Chap 5


Chapter 5

1 buổi trưa...dưới bóng cây mát rượi...trên bãi cỏ xanh mướt...con bé tai đeo headphone, chân để máy tính, mắt lim dim, miệng ú ớ là lá la theo nhịp nhạc...bản nhạc thế này mà mấy shop đĩa quanh đây hẻm bán...chán thiệt...Hungari Sonata...càng nghe càng thèm...thêm bản này nữa là mình có full nhạc của Richard Clayderman...

Đúng là sở thích quý tộc của con nhà quý tộc...sưu tập đĩa gốc nhạc cổ điển (cái loại đĩa to to mà bỏ vô máy hát quay quay phát ra tiếng nhạc í). Candy William 17 gần 18 tuổi, sinh viên Luật Quốc tế, mới có nụ hôn đầu đời tại đây – ngày hôm qua.

Một cơn gió chết tiệt đột ngột thổi qua, tiểu thư của chúng ta dọn dẹp đồ đạc (nói cho nhìu zô chứ thực ra có mình cái laptop ). Con bé băng qua bãi cỏ đến kí túc xá khoa Luật Thương mại. Vừa đi vừa rủa thầm...cái thằng quỷ kia biết điều nên chết ở đâu cả tuần nay...cũng tốt, ta mà thấy nữa là ta xé thịt...

Đột nhiên nó thấy ở bên kia hồ nước có dáng người quen quen, quen hơn cả là cái thứ thằng đó đang huơ huơ trên tay : Hungari Sonata. Không kịp suy nghĩ, con bé lao thẳng tới chỗ đó...

- Con nhóc đó tới kìa đại ca! – 1 thằng đàn em của Andre nhận ra nó.

- Bữa trước bị 1 trận vẫn chưa chừa... - 1 thằng khác bon chen.

- Đi chỗ khác hết đi! – Andre nhìn 1 hồi mới lên tiếng.

- Nè...nè...

- Nè...

- Nè...

- Nè...

- Nè...

- Nè...

- Định nè tới sáng mai hả?

- À...ờ...thì...

- Vậy cứ típ tục đi, tôi đi đây.

- Hả??? Không mà...

- Vậy chứ muốn giè?

- Ờ... à... (đang bận suy nghĩ nên nói làm sao)

Andre bỏ đi 1 nước...

- Ê! Nè! Nè! – Candy chạy theo kéo tay lại.

- Làm cái gì vậy hả? Muốn gì nói lẹ đi, đừng nắm tay con trai nhà lành giữa ban ngày ban mặt thế này!

Candy vẫn nắm chặt không chịu buông...ánh mắt long lanh thống thiết, miệng lắp bắp không nói nên lời...( giống con gái đi tỏ tình quá hé)

Andre cười nham hiểm:

- Đã nói không thích rồi sao cô cứ bám theo tôi vậy hả?

Câu đó được phát đi với volume dành cho nửa số dân trong trường.

Con bé buông tay, mặt đỏ bừng, quê ko chịu được:

- Cho tui cái đó đi! – chỉ tay zô cái đĩa...

- Không! – Andre bỏ đi 1 nước.

- Cho đi! – Candy níu áo lại.

- Không! – Andre gạt tay ra.

- Đi mà đi mà đi mà...cái đó tui tìm khắp nơi mà không có á...

- [Lơ đẹp]

- Đi mà...rồi muốn tui làm gì cũng đc. (tính tình con nít mún gì là phải được nấy)

Nghe xong câu đó Andre quay phắt lại:

- Thiệt hông?

Thấy cái mẹt nham hiểm của thằng kia, Candy hơi lo lo:

- Tất nhiên là trừ ba cái chiện abcdxyz gì gì đó rồi...

- Biếu cũng không thèm! Con nít miệng còn hôi sữa!

- Còn đỡ hơn cậu... - tính làm ầm lên nhưng vì mục đích cao cả đành phải nhịn:

- Thôi bán cho tui đi, bao nhiêu cũng được!

- Đây không cần tiền!

- Vậy chứ làm sao mới chịu hả?

- Làm cho tôi 3 việc!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro