Chương 9 - END

Đừng phân loại tình yêu. Đúng vậy, tôi nghĩ mình yêu Trần Bá Văn.

Người tôi yêu tên là Khương Điển, Khương trong Khương Tử Nha và Điển trong từ điển.


Sau Tết Nguyên đán, Đài Bắc luôn miễn cưỡng chuyển mình để mùa xuân đến, và đón những cơn mưa phùn không ngừng trong một thời gian dài.

Trời lạnh và ẩm ướt, quần áo trên dưới đều ướt đẫm và dễ dính chặt vào da. Con người bị những đám mây đen của Đài Bắc phủ lên. Những giọt mưa dường như lấy đi thứ gì đó khiến những điều sâu thẳm trở nên rõ ràng hơn. Mưa liên tục không thể dập tắt được sự nóng bỏng trong lòng một người đàn ông.

Trần Bá Văn là người sẽ hành động một khi anh ấy đưa ra quyết định.

Anh ấy không thể chờ đợi để kéo thiên thần vào lòng mình và cùng nhau chìm xuống.


Mưa ngoài cửa sổ nhỏ giọt, nhưng căn phòng lại nhàn nhã. Khương Điển nằm trên ghế sofa vuốt ve A Hổ đang ngủ trong vòng tay cậu. Ngày nghỉ không có việc làm, phải nghỉ ngơi và nạp năng lượng. Mặc dù không có việc làm cũng là một chuyện phiền phức, nhưng Khương Điển hiện tại lựa chọn thuận theo tự nhiên. Chậm rãi nhắm mắt, đúng lúc Khương Điển sắp ngủ thiếp đi cùng A Hổ, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ sự im lặng trong phòng, đánh thức con mèo và khiến Khương Điển ngồi dậy.

" Khương Điển, xuống đây!"

Sau khi trả lời điện thoại, tiếng mưa bên ngoài cửa sổ át đi mọi thứ, cậu hầu như không nghe thấy giọng nói của Trần Bá Văn, Khương Điển đang hơi buồn ngủ, lập tức tỉnh dậy.

"Hử? Mùa đông trời lại đang mưa, vừa ướt vừa lạnh mà anh làm gì ngoài đó vậy?"

"Công tác quảng bá cho Kỳ tích đã kết thúc, anh còn nợ em một lời tỏ tình chính thức."

"...Hả?"

"Xuống đây nhanh lên, điện thoại của anh ngâm trong mưa lâu sợ là hỏng mất."

Khương Điển nhìn chằm chằm vào điện thoại hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, sau đó nhảy dựng lên chạy đến cửa sổ. Cậu mơ hồ nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc và một người đàn ông cao 186cm đang đứng đó dưới mưa.

Trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ "Tên này là đồ ngốc". Khương Điển vội vàng mặc quần áo, cầm ô đi ra ngoài.
A Hổ vừa mới tỉnh lại, nhảy trở lại ghế sofa, nhìn Khương Điển hấp ta hấp tấp. Cửa vừa đóng lại, nó kêu meo meo, lắc đầu, nằm xuống nhắm mắt.

"Điển Điển!"

Sau khi xuống lầu, Khương Điển nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của Trần Bá Văn, cậu đảo mắt dữ dội. Cầm ô bước mạnh vào vũng nước, tạo thành một làn sóng gợn lớn. Ống quần ướt đẫm, dính chặt vào người. Hơi nước và lạnh thấm vào da thịt, nhưng Khương Điển không quan tâm.

"Đồ ngốc, trời lạnh thế này, không có ô thì cũng phải trú mưa ở đâu chứ."

Chiếc khăn trong tay cậu ném thẳng vào mặt Trần Bá Văn, anh lau vội nước mưa và tóc ướt trên mặt.

"Bởi vì như vậy chúng ta có thể cùng che chung một chiếc ô."

Nụ cười ngốc nghếch của Trần Bá Văn bị chiếc khăn che mất, không nhìn thấy được, nhưng Khương Điển có thể tưởng tượng ra nét cười giả lả và vẻ mặt pha trò của anh ta.

"Cảm lạnh ảnh hưởng đến công việc thì sao? Thật ngốc nghếch."

Sau khi giũ khăn ra, Khương Điển cười nhạo mái tóc xù xoắn xít và đưa tay ra để chỉnh lại tóc cho Trần Bá Văn. Trần Bá Văn cúi đầu cầm lấy cán ô để cậu làm, Khương Điển cũng nhân cơ hội này chỉnh lại tóc cho anh bằng cả hai tay.

"Việc quảng bá Kỳ Tích sắp kết thúc rồi, vậy có ổn không?"

Khoảng cách giữa họ vô thức được rút ngắn lại. Khi Khương Điển nhận ra điều đó, tư thế của họ giống như vòng tay của cậu đang ôm lấy Trần Bá Văn. Anh mở to mắt như thể đang mong đợi điều gì đó. Vào lúc đó, Khương Điển nghĩ rằng những chú chó lớn đang chờ được cho ăn dường như cũng có vẻ ngoài giống vậy. Nghĩ đến đây, Khương Điển mỉm cười, cánh tay quấn lấy cổ Trần Bá Văn.

"Em có thể làm gì?"

Màn mưa ngăn cách với thế giới dưới chiếc ô. Những giọt mưa đập vào mặt ô cũng đập vào dây tim của Trần Bá Văn. Khương Điển nghiêng đầu, giọng điệu cao dần, khóe miệng nhếch lên với vẻ đắc ý, khiến Trần Bá Văn càng quyết tâm mở miệng.

" Khương Điển! Anh có thể--"

"Anh hét cái gì thế, đồ ngốc?"

Khương Điển vội vàng che miệng Trần Bá Văn và nhìn xung quanh. Bởi vì trời đang mưa, trên đường không có người qua lại. Không giống như vẻ mặt có phần bối rối của Khương Điển, đôi mắt của Trần Bá Văn tràn đầy sự cưng chiều và ý cười.

"Vậy anh có thể làm bạn trai của em không?"

Trần Bá Văn nắm lấy bàn tay đang che miệng của Khương Điển và giữ chặt, nghiêng đầu thì thầm vào tai Khương Điển.

"⋯⋯Em nghĩ anh nên lên lầu thay đồ trước, đừng để bị cảm lạnh."

Khương Điển cúi đầu nhìn vũng nước trên mặt đất. Cậu muốn kéo Trần Bá Văn đi cùng, nhưng lại phát hiện không kéo được.

"Này, Trần Bá Văn, đi thôi!"

"Nếu em không trả lời thì anh không đi."

Lúc này, Khương Điển đột nhiên cảm thấy mình là chủ của một con chó lớn sắp đến giờ về nhà, nhưng con chó kia lại không muốn đi, muốn tiếp tục chơi đùa.

"Nhanh lên, lạnh quá, quần em ướt hết rồi."

Nhìn Trần Bá Văn bằng ánh mắt đáng thương, cậu giả vờ như bị cóng thật. Khương Điển tự nhiên thấy khinh bỉ bản thân vì đã dùng diễn xuất ở tình huống như thế này, nhưng đồng thời cậu cũng nghĩ---ừm, thế này thực sự hữu ích.

"Được rồi..."

Nhìn sự thỏa hiệp của Trần Bá Văn, Khương Điển cười mỹ mãn, nắm tay nhau cùng đi. Sau khi vào cầu thang, Khương Điển dừng lại khi sắp đến cửa, quay người khi đang đứng cao hơn Trần Bá Văn một bậc.

"Anh đã sẵn sàng đến nhà em với một thân phận khác chưa?"

Khương Điển cúi người hôn lên môi Bá Văn, sau đó lùi lại, mở cửa bằng chìa khóa trong lúc Trần Bá Văn vẫn còn choáng váng.

"Đừng đứng ngây ra ở đó nữa, vào đi. Anh thực sự rất giỏi chọn thời điểm. Hôm nay, bạn cùng phòng của em đều về nhà, chỉ có em ở lại đây trông mèo."

Trần Bá Văn dần thẩm thấu xem chuyện gì vừa xảy ra. Anh muốn hét lên phấn khích, nhưng không dám phát ra tiếng động vì đang ở trong cầu thang. Không thể kìm nén nụ cười của mình, anh bước nhanh vào căn phòng trọ của Khương Điển.

Cạch một tiếng, cánh cửa đóng lại.

Chiếc ô rơi chổng kềnh trên sảnh ra vào nhưng không ai chú ý.

Nước ẩm làm bẩn quần áo của Khương Điển. Chiếc áo khoác đáng lẽ phải treo trên móc thì bị ném bừa xuống đất. May mắn thay, hệ thống sưởi trong phòng đã bật và nhiệt độ đã ổn định, nhưng đối với hai người đang nồng nhiệt hiện tại, điều này hoàn toàn nằm ngoài tầm quan tâm của họ.

Cửa vừa đóng lại, Khương Điển đã bị áp chặt vào tường, đôi môi nóng bỏng đòi hỏi đối phương. Sự run rẩy lan tỏa từ cuối sống lưng lên đến toàn thân. Quần áo vương vãi trên mặt đất và làn da bị nước mưa làm ướt mềm. Trần Bá Văn bế Khương Điển lên. Hai tay Khương Điển vẫn không ngừng ôm chặt anh, hai chân quấn quanh eo anh. Cúi đầu tiếp tục hôn anh một cách lưu luyến. Trần Bá Văn hướng phía phòng tắm mà tiến vào.

Nụ hôn ướt át trong sương mù, vòi hoa sen bật mở và phun nước. Trần Bá Văn nhốt Khương Điển vào góc, ngón tay Khương Điển lướt qua ngực anh, từ từ trượt lên cảm nhận sự tiếp xúc của làn da, trêu chọc có chút ve vãn, sau đó dùng lòng bàn tay nắm lấy cằm Trần Bá Văn, mạnh mẽ hôn lên.

Đầu lưỡi lướt qua vòm miệng, trêu chọc các giác quan, gây khoái cảm khiến người ta say mê, bản năng chế ngự mọi thứ trong tâm trí để theo đuổi khoái cảm.

Nụ hôn của Trần Bá Văn đi xuống cổ, nhẹ nhàng hôn vành tai nhỏ nhắn dễ thương, dùng lưỡi giữ lấy yết hầu. Khương Điển nắm lấy mái tóc ngắn sau đầu Trần Bá Văn, hàng mi nhắm hờ ngẩng đầu đón nhận, đôi mắt mơ màng nhìn trần phòng tắm đầy hơi nước phía trên. Khi lưỡi Trần Bá Văn chạm vào yết hầu, Khương Điển hơi co người lại, ngón tay vô thức nắm chặt tóc anh.

Hai thân thể áp vào nhau đã cảm thấy đối phương có phản ứng sinh lý. Trần Bá Văn cũng là lần đầu tiên làm tình với người cùng giới, kẹp đùi vào giữa hai chân Khương Điển, nhẹ nhàng cọ xát hướng lên trên nhưng không biết nên làm thế nào, nụ hôn có chút mất kiên nhẫn. Khương Điển mỉm cười nhẹ nhàng, kéo tay Trần Bá Văn chạm vào đỉnh hạ thân của mình. Khoảnh khắc họ cùng chạm vào nhau, ánh mắt họ lập tức quấn lấy nhau trao đổi tâm ý. Khương Điển nhìn thấy sự thận trọng và dịu dàng trong mắt Trần Bá Văn, khẽ nhón chân hôn lên yết hầu của anh.

Bàn tay nhỏ nhắn của Khương Điển cũng phủ lên đỉnh hạ thân của Trần Bá Văn. Cảm giác chất lỏng dính trên tay rất quen thuộc, nhưng tốc độ vuốt ve lại khác với trước đây, khiến cả người anh khẽ run lên, cảm giác bức bách chật chội có chút không thoải mái. Những tiếng thở hổn hển vang khẽ bên tai nhau, thỉnh thoảng họ lại hôn lên làn da trước mặt. Nụ hôn môi vẫn tiếp tục trong ngắt quãng, khoái cảm liên tục truyền đến thông qua những động tác vuốt ve lên xuống, tiếng rên rỉ hổn hển và mơ hồ giữa hai hàm răng cố gắng kiềm giữ.

Như thể không ai muốn chịu thua, không ai muốn trạng thái này chấm dứt, ai cũng giữ để mình không bắn tinh. Trần Bá Văn dùng hết tất cả vốn liếng kỹ năng, xoa bóp hai điểm nhạy cảm trước ngực Khương Điển, cậu cũng theo đó mà cố gắng nhiều hơn. Điển cười, ghé vào tai Trần Bá Văn, hôn nhẹ một cái, mở miệng thì thầm.

"Bá Văn, anh không xuất tinh hả?"

Tốc độ vuốt càng nhanh hơn, ngay lúc Khương Điển nói ra chữ cuối cùng, chất dịch màu trắng đục đã nhanh chóng tràn vào giữa hai lòng bàn tay của Khương Điển.

Trần Bá Văn cười bất đắc dĩ, lắc đầu, cúi đầu hôn Khương Điển thật sâu. Tốc độ vuốt ve từ tay anh cũng tăng lên, Khương Điển không nhịn được nữa, trong cổ họng phát ra tiếng rên trầm thấp. Bàn tay dính đầy dịch trắng của cả hai nhanh chóng bị nước từ vòi sen rửa sạch. Hai người cúi đầu cười nói, ngẩng đầu nhìn nhau, hôn lên môi nhau.

Tắm rửa đơn giản xong, thậm chí không mang theo khăn tắm. Khi mặc quần áo xong, trên mặt đất toàn là những giọt nước vừa mới nhỏ xuống từ cơ thể. Trần Bá Văn nằm trong chăn của Khương Điển, mặc bộ đồ size lớn nhất của người yêu, nhìn Khương Điển ở ngoài cửa đang dọn dẹp, cười một cách thích chí.

"Trần Bá Văn! Rõ ràng là có phần của anh, nhưng vẫn nằm đó lười biếng."

Trần Bá Văn nhét mình vào chăn của Khương Điển, hít một hơi thật sâu, cảm nhận được cảm giác bị Khương Điển bao vây khắp cơ thể. Sau khi nghe thấy giọng mắng của Khương Điển, anh chỉ thò đầu ra nói.

"Bây giờ anh đang bận đánh dấu lãnh thổ."

"Anh nói gì?"

Cuối cùng, sau khi ném đống quần áo vương vãi trên đất vào giỏ đựng đồ giặt và lau sạch vết nước trên sàn, Khương Điển bước vào phòng, đóng cửa lại, thấy Trần Bá Văn lăn lộn và bới tung giường của mình.

"Anh làm gì vậy?"

Khương Điển ngồi trên giường, cười bất lực nhìn Trần Bá Văn. Khi hoàn thành xong công việc, anh mở mắt ra nhìn Khương Điển. Nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt và ánh sáng trong mắt anh khiến Khương Điển không tự chủ được mà đưa tay chạm vào má bạn trai. Trần Bá Văn quay đầu hôn ngón tay cậu, kéo Khương Điển vào lòng.

"Chiếm cứ lãnh thổ, em đã là của anh rồi, quần áo của em cũng là của anh, giường của em cũng là của anh."

"Này! Đợi đã, nói chuyện đàng hoàng đi."

Khương Điển duỗi ngón trỏ chọc vào trán Trần Bá Văn.

"Đồ của em vẫn là của em, đồ của anh cũng là của em, bất kể là Eddie hay Khương Điển."

Sau khi hạ ngón tay xuống, cậu nắm lấy áo Trần Bá Văn kéo anh lại gần hơn.

"Nhưng em đồng ý vụ chiếm cứ lãnh thổ, bạn trai à."

Hai người không hẹn mà cùng dời mắt xuống môi nhau, nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn, môi cọ xát lưu luyến, đây là cách thể hiện sự thân mật hơn là ham muốn. Trần Bá Văn hai tay đỡ hai bên vai Khương Điển, ấn cậu xuống dưới thân mình, hôn lên thật chặt, hôn Khương Điển với một sự tôn thờ có phần thiêng liêng. Họ cảm thấy được bao bọc bởi sự ấm áp của tình yêu khi họ ngã vào chăn, trút bỏ quần áo một lần nữa.

Mùa đông lạnh giá hẳn đã qua và mùa xuân đang đến. Đây là năm thứ hai họ quen nhau. Năm ngoái, họ vẫn không ngừng hôn nhau như thế này, nhưng vẫn có những thành viên đoàn làm phim xung quanh trên phim trường.

Vào thời điểm đó, những người đang yêu vẫn là Trần Nghị và Eddie.

Sau những cuộc đấu tranh nội tâm liên tục, cuối cùng họ đã trở về với nhau. Bất kể thế nào, ngay cả khi trái tim họ bị thương, ngay cả khi họ đầy sẹo, họ đều là bằng chứng cho sự tồn tại của tình yêu. Trong đêm đen, chỉ cần có nhau, không có nỗi sợ hãi. Sự tồn tại sẽ soi sáng thế giới và mang lại cảm giác an toàn.

Ngay cả khi bị bỏng bởi nhiệt độ núi lửa thiêu đốt, bạn vẫn sẽ khao khát được ở bên cạnh nhau bất cứ lúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro