7
Victoria dẫn đường vào sâu bên trong lâu đài Vampire, nơi những căn phòng được dành riêng cho những vị khách quan trọng nhất. Alice, với nụ cười bí ẩn thường trực, cùng Delayna trầm tĩnh, và Eli, Elysia, Atreus, Alex đang theo sau, ánh mắt tò mò không rời Victoria và Eirdis.
"Eirdis, có lẽ chị muốn một không gian riêng để nghỉ ngơi?" Victoria hỏi, ánh mắt cô hơi khác lạ khi nhìn Eirdis, một chút dịu dàng khó nhận thấy.
Eirdis khẽ gật đầu, đôi mắt vàng kim của nàng vẫn đầy vẻ uy nghiêm nhưng có thêm nét ấm áp.
"Tất nhiên rồi, Victoria. Một chút yên tĩnh sẽ rất tốt."
Alice nhếch mép. "Ồ, 'không gian riêng' à? Có vẻ như có nhiều chuyện để bàn bạc hơn là chỉ chiến lược đấy nhỉ?" Cô ta liếc nhìn Victoria một cách đầy ý tứ.
Victoria không đáp lời Alice, chỉ khẽ hắng giọng. "Eli, Alex, đưa chị Alice và chị Delayna đến phòng khách đã chuẩn bị. Còn Elysia, Atreus, các em có thể giải tán quân đội và bắt đầu dọn dẹp chiến trường."
Sau khi mọi người đã tản ra, Victoria và Eirdis tiến vào một căn phòng lớn, sang trọng nhưng ấm cúng, được trang trí bằng tông màu trầm và những ngọn nến ma thuật dịu nhẹ. Cánh cửa đóng lại, cách ly họ khỏi thế giới bên ngoài.
Khi chỉ còn lại hai người, sự lạnh lùng và uy nghi của Victoria dường như tan biến. Cô quay lại nhìn Eirdis, đôi mắt đỏ rực vẫn rạng rỡ nhưng giờ đây ngập tràn sự mềm yếu, thậm chí là nũng nịu. Bất chấp chiều cao chênh lệch, Victoria, như một đứa trẻ, bất ngờ lao tới, vòng tay ôm lấy eo người con gái cao hơn mình đến ba cái đầu kia.
"Chị Eirdis... em nhớ chị quá..." Giọng Victoria thì thầm, không còn vẻ sắc lạnh hay uy quyền, mà mềm mại và đầy than thở, như một cô em gái bé bỏng lâu ngày không gặp.
Eirdis, vốn luôn điềm tĩnh như núi, cũng không kìm được nét dịu dàng hiện lên trong mắt. Nàng khẽ thở dài, vòng tay vững chãi ôm lấy Victoria, rồi nhẹ nhàng bế bổng cô lên, như thể Victoria nhẹ bẫng như một chiếc lông vũ. Nàng ôm chặt Victoria vào lòng, để cô dụi đầu vào hõm vai mình. Mùi hương của Victoria, pha trộn giữa máu và ma thuật cổ xưa, giờ đây lại mang theo cả sự bình yên khi ở trong vòng tay nàng.
"Ngốc ạ, Victoria. Chị biết em sẽ làm được mà," Eirdis nói, giọng nàng trầm ấm, đầy yêu chiều, hoàn toàn không còn cái xưng hô "ta - ngươi" khách sáo. "Lần này em lại làm loạn lớn như vậy... có biết chị lo lắng thế nào không?"
Victoria khẽ lắc đầu, dụi mặt sâu hơn vào cổ Eirdis. "Em biết... nhưng em phải làm. Em không thể cứ mãi trốn tránh. Chị Eirdis, em đã rất nhớ chị."
"Chị cũng nhớ em, cục cưng của chị," Eirdis đáp, tay vuốt ve mái tóc đen dài của Victoria. "Chị biết em mạnh mẽ, nhưng đôi khi... em vẫn cần một người để dựa vào." Nàng khẽ cười. "Trở lại đi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Em đã làm rất tốt."
Trong vòng tay của Eirdis, Victoria tìm thấy sự bình yên hiếm hoi, một nơi mà cô có thể hoàn toàn buông bỏ lớp mặt nạ nữ hoàng tàn nhẫn để trở về là chính mình, một cô em gái cần được che chở. Mối quan hệ giữa Nữ hoàng Vampire và Đại tiểu thư tộc Điểu Sư sâu sắc hơn nhiều so với những gì người ta nghĩ, vượt xa cả liên minh chính trị hay tình bạn đơn thuần. Đó là một sợi dây gắn kết của gia đình, của sự tin tưởng và tình yêu thương vô điều kiện.
Đúng lúc Victoria đang tận hưởng sự ấm áp trong vòng tay Eirdis, một tiếng vỗ cánh nhẹ nhàng vang lên. Một con cú hoàng gia, với bộ lông trắng muốt như tuyết và đôi mắt hổ phách tinh anh, bất ngờ bay vào qua khung cửa sổ đang mở hé, đậu nhẹ nhàng trên bậu cửa. Chân nó có buộc một cuộn thư nhỏ.
Victoria khẽ ngẩng đầu khỏi vai Eirdis, đôi mắt đỏ rực nheo lại khi nhìn thấy chú cú. "Có vẻ như ta lại có khách rồi." Cô khẽ nhíu mày, có chút không vui vì bị gián đoạn khoảnh khắc riêng tư.
Eirdis mỉm cười nhẹ. "Đó là một chú cú đưa thư đặc biệt của Hoàng tộc Phượng Hoàng, đúng không? Chắc là từ Ignis hoặc tộc trưởng." Nàng nhẹ nhàng đặt Victoria xuống, rồi đưa tay lấy một chiếc khăn mềm được gấp gọn gàng trên bàn cạnh đó. "Em để quên khăn rồi."
Victoria khẽ gật đầu, bước về phía cửa sổ. Cô vươn tay ra, và chú cú trung thành lập tức nghiêng đầu, để cô dễ dàng lấy cuộn thư được buộc cẩn thận ở chân nó. Khi cô kéo cuộn thư ra, chú cú khẽ kêu lên một tiếng rồi bay vút đi vào màn đêm.
Victoria mở cuộn thư, đôi mắt cô lướt nhanh qua những dòng chữ viết tay trên giấy da cổ. Biểu cảm trên gương mặt cô dần trở nên tập trung, sự dịu dàng vừa rồi đã được thay thế bằng vẻ nghiêm nghị của một nữ hoàng.
"Có chuyện gì sao, em?" Eirdis hỏi, giọng nàng vẫn nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt đã ánh lên vẻ quan tâm.
Victoria gập lá thư lại, ánh mắt cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi chú cú đã biến mất. "Không có gì lớn lao... chỉ là một lời mời."
Eirdis tiến đến gần Victoria, nhẹ nhàng vuốt lại vài sợi tóc lòa xòa trên trán cô. "Lời mời từ ai mà khiến em trông suy tư vậy?"
Victoria quay lại nhìn Eirdis, nụ cười lạnh lẽo thường ngày của cô dần trở lại, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt vẫn còn vương vấn chút suy tính. "Từ Hội Đồng. Họ muốn triệu tập một cuộc họp khẩn cấp để thảo luận về tình hình Khu C. Và tất nhiên... là cả việc 'chào mừng' sự trở lại của ta."
Eirdis khẽ nhướng mày. "Hội Đồng ư? Chắc chắn họ sẽ không vui vẻ gì với những gì em đã làm đâu. Cuộc chiến này chắc chắn đã làm rung chuyển toàn bộ Khu C."
"Để xem họ có thể làm được gì," Victoria đáp, giọng cô đầy thách thức. "Họ đã im lặng quá lâu rồi. Bây giờ, đã đến lúc họ phải nhìn nhận lại trật tự mới. Chị Eirdis, chị sẽ đi cùng em chứ?"
Eirdis gật đầu, ánh mắt vàng kim kiên định. "Tất nhiên rồi. Em là em gái của chị. Hơn nữa, việc này cũng liên quan đến tương lai của tộc Điểu Sư."
Victoria khẽ mỉm cười. "Tốt. Vậy thì chúng ta có rất nhiều việc phải chuẩn bị."
Không khí trong Thánh Địa Ánh Sáng đặc quánh sự căng thẳng. Lời tuyên bố của Victoria như một ngọn lửa châm vào đống thuốc súng. Tuy nhiên, bất chấp sự phẫn nộ rõ ràng của một số thành viên Hội Đồng, không ai dám trực tiếp đối đầu với Nữ hoàng Vampire ở thời điểm hiện tại. Sức mạnh và sự táo bạo của Victoria, cùng với sự hiện diện kiên định của Eirdis và ánh mắt rực lửa của Alice, là lời cảnh báo đủ mạnh.
Vài ngày sau, một lời triệu tập chính thức từ Hội Đồng Cổ Đại được gửi đến tất cả các tộc mạnh nhất Khu B. Địa điểm họp là Thánh Địa Ánh Sáng, một nơi trung lập được bảo hộ bởi ma thuật cổ xưa, nơi chỉ những tộc trưởng hoặc đại diện được ủy quyền mới có thể bước vào. Đây là lần đầu tiên Hội Đồng triệu tập một cuộc họp khẩn cấp như vậy trong nhiều thế kỷ, báo hiệu sự bất ổn nghiêm trọng trong khu vực.
Khi Victoria, cùng Eirdis và Alice, đặt chân đến Thánh Địa, không khí đã căng như dây đàn. Những ánh mắt dò xét, phán xét và cả căm ghét đổ dồn vào họ, đặc biệt là Victoria. Sự trở lại của Nữ hoàng Vampire và hành động tàn sát tộc Phù Thủy đã gây chấn động toàn bộ Khu B.
Sảnh đường Hội Đồng rộng lớn, được chiếu sáng bởi những viên pha lê phát quang, là nơi quy tụ của các nhân vật quyền lực nhất. Trên những chiếc ghế chạm khắc tinh xảo, những gương mặt già dặn và uy nghiêm của Hội Đồng Cổ Đại đã ngồi vào vị trí. Họ là những tộc trưởng hoặc đại diện tối cao của các tộc còn sót lại, những người nắm giữ cán cân quyền lực và luật lệ của Khu B.
Tộc trưởng Rồng, một người đàn ông già dặn với bộ râu bạc phơ và đôi mắt sắc bén như mắt rồng, là người đầu tiên lên tiếng. Giọng ông trầm và vang vọng khắp sảnh: "Chúng ta có mặt ở đây hôm nay vì một sự kiện chưa từng có tiền lệ. Tộc Phù Thủy đã bị hủy diệt, và trật tự đã bị phá vỡ. Victoria Cio, ngươi đã trở lại sau hàng thế kỷ biến mất, và ngay lập tức gây ra cuộc chiến kinh hoàng này. Ngươi có lời gì để biện hộ cho hành động của mình không?"
Victoria bước tới trung tâm sảnh đường, ánh mắt đỏ rực quét qua từng gương mặt. Không một chút sợ hãi hay hối hận, cô ngẩng cao đầu. "Biện hộ ư? Ta không cần biện hộ cho bất cứ điều gì. Ta chỉ đòi lại những gì thuộc về ta. Tộc Phù Thủy đã phản bội, và họ đã phải trả giá."
Một thành viên khác của Hội Đồng, đại diện tộc Tinh Linh, một phụ nữ với mái tóc xanh lá cây và đôi mắt buồn bã, lên tiếng: "Ngươi đã tàn sát hàng ngàn sinh mạng vô tội! Ngươi đã phá vỡ hòa bình đã được duy trì hàng thế kỷ!"
Victoria nhếch môi, một nụ cười khinh bỉ thoáng qua. "Hòa bình? Các ngươi gọi đó là hòa bình sao? Một hòa bình giả tạo, được xây dựng trên sự yếu đuối và lừa dối. Khi ta còn ở đây, chẳng ai dám ho he. Khi ta biến mất, các ngươi đã quên mất mình là ai rồi."
Tộc trưởng tộc Hồ Ly, một người phụ nữ trẻ hơn với vẻ ngoài quyến rũ nhưng ánh mắt sắc như dao, lên tiếng với giọng điệu mỉa mai: "Ngươi cho rằng mình có quyền quyết định số phận của cả một tộc sao, Victoria Cio? Kỷ nguyên của ngươi đã kết thúc rồi!"
Victoria bật cười khẩy, tiếng cười vang vọng trong sảnh đường tĩnh lặng. "Kỷ nguyên của ta chưa bao giờ kết thúc. Nó chỉ tạm dừng lại thôi. Và giờ đây, ta đã trở lại để tiếp tục. Các ngươi có dám nói rằng ta không đủ mạnh để làm điều đó không?"
Ánh mắt Victoria chuyển sang sắc lạnh, khí tức Vampire thuần huyết bắt đầu lan tỏa, khiến một vài thành viên yếu hơn của Hội Đồng phải lùi lại. Eirdis đứng bên cạnh Victoria, ánh mắt vàng kim kiên định, toát lên vẻ bảo hộ. Cô không nói một lời, nhưng sự hiện diện của Đại tiểu thư tộc Điểu Sư đã là một lời khẳng định về liên minh. Alice cũng đứng đó, mỉm cười đầy khoái trá, rõ ràng cô ta rất thích thú với màn đối đầu này.
Tộc trưởng Rồng, người duy nhất không tỏ ra nao núng trước khí tức của Victoria, nói: "Sức mạnh là một chuyện, nhưng luật lệ là một chuyện khác. Ngươi không thể tự ý định đoạt số phận của các tộc khác. Hội Đồng này là để duy trì trật tự!"
"Trật tự mà các ngươi đã để mục nát sao?" Victoria phản bác. "Tộc Phù Thủy đã dung túng những kẻ phản bội, đã che giấu sự thật về cái chết của ta. Và các ngươi, những kẻ trong Hội Đồng, đã nhắm mắt làm ngơ. Hay có lẽ, các ngươi cũng có một phần trong đó?"
Câu nói của Victoria khiến không khí càng thêm căng thẳng. Một vài thành viên Hội Đồng tỏ ra bối rối, ánh mắt lo lắng liếc nhìn nhau.
"Victoria," tộc trưởng Rồng nói, giọng ông mang một sự cảnh cáo. "Ngươi đang đi quá giới hạn. Hành động của ngươi đã gây ra sự chia rẽ và sợ hãi. Nếu ngươi không kiềm chế, Hội Đồng sẽ buộc phải ra tay."
Victoria cười khẩy. "Ra tay ư? Các ngươi đã làm gì khi ta bị giam cầm hàng thế kỷ? Các ngươi đã làm gì khi những kẻ phản bội lộng hành? Nếu các ngươi muốn ra tay, thì cứ thử đi. Ta ở đây để thách thức tất cả những ai muốn duy trì cái 'trật tự' mục nát này."
Cô quay sang nhìn Eli, Elysia, Atreus và Alex đang đứng phía sau, ra hiệu cho họ chuẩn bị. Cuộc đối đầu trong Thánh Địa Ánh Sáng không chỉ là một cuộc họp, mà là một lời tuyên chiến ngầm, một sự khẳng định quyền lực của Nữ hoàng Vampire trước toàn bộ Hội Đồng và các tộc khác.
Tộc trưởng Rồng, với sự khôn ngoan của một người đã sống hàng ngàn năm, là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Ông biết một cuộc đối đầu trực diện ngay lúc này sẽ chỉ dẫn đến sự hỗn loạn và đổ máu không cần thiết.
"Victoria Cio," Tộc trưởng Rồng chậm rãi nói, giọng ông trầm tĩnh nhưng vẫn đầy quyền uy. "Chúng ta không nghi ngờ về sức mạnh của ngươi. Nhưng sức mạnh không phải là tất cả. Trật tự của Khu B đã được duy trì bởi sự cân bằng giữa các tộc. Hành động của ngươi đã phá vỡ sự cân bằng đó."
Victoria nhếch môi, ánh mắt vẫn đầy thách thức. "Vậy thì hãy thiết lập một trật tự mới. Một trật tự mà Vampire là kẻ đứng đầu. Các ngươi đã có đủ thời gian để thể hiện khả năng cai trị của mình, và các ngươi đã thất bại. Giờ là lúc ta nắm quyền."
Đại diện tộc Tinh Linh, với vẻ mặt đau khổ, lên tiếng. "Ngươi muốn gì? Ngươi muốn nuốt chửng tất cả các tộc khác sao?"
"Không cần phải nuốt chửng," Victoria đáp, giọng cô lạnh lùng. "Chỉ cần khiến các ngươi nhận ra vị trí của mình. Từ giờ trở đi, tộc Vampire sẽ là tộc cai trị tối cao ở Khu B. Các tộc khác sẽ phải tuân theo luật lệ của ta. Đổi lại, các ngươi sẽ có sự bảo hộ của ta, khỏi bất kỳ mối đe dọa nào từ bên ngoài."
Tộc trưởng Hồ Ly cười khẩy. "Bảo hộ ư? Với cái giá là sự tự do của chúng ta sao?"
"Tự do của các ngươi đã quá lỏng lẻo rồi," Alice xen vào, giọng cô ta đầy chế giễu. "Nhìn xem, nó đã dẫn đến điều gì? Một Khu B mục nát, nơi mà một tộc phản bội có thể tồn tại mà không bị trừng phạt."
Tộc trưởng Rồng giơ tay, ra hiệu cho tộc Hồ Ly im lặng. "Chúng ta không thể chấp nhận một sự thống trị tuyệt đối như vậy. Điều đó sẽ dẫn đến chiến tranh triền miên."
"Chiến tranh đã bắt đầu rồi," Victoria bình thản đáp. "Và ta đã thắng. Bây giờ, các ngươi có hai lựa chọn: Một là chấp nhận sự cai trị của ta, sống trong hòa bình dưới trướng Vampire. Hai là chống đối, và chứng kiến số phận của tộc Phù Thủy lặp lại với tộc của mình."
Lời nói của Victoria là một lời đe dọa trần trụi, không che giấu. Không ai trong Hội Đồng ngờ rằng Victoria lại thẳng thắn và tàn nhẫn đến mức này. Ánh mắt sợ hãi bắt đầu xuất hiện trên gương mặt của nhiều thành viên.
Tộc trưởng Rồng trầm ngâm một lúc lâu. Ông nhìn Eirdis, người vẫn đứng im lặng bên cạnh Victoria, như một cái bóng kiên định. Sự hiện diện của Đại tiểu thư tộc Điểu Sư, một tộc vốn luôn giữ thái độ trung lập và bí ẩn, là một yếu tố quan trọng trong cuộc đàm phán này.
"Victoria Cio," Tộc trưởng Rồng cuối cùng cũng lên tiếng. "Hội Đồng không thể chấp nhận việc một tộc đơn phương nắm giữ quyền lực tối cao. Tuy nhiên, chúng ta có thể xem xét một hình thức liên minh mới, với Vampire là tộc đứng đầu trong số các tộc mạnh. Nhưng chúng ta cần có những điều khoản rõ ràng để bảo vệ sự tồn vong của các tộc khác."
Victoria nhếch môi, nụ cười gần như chiến thắng. "Cuối cùng các ngươi cũng chịu nói chuyện rồi sao? Được thôi. Hãy đặt ra điều khoản của các ngươi. Nhưng hãy nhớ, quyền quyết định cuối cùng vẫn thuộc về ta."
Cuộc họp của Hội Đồng đã không diễn ra như một cuộc đối đầu trực diện đầy bạo lực, mà chuyển hướng sang một cuộc đàm phán đầy căng thẳng, nơi Victoria đã khẳng định vị thế vượt trội của mình bằng sức mạnh và sự táo bạo.
Ignis, vẫn còn đang bàng hoàng vì sự xuất hiện của Tộc trưởng Rồng ở Khu B, chợt cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo, ghê rợn sau lưng. Anh ta quay phắt lại, đôi mắt vàng kim giãn rộng khi nhìn thấy những chiếc gai máu sắc nhọn đang lơ lửng, nhọn hoắt như những mũi giáo chết chóc, chỉ cách lưng mình vài tấc. Chúng là những vật thể đáng sợ được tạo ra từ chính Huyết Kế Giới Hạn của Victoria, một năng lực mà anh ta nghĩ rằng đã biến mất cùng cô từ rất lâu rồi.
"Ngươi... ngươi vẫn còn giữ được nó sao?!" Ignis gầm lên, giọng anh ta không giấu nổi vẻ kinh hãi. Anh ta đã từng chứng kiến sức mạnh hủy diệt của Huyết Kế Giới Hạn và biết rõ nó đáng sợ đến mức nào.
Victoria cười nhạt, nụ cười ẩn chứa sự tàn nhẫn. "Ngươi nghĩ ta sẽ để mất thứ quý giá như vậy ư, Ignis? Ngươi đã quá tự mãn rồi đấy."
Không chần chừ thêm nữa, Victoria vung tay. Những chiếc gai máu lập tức phóng về phía Ignis với tốc độ kinh hoàng, tạo ra một tiếng rít xé gió chói tai. Không gian dường như bị bóp méo khi những lưỡi dao đỏ sẫm lao tới.
Ignis phản ứng cực nhanh. Anh ta gầm lên một tiếng, đôi cánh Phượng Hoàng bùng cháy rực rỡ, tạo ra một lá chắn lửa bao quanh cơ thể. Tuy nhiên, gai máu của Victoria không phải là những đòn tấn công thông thường. Chúng không chỉ mang theo sức mạnh vật lý mà còn ăn mòn năng lượng, có thể xuyên thủng cả những lá chắn ma thuật mạnh nhất.
"Ignis, cẩn thận!" Tộc trưởng Rồng bất ngờ lên tiếng, ánh mắt ông lo lắng. Ông giơ tay, một luồng khí băng giá thuần khiết bắn ra, cố gắng làm chậm hoặc làm suy yếu những gai máu đang lao tới. Mặc dù là người chủ trì Hội Đồng và có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng ông vẫn có một sự quan tâm nhất định đến Ignis.
Tuy nhiên, Victoria đã lường trước được điều đó. Khí tức của cô tăng lên, khiến những gai máu trở nên rắn chắc và nhanh hơn. Một vài chiếc gai bị băng giá làm chậm lại, nhưng phần lớn vẫn lao tới.
Xoẹt! Xoẹt!
Dù đã cố gắng né tránh và dùng lửa để chống đỡ, nhưng Ignis vẫn không thể tránh khỏi hoàn toàn. Vài chiếc gai máu xé rách lớp áo choàng của anh ta, để lại những vết cắt sâu trên vai và cánh tay. Máu Phượng Hoàng màu vàng kim chảy ra, nóng bỏng như dung nham, nhưng ngay lập tức bị những gai máu hấp thụ một phần, khiến chúng càng trở nên đậm đặc và đáng sợ hơn.
Ignis lùi lại, ôm lấy vết thương. Đôi mắt vàng kim của anh ta nhìn Victoria đầy căm hận và bất lực. Anh ta không ngờ Victoria lại mạnh mẽ đến mức này, và Huyết Kế Giới Hạn của cô ta giờ đây còn đáng sợ hơn cả ký ức của anh ta.
Tất cả các thành viên Hội Đồng đều sững sờ. Họ chưa từng chứng kiến một màn đối đầu trực diện nào trong Thánh Địa Ánh Sáng, và càng không ngờ Nữ hoàng Vampire lại công khai sử dụng Huyết Kế Giới Hạn của mình một cách táo bạo như vậy. Sự hỗn loạn bắt đầu lan rộng trong sảnh đường.
Victoria thu hồi những gai máu còn sót lại, ánh mắt đỏ rực nhìn thẳng vào Ignis. "Ngươi còn muốn thử sức không, Ignis? Hay ngươi đã nhận ra vị trí của mình rồi?"
Ignis nghiến răng, cơn giận dữ bùng lên trong lòng nhưng anh ta biết mình không thể đánh bại Victoria lúc này. Đặc biệt là khi cô ta đã công khai khả năng điều khiển máu.
Tộc trưởng Rồng, người đã chứng kiến tất cả, chậm rãi lên tiếng, giọng ông mang theo sự bất lực. "Victoria Cio... ngươi đã chứng minh sức mạnh của mình."
Victoria quay lại nhìn Hội Đồng, đôi mắt đầy thách thức. "Vậy thì, quyết định của các ngươi là gì? Chấp nhận trật tự mới, hay tiếp tục chống đối và chịu đựng hậu quả?"
Áp lực từ Victoria là quá lớn. Hội Đồng, vốn quen với sự cân bằng quyền lực và những cuộc đàm phán kéo dài, giờ đây phải đối mặt với một nữ hoàng tàn nhẫn, không khoan nhượng.
Không khí trong Thánh Địa Ánh Sáng đặc quánh. Ánh mắt Victoria sắc lạnh quét qua từng gương mặt trong Hội Đồng, không cho phép một tia nghi ngờ nào về quyết tâm của cô. Ignis ôm lấy vết thương, gương mặt tái nhợt vì kinh ngạc và phẫn nộ. Sự thể hiện Huyết Kế Giới Hạn của Victoria đã giáng một đòn chí mạng vào tinh thần của bất kỳ ai dám chống đối.
Tộc trưởng Hồ Ly, người vốn xảo quyệt và có phần kiêu ngạo, là người đầu tiên lên tiếng, giọng ông ta khẽ run rẩy. "Nếu... nếu chúng tôi chấp nhận sự cai trị của người, Victoria Cio, thì... thì chúng tôi sẽ nhận được gì?"
Victoria nhếch môi, nụ cười ẩn chứa sự uy quyền tuyệt đối. "Sự bảo hộ. Một trật tự mới, nơi không có sự phản bội, không có những kẻ giả dối núp bóng hòa bình. Các ngươi sẽ được bảo toàn lãnh thổ, tài nguyên, và trên hết, tộc của các ngươi sẽ không phải chịu chung số phận với tộc Phù Thủy." Cô dừng lại, ánh mắt sắc bén dừng lại ở từng thành viên. "Nhưng đổi lại, mọi quyết định quan trọng của Khu B sẽ phải thông qua ta. Các ngươi sẽ là những kẻ thực thi, chứ không phải người đứng đầu."
Đại diện tộc Tinh Linh, với đôi mắt buồn bã, thở dài. "Vậy là... chúng tôi sẽ mất đi quyền tự trị?"
"Các ngươi đã có quyền tự trị, và nhìn xem nó đã dẫn đến điều gì," Alice xen vào, giọng cô ta đầy mỉa mai. "Một mớ hỗn độn, một lũ yếu ớt không thể tự bảo vệ mình."
Tộc trưởng Rồng, sau một hồi trầm ngâm, cuối cùng cũng cất tiếng. Giọng ông vang vọng, mang theo sự nặng nề của quyết định. "Victoria Cio. Tộc Rồng... chấp nhận điều kiện của ngươi."
Lời tuyên bố của Tộc trưởng Rồng như một tiếng sét. Ông là một trong những thành viên có tiếng nói và sức ảnh hưởng lớn nhất trong Hội Đồng. Việc ông chấp nhận có nghĩa là cán cân quyền lực đã hoàn toàn nghiêng về phía Victoria.
"Tộc Hồ Ly... chúng tôi cũng đồng ý," Tộc trưởng Hồ Ly vội vàng lên tiếng, gương mặt hiện rõ vẻ khuất phục.
Đại diện tộc Tinh Linh do dự một lát, nhìn về phía Ignis đang im lặng ôm vết thương. Nhưng cuối cùng, ánh mắt tuyệt vọng của cô ta cũng không thể lay chuyển được số phận. "Tộc Tinh Linh... chúng tôi... cũng chấp nhận."
Victoria khẽ gật đầu, vẻ mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc. Đây là điều cô đã dự đoán được. "Tốt. Vậy là Hội Đồng đã đi đến quyết định." Cô quay sang Ignis, người vẫn đang đứng đó, ánh mắt đầy căm phẫn. "Còn ngươi, Ignis? Ngươi có muốn tiếp tục đối đầu với ta, hay ngươi cũng sẽ chấp nhận trật tự mới này?"
Ignis siết chặt nắm đấm, máu từ vết thương nhỏ giọt xuống sàn Thánh Địa. Anh ta nhìn Victoria, nhìn Eirdis đang đứng bên cạnh cô, và nhìn những thành viên Hội Đồng vừa cúi đầu khuất phục. Anh ta biết mình không còn lựa chọn nào khác. Một mình anh ta không thể chống lại sức mạnh tổng hợp của Victoria và những kẻ đã chấp nhận cúi đầu.
"Ta... ta sẽ quay về," Ignis gằn giọng, "nhưng ta sẽ không quên chuyện này, Victoria Cio. Sẽ có ngày... chúng ta lại đối đầu!" Nói rồi, Ignis đập mạnh đôi cánh Phượng Hoàng, xé toạc mái vòm và bay vút đi, để lại một luồng khói lửa và sự tức giận ngập tràn.
Victoria chỉ nhếch môi khinh khỉnh nhìn theo bóng Ignis biến mất. "Sẽ có ngày đó, Ignis. Và khi đó, ngươi sẽ lại là kẻ thua cuộc."
Cô quay lại nhìn những thành viên Hội Đồng, ánh mắt đầy uy quyền. "Vậy thì, từ giờ trở đi, Khu B sẽ có một trật tự mới. Tộc Vampire sẽ là tộc cai trị. Ta, Victoria Cio, sẽ là Nữ hoàng của Khu B. Các ngươi, hãy quay về và truyền đạt mệnh lệnh này đến tộc của mình."
Màn đêm buông xuống Thánh Địa Ánh Sáng, nhưng tương lai của Khu B giờ đây đã được định đoạt. Victoria đã thành công trong việc khẳng định quyền lực tuyệt đối của mình, mở ra một kỷ nguyên mới dưới sự cai trị của Vampire.
Darian không bao giờ nghĩ mình sẽ sống để chứng kiến cảnh này. Hắn, chủ tộc Phù Thủy, kẻ từng ngạo nghễ thách thức số phận, giờ đây lại là một kẻ bị giam cầm trong chính lâu đài của mình, nhưng không phải để chết mà là để chịu đựng. Đúng như lời Victoria đã nói, cô muốn hắn sống, để chứng kiến sự suy tàn của gia tộc mình.
Ngục tối của tộc Vampire, nơi Darian bị giam giữ, không phải là một nơi ẩm thấp, bẩn thỉu. Ngược lại, nó được bài trí khá tinh xảo, với một cửa sổ nhỏ nhìn ra phía xa, nơi từng là lãnh thổ xanh tươi của tộc Phù Thủy, nay đang dần biến đổi dưới bàn tay của Vampire. Đây chính là "chỗ VIP" mà Victoria đã nói đến, một sự tra tấn tâm lý tàn khốc hơn bất kỳ đòn roi nào.
Hàng ngày, Darian bị ép phải chứng kiến những thay đổi. Các pháp sư Phù Thủy còn sống sót, những người từng là tộc nhân kiêu hãnh của hắn, giờ đây bị gắn những chiếc vòng cổ ma thuật, làm việc như những kẻ hầu hạ, xây dựng lại lâu đài theo kiến trúc Vampire, khai thác tài nguyên dưới sự giám sát của binh lính Vampire. Tiếng cười đắc thắng của Eli hay Alex, tiếng ra lệnh sắc lạnh của Elysia, tất cả đều vọng đến tai hắn, như những nhát dao đâm vào trái tim.
Victoria không thường xuyên đến thăm Darian, nhưng mỗi khi cô xuất hiện, đó lại là một cực hình mới. Cô không đánh đập, không tra khảo. Cô chỉ đứng đó, đôi mắt đỏ rực nhìn hắn một cách lạnh lùng, như thể đang quan sát một con vật trong lồng.
Một buổi chiều nọ, Victoria xuất hiện, đi cùng với Alice. Darian đang ngồi phịch xuống sàn, gương mặt hốc hác, đôi mắt hổ phách tràn đầy sự trống rỗng.
"Ngươi thấy sao, Darian?" Victoria cất giọng, không một chút cảm xúc. "Những pháp sư của ngươi, chúng đang làm việc rất tốt. Chẳng mấy chốc, nơi này sẽ trở thành một pháo đài vững chắc của Vampire."
Darian ngước nhìn cô, đôi môi khô khốc khẽ mấp máy. "Ngươi... ngươi là một con quỷ."
Victoria cười khẩy. "Ta là quỷ, vậy ngươi là gì, kẻ phản bội? Một thiên thần đã sa ngã, hay một kẻ ngu ngốc bị sự tham lam làm mờ mắt?" Cô bước tới gần hơn, khuỵu gối xuống ngang tầm với hắn. "Ngươi biết không, Darian, đôi khi ta tự hỏi... nếu ngày đó ngươi không làm điều đó, thì sao nhỉ? Liệu chúng ta có thể khác đi không?"
Darian nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài. "Ngươi... ngươi vẫn còn nghĩ về nó sao?"
"Tất nhiên rồi," Victoria đáp, giọng cô pha chút mỉa mai. "Nó là một phần của ta mà. Một phần mà ngươi đã tạo ra." Cô vươn tay, chạm nhẹ vào vết sẹo mờ nhạt trên cổ Darian – dấu vết của một lời nguyền cổ xưa mà hắn từng dùng để khóa ma thuật của cô. "Ngươi đã từng nghĩ rằng có thể kiểm soát ta. Sai lầm lớn nhất của ngươi."
Alice đứng dựa vào khung cửa, quan sát màn đối thoại với vẻ thích thú. "Có vẻ như Nữ hoàng của chúng ta có chút hoài niệm đấy nhỉ? Hay là vẫn còn vương vấn tình xưa nghĩa cũ?"
Victoria quay sang nhìn Alice, ánh mắt lạnh lẽo. "Im đi, Alice. Đây không phải chuyện của ngươi."
Cô lại quay sang Darian. "Ngươi sẽ sống, Darian. Sống để thấy tộc ngươi cúi đầu. Sống để thấy tên của ngươi bị xóa nhòa khỏi lịch sử, thay vào đó là dấu ấn của ta. Đây là hình phạt của ngươi. Một cái chết từ từ, nhưng là của linh hồn."
Darian không nói gì nữa, chỉ gục đầu xuống. Hắn biết mình đã thua, thua một cách thảm hại. Mối quan hệ giữa hắn và Victoria giờ đây chỉ còn là sự thù hận, sự tra tấn tâm lý và nỗi ám ảnh. Victoria không muốn hắn chết nhanh chóng, cô muốn hắn cảm nhận từng chút một sự sụp đổ của tất cả những gì hắn từng yêu quý. Đây là sự trả thù hoàn hảo của một nữ hoàng bị phản bội.
Với Darian bị giam cầm và Hội Đồng đã khuất phục, Victoria bắt tay ngay vào việc thiết lập trật tự mới ở Khu B. Cô không lãng phí một giây nào, cho thấy sự quyết đoán và tàn nhẫn của một nữ hoàng thực thụ.
Đầu tiên, lãnh thổ của tộc Phù Thủy chính thức bị sáp nhập vào lãnh địa của tộc Vampire. Những biểu tượng của Phù Thủy bị gỡ bỏ, thay thế bằng huy hiệu Vampire đỏ và đen. Lâu đài của Darian, nơi từng là biểu tượng quyền uy của tộc Phù Thủy, đang được biến đổi từng ngày dưới sự chỉ đạo của Elysia và Atreus. Những kiến trúc Gothic hùng vĩ, những họa tiết dơi và nhện được thêm vào, biến nó thành một pháo đài đúng nghĩa của Vampire tại khu C.
Tất cả tài sản và kho báu của tộc Phù Thủy đều bị tịch thu. Những viên đá ma thuật quý hiếm, những cuốn sách cổ chứa phép thuật cấm kỵ, và cả những cổ vật truyền đời đều được chuyển về kho báu của Vampire. Victoria đã sai Alex và Eli giám sát việc này, và cả hai đều tỏ ra vô cùng hào hứng với công việc "cướp bóc" hợp pháp này.
"Nhìn đi, chị Eli! Một viên hồng ngọc to hơn cả ngón cái của em!" Alex reo lên, mắt sáng rỡ khi tìm thấy một viên đá quý trong hầm chứa của Phù Thủy.
Eli gõ nhẹ vào đầu Alex. "Ngươi tập trung vào công việc đi. Chị hai không thích những kẻ lười biếng đâu. Nhanh lên, còn nhiều thứ để chuyển lắm." Mặc dù mắng em trai, nhưng ánh mắt Eli cũng không giấu được vẻ thích thú khi chạm vào những tài sản kếch xù này.
Victoria cũng tập trung vào việc tái cấu trúc quân đội và hệ thống quản lý Khu B. Các chiến binh Vampire mạnh nhất được đặt vào vị trí chỉ huy các khu vực chiến lược. Những pháp sư Phù Thủy bị bắt làm nô lệ được phân công vào các công việc lao động nặng nhọc hoặc bị buộc phải sử dụng ma thuật của mình để phục vụ cho Vampire, chẳng hạn như duy trì lá chắn bảo vệ lãnh thổ hoặc tạo ra những ảo ảnh đánh lừa kẻ thù.
"Hãy đảm bảo rằng chúng không có bất kỳ cơ hội nào để phản kháng," Victoria ra lệnh cho Atreus, người đang phụ trách việc sắp xếp lại lực lượng. "Bất kỳ dấu hiệu nổi loạn nào cũng phải bị dập tắt ngay lập tức."
Atreus gật đầu. "Rõ, Nữ hoàng. Em sẽ đảm bảo không một tiếng than vãn nào có thể thoát ra khỏi miệng chúng."
Quan trọng nhất, Victoria bắt đầu thực hiện những luật lệ mới mà cô đã hứa trước Hội Đồng. Các tộc khác, bao gồm Rồng, Hồ Ly, và Tinh Linh, buộc phải ký kết một hiệp ước mới, công nhận quyền lực tối cao của Vampire. Hiệp ước này bao gồm các điều khoản về việc cống nạp định kỳ, sự phục tùng trong các vấn đề chính trị và quân sự, và trên hết, không được phép can thiệp vào các quyết định nội bộ của tộc Vampire.
Dù đã chấp nhận, nhưng sự bất mãn vẫn âm ỉ trong lòng các tộc khác. Tộc trưởng Rồng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, Tộc trưởng Hồ Ly thì tỏ ra phục tùng bên ngoài nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự tính toán. Đại diện tộc Tinh Linh chỉ thở dài, chấp nhận số phận.
Victoria, với sự trợ giúp của Alice và Eirdis, đã thiết lập một hệ thống giám sát chặt chẽ. Alice, với bản tính xảo quyệt và khả năng thu thập thông tin đáng sợ, được giao nhiệm vụ theo dõi các động thái của những tộc còn lại, đảm bảo không có sự nổi loạn ngầm nào xảy ra. Eirdis, với quyền năng của tộc Điểu Sư và sự điềm tĩnh của mình, đóng vai trò là cố vấn chiến lược và người trung gian nếu cần thiết, mặc dù Victoria ít khi cần đến sự mềm mỏng.
Trong chưa đầy một tuần, Khu B đã hoàn toàn thay đổi. Từ một khu vực với sự cân bằng quyền lực phức tạp, nó đã trở thành một lãnh địa thống trị bởi Vampire, dưới bàn tay sắt của Nữ hoàng Victoria Cio. Kỷ nguyên mới đã thực sự bắt đầu.
Buổi tối buông xuống Lâu đài Vampire ở Khu B, mang theo một làn gió mát dịu hiếm hoi. Ánh trăng tròn vằng vặc chiếu rọi khu vườn hoa hồng leo phía sau lâu đài, phủ lên những cánh hoa đỏ thẫm một vẻ đẹp ma mị. Victoria, Nữ hoàng mới của Khu B, đang một mình sải bước giữa những lối đi quanh co.
Tại sao cô lại ra đây vào giờ này ư? Victoria khẽ thở dài, cảm giác mệt mỏi hiếm hoi lướt qua đôi mắt đỏ rực của cô. Kể từ khi cuộc chiến kết thúc và cô chính thức nắm quyền, mọi thứ cứ xoay vần không ngừng. Ban ngày là hàng tá công việc điều hành, các cuộc họp với Hội Đồng để củng cố trật tự mới, và vô số mệnh lệnh cần ban ra. Nhưng buổi tối lại là một câu chuyện khác.
Victoria không ngủ được. Không phải vì lo lắng hay sợ hãi, mà bởi cô phải bận nghe những lời than phiền, những kế hoạch, và cả những câu chuyện phiếm không hồi kết từ những người em của mình. Đặc biệt là Alice. Cô ta có thể lải nhải từ sáng tới tối, với đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, từ việc sắp xếp lại phòng ốc trong lâu đài cho đến những tin đồn mới nhất về các tộc khác.
Dù Victoria yêu quý Alice và tin tưởng vào khả năng của cô ta, nhưng đôi khi, sự ồn ào ấy thật sự khiến cô muốn tìm một nơi yên tĩnh tuyệt đối.
Tìm kiếm sự bình yên, Victoria tiến vào chòi kính nằm ở giữa vườn hoa. Đây là một cấu trúc tinh xảo bằng sắt rèn và kính, được bao phủ bởi những dây hồng leo đang nở rộ, tạo nên một không gian riêng tư và thơ mộng. Cô ngồi xuống chiếc ghế đá mát lạnh, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên những cánh hoa hồng nhung đang rủ xuống từ giàn leo. Cảm giác mềm mại, ẩm ướt của những cánh hoa dưới đầu ngón tay giúp cô tĩnh tâm lại. Mùi hương nồng nàn của hồng máu bao trùm lấy cô, như một tấm chăn êm ái xoa dịu tâm hồn đang căng thẳng.
Victoria nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng côn trùng đêm rì rầm và tiếng lá cây xào xạc trong gió. Trong khoảnh khắc này, cô không phải là Nữ hoàng quyền lực của Khu B, không phải là chiến binh tàn nhẫn đã đánh bại Darian. Cô chỉ là Victoria, người đang tìm kiếm một chút bình yên giữa bộn bề của cuộc sống mới.
Đúng lúc Victoria đang tận hưởng sự tĩnh lặng hiếm hoi, một tiếng động rất khẽ, như tiếng gió thoảng qua, vang lên phía sau cô. Ngay lập tức, đôi mắt đỏ rực của Victoria bật mở. Cô không hề cảm nhận được bất kỳ luồng ma thuật hay sự hiện diện nào cho đến khi quá gần. Đây là điều gần như không thể đối với một Vampire thuần huyết như cô.
Victoria quay phắt lại, tư thế cảnh giác tối đa. Đứng ngay ngưỡng cửa chòi kính, dưới ánh trăng bạc, là một bóng hình cao lớn, thanh lịch. Mái tóc đen nhánh như màn đêm, đôi mắt xanh thẫm
sâu thẳm ẩn chứa một sự bí ẩn khó lường. Đó là Haru, Nhị hoàng tử của tộc Bóng Tối, một tộc bí ẩn và hùng mạnh bậc nhất, nổi tiếng với khả năng ẩn mình và di chuyển không dấu vết.
"Chào buổi tối, Nữ hoàng Victoria," Haru cất giọng, trầm thấp và êm ái như nhung, nhưng lại
khiến không khí trở nên căng thẳng lạ thường. Một nụ cười nhẹ, nửa như trêu chọc nửa như bí ẩn, nở trên môi hắn. "Không ngờ lại được gặp người ở đây, một mình."
Victoria cứng người. Cô hoàn toàn bất ngờ. Haru là một trong những kẻ khó lường nhất mà cô từng biết, và việc hắn xuất hiện ở đây, trong lãnh thổ của cô, mà không hề báo trước, là một điều không thể chấp nhận được.
"Haru?" Victoria lên tiếng, giọng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh đáng kinh ngạc dù trong lòng đang nổi sóng. "Ngươi làm gì ở đây? Và làm thế nào ngươi có thể...?" Cô dừng lại, không cần nói hết câu. Hắn ta đã vượt qua tất cả các lớp phòng thủ của lâu đài mà không ai hay biết.
Haru khẽ cười khúc khích, tiếng cười vang vọng nhẹ nhàng trong chòi kính. "Ồ, Nữ hoàng không
cần phải lo lắng về điều đó. Kỹ năng của ta vẫn như xưa, không hề mai một. Quan trọng là, ta đến đây để gặp người."
Victoria đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi ghế, ánh mắt không rời khỏi Haru. "Gặp ta? Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể tự tiện xâm nhập lãnh địa của ta như vậy sao?"
"Tất nhiên là không," Haru đáp, nụ cười trên môi hắn ta càng rộng hơn. "Nhưng ta nghĩ, một cuộc gặp gỡ bí mật sẽ thú vị hơn là một cuộc hẹn hò chính thức qua Hội Đồng, phải không?"
Victoria nhíu mày. "Ngươi muốn gì, Haru?"
"Ta đến đây để chúc mừng người, Nữ hoàng Victoria," Haru nói, bước thêm một bước vào chòi kính. "Nghe nói người đã dọn dẹp 'mớ hỗn độn' ở Khu B một cách khá ấn tượng. Tộc Phù Thủy đã không còn, và Hội Đồng đã cúi đầu. Khá nhanh đấy."
"Ngươi đến đây chỉ để nói những lời sáo rỗng đó sao?" Victoria hỏi, giọng cô lạnh lẽo. Cô không tin hắn chỉ đến để chúc mừng.
Haru lắc đầu nhẹ. "Không hẳn. Ta đến để đưa ra một lời đề nghị. Một lời đề nghị mà ta tin rằng người sẽ không thể từ chối."
Victoria nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt đỏ rực như muốn xuyên thủng lớp mặt nạ bí ẩn của Haru. "Lời đề nghị gì?"
Haru bước lại gần hơn một chút, đôi mắt xanh thẫm của hắn ta ánh lên vẻ ranh mãnh. "Ta sẽ giúp người củng cố quyền lực, Victoria. Không chỉ ở Khu B, mà cả những khu vực khác. Đổi lại... ta muốn người trở thành của ta."
Lời đề nghị của Haru khiến Victoria hoàn toàn bất ngờ. Cô không ngờ hắn lại trực tiếp đến mức này. Ánh trăng đổ xuống khu vườn, chiếu sáng gương mặt lạnh lùng của Victoria và nụ cười bí ẩn của Haru. Cuộc gặp gỡ bất ngờ này sẽ dẫn đến điều gì?
Mối quan hệ giữa Victoria, Nữ hoàng Vampire, và Haru, Nhị hoàng tử tộc Bóng Tối, không phải là một sự kiện mới mẻ hay ngẫu nhiên. Nó là một sợi dây phức tạp, đan xen giữa lịch sử, quyền lực, và một sức hút khó lý giải, tồn tại từ rất lâu trước khi Victoria chìm vào giấc ngủ dài.
Những Ngày Đầu Tiên: Đồng Minh Bất Đắc Dĩ
Vào thời điểm Victoria còn là tiểu thư trẻ tuổi nhưng đầy tham vọng của tộc Vampire, và Haru vẫn còn là một hoàng tử đầy tiềm năng của tộc Bóng Tối, mối quan hệ của họ bắt đầu như một sự hợp tác chiến lược. Tộc Vampire và tộc Bóng Tối, dù mang hai bản chất đối lập – máu và bóng tối – lại có những mục tiêu chung: gia tăng ảnh hưởng và kiểm soát Khu B. Haru, với khả năng ẩn mình và điều khiển bóng tối bậc thầy, thường xuyên là tai mắt của Victoria, cung cấp thông tin và thực hiện những nhiệm vụ bí mật mà không ai khác có thể làm được.
Khi đó, Victoria nổi bật với sức mạnh vượt trội và sự tàn nhẫn không khoan nhượng, trong khi Haru lại là một kẻ bí ẩn, luôn hành động trong bóng tối. Sự đối lập này lại tạo nên một sự bổ sung hoàn hảo. Victoria cung cấp sức mạnh và sự dẫn dắt công khai, còn Haru là người đứng sau hậu trường, thao túng và kiểm soát.
Sức Hút Nguy Hiểm: Ranh Giới Mờ Nhạt
Theo thời gian, mối quan hệ hợp tác dần phát triển thành một sự hiểu biết sâu sắc hơn, thậm chí là một sức hút nguy hiểm. Haru là một trong số ít người có thể tiếp cận được Victoria ở những khía cạnh ít người biết đến. Hắn ta không sợ hãi sự tàn nhẫn của cô, ngược lại còn bị nó hấp dẫn. Victoria, về phần mình, dường như bị thu hút bởi sự bí ẩn, thông minh và khả năng thao túng tinh vi của Haru. Hắn ta có thể nhìn thấu những suy nghĩ ẩn giấu nhất của cô, điều mà ít ai làm được.
Có những lời đồn đại trong giới thượng lưu của Khu B về những cuộc gặp gỡ bí mật giữa Victoria và Haru. Họ nói về những đêm dài trong thư viện cấm kỵ của tộc Bóng Tối, nơi hai kẻ quyền lực nhất chia sẻ những kế hoạch táo bạo và những giấc mơ thống trị. Mối quan hệ của họ không phải là tình yêu theo nghĩa thông thường, mà là một sự gắn kết dựa trên sự tôn trọng sức mạnh, sự hiểu biết về bản chất đen tối của nhau, và có lẽ là một chút đam mê nguy hiểm.
Sự Biến Mất Và Lời Hứa Chưa Hoàn Thành
Khi Victoria bị Darian phản bội và bị giam cầm, Haru là một trong số những người đã nỗ lực tìm kiếm cô trong bóng tối. Tuy nhiên, sự biến mất của Victoria quá đột ngột và dấu vết quá tinh vi khiến ngay cả khả năng của Haru cũng không thể tìm ra cô. Sự biến mất này đã để lại một khoảng trống trong kế hoạch của Haru, và có lẽ, cả trong trái tim hắn ta.
Mặc dù không trực tiếp tham gia vào cuộc chiến giành lại quyền lực của Victoria, nhưng Haru đã âm thầm theo dõi mọi động thái. Hắn ta biết rằng sự trở lại của Victoria sẽ làm rung chuyển Khu B, và đó là cơ hội để hắn ta thực hiện lời hứa của mình: giúp Victoria củng cố quyền lực, và đổi lại, cô sẽ thuộc về hắn. Lời đề nghị "trở thành của ta" không chỉ là sự chiếm hữu thể xác, mà còn là sự ràng buộc về quyền lực, về tinh thần, và về số phận.
Haru luôn tin rằng chỉ có Victoria mới là đối thủ xứng tầm, là người duy nhất có thể cùng hắn ta chinh phục và thống trị. Cuộc gặp gỡ trong chòi kính không chỉ là một sự kiện ngẫu nhiên, mà là sự tiếp nối của một mối quan hệ đầy quyền lực và những âm mưu đã được ấp ủ từ lâu.
Quay lại với lời đề nghị của Haru vang vọng trong không gian tĩnh mịch của chòi kính, lạnh lẽo nhưng đầy sức nặng. Victoria, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào hắn, biểu cảm không hề nao núng. Cô đã quen với những lời đề nghị điên rồ, nhưng lời của Haru lại mang một ý nghĩa khác – một sự chiếm hữu không chỉ về thể xác mà còn về quyền lực và linh hồn.
"Ngươi muốn ta trở thành của ngươi?" Victoria lặp lại từng từ, giọng cô trầm thấp, đầy thử thách. "Ngươi nghĩ rằng sau tất cả những gì ta đã trải qua, ta sẽ sẵn sàng khuất phục dưới bất kỳ ai sao, Haru? Ngươi quá ảo tưởng rồi."
Haru nhếch môi, nụ cười bí ẩn vẫn nguyên vẹn. "Không phải là khuất phục, Victoria. Đó là sự hợp nhất. Sức mạnh của ngươi, kết hợp với ảnh hưởng của ta, sẽ tạo nên một quyền lực tuyệt đối. Ta không nói ngươi phải là kẻ yếu đuối dưới trướng ta. Ngươi sẽ là Nữ hoàng của ta, và ta là Hoàng tử của ngươi. Cùng nhau, chúng ta sẽ thống trị không chỉ Khu B, mà còn cả những khu vực khác."
Victoria khẽ cười khẩy, một âm thanh lạnh lẽo vang vọng. "Thống trị? Ngươi nghĩ rằng ta cần sự giúp đỡ của ngươi để làm điều đó sao? Ta đã tự mình chinh phục Khu B. Ta đã khiến Hội Đồng cúi đầu. Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể đề nghị ta một thứ mà ta không thể tự mình đạt được ư?"
"Ngươi có thể đạt được, nhưng sẽ mất bao lâu?" Haru đáp, bước thêm một bước về phía Victoria. Khoảng cách giữa họ giờ đây rất gần, chỉ còn vài bước chân. "Với sự giúp đỡ của ta, mọi thứ sẽ diễn ra nhanh hơn, hiệu quả hơn. Ngươi sẽ không phải tốn thêm sức lực để đối phó với những kẻ phản kháng. Ta sẽ dọn dẹp tất cả những chướng ngại vật trên con đường của ngươi."
Victoria nheo mắt. "Và cái giá là ta phải mất đi sự tự do của mình? Mất đi sự độc lập của một nữ hoàng?"
"Tự do?" Haru cười khẩy. "Victoria, ngươi chưa bao giờ hoàn toàn tự do. Ngươi luôn bị ràng buộc bởi danh dự của gia tộc, bởi lời thề, và giờ đây là bởi ngai vàng của ngươi. Ta chỉ đang đề nghị một sự ràng buộc khác, một sự ràng buộc sẽ mang lại cho ngươi quyền lực tối thượng mà ngươi luôn khao khát."
Hắn ta vươn tay ra, chạm nhẹ vào một lọn tóc đen nhánh của Victoria, vén nó ra sau tai cô. "Hãy tưởng tượng, Victoria. Vampire và Bóng Tối, hai tộc quyền năng nhất, hợp nhất dưới một lá cờ. Không ai có thể chống lại chúng ta. Ngươi và ta, cùng nhau, sẽ là những kẻ thống trị thực sự."
Victoria không lùi lại, nhưng ánh mắt cô ánh lên một sự đấu tranh nội tâm. Lời đề nghị của Haru không hề kém hấp dẫn. Sức mạnh của hắn, nếu được kết hợp, sẽ khiến cô trở thành một vị nữ hoàng bất khả chiến bại. Nhưng cái giá là "trở thành của hắn", một cụm từ đầy tính chiếm hữu mà Victoria không dễ dàng chấp nhận.
"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi sao, Haru?" Victoria nói, giọng cô trở nên sắc lạnh hơn. "Ngươi luôn là kẻ đứng trong bóng tối, thao túng và che giấu. Làm sao ta có thể tin tưởng vào lời đề nghị của một kẻ như ngươi?"
Haru mỉm cười bí ẩn. "Ngươi không cần phải tin ta, Victoria. Ngươi chỉ cần biết rằng ta nói thật. Ta muốn ngươi, và ta muốn quyền lực này. Lợi ích của chúng ta là như nhau." Hắn ta khẽ nghiêng đầu, đôi mắt xanh thẫm nhìn sâu vào Victoria. "Vậy, Nữ hoàng của ta, người sẽ chọn gì? Quyền lực tuyệt đối... hay sự cô độc trên ngai vàng?"
Sự im lặng bao trùm chòi kính, chỉ còn tiếng gió khẽ lay động những cánh hoa hồng. Victoria đứng đó, giữa ánh trăng và bóng tối, đối diện với một lời đề nghị có thể thay đổi tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro