lạnh quá...
Sau giờ tan học, hệ thống điện ở trường này tự động tắt.
Và trời càng ngày càng tối...
Con bé đứng dậy bước ra khỏi lớp...
Đi mưa về vậy.
Nó xoay cửa...
Không được.
Nó đi về cuối lớp mở cánh cửa thứ 2...
Cũng không mở được.
Nhìn qua lớp kính mờ mờ...cửa đã bị khóa.
Lúc này Andre đang thong dong lái xe đến nhà Candy.
Nó chờ 20' ngoài cổng vẫn không thấy con bé xuất hiện.
Nhấn chuông cửa.
Bà quản gia nói Candy chưa về.
Con nhóc chết tiệt!
Mình đã nói như vậy rồi mà cũng cho mình leo cây được.
Rõ ràng là nó chơi mình.
Andre lái xe quanh chỗ nhà Candy, hi vọng sẽ thấy con bé đứng ở góc đường càu nhàu nó đến trễ.
Chẳng có ai hết.
Hôm nay có buổi diễn hiphop của cái nhóm nhảy gì đó rất nổi tiếng. Phillip đã bắt Andre phải rủ con bé đi xem bằng được.
Tức mình, thằng nhóc quay về. Mai mà để tôi gặp cậu thì tôi sẽ cho cậu 1 trận.
Candy đập kính rầm rầm. Nó giật mạnh cái tay nắm cửa...
Vô ích.
Trời càng lúc càng lạnh.
Tối quá...
Lạnh nữa...
Có lẽ đã trễ lắm rồi...
Kiểu này chắc phải cho Andre leo cây...
Candy áp mặt vào kính cửa sổ...thành phố đã bắt đầu sáng đèn. Có nghĩa là trời đã tối lắm rồi.
Càng lúc càng lạnh...
Nó nghĩ chắc cái mũi của nó bị đông cứng lại rồi..
Tay chân bắt đầu ko còn cảm giác...
Con bé đang lịm dần...
Trong mê man, nó thấy có người phá cửa cứu nó ra...gọi tên nó thật to...
Người đó đang bồng nó trên tay...ôm chặt nó vào lòng...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro