Chap 47


Chapter 47

2 tuần tiếp theo trôi qua yên bình...

Nắng hè bắt đầu chói chang trên ô cửa sổ...và như nhuộm vàng cả đồng cỏ xanh...

1 ngày hè thật đẹp...

Andre ra viện...

Không như ngày trước...lúc bị gãy xương tay...lúc đó chỉ có mình Candy đến đón...

Hôm nay...cả gia đình Andre đến đông đủ (nói cho màu chứ cả gia đình có đúng i 3 người )

Và không có Candy.

Andre hồi phục nhanh chóng và không có bất kì triệu chứng nguy hiểm nào...

Thằng nhóc lóc cóc bò đến nhà Candy.

Lần này vẫn chưa tởn...1 mình 1 chiếc Rolls-Royce...

Candy đang ở ngoài vườn...

Thấy Andre từ từ đi tới...nó ngớ người...

- Tôi biết cậu sáng nay ra viện...

- Vậy sao cậu không tới?

- Tại sao tôi phải tới??? Cậu là má tôi à?

- Không phải má cậu thì cậu không tới thăm hả?

- Chắc vậy.

- Chứ hồi bữa ai vừa ôm tôi vừa bù lu bù loa vậy?

Con bé nhăn mặt.

- Còn trưng cái mặt đầy nước mắt nước mũi mà chào buổi sáng tôi nữa...

- Cái đó...là tôi tưởng cậu sắp chết mà...

- Nếu...tôi chết đi thì sao??? Cậu vẫn sẽ...với Kevin... - khuôn mặt Andre chùng xuống.

- Tôi...đã...hủy hôn ước với Kevin rồi...gia đình tôi cũng đã qua bên đó xin lỗi rồi...

- Tôi biết tại sao cậu lại bỏ tôi mà đi với Kevin...không phải vì cậu không yêu tôi...nếu không yêu tôi thì lúc tôi bị tai nạn cậu đã không luống cuống tới nỗi mặc cả bộ lễ phục đến bệnh viện...

- Chẳng có nguyên nhân gì cả...

Candy quay mặt đi, tránh ánh mắt của Andre.

Thằng nhóc chụp tay nó lại:

- Nghe nè...tôi biết hết rồi...tối hôm đó cậu đã tới nhà tôi...

- Không nghe...không nghe gì hết...không biết gì hết...không muốn nghe nữa...đi đi!

Con bé bịt tai, nhắm mắt lại...

- Cậu đừng như vậy nữa mà...tôi không muốn thấy cậu như vậy đâu!!!

Andre nắm chặt lấy tay Candy:

- Cái đó...là do Sophia làm ra...con bé đến nhà tôi lúc tôi đang tắm...và nó muốn cậu hiểu lầm...sao cậu không tin tôi hả?

- Tôi không tin gì hết...tôi chỉ tin vào mắt mình. Tôi học luật, đối với tôi...bằng chứng là quan trọng nhất.

- Như vậy...lời giải thích của tôi chẳng có ý nghĩa gì hết sao???

Candy lặng im không nói...

- Cho dù tôi đã suýt mất đi tính mạng...tới đây chỉ để giải thích cho cậu???

- Andre...

- Cậu nói đi...sao cậu nhẫn tâm quá vậy? Candy William???

- Tôi không biết mà...Andre...tôi đã vì cậu..làm tổn thương Kevin...tôi không thể...

- Vậy cậu có thể làm tổn thương tôi sao?

Nước mắt từ từ ứa ra trên khuôn mặt...Andre...

- Andre...cậu đừng như vậy mà...

Candy òa khóc...

2 đứa ôm nhau...khóc...

...1 hồi lâu...

- Tại sao Maria lại làm vậy với tôi?

- Nếu không nhờ nó thì bây giờ cậu đã là của người ta rồi...nó mà không nói thì...

- Thì sao hả?

Candy ngồi phắt dậy.

- Cậu sẽ...con bé Sophia thiệt hả???

- Chả biết...

- Nói đi! Maria mà không nói thì cậu làm gì hả?

- Thì...tôi sẽ đến phá banh cái lễ đính hôn ngu ngốc của cậu.

Con bé thở ra:

- Tôi cũng mong có người tới phá...rồi tôi sẽ chẳng phải áy náy thế này...

...cứ thế...trên bãi cỏ xanh mướt của ông ngoại...

2 đứa nằm bên nhau...ngắm nhìn bầu trời...những thắc mắc trong lòng...từ từ...được nói hết...

1 ngày thật đẹp.

11:30 p.m. ngày 3.7

Candy lọ mọ đến The Wall of Love.

Thằng đó nó có bị thần kinh không mà đêm hôm khuya khoắt lại bắt mình mò đến tận đây...

Nó ở không rảnh quá mà...

Con nhóc vừa đi vừa nguyền rủa Andre tới tấp...

Andre xuất hiện...kéo tay nó đến 1 góc bức tường...

12:00 P.m.

Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday to honey

Happy birthday to you

Andre hát...tiếng hát...dở không chịu được...

Candy ôm bụng cười ngặt nghẽo...

- Merci...nhưng mà 12h đêm tới đây chỉ để nghe bài hát dở ẹc này thôi hả?

- Không giỡn mà...đây là quà sinh nhật của cậu...

Andre đỏ mặt...chỉ tay vào góc tường...

Những nét vẽ nguệch ngoạc...có vẻ đã được làm mờ đi...

Andre viết lên đó vài chữ...

Rồi quỳ xuống:

- Lần thứ 3...tôi cầu hôn cậu...

Nó lấy từ trong túi...chiếc nhẫn Diamond's Tear...nguyên vẹn...

- Từ giờ phút này trở đi...những gì bị cáo nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa...tất nhiên...bị cáo cũng có thể im lặng...im lặng là đồng í...

Andre mỉm cười.

- Tôi sẽ không bao giờ tháo nó ra nữa...

1 nụ hôn ngọt ngào...

Ngay trước Le mur des Je t'aime...

12:13 a.m July 4.

Candy William tròn 18 tuổi.

***

Nếu ai đó có dịp đến Paris...hãy ghé thăm bức tường bên cạnh bờ sông Seine...họ sẽ thấy ở đó...1 bức tranh...1 cậu bé mặc chiếc áo có chữ Andre...đang hôn chiếc kẹo...phía dưới là câu Je t'aime...

Dưới nữa là Je t'aime aussi.

-----The end-----

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro