Chap 4
Chapter 4
Cuối giờ, có thằng kéo tay Candy lại :
- Bạn đừng để bụng chuyện của Andre, nó cũng vì hoàn cảnh gia đình mà mới trở thành như thế...
- Là sao?
- Nó bị bắt ép cưới 1 con nhỏ lạ hoắc lạ huơ nên tức khí bỏ nhà ra đi...
Hm...cũng như mình thôi mà...- Candy nghĩ bụng.
- Ờ, tội há...
- Ừa, mà nè, không phải là Candy không có bạn đâu, mình luôn mong được làm bạn với Candy...mình thích ăn kẹo...
Ọc, thích ăn kẹo...là thích ăn mình hả...thiệt tình...
- Ờ ờ...cảm ơn...tui đi nha...
Bay thiệt nhanh khỏi thằng đeo kính cận đầu tóc bù xù dòm mặt hiền hiền, con bé thấy mình cũng nên thông cảm chuyện thằng kia, thôi tha cho nó (hông biết ai tha ai ) , với lại gây với nó mắc công mang tiếng xấu sau này đào đâu ra người yêu để đem về nhà trình diện...
Từ hôm đó trở đi, mỗi lần thấy Andre trong trường là Candy cong đuôi lên chạy...hầu như lần nào nó cũng chạy thoát. He he, tránh voi chả xấu mặt nào...mặc dù thằng đấy chỉ cỡ con heo là cùng...hí hí hí...
- Nghĩ sao kêu tao là heo hả?
- Sặc! Mày tới đây làm gì? – nhìn quanh không có ai con bé cũng hơi yên tâm – 1 mình thằng này thì mình dợt đẹp!
- Chỗ này là chỗ của mày hả? Tao đâu có thấy tên mày đâu...
- Thì đó! Cho mày đó! Đây chả thèm gây với cái đồ... - đang tính nói thêm chữ "thần kinh" thì tự nhiên nó ngưng lại, chợt thấy thương hại Andre...
- Đồ gì hả?
- Chả đồ gì cả!
- Nói!
- Đồ tức là quần áo để mặc chứ là gì!
Andre chụp tay nó lại, dồn vô gốc cây:
- Nói đi, đồ gì?
Thấy ánh mắt Andre, Candy chợt run run...
- Thì...thì...đồ con nít!
- Nghĩ sao nói tao con nít hả?
Thằng nhóc chụp lấy tay Candy, hun 1 phát lên má...Con bé tức khí dùng đầu cốp 1 phát :
- Mày không chỉ là thằng con nít mà còn là cái đồ biến thái, đồ chết bằm chết tiệt chết dẫm chết đạp chết sông chết núi chết ao chết hồ chết bờ chết bụi...(ặc ặc)
Lần này người đi trước là Andre. Candy ngồi lại, không nói nên lời...17 năm chưa từng cầm tay thằng con trai nào, vậy mà...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro