Chap 9


Chapter 9

Con bé vừa bước đc đúng 4 bước, Andre té xuống đất cái rầm.

Nó hốt hoảng chạy lại:

- Bị gì vậy? Đứng lên coi!

Andre không trả lời...dưới lớp áo, cánh tay của nó...đầy máu...

Candy vừa khóc vừa móc điện thoại ra...113 hả...hay 114...hay 115...hay 119...nó lần lượt gọi hết từng đó số, cuối cùng cũng gọi được xe cấp cứu...(Ken cũng không biết xe cấp cứu số mấy ^ ^!)

Andre bị nứt xương ống tay phải nằm viện 1 tuần. Lúc bác sĩ muốn gặp người thân bệnh nhân thì Andre lắc đầu :

- Người thân tôi không có ở Manchester...

Thế là Candy William phải làm y tá ko công kiêm người thân dỏm cho thằng nhóc trong suốt 1 tuần. Ôi lạy chúa...1 tuần chết tiệt...1 tuần kinh khủng nhất trong đời tiểu thư...Andre chê cơm bệnh viện đòi ăn cơm tiệm, Candy phải chạy đi mua, mua về nó chê dở...rồi nó đòi ăn cháo, con bé đem cháo về nó lại chê cháo nguội...nó đòi uống sữa, Candy đem tới nó chê sữa không lạnh...gọt táo cho nó ăn thì nó chê táo chua, ăn xoài thì rên sao xoài ngọt quá...

Cũng kì cục, con bé kiên nhẫn quá sức cho phép, cũng chẳng hề cằn nhằn...

Thứ 7, Andre xuất viện. Vì nó không cho Candy nói với bọn đàn em nên chỉ có mình con bé tới đón. Candy đem theo 1 chồng tập:

- Nè tui mượn tập của mấy thằng kia chép bài lại cho cậu rồi đó, ráng học hành đàng hoàng đi, tui đây còn không chép bài cho mình mà tui chép cho cậu đó, hí hí, mình thiệt là tốt bụng! (nó toàn dùng laptop học nên làm thế quái nào mà có vở được).

- C...c...cảm...cảm...(nó muốn nói cảm ơn đấy ạ, nhưng mà nói không đc vì chắc nói ra xấu hổ ^____^)

- Cảm cúm hả? Để đi nói bác sĩ.

- Không phải...Cậu muốn ăn gì hay đi công viên chơi không tôi dắt đi.

- Ăn thì đây chả thèm, còn công viên thì dành cho mấy đứa con nít, chán òm. Tui muốn đi thám hiểm.

- Đồ quái dị!

- Đi mà đi mà...từ nhỏ tui đã thích đi thám hiểm rồi nhưng mà chưa được đi lần nào hà...

- Đi thì đi! Làm như ghê lắm...Muốn đi mấy ngày?

- Ọc! Sáng mai đi chiều mai về anh hai.

- Ê giỡn hay thiệt đó? Thám hiểm 1 ngày thì thám hiểm cái nỗi gì? Thám hiểm sở thú hả?

- Đi mà...đi mà...đi..đi...

Vậy là đúng 9h sáng hôm sau 2 đứa có mặt tại ga xe lửa. Andre thấy con bé tới làm bộ tròn mắt:

- Ủa, không mặc váy nữa hả?

Candy đáp trả bằng 1 cái lườm đứt mắt.

- Nè, lỡ mà con mắt đó mất đà rớt xuống đất thì đây không chịu trách nhiệm đâu nha...

Con bé phì cười...

Một buổi sáng (hình như) khá vui vẻ...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro