5
Vài ngày sau cuộc gặp gỡ bí ẩn giữa Victoria và Alex, một tin tức chấn động đã lan truyền khắp Khu C và dội thẳng tới lâu đài Phù Thủy: Tộc Vampire đã chính thức truyền thư tuyên chiến, công khai ý định tấn công tộc Phù Thủy.
Trong phòng làm việc uy nghi, Darian, Chủ gia tộc Phù Thủy, cau mày sâu sắc khi chứng kiến bức thư tuyên chiến đỏ thẫm được niêm phong bằng ấn ký của tộc Vampire. Gương mặt hắn, vốn dĩ hoàn hảo không tì vết, giờ đây ánh lên vẻ lạnh lùng và suy tư. "Chúng đã chuẩn bị nhanh đến vậy sao?" Hắn lẩm bẩm, ánh mắt hổ phách lóe lên tia tính toán.
Không chút chần chừ, Frey, Đại thiếu gia, lập tức tập trung toàn bộ các thành viên quan trọng của gia tộc trong phòng họp chính. Không khí trong căn phòng rộng lớn này vô cùng căng thẳng, các pháp sư và chiến binh Phù Thủy đều mang vẻ mặt lo lắng, chuẩn bị cho một cuộc chiến không thể tránh khỏi. Darian và Frey đứng trước bản đồ lớn, thảo luận chiến lược, đưa ra các mệnh lệnh khẩn cấp.
"Chúng ta phải tăng cường phòng thủ vòng ngoài, và..." Frey đang dứt khoát chỉ tay vào một điểm trên bản đồ thì bỗng nhiên, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, cắt ngang lời hắn.
"RẦM!"
Bức tường kiên cố của phòng họp, vốn được yểm bùa phép thuật phòng thủ, bỗng nhiên rung chuyển dữ dội rồi vỡ tung thành từng mảnh, bụi đá và ma lực bắn tung tóe khắp nơi. Ánh sáng chói lòa cùng luồng khí tức lạnh lẽo của tộc Vampire ập vào, khiến tất cả những pháp sư Phù Thủy trong phòng đều ngỡ ngàng, chưa kịp phản ứng.
Giữa làn khói bụi mịt mù, hai bóng người từ từ hiện ra.
Người đầu tiên là Eli, tứ tiểu thư tộc Vampire, em gái Victoria, với mái tóc đen dài bay trong gió và đôi mắt đỏ rực đầy ngạo nghễ. Khí chất lạnh lùng và tàn nhẫn của cô ta bao trùm lấy không gian. Bên cạnh Eli là một cô gái khác, trẻ hơn một chút, mái tóc bạch kim dài óng ả và đôi mắt tím quyến rũ nhưng ẩn chứa vẻ ngông cuồng. Đây là Elysia Rio, lục tiểu thư tộc Vampire, 26 tuổi. Nụ cười ma mị trên môi cô ta cho thấy sự thích thú khi chứng kiến cảnh hỗn loạn.
Eli liếc nhìn quanh phòng họp bị phá hủy, đôi mắt không hề có chút hối lỗi. Cô ta nhìn thẳng vào Darian và Frey, giọng nói vang lên rõ ràng giữa sự tĩnh lặng chết chóc:
"Xin lỗi đã làm gián đoạn cuộc họp gia đình ấm cúng của các ngài. Nhưng có lẽ, chúng ta nên nói chuyện trực tiếp về cuộc chiến này thì hơn."
Cả phòng họp chìm trong sự sững sờ. Cuộc tấn công bất ngờ này không chỉ là một hành động tuyên chiến, mà còn là một lời thách thức trắng trợn, cho thấy sự tự tin tuyệt đối và tàn bạo của tộc Vampire.
Eli và Elysia đứng đó, giữa đống đổ nát của phòng họp, ánh mắt đầy thách thức. Cả phòng họp chìm trong sự sững sờ. Cuộc tấn công bất ngờ này không chỉ là một hành động tuyên chiến, mà còn là một lời thách thức trắng trợn, cho thấy sự tự tin tuyệt đối và tàn bạo của tộc Vampire.
Ngay sau khoảnh khắc căng thẳng đó, những tiếng nổ khác bắt đầu vang lên. Không chỉ một, mà là hàng loạt vụ nổ liên tiếp, dồn dập, rung chuyển cả lâu đài. Tiếng đổ vỡ, tiếng la hét hoảng loạn của người hầu và binh lính vang vọng từ khắp nơi.
"BÙM! BÙM! BÙM!"
Những vụ nổ dữ dội này không nhắm vào phòng họp, mà lại nhắm thẳng vào các phòng ngủ của những thành viên quan trọng trong tộc Phù Thủy. Khói bụi bốc lên nghi ngút, những bức tường đá kiên cố bị xé toạc, để lộ ra những căn phòng đã biến thành đống đổ nát.
Kẻ làm ra những vụ hỗn loạn này không ai khác chính là Ngũ Thiếu Gia tộc Vampire - Atreus, 30 tuổi. Hắn ta không xuất hiện trực tiếp, nhưng sự hiện diện của hắn được thể hiện qua những đợt tấn công ma thuật kinh hoàng và luồng khí tức lạnh lẽo bao trùm. Ngay sau những vụ nổ, một đội quân linh hồn đáng sợ bắt đầu tràn vào lâu đài. Những bóng ma mờ ảo, hình thù quỷ dị, mang theo tiếng rên rỉ và oán hận, chúng lao vào tấn công bất cứ ai mà chúng bắt gặp.
Tộc Phù Thủy hoàn toàn bị bất ngờ. Họ không chỉ phải đối mặt với hai tiểu thư Vampire mạnh mẽ ngay trước mặt, mà còn bị tấn công từ bên trong bởi đội quân linh hồn của Atreus. Đây là một chiến thuật tấn công tổng lực, vừa đánh trực diện, vừa gây hỗn loạn từ bên trong, khiến tộc Phù Thủy rơi vào thế bị động hoàn toàn.
Frey và Darian, dù vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt của họ đã trở nên vô cùng căng thẳng. Cuộc chiến này, hiển nhiên, sẽ khốc liệt hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.
Những tiếng nổ liên tiếp của Atreus và đội quân linh hồn của hắn ta đã đẩy lâu đài Phù Thủy vào tình trạng hỗn loạn. Tuy nhiên, Darian và các thiếu gia Phù Thủy đã phản ứng cực kỳ nhanh chóng.
Với sự chỉ đạo của Darian, Chủ gia tộc, cùng sự hỗ trợ đắc lực của Frey (Đại thiếu gia), Elias (Tam thiếu gia), Amondeus (Nhị thiếu gia) và Orion (Tứ thiếu gia), các thành viên còn lại của tộc Phù Thủy đã được tập hợp khẩn cấp. Họ di chuyển xuống sân lâu đài, nơi không gian rộng lớn và thoáng đãng hơn, dễ phòng thủ và phản công. Những pháp sư nhanh chóng dựng lên các lá chắn năng lượng, còn các binh lính sẵn sàng chiến đấu. Dù vẻ mặt ai cũng căng thẳng, nhưng khí thế của một tộc cổ xưa vẫn không hề suy giảm.
Ngay khi tộc Phù Thủy vừa ổn định vị trí, không gian trên cao bỗng tối sầm lại. Một luồng ma lực mạnh mẽ và lạnh lẽo bao trùm cả bầu trời. Eli (Tứ tiểu thư), Elysia Rio (Lục tiểu thư) và Atreus (Ngũ thiếu gia) xuất hiện, lơ lửng trên không trung, bao quanh bởi những linh hồn lờ mờ và ma quỷ. Và sau đó, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện bên cạnh họ – Alex (Tam thiếu gia), với nụ cười quyến rũ chết người nhưng ánh mắt đầy sự thao túng.
Bốn thành viên chủ chốt của tộc Vampire nhìn xuống hàng ngũ Phù Thủy đang cố gắng giữ vững đội hình, và bắt đầu buông lời chế giễu.
"Ồ, xem kìa, những pháp sư Phù Thủy cao ngạo của chúng ta cuối cùng cũng biết sợ rồi sao?" Eli cất giọng lạnh lùng, âm vang khắp sân lâu đài. "Ta cứ tưởng các ngươi mạnh mẽ lắm chứ?"
Elysia, với nụ cười ma mị, khẽ lắc đầu. "Thật đáng thất vọng. Cả một gia tộc vĩ đại mà lại tan tác chỉ vì vài tiếng nổ nho nhỏ. Chẳng khác nào lũ kiến bị giẫm đạp."
Atreus, tuy không nói gì, nhưng những linh hồn hắn điều khiển lại phát ra những tiếng rít gào, những âm thanh ghê rợn như tiếng cười khẩy của tử thần, gieo rắc nỗi sợ hãi vào hàng ngũ Phù Thủy.
Cuối cùng, Alex bước lên phía trước một chút, ánh mắt đầy mê hoặc của hắn lướt qua Darian và Frey. "Các ngươi luôn tự hào về trí tuệ và ma thuật của mình, nhưng có vẻ như các ngươi đã bỏ qua một điều quan trọng," hắn nói, giọng điệu ngọt ngào nhưng chứa đầy sự khinh bỉ. "Đó là sự thật rằng, trước sức mạnh tuyệt đối, mọi phép thuật đều trở nên vô dụng. Các ngươi chỉ là những con ếch ngồi đáy giếng, nghĩ rằng mình đã thấy được cả thế giới."
Lời lẽ của tộc Vampire như những mũi kim châm vào lòng tự trọng của tộc Phù Thủy, đặc biệt là Darian và Frey, những người luôn tự coi mình là đỉnh cao của trí tuệ và ma thuật. Không khí trở nên căng như dây đàn, chỉ chờ một tia lửa nhỏ là bùng nổ thành một cuộc chiến khốc liệt.
Darian, Chủ gia tộc Phù Thủy, vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh đến đáng kinh ngạc, nhưng đôi mắt hổ phách của hắn đã bùng lên một ngọn lửa giận dữ. Hắn bước lên một bước, đứng chắn trước các thành viên gia tộc, đối mặt trực tiếp với bốn Vampire đang lơ lửng trên không.
"Ngông cuồng!" Darian gằn giọng, tiếng nói của hắn không quá lớn nhưng lại mang theo một sức nặng ngàn cân, khiến không khí xung quanh cũng phải chấn động. "Các ngươi nghĩ rằng chỉ với vài trò rẻ tiền này có thể khuất phục được tộc Phù Thủy sao?"
Frey, Đại thiếu gia, cũng bước lên, ánh mắt lạnh lẽo của hắn giờ đây rực cháy bởi sự phẫn nộ. "Các ngươi đã đánh giá thấp chúng ta rồi, lũ Vampire bẩn thỉu. Trí tuệ của Phù Thủy không phải là thứ có thể bị phá hủy bởi những vụ nổ và linh hồn vô tri của các ngươi!"
Elias, Tam thiếu gia, nở một nụ cười điên dại. "Haha! Đồ Vampire hèn nhát! Chỉ giỏi đánh lén! Có giỏi thì xuống đây mà đối mặt trực diện!" Khí tức độc ác của hắn ta bùng lên mạnh mẽ, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Amondeus, Nhị thiếu gia, tuy vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, nhưng một luồng năng lượng xanh lam mờ ảo bắt đầu tập trung quanh bàn tay anh ta. Orion, Tứ thiếu gia, nắm chặt quyền trượng phép thuật, ánh mắt xanh lam đầy quyết tâm.
"Chúng ta sẽ cho các ngươi thấy, ai mới là kẻ thực sự mạnh mẽ!" Darian tuyên bố, rồi hắn vung tay lên. Ngay lập tức, những lá chắn năng lượng bao quanh sân lâu đài được củng cố, ánh sáng ma thuật rực rỡ bùng lên, báo hiệu một cuộc chiến không khoan nhượng. Các pháp sư Phù Thủy đồng loạt niệm chú, chuẩn bị cho những đòn tấn công đầu tiên. Tiếng ken két của phép thuật, tiếng vũ khí va chạm, và tiếng la hét của các binh lính vang lên, báo hiệu rằng cuộc chiến đã chính thức bắt đầu.
Darian, Chủ gia tộc Phù Thủy, đang gằn giọng tuyên bố, khí tức ma thuật từ phe Phù Thủy bùng lên mạnh mẽ, sẵn sàng cho cuộc chiến khốc liệt. Elias cười điên dại, Frey lạnh lùng, Orion quyết tâm, và Amondeus vẫn trầm tĩnh chuẩn bị. Bốn Vampire Eli, Elysia, Atreus và Alex đang lơ lửng trên cao, buông lời chế giễu, chuẩn bị cho đòn tấn công tổng lực.
Đúng vào khoảnh khắc căng thẳng tột độ đó, một hiện tượng kỳ lạ xảy ra. Từ trên bầu trời đêm, những chiếc lông trắng tinh khôi bắt đầu rơi xuống, lất phất như tuyết. Chúng nhẹ nhàng đậu trên vai áo choàng của các pháp sư Phù Thủy, trên đầu binh lính, và cả trên nền đá đen của sân lâu đài.
Darian đang dứt lời thì khựng lại. Ánh mắt hổ phách của hắn không còn nhìn vào bốn Vampire đối diện. Hắn ngước lên, đôi mắt thoáng vẻ thẫn thờ, như đang cố gắng cảm nhận một điều gì đó quen thuộc nhưng không tưởng. Một luồng khí tức cổ xưa, mạnh mẽ đến choáng váng, bắt đầu lan tỏa khắp không gian, lấn át cả ma lực cuồng bạo của cả hai tộc.
Cùng lúc đó, một bóng dáng quen thuộc từ từ hiện ra giữa không trung, phía trên đầu bốn anh em Vampire. Mái tóc hồng nhạt bay bồng bềnh trong gió đêm, và đôi mắt đỏ rực như hai viên hồng ngọc đang bùng cháy. Không ai khác, đó chính là Victoria. Nhưng Victoria lúc này hoàn toàn khác biệt. Không còn vẻ yếu đuối, e thẹn của một cô gái bình thường, cũng không còn sự che giấu ma lực tài tình đến hoàn hảo. Toàn bộ năng lượng của một Vampire thuần huyết, mạnh mẽ đến mức kinh hoàng, đang giải phóng không chút kiêng nể, tạo ra một áp lực vô hình khiến không khí trở nên đặc quánh.
"Không thể nào..." Darian thì thầm, giọng hắn khản đặc, ánh mắt không thể rời khỏi hình bóng Victoria. "Cái khí tức này... Victoria Cio?! Hắn không dám tin vào những gì mình đang cảm nhận. Người phụ nữ mà hắn cho rằng chỉ là một con người yếu ớt, lại mang trong mình sức mạnh kinh hoàng đến vậy. "Nàng... nàng trở lại rồi sao? Nhưng tại sao... tại sao lại là bây giờ? Ngay lúc này sao?"
Đúng như những gì Darian đã lo lắng, nỗi lo lắng mơ hồ về người phụ nữ tóc hồng bí ẩn đã trở thành hiện thực. Victoria đã không còn che giấu ma lực nữa, và đáng sợ hơn, cô đã trở về với gia tộc mình.
Dưới sân, Amondeus nhìn lên, đôi mắt xanh lục của anh ta mở to, phản chiếu hình ảnh Victoria. Anh ta cố gắng quay mặt đi, cố gắng không nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra trên không. Một tên lính canh Phù Thủy đang lơ lửng trên không trung, bị một lực vô hình bóp chặt. "Rắc!" Tiếng xương vỡ khô khốc vang lên giữa không gian, và cái đầu của tên lính đó bị bẻ ngược ra phía sau một cách tàn nhẫn, không chút tiếng động. Máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ không khí, rơi lả tả như những cánh hoa chết chóc. Amondeus cắn chặt môi, nhắm nghiền mắt, cố gắng xua đi hình ảnh tàn khốc đó. "Cậu ấy... đã thay đổi rồi," anh ta thầm nghĩ, một nỗi đau âm ỉ len lỏi trong lòng. "Đây... không phải Victoria mà mình biết."
"Chà, xem ra chị ta không phải phe Phù Thủy chúng ta rồi," Elias cười khẩy, giọng đầy thích thú, ánh mắt hắn sáng rực. Hắn nhìn chằm chằm vào Victoria, như thể cô là một món đồ chơi mới hấp dẫn, ánh mắt không chút sợ hãi dù cô đang đứng về phe địch. "Cô ta ra tay một cách rất phong cách đó... thẳng thắn và bạo lực. Thật khiến người ta phấn khích muốn được đối đầu. Tộc Vampire các ngươi... có vẻ như đã nuôi dưỡng một thứ nguy hiểm đó."
Victoria, không chút biểu cảm, nhẹ nhàng bay về phía các em của mình – Eli, Elysia, Atreus và Alex. Ánh mắt cô vẫn đỏ rực, nhưng giờ đây nó mang theo một vẻ lạnh lùng, uy quyền, như thể cô chưa từng rời xa vị trí của mình trên đỉnh cao của chuỗi thức ăn. Từng bước di chuyển của cô đều toát lên vẻ duyên dáng chết người, mỗi cái phẩy tay đều khiến không khí run rẩy, như một nữ thần của sự hủy diệt.
Eli nhìn Victoria, một nụ cười hài lòng hiện rõ trên môi, pha lẫn một chút tự hào khó tả. "Cuối cùng chị cũng trở về. Cuộc vui chỉ mới bắt đầu thôi, chị hai à. Chị đã bỏ lỡ nhiều thứ lắm. Chúng em nhớ chị. Cả gia tộc đều mong chị trở lại, chờ đợi sự dẫn dắt của chị." Cô ta khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đầy ẩn ý, như muốn nói rằng sự trở lại của Victoria là điều đã được sắp đặt từ lâu, một kế hoạch vĩ đại sắp được thực thi.
Alex khẽ nhếch môi, ánh mắt đầy mê hoặc của hắn ánh lên sự thỏa mãn tột độ. Hắn đưa tay ra như muốn chạm vào Victoria nhưng rồi lại thôi, thay vào đó, hắn khẽ cúi đầu chào. "Chị hai, em biết chị sẽ không làm chúng em thất vọng mà. Vị trí này, sức mạnh này... nó mới đúng là của chị. Bọn Phù Thủy này, chúng ta sẽ cho chúng thấy ai mới là chủ nhân thực sự của Khu C này. Chị sẽ là nữ hoàng của chúng ta, nữ hoàng của tất cả các tộc."
Victoria không đáp lời. Cô chỉ liếc nhìn xuống Darian và các thiếu gia Phù Thủy, những người đang nhìn cô với đủ sắc thái kinh ngạc, giận dữ và sợ hãi, như những con mồi bị dồn vào đường cùng. Khóe môi cô khẽ nhếch lên thành một nụ cười gần như không thể nhận ra, nhưng lại chứa đựng sự lạnh lẽo đến tận xương tủy. Giọng cô lạnh lùng và vang vọng, mang theo sự uy hiếp tuyệt đối, đủ để khiến từng viên đá trong lâu đài cũng phải run rẩy, và những linh hồn yếu ớt phải tan biến vào hư không:
"Cuộc chơi đã thay đổi rồi." Lời nói của cô như một lời phán xét, một bản án không thể đảo ngược, đóng lại cánh cửa cho mọi sự thương lượng hay hòa giải. "Khu C này... sẽ là của tộc Vampire. Và bất cứ kẻ nào dám cản đường, dù là tộc Phù Thủy, hay bất kỳ tộc nào khác... đều sẽ phải trả giá bằng máu và linh hồn của chúng."
Cuộc chiến giữa Vampire và Phù Thủy, với sự xuất hiện của Victoria, đã bước sang một chương mới, khốc liệt và khó lường hơn bao giờ hết. Sự trở lại của cô không chỉ đơn thuần là tăng thêm một chiến binh mạnh mẽ, mà là sự thay đổi hoàn toàn cục diện, mang theo ý chí tàn sát triệt để, biến cuộc chiến thành một cuộc thanh trừng toàn diện.
Victoria đứng lơ lửng trên không trung, đôi cánh trắng muốt tỏa sáng rực rỡ dưới ánh trăng, ánh mắt đỏ rực như máu dán chặt xuống hàng ngũ Phù Thủy. Khí tức Vampire thuần huyết của cô bao trùm lấy không gian, nặng nề và áp chế, khiến cả Darian và Frey cũng phải cau mày, cảm nhận được áp lực đè nặng lên từng tế bào, từng hơi thở. Ngay cả ma thuật của họ cũng dường như bị đè nén, khó mà phát huy hết sức mạnh.
Sau lời tuyên bố lạnh lùng, "Cuộc chơi đã thay đổi rồi," Victoria chậm rãi giơ ngón tay thon dài của mình, chỉ thẳng vào những thành viên tộc Phù Thủy đang run rẩy dưới mặt đất. Không một tiếng nói lớn, không một mệnh lệnh cầu kỳ. Chỉ một từ duy nhất, vang vọng rõ ràng trong tâm trí của mỗi Vampire đang có mặt, như một tiếng chuông tử thần định đoạt sinh mệnh:
"Diệt."
Ngay lập tức, như một bản năng đã được lập trình sẵn qua hàng ngàn năm chiến tranh, toàn bộ quân tộc Vampire – bao gồm Eli, Elysia, Atreus, Alex và hàng trăm binh lính Vampire khác đang ẩn mình trong bóng tối, khát khao máu tươi – đồng loạt lao vào tấn công tộc Phù Thủy. Tiếng gầm gừ vang vọng khắp sân, tiếng cánh vỗ phần phật xé toạc màn đêm, tiếng linh hồn rít gào thảm thiết từ đòn tấn công của Atreus, và những đòn tấn công ma thuật được phóng thích không ngừng nghỉ, tạo thành một cơn bão hủy diệt. Cuộc tàn sát đã chính thức bắt đầu, không có đường lui, không có sự khoan nhượng.
Trong khi Eli và Elysia dẫn đầu hàng ngũ, lao thẳng vào tuyến phòng thủ của Darian và Frey, tạo ra những đòn va chạm ma thuật rung chuyển mặt đất, Atreus phóng thích vô số linh hồn hung hãn của mình, tạo ra một cơn bão kinh hoàng trên chiến trường, gặm nhấm sinh lực của đối thủ, biến những pháp sư thành xác khô chỉ trong tích tắc. Victoria quay đầu lại, đôi mắt đỏ rực không chút cảm xúc, nhìn thẳng vào Alex, người đang mỉm cười đầy phấn khích, sẵn sàng thực hiện bất cứ mệnh lệnh nào.
"Chu di cửu tộc." Victoria thốt ra mệnh lệnh, giọng cô lạnh lùng đến tận xương tủy, không một chút dao động hay cảm xúc. Đó không phải là lời đề nghị, mà là một phán quyết không thể thay đổi, một lời nguyền chết chóc sẽ ám ảnh tộc Phù Thủy mãi mãi.
Alex mỉm cười, một nụ cười thỏa mãn đến rợn người, đôi mắt hắn lấp lánh sự tàn bạo. Hắn biết rõ ý nghĩa của "chu di cửu tộc" trong lời nói của Victoria – không chỉ là tiêu diệt những kẻ tham gia cuộc chiến, mà là xóa sổ hoàn toàn huyết mạch, diệt tận gốc rễ những kẻ dám chống đối, không để lại một mầm mống nào, một cái tên nào. "Như ý chị hai," hắn đáp lại, ánh mắt tràn đầy sự trung thành tuyệt đối và khao khát tàn bạo, như một con thú săn mồi vừa được thả xích. Hắn xoay người, lao vào trận chiến, mang theo ý chí tàn sát không giới hạn, nhắm vào những thành viên yếu thế hơn của tộc Phù Thủy, những người già, phụ nữ và trẻ em đang ẩn náu, nơi mà không ai nghĩ đến để bảo vệ.
Victoria vẫn lơ lửng trên cao, đôi cánh trắng muốt khẽ rung động, như một thiên thần sa ngã đang quan sát địa ngục mà cô đã tạo ra, một cảnh tượng hỗn loạn và tàn bạo. Cô không trực tiếp tham gia vào cuộc chiến, nhưng sự hiện diện của cô, mệnh lệnh của cô, và luồng ma lực mạnh mẽ mà cô giải phóng đã trở thành một áp lực vô hình, một lời khẳng định quyền uy tối cao, định đoạt số phận của tộc Phù Thủy. Cô là nữ hoàng của cuộc chiến này, người cầm trịch mọi bước đi của tử thần.
Trước sự tấn công tàn bạo và bất ngờ của toàn bộ lực lượng Vampire, tộc Phù Thủy nhanh chóng rơi vào thế bị động. Những lá chắn ma thuật liên tục bị xuyên thủng, phát ra những tiếng nứt vỡ kinh hoàng. Các pháp sư và binh lính ngã xuống liên tiếp dưới những đòn tấn công không ngừng nghỉ của lũ linh hồn và các Vampire. Máu tươi nhuộm đỏ sân lâu đài, tiếng la hét và tiếng rên rỉ vang lên khắp nơi, hòa lẫn vào tiếng gầm gừ của Vampire. Ngay cả những đòn phản công mạnh mẽ nhất của họ cũng dường như không đủ sức ngăn cản cơn thịnh nộ này, chúng như những con sóng yếu ớt trước cơn đại hồng thủy, chỉ làm nền cho sự hủy diệt.
Darian, Chủ gia tộc, với mái tóc đen ngắn chẻ 7/3 giờ đã rối tung, ánh mắt hổ phách không còn giữ được vẻ điềm tĩnh ban đầu mà thay vào đó là sự căng thẳng tột độ, xen lẫn nỗi tuyệt vọng và căm hờn. Hắn đã hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của tình hình. Đây không chỉ là một cuộc chiến tranh giành lãnh thổ, mà là một cuộc tàn sát, một ý định xóa sổ hoàn toàn tộc Phù Thủy, một âm mưu đã được tính toán kỹ lưỡng.
"Frey! Elias! Cố gắng cầm chân chúng! Đừng để chúng tiến sâu vào lâu đài! Đặc biệt là giữ chặt tuyến phòng thủ phía đông, đừng để Alex lọt qua!" Darian gầm lên, giọng hắn khản đặc vì gào thét, vừa ra lệnh vừa tự mình phóng thích những đòn ma thuật mạnh nhất, tạo ra những vụ nổ lớn, cố gắng mở đường máu cho các thành viên yếu hơn. "Amondeus, Orion! Tập hợp những pháp sư mạnh nhất! Chúng ta cần một lá chắn kiên cố hơn! Một phép thuật phòng thủ tổng lực!"
Frey, Đại thiếu gia, với khuôn mặt lạnh lùng giờ lấm lem bụi đất và máu, gồng mình chống đỡ những đòn tấn công liên tục từ Eli và Elysia. Hắn ta biết rằng, với tình hình hiện tại, tộc Phù Thủy không thể trụ vững lâu hơn nữa. "Khốn kiếp! Sức mạnh của chúng tăng lên đáng kể! Như thể có một nguồn năng lượng vô tận tiếp sức cho chúng!" Hắn rít lên, tung ra một luồng sét mạnh mẽ, đẩy lùi Eli trong chốc lát, nhưng Eli ngay lập tức lao tới với tốc độ kinh hoàng hơn.
Elias, Tam thiếu gia, dù vẫn cười điên dại trong chiến đấu, nhưng hắn cũng nhận ra sự tuyệt vọng đang bao trùm. Khí tức độc ác của hắn ta bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, tạo ra những quả cầu lửa đen kịt, thiêu đốt bất cứ Vampire nào dám đến gần. "Lũ Vampire hèn nhát! Có giỏi thì xuống đây mà đối mặt trực diện! Đừng chỉ biết núp lùm và dùng linh hồn chó má của ngươi, Atreus!" hắn gầm lên, chửi rủa, nhưng số lượng và sức mạnh của Vampire quá áp đảo, khiến hắn dần bị đẩy lùi, cơ thể bắt đầu có những vết thương. "Chết tiệt! Chúng quá đông!"
Amondeus, Nhị thiếu gia, tuy vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, nhưng những ngón tay anh ta đang run rẩy khi niệm chú. Trán anh ta lấm tấm mồ hôi lạnh. Anh ta đang cố gắng thực hiện một phép thuật gì đó cực kỳ phức tạp và tốn năng lượng, một phép thuật có thể thay đổi cục diện, có thể bảo vệ những người còn sống sót. Anh ta biết đây là cơ hội cuối cùng, phép thuật cuối cùng có thể bảo vệ gia tộc.
Orion, Tứ thiếu gia, với đôi mắt xanh lam mở to vì sợ hãi nhưng cũng đầy quyết tâm, chiến đấu bên cạnh Amondeus, bảo vệ anh ta khỏi những đợt tấn công của linh hồn và Vampire. "Amondeus! Nhanh lên! Em không thể giữ được lâu nữa! Chúng đang tới gần!" cậu ta hét lên, phóng ra những tia sáng ma thuật liên tục, tạo thành một lá chắn tạm thời cho Amondeus.
Darian biết rằng không còn cách nào khác. Sự kiêu hãnh của tộc Phù Thủy, niềm tự hào về trí tuệ và sức mạnh của họ, buộc hắn phải nuốt xuống, đối mặt với sự thật phũ phàng: họ đang thua cuộc một cách thảm hại. Cuộc chiến này không phải là một trận chiến cân sức, mà là một cuộc hành quyết.
"Gọi cứu viện! Ngay lập tức! Bằng mọi giá!" Darian gầm lên, giọng hắn vang vọng khắp chiến trường, vượt qua cả tiếng gầm gừ của Vampire và tiếng nổ ma thuật, tiếng la hét của những kẻ đang ngã xuống. "Truyền tín hiệu cầu cứu tới tộc Tinh Linh! Tộc Nhân Ngư! Và cả tộc Hồ Ly nữa! Hãy nói với họ, nếu tộc Phù Thủy diệt vong, Khu C này sẽ rơi vào tay Vampire!"
Đó là một lời cầu cứu cuối cùng, một sự thừa nhận về tình thế tuyệt vọng. Tộc Phù Thủy, với trí tuệ và ma thuật vĩ đại của mình, cuối cùng cũng phải dựa vào sự giúp đỡ từ những tộc khác để chống lại cơn bão táp mang tên Vampire, được dẫn dắt bởi một Victoria đã trở về với bản chất tàn khốc nhất của mình. Hy vọng duy nhất của họ giờ đây nằm ở việc liệu những tộc đồng minh có đến kịp thời hay không, trước khi toàn bộ lâu đài Phù Thủy chìm trong biển máu và lửa, và huyết mạch của họ bị "chu di cửu tộc" một cách tàn nhẫn.
Ngay khi bóng dáng quân đội của ba tộc cứu viện – Tinh Linh, Nhân Ngư và Hồ Ly – vừa xuất hiện ở đường chân trời, mang theo hy vọng mong manh cho tộc Phù Thủy, một mạng lưới ma lực khổng lồ, màu đen kịt và đầy rẫy những gai nhọn năng lượng, bất ngờ quét ngang bầu trời. Mạng lưới đó vươn ra từ khoảng không, đen đặc như mực tàu, chặn đứng mọi đường tiến của quân tiếp viện. Sức mạnh khủng khiếp của nó đẩy lùi những người vừa đến, khiến họ phải dừng lại một cách đột ngột, hỗn loạn vang lên trong hàng ngũ các tộc, ngựa chiến hí vang, tàu thuyền chao đảo, và chim chóc hoảng loạn bay tán loạn.
"Cái quái gì thế này?!" Một chiến binh Tinh Linh gầm lên, cố gắng chống đỡ luồng áp lực vô hình đang đè nén họ. Cơ thể hắn run rẩy bần bật, đôi cánh trên lưng gần như không thể giữ vững thăng bằng. "Ma lực này... khủng khiếp quá! Ai đã tạo ra nó?! Nó mạnh hơn bất kỳ ma thuật nào ta từng biết!"
"Là ma thuật cấp cao! Cấp độ chưa từng thấy!" Một pháp sư Hồ Ly thốt lên, gương mặt tái mét vì kinh hãi. Mái tóc đỏ rực của hắn dựng đứng lên. "Không thể vượt qua! Nó chặn đứng mọi thứ! Chúng ta không thể tiến lên! Chúng ta bị mắc kẹt rồi!" Hắn nhìn về phía lâu đài Phù Thủy đang chìm trong khói lửa, bất lực, cảm nhận được sự tuyệt vọng đang bao trùm cả vùng đất.
Từ giữa không trung, nơi mạng lưới ma lực tỏa ra, một bóng hình duyên dáng chậm rãi hạ xuống. Mái tóc đen tuyền dài chấm đất, đôi mắt đỏ thẫm lạnh lẽo và khí tức ma quỷ thuần túy không thể nhầm lẫn. Đó chính là Alice Hanna, nhị tiểu thư tộc Ngạ Quỷ, chị gái của Asier và là bạn thân của Victoria. Cô ta đã đến, và sự xuất hiện của cô đã chặn đứng mọi hy vọng cứu viện, như một bức tường thành vững chắc giữa sự sống và cái chết, một tuyên bố rõ ràng về sự can thiệp của tộc Ngạ Quỷ.
Alice không nói gì, chỉ đứng đó, như một bức tượng sống được tạc từ bóng tối, ánh mắt đỏ thẫm quét qua quân cứu viện đang hoảng loạn, những tia khinh miệt thoáng qua trong đồng tử. Chỉ riêng sự hiện diện của cô ta cũng đủ khiến không khí trở nên đông cứng, một nỗi sợ hãi nguyên thủy len lỏi vào tâm trí những kẻ dám đối đầu. Cô ta nhếch mép, tận hưởng khung cảnh hỗn loạn đó.
Darian nghiến răng, nhìn lên Alice với ánh mắt căm phẫn. Hắn biết rõ sức mạnh của Alice, và việc cô ta xuất hiện ở đây đồng nghĩa với việc tộc Phù Thủy đã thực sự rơi vào thế cùng quẫn, bị bao vây tứ phía. "Alice Hanna! Ngươi cũng tham gia vào cuộc chiến này sao?! Ngươi muốn gia tộc Ngạ Quỷ cũng bị cuốn vào đây ư?! Ngươi muốn gây chiến với toàn bộ Liên minh Khu C sao?! Đây là hành động tuyên chiến!" Hắn hét lên, cố gắng xuyên thủng lớp phòng ngự của đối thủ bằng lời nói, bằng sự đe dọa, nhưng giọng hắn đã bắt đầu run rẩy, cho thấy sự bất lực của hắn.
Alice chỉ khẽ nhếch môi, một nụ cười lạnh lẽo không chút cảm xúc, nhưng đầy vẻ mỉa mai hiện rõ trên gương mặt hoàn hảo của cô ta. "Chúng ta đều có những lựa chọn của riêng mình, đúng không, Darian? Và lựa chọn của ta là đứng về phía thú vị hơn. Một cuộc vui lớn như thế này, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc." Ánh mắt cô ta lướt qua Victoria đang lơ lửng trên cao, một tia phức tạp thoáng qua trong đôi mắt đỏ thẫm của Alice, rồi lại dừng lại ở em gái mình, như một lời chào hỏi không lời. "Hơn nữa... có vẻ như ta không thể bỏ mặc người bạn thân của mình đơn độc trong cuộc vui này được. Ngươi biết đấy, Victoria luôn thích những màn chào hỏi ấn tượng. Và ta... ta cũng vậy." Cô ta khẽ nhép miệng, thầm nói đủ cho chính mình nghe, "Nhất là khi nó liên quan đến sự hủy diệt."
Victoria nhìn thấy Alice, một tia sáng khác lạ chợt lóe lên trong đôi mắt đỏ của cô. Đó là sự thấu hiểu, một sự gắn kết sâu sắc đã được xây dựng qua hàng ngàn năm, vượt lên trên mọi danh phận và huyết thống. Cô khẽ nở một nụ cười nhạt, một nụ cười chân thật hơn bất kỳ nụ cười nào cô từng dành cho tộc Phù Thủy, hay thậm chí là cả những đứa em của mình. Nụ cười đó chỉ dành riêng cho Alice, người đã luôn ở bên cô dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, người đã thấu hiểu tâm hồn cô hơn bất cứ ai, người đã cùng cô trải qua những khoảnh khắc đen tối nhất.
Victoria chậm rãi đưa tay ra, và một lưỡi hái đen tuyền, lưỡi sắc lạnh như được làm từ bóng đêm, từ từ hiện ra trong tay cô, như một phần mở rộng của chính linh hồn cô. Cây lưỡi hái đó không chỉ là một vũ khí, mà còn là một biểu tượng của quá khứ, của lời hứa và của tình bạn vĩnh cửu, được kết nối bằng máu và những trận chiến. "Chào mừng trở lại, Alice," cô nói, giọng điệu có chút mềm mại hơn so với lúc nãy, nhưng vẫn đầy uy quyền. "Ta biết ngươi sẽ đến mà. Ngươi không bao giờ bỏ lỡ một cuộc vui nào, phải không? Nhất là khi ta đang 'chơi' theo cách mà chúng ta từng làm. Ngươi biết ta ghét sự nhàm chán mà." Victoria quay lại nhìn về phía quân cứu viện bị chặn đứng. "Đám kiến này... ngươi có muốn đích thân kết thúc chúng không?"
Alice nhìn thấy cây lưỡi hái quen thuộc đó, ánh mắt xanh lá của cô thoáng chút buồn bã, như nhớ về những ký ức xa xưa, về những trận chiến họ từng sát cánh bên nhau, về những lời hứa họ đã trao dưới ánh trăng máu. Nhưng rồi, vẻ buồn bã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự kiên định và đầy lửa chiến, khát khao được thể hiện sức mạnh. Một thanh kiếm bạc sáng loáng đột ngột xuất hiện trong tay cô, lưỡi kiếm mảnh mai nhưng sắc bén, phản chiếu ánh trăng mờ ảo, giống như một tia hy vọng trong màn đêm tăm tối đối với cô, nhưng là nỗi kinh hoàng cho kẻ thù.
Alice nhìn Victoria, một tia lửa nhỏ lóe lên trong mắt cô, như một lời mời gọi không lời, một sự thách thức ngầm. "Chỉ là... nếu đã 'lên' thì phải thật hoành tráng chứ, phải không, Victoria? Ngươi biết ta thích những màn kịch lớn mà." cô hỏi, giọng điệu bình thản như đang rủ bạn đi dạo trong vườn, nhưng lại ẩn chứa sự phấn khích của một kẻ sắp được giải phóng hoàn toàn khỏi xiềng xích, được cùng bạn bè tái hiện lại những ngày tháng huy hoàng, tàn phá mọi thứ cản đường. "Ta đã chờ đợi khoảnh khắc này lâu lắm rồi đấy. Đã đến lúc cho bọn chúng thấy sức mạnh thực sự của tộc Ngạ Quỷ... và của chúng ta. Còn về đám kiến đó... để ta dùng mạng lưới của mình đẩy chúng ra xa hơn chút nữa, rồi chúng ta sẽ cùng nhau 'dọn dẹp' chúng." Alice khẽ vung tay, mạng lưới ma lực đen kịt rung chuyển, phát ra những tia sét nhỏ, đẩy lùi quân cứu viện thêm vài mét, khiến họ hoảng loạn hơn. "Chúng sẽ không thể đến gần lâu đài Phù Thủy đâu. Ta đã đảm bảo điều đó."
Victoria nhìn thẳng vào mắt Alice, nụ cười khẽ nở rộng hơn, ánh mắt đỏ rực đầy chiến ý bùng cháy như hai ngọn lửa địa ngục. Cô biết Alice muốn nói gì. Họ đã từng là một cặp bài trùng không thể tách rời, gieo rắc nỗi kinh hoàng trên khắp các chiến trường cổ xưa, khiến các tộc khác phải run sợ khi nghe đến tên họ. Bây giờ, họ lại được đứng cạnh nhau một lần nữa, đối mặt với một thế giới đang sụp đổ dưới chân. "Lên chứ." Cô đáp, giọng nói vang lên đầy hứng khởi, như thể đây mới là nơi cô thực sự thuộc về, bên cạnh người bạn tri kỷ của mình, bên cạnh những kẻ chấp nhận bản chất thật của cô. Mọi sự mệt mỏi, mọi nỗi buồn đều tan biến, thay vào đó là một sự háo hức được chiến đấu, được giải phóng sức mạnh tiềm tàng, cùng với người duy nhất hiểu cô, người đã cùng cô vượt qua cả thiên niên kỷ.
Không cần thêm lời nào, hai người phụ nữ mạnh mẽ nhất của hai tộc đối địch, nhưng lại là đôi bạn thân thiết, mỗi người một vũ khí chết người, cùng nhau vút lên bầu trời đêm, lao thẳng về phía mạng lưới ma lực đen kịt đang chặn đường quân cứu viện. Sức mạnh tổng hợp từ Victoria và Alice dường như đủ để xé toạc cả không gian và thời gian. Ma lực của Vampire và Ngạ Quỷ hòa quyện vào nhau, tạo thành một cơn bão năng lượng khủng khiếp, một luồng xung kích có thể hủy diệt mọi thứ.
Mạng lưới ma lực của Alice, vốn đã cực kỳ kiên cố, giờ đây được Victoria bổ sung bằng nguồn năng lượng thuần huyết của Vampire, trở nên dày đặc và mạnh mẽ hơn gấp bội. Nó không chỉ đơn thuần là một rào cản, mà là một bức tường sống, chứa đựng những gai nhọn năng lượng sắc bén, sẵn sàng xé nát bất cứ ai chạm vào. Quân cứu viện, dù đông đảo và quyết tâm, vẫn không thể xuyên qua.
Một pháp sư Tinh Linh cố gắng dùng ma thuật ánh sáng để phá vỡ, nhưng ánh sáng của hắn bị nuốt chửng bởi màu đen của mạng lưới, và hắn bị một luồng điện ma thuật phản lại, ngã xuống thổ huyết. Một chiến binh Nhân Ngư dùng sức mạnh vật lý, đâm thẳng ngọn giáo vào lưới, nhưng ngọn giáo bị vặn xoắn và gãy vụn, còn cánh tay hắn bị một lực vô hình bóp nát.
Alice và Victoria bay phía trên mạng lưới, như những vị thần của sự hủy diệt đang quan sát những con người nhỏ bé đang vùng vẫy vô vọng.
"Chúng cố gắng một cách tuyệt vọng," Alice nói, giọng cô đầy vẻ châm biếm. "Ngươi nghĩ chúng sẽ mất bao lâu để nhận ra rằng chúng không có cơ hội?"
Victoria chỉ khẽ nhếch mép. "Không quan trọng. Chúng ta sẽ không cho chúng có cơ hội đó. Ta muốn kết thúc chuyện này thật nhanh. Darian đã khiến ta phải chờ đợi quá lâu rồi."
Alice gật đầu, đồng tình. "Đúng vậy. Sự kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn." Cô ta nâng thanh kiếm bạc của mình lên cao, lưỡi kiếm sáng lấp lánh như được bao phủ bởi ánh trăng. "Vậy thì... hãy kết thúc màn kịch này thôi, chị bạn."
Victoria gật đầu, lưỡi hái đen tuyền của cô phát ra một luồng khí tức tử vong. "Đã đến lúc rồi."
Cả hai cùng vung vũ khí xuống, không khí như bị xé toạc. Một luồng sóng năng lượng khổng lồ, kết hợp giữa ma lực bóng tối của Ngạ Quỷ và sức mạnh thuần huyết của Vampire, lao thẳng vào quân cứu viện. Đó không phải là một đòn tấn công thông thường, mà là một cơn lũ ma thuật, cuộn trào và nuốt chửng mọi thứ trên đường đi của nó.
Tiếng la hét kinh hoàng vang lên khi các chiến binh bị cuốn phăng đi như những chiếc lá khô. Cây cối đổ rạp, mặt đất nứt toác, và ngay cả những ngọn núi xa xôi cũng dường như rung chuyển. Mạng lưới ma lực của Alice biến thành một cơn lốc đen, nuốt chửng những kẻ còn sót lại, không cho chúng bất cứ cơ hội nào để trốn thoát.
Quân cứu viện, những hy vọng cuối cùng của tộc Phù Thủy, đã bị tiêu diệt hoàn toàn chỉ trong chớp mắt. Không một ai sống sót.
Victoria và Alice lơ lửng trên không trung, quan sát cảnh tượng tàn khốc phía dưới với ánh mắt không chút cảm xúc. Mùi máu và bụi khói tràn ngập không khí.
"Giờ thì," Alice nói, quay sang Victoria, "chúng ta có thể tập trung vào màn chính của cuộc vui rồi chứ?"
Victoria gật đầu, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng về phía lâu đài Phù Thủy, nơi cuộc tàn sát vẫn đang diễn ra. "Đúng vậy. Darian... hắn nợ ta một lời giải thích. Và một cái chết từ từ."
Cuộc chiến này, giờ đây, đã vượt ra ngoài khuôn khổ giữa Vampire và Phù Thủy. Nó đã trở thành một cuộc thanh trừng, một sự khẳng định quyền lực tuyệt đối của Victoria và Alice, hai nữ chúa của bóng đêm, những người đã trở lại để đòi lại những gì thuộc về họ, và nghiền nát mọi kẻ dám chống đối. Tương lai của Khu C giờ đây hoàn toàn nằm trong tay họ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro