Story 4
"Cut, cut" Tiếng đạo diễn chợt vang lên cắt ngang bầu không khí trước đó. Hai cơ thể dần tắt nhau ra, Bá Văn vươn cánh tay ra trước mặt cậu, chỉ chờ câu đưa tay ra là kéo cậu lên.
Không làm anh đợi lâu, cậu giơ tay nắm lấy tay anh, thân thể nhẹ đi trong chốc lát liền đứng thẳng dậy. Nước mắt cậu vẫn đang rơi, tâm lý hiện giờ vẫn chưa ổn định, mặc dù cậu tự tin nói rằng mình đủ chuyên nghiệp để lấy lại cảm xúc nhưng người trước mặt lại làm cậu mất đi cái tôi ấy. Buông tay anh ra, cậu nghĩ cậu cần thời gian ở một mình, cậu nhìn thẳng vào mắt anh, một tầng lại một tầng nước mắt đang trào trực bên khoé mắt cậu. Có lẽ anh cũng biết cậu đang nghĩ gì liền buông đôi tay cậu ra, nhìn cậu dần đi xa anh cũng chỉ biết thở dài.
Chào tạm biệt với tất cả mọi người trong đoàn phim, cậu bắt đầu sửa soạn lại quần áo và bước ra khỏi phim trường. Từng bước chân của cậu như nặng lên, vậy là tất cả mọi thứ đã xong rồi, cậu vẫn còn một khoảng thời gian quảng bá phim để có cớ gặp anh và mọi người, sau đó cậu sẽ nhất định buông bỏ thứ tình cảm này.
Càng đi cậu càng chìm đắm trong luồng suy nghĩ của chính mình, bỗng một bóng lưng to lớn trước mặt cản bước đi thì cậu mới bất giác nhìn lên và thật bất ngờ không biết mình đang ở đâu, vậy mà anh lại có thể tìm được cậu.
"Tỉnh chưa, lên xe, anh đưa em về"
Cậu không trả lời, chỉ tập trung mở cửa xe ngồi vào. Cả quãng đường đi, mọi thứ khá yên tĩnh, cậu tựa người vào cửa sổ ngắm nhìn đường phố Đài Bắc, cả bản nhạc được bật trong xe cũng khá chậm rãi làm cho con người vừa khóc vừa mệt như cậu không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ được.
Cậu mơ, một giấc mơ mà cậu thấy chính bản thân đang cười hạnh phúc cùng với mọi người xung quanh, có gia đình, bạn bè, cả người làm trong đoàn phim và tất nhiên là có cả anh. Mọi thứ thật đẹp, ước gì cậu có thể chìm trong giấc mơ này mãi mãi.
Cậu dễ rung động, cậu cũng từng nói đừng bao giờ phân loại tình yêu, yêu chính là yêu không cần lý do. Cậu yêu Bá Văn như một người bạn, một người thân, một người anh trai, thế nhưng liệu còn cái yêu nào khác dành cho anh không. Hiện tại, cậu chỉ sẽ sống cho bản thân mình, tình yêu mà tới thì nó sẽ tới. Tình cảm sẽ không phai mòn nhưng nó sẽ được cậu giấu kín tại nơi sâu nhất trong tim. Đó là tốt nhất cho cả anh và cậu, một tình yêu thật đẹp. Cảm ơn anh, Bá Văn
"Em tỉnh chưa" Nhìn sắc trời đã ửng hồng, thì ra cậu đã ngủ lâu đến vậy, nhìn cảnh biển trước mặt, cậu bỗng bất ngờ tới tỉnh ngủ.
"Em tưởng anh chở em về nhà"
"Chở về nhà giờ này có vẻ sớm nên chợt nhớ em từng nói muốn đi ngắm cảnh chung với anh nên anh chở em đây ngắm xíu"
"Dù sao thì tuần sau chắc Từ Khải và Vũ Đồng cũng sẽ quay xong hết rồi. Nhanh thật, mới đó mà vai diễn của chúng ta kết thúc rồi. Em có tiếc không?"
"Anh nghĩ câu trả lời của em là gì?"
"Tất nhiên là tiếc, em sẽ không được anh đưa về nữa đâu"
"Không thèm"
"Anh giỡn thôi, nếu như anh và em có gặp nhau thì anh vẫn sẽ đưa em về tận nhà, gửi trả em lại cho gia đình em. Móc ngoéo nhé" Bá Văn dứt lời thì lại thấy nhỏ út của anh chìa ra đợi câu trả lời của cậu.
"Hứa rồi đó, cấm thất hứa" Cậu cũng không ngần ngại ngoắt tay với anh rồi lại rút tay ra thật nhanh.
"Hết thời gian quảng bá thì nhớ giữ liên lạc nhé, lâu rồi anh không gặp được người bạn diễn nào khiến anh là chính anh như em, anh thật sự sẽ nhớ em đến chết mất Điển Điển" Bá Văn nói nhưng không ngừng giơ hai tay đòi ôm cậu nhưng cậu nào dễ dàng cho ôm như thế. Thuận thế đấm vào bụng anh một cái.
"Anh mơ đi"
"Không cho ôm thì cũng đừng ác như thế chứ" Nhìn Bá Văn vừa ôm bụng vừa khổ sở nói, cậu thật sựu buồn cười không thôi. Sau đó, cậu nhìn vào xa xăm như suy nghĩ một thứ gì đó
"Gặp anh cũng là điều em trân trọng nhất, gặp một người như anh sẽ làm hư em đó, em đủ mạnh mẽ để không cần gặp người thích chiều chuộng người khác như anh."
"Chỉ là anh thích vậy thôi, đừng nghĩ nhiều"
"Em mà nghĩ nhiều là em đã đánh anh không ra hình người rồi" Cậu giơ tay chặn cổ anh, giơ tay tính hù doạ đánh anh nhưng con người kế bên lại chỉ biết ngồi cười.
"Anh sẽ nhớ mãi khoảng khắc này, lần sau rủ bọn Từ Khải Vũ Đồng nữa, còn không được thiếu bia. Chúng ta sẽ ngồi tâm sự thâu đêm tới sáng" Bá Văn vừa nói xong lại cười phá lên, anh ấy thật sự là một con người trẻ con nhưng lại có lúc rất chín chắn trưởng thành. Có lẽ vì thế cậu cảm thấy rất thoải mái khi ở cạnh anh. Mặc dù cũng có nhiều lúc trầm lặng nhưng không vì thế anh để bản thân mình sơ suất trong quá trình quay. Mọi sức hút, mọi bí mật của anh đều được cậu khai phá và càng ngày cậu càng đắm chìm sâu trong đó, không thể nào thoát ra được.
"Trời tối rồi , mau chở em về, em không muốn nghe cằn nhằn nữa đâu"
"Tuân lệnh"
"Một điều nữa đóng phim với em thật sự rất vui, em đúng là một diễn viên giỏi. Cố lên, anh sẽ luôn ủng hộ em." Nhận được lời cổ vũ của anh làm cậu có chút xúc động, hai khoé mắt lại chợt cay, kìm nén nước mắt lại vào trong.
"Anh cũng vậy, chỉ cần anh mệt mỏi em sẽ luôn sau lưng hỗ trợ anh, Bá Văn chúng ta là duy nhất, không ai có thể làm em thay đổi cách nhìn về anh và em mong anh cũng vậy"
"Anh biết rồi" Bá Văn chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi trả lời cậu, suốt quãng đường sau đó hai chúng tôi lại im lặng, dường như mỗi người đều đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính bản thân.
Nói lời tạm biệt Bá Văn, bước vào nhà chào hỏi mọi người trong gia đình, cậu kéo lê thân thể mình lên giường. Hôm nay thật là một ngày quá mệt rồi, mệt từ thân thể đến lý trí, cảm xúc. Cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà suy nghĩ , anh là một điều cậu rất trân quý. Thích một người nào đó thì chỉ muốn người ấy có được thứ tốt nhất, luôn để người ấy cảm thấy được là chính bản thân, luôn nuông chiều theo người ấy là luôn cảm thấy bạn ủng hộ và tôn trọng người ấy. Cậu chính là kiểu người như vậy, cậu chưa bao giờ cần anh nhận ra thứ tình cảm này, cậu luôn để cho anh cảm thấy thoải mái nhất khi bên cậu, cậu chú ý từng thứ nhỏ nhặt nhất của anh và chăm sóc nuỗi dưỡng điều đó, luôn đứng đằng sau và ủng hộ anh. Có lẽ như vậy cậu cũng đã thoả mong đợi của mình rồi.
"Gửi Bá Văn, người em luôn yêu
Anh chỉ có một, là người sẽ mãi mãi được bao bọc trong vòng tay này"
—————————————————————————
Chap mới vui vẻ vui vẻ, sắp hết rùi đó :))
Mình có điều mún tâm sự nho nhỏ, nó có thể gây khó chịu cho một số bạn nhưng mình chỉ muốn giải toả và đính chính lại một số thứ.
hnay mình lướt tốp tốp thì mình thấy nhìu bạn hay nói sợ Điển Điển có tình cảm thật sự thì mình cảm thấy không thích điều đó. Hai bạn ấy là diễn viên, là những diễn viên trẻ có triển vọng nên mình không đồng ý cái cách áp đặt hai bạn vô chung với nhau quá nhiều. Đúng là mình cũng mong hai bạn sẽ tiếp tục hợp tác với nhau dài dài trong tương lai nhưng chúng mình không nên áp đặt cái việc hai bạn bắt buộc phải bắt cặp với nhau quài. Mỗi người có một hướng đi riêng, tình cờ gặp nhau đã là duyên nên sau đó thế nào thì cũng do hai bạn ấy quyết định. Chúng ta chỉ nên tiếp tục ủng hộ sự lựa chọn đó chứ đừng nên lên mạng nói Điển của mình yếu đuối, rồi Bá Văn có bồ rồi tội Điển Điển. Không cần biết ai là người có tình cảm chúng ta chỉ nên nhận thức rằng họ là những bạn tốt, anh em tốt tương lai ra sao thì để tương lai quyết định.
Vậy nhé, cảm ơn mọi người, mặc dù thiết lập nhân vật trong truyện của mình chỉ nằm trong trí tưởng tượng của mình nhưng mình chưa bao giờ nhìn Bá Văn và Điển Điển như vậy. Đời thực nên là đời thực, trí tưởng tưởng cũng nằm trong trí tưởng tượng thôi nhé.
Cmt cho mình biết nhé m, iu mn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro