Chương 212 : Rời Khỏi Thành Phố C (Kết Thúc Chuyển Biến Lớn)
Đợi đến khi hai cậu chạy tới bệnh viện thì đã hơn bảy giờ tối, khi thấy sắc mặt hoàn toàn trắng bệch của Khánh Thù đang nằm trên giường bệnh, trong lòng hai cậu không khỏi bị níu chặt, tự nhiên sinh ra cảm tình với Quý Phạm Tây, người đàn ông này thực sự rất tốt, khiến cho người ta vĩnh viễn thấy được hình tượng Quý công tử ôn nhuận như ngọc, phong thái tao nhã, làm lãnh đạo thành phố mà anh tuyệt đối không tự cao tự đại, ngược lại gần dân hiền lành, làm quan trong mấy tháng ngắn ngủi, đã đạt được danh tiếng tốt trong đại đa số dân chúng.
“Thị trưởng Quý, cảm ơn anh.” Giọng nói của Lộc Hàm chân thành, nếu như không phải có anh đột nhiên đi ngang qua, cậu không thể tưởng tượng nổi sự cố của Khánh Thù sẽ như thế nào, mặc dù đứa bé không còn, nhưng mạng cứu về rồi không phải sao?
Chỉ cần còn sống, là còn hy vọng.
“Các cậu tạ ơn tới tạ ơn lui thì về sau cũng không giúp được các cậu, chỉ là một cái nhấc tay thôi, hơn nữa, tôi là thị trưởng, là quan phụ mẫu của các cậu, về lý nên thương cảm dân tình, quan tâm tới từng dân chúng thành phố C.” Quý Phạm Tây cười đến tao nhã lạnh nhạt, thật ra thì anh không có vĩ đại như vậy, vẫn có chút lòng riêng, giống như xế chiều nay anh vốn phải đi thị sát công việc dưới huyện, cuối cùng bởi vì chuyện của Độ Khánh Thù mà lần đầu tiên anh sử dụng tới chức quyền, thay đổi công việc thị sát sang ngày mai, đối với suy đoán không giải thích được của những người trong ủy ban thành phố, anh cười trừ, không thèm để ý.
“Ừ, thị trưởng Quý, ngài quả thật là người tốt, quan lớn thanh liêm trăm năm khó gặp, cho người tốt như vậy làm quan là may mắn của thành phố C chúng ta.” Bạch Hiền cười hì hì vuốt mông ngựa.
“Khụ…” Quý Phạm Tây che miệng ho nhẹ mấy tiếng, sau đó nhìn đồng hồ,”Tôi còn có chút việc đi trước, các cậu chăm sóc tốt cho Khánh Thù, yên tâm, chuyện này tôi sẽ giữ kín.”
Độ Khánh Thù nhìn anh với vẻ cảm kích, “Em tin tưởng anh.”
Một câu nói này liền khiến Quý Phạm Tây đủ hài lòng, nhếch miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, phất phất tay với các cậu, đi ra.
Đợi sau khi anh đi, Lộc Hàm đổ cháo gà trong hộp giữ nhiệt ra trong chén, bưng đến trước mặt Độ Khánh Thù, “Ăn chút đi, mùi vị không tệ.”
“Tớ ăn không vô.” Độ Khánh Thù lắc lắc đầu, cậu chỉ cảm giác cả người mình lạnh lẽo như băng, trong miệng cũng không có vị gì, thấy cái gì cũng không có khẩu vị.
Bạch Hiền ngồi bên mép giường nắm lấy tay cậu, “tiểu Thù, chúng tớ hiểu, nhưng bây giờ thân thể cậu rất suy yếu, không ăn chút đồ sao được? Dinh dưỡng theo không kịp, đã gầy thành như thế này rồi.”
“Thật sự không được thì uống chút canh đi, đợi đến lúc cậu muốn ăn thì chúng tớ hâm nóng lại.” Lộc Hàm dịu dàng nói, người mĩ thụ đẻ non giống như ở cữ, phải chăm sóc thật tốt, ăn nhiều thức ăn dinh dưỡng bổ dưỡng, nhìn dáng vẻ Khánh Thù thế này, cậu thật sự rất lo lắng, trừ bỏ đau đớn ngoài thân thể, chỉ sợ trong lòng, mới đúng là đau nhất!
“Ừhm.” Trong lòng Độ Khánh Thù hiểu rõ các bạn là vì tốt cho mình, bưng chén lên miễn cưỡng uống hai ngụm, rốt cuộc uống không nổi nữa, đau đớn trên thân thể sao so sánh được với trong lòng, bé con của cậu, mới nhỏ như vậy, đã hóa thành một vũng máu không còn nữa, bé con chắc chắn sẽ trách cậy không xứng làm mẹ, đều nói mỗi đứa bé là thiên sứ trời cao phái tới, nhưng cậu không bảo vệ tốt cho thiên sứ đó.
Mặc dù Lộc Hàm không biết rốt cuộc trước khi xảy ra tai nạn xe cộ đã trải qua những chuyện gì, nhưng cậu có thể tưởng tượng ra được cậu ấy nhất định là bị người đàn ông Kim Chung Nhân kia làm tổn thương, giọng điệu tờ báo sáng nay như vậy, nói Độ Khánh Thù không đáng giá một đồng, dâm đãng dơ bẩn không chịu nổi, hơn nữa tiếng tăm lừng lẫy của Kim thiếu cũng bị người ta cười nhạo bị đội nón xanh…
Cậu đại khái nhìn qua bài viết đó, giận đến thiếu chút nữa chọc nó nát bươm, hoàn toàn nói vớ vẩn! Rõ ràng là có người cố ý vu khống, đưa tin cũng thuần túy là gièm pha, người này hiển nhiên rất thù hận Độ Khánh Thù, muốn hủy diệt cậu ấy hoàn toàn.
Về phần vai nam chính Diệp Thành Huân khốn kiếp trong vụ xì căng đan, cậu tuyệt đối không ngờ anh ta sẽ liên kết với Thẩm Quân Nhã hại Khánh Thù, quả thật chính là kẻ cặn bã biến chất! Chết vạn lần cũng không thấy tiếc!
“Khánh Thù, thật ra chuyện này là do con tiện nhân Thẩm Quân Nhã cùng thằng Diệp Thành Huân khốn kiếp kia thông đồng cùng nhau làm ra.” Cậu cảm thấy Khánh Thù có quyền biết rõ chân tướng, trong lòng âm thầm cảm thấy hai tên chó chết này chính là một đôi bỉ ổi kết hợp!
Ngón tay Độ Khánh Thù níu chặt cái chăn đơn, Thẩm Quân Nhã, lại là cô ta! Sao cô ta hận mình như vậy? Còn anh trai… Cậu thật sự không muốn suy nghĩ nữa, thành phố này, đột nhiên giống như không còn chỗ cho cậu đặt chân.
“Tớ đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá.” Trong giọng nói của cậu tràn đầy khổ sở.
“Ừhm, mệt thì ngủ một giấc, chúng tớ ở đây với cậu.” Lộc Hàm nắm chặt tay cậu, nói cho cậu biết: chúng tớ vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường nhất của cậu.
“tiểu Thù, mấy ngày nay cậu cần toàn tâm toàn ý bảo dưỡng tốt thân thể, không cần để ý đến chuyện bên ngoài.” Bạch Hiền khó có được dịu dàng, đối với cảnh ngộ của bạn tốt, cậu chỉ có thể cảm thán hai chữ trong lòng: Trắc trở.
Vốn đang nhìn hai người hạnh phúc, nhưng đột nhiên phát ra một tin tức mạnh mẽ như vậy, cho dù là trái tim của người nào cũng không chịu nổi gánh nặng, tiểu Thù lại còn gặp phải tai nạn xe cộ, bé cưng mới có hai tháng cứ như vậy mà không còn, đối với cậu ấy mà nói không phải trái tim người bình thường nào cũng có thể chịu được đả kích liên tiếp như vậy, chỉ sợ đau đớn đã sớm xâm nhập vào tận xương tủy.
“Ừ.” Độ Khánh Thù giống như con đả điểu rúc vào trong chăn, thân thể cuộn tròn lại, trong môn tâm lý học đây là biểu hiện của một cảm giác không an toàn.
Lộc Hàm cùng Bạch Hiền liếc mắt nhìn nhau, hai người đều không tiếng động thở dài một hơi.
Lại nói về Ngô Thế Huân sau khi cúp điện thoại của Độ Khánh Thù, liền lăn trên giường ngủ đến gần ba tiếng mới dậy, mặc áo ngủ thẳng lưng đi xuống tầng dưới, trong phòng bếp đã sớm có Phỉ Dung chuẩn bị sữa nóng cùng bánh mỳ thô cho anh, bưng ly thủy tinh đi về phía ghế sô pha trong phòng khách, hai chân thon dài đặt vắt chéo trên bàn trà, nhàn nhã cầm báo lên.
“Phụt!” Anh phun toàn bộ hớp sữa tươi ra ngoài, trong nháy mắt chân mày nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ một tiếng không được, anh còn nhớ rõ ba giờ trước Khánh Thù gọi điện thoại cho anh, nói muốn cho A Nhân một bất ngờ, giọng nói của cậu hoàn toàn vui sướng, thậm chí vui vẻ đó còn lây sang anh, đây tuyệt đối không phải là giả vờ!
Mà bài báo này đã phát hành từ sáng, Độ Khánh Thù đi tìm A Nhân trước chắc đã không thấy, nếu không sao cậu có thể vui mừng được? Đồng thời, cũng cho thấy một điểm quan trọng: Cậu không biết chuyện này!
Có hai khả năng: Một, tối hôm qua cậu uống say, bị Diệp Thành Huân lừa lên giường, sau đó Diệp Thành Huân khôi phục lại toàn bộ hiện trạng, khiến cho cậu không có chút cảm giác nào; Hai, cậu bị người ta tính kế, mà người đó hiển nhiên là cùng một phe với Diệp Thành Huân.
Anh là người ngoài cuộc, đầu óc có thể phân tích rõ ràng chuyện này, cũng căn cứ vào chút chi tiết cho ra phán đoán tương đối chuẩn xác, nhưng A Nhân không giống vậy, anh ta là một người đàn ông có ham muốn chiếm hữu rất mãnh liệt, anh ta muốn tình yêu phải toàn tâm toàn ý mà không hề giữ lại, thêm nữa không thể trộn lẫn chút giả dối nào, bởi vì bản thân anh ta là một người thuần túy, theo đuổi gì đó cũng hơi cực đoan.
Bài báo này vừa đưa tới, đương nhiên A Nhân sẽ bị tổn thương lớn, anh ta sẽ có cảm giác mình bị người con trai mình yêu thương phản bội, lấy tính tình của anh ta nói không chừng sẽ làm ra việc gì đó khiến anh ta phải hối hận cả đời.
Chết tiệt! Do bản thân mình không đọc báo hôm nay, đưa Độ Khánh Thù vào miệng cọp, anh vội vàng trở về phòng thay quần áo, trong lòng cầu nguyện toàn bộ còn có thể cứu vãn được.
Đáng tiếc, anh vẫn chậm một bước.
Sau khi nghỉ ngơi trong bệnh viện hai ngày, Độ Khánh Thù cảm thấy thân thể dần dần ấm áp, cậu rất cảm ơn hai người bạn thân của mình, hai ngày nay họ ngày ngày hầm canh gà, canh cá diếc, còn có trứng gà luộc đường đỏ, trứng gà luộc rượu nếp làm thức ăn bổ dưỡng cho cậu ăn, mặc dù mỗi một lần cậu chỉ ăn một ngụm nhỏ, tựa như mèo ăn, nhưng trong lòng rất ấm áp.
Coi như bị toàn thế giới vứt bỏ, cậu vẫn còn có bọn họ không phải sao?
“Lộc Hàm, Bạch Hiền, tớ muốn rời khỏi nơi đây.” Đặt chén trở về bàn, Độ Khánh Thù từ từ mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc nói không nên lời.
“Rời khỏi đây? Đi ra ngoài giải sầu lại còn đi thời gian dài?” Lộc Hàm hỏi ngược lại một câu.
“Rời đi thời gian dài, mỗi một chỗ ở đây đều giống như cơn ác mộng của tớ, tớ sợ khi bước ra khỏi phòng bệnh này tớ sẽ nhịn không được mà sụp đổ, biện pháp tốt nhất chính là cách xa nơi này.” Trong giọng nói của cậu vẫn mang theo giọng mũi, ở nơi nào đó trong lòng, thật sự mệt mỏi.
“Cũng tốt, thay đổi hoàn cảnh có thể sẽ quên được một số chuyện không vui.” Bạch Hiền thở dài một hơi.
“Vậy cậu định đi đâu chưa?” Lộc Hàm cau mày.
Độ Khánh Thù cúi mắt, lông mi thật dài tạo thành một cái bóng mờ trên gương mặt trắng nõn, “Nơi nào cũng được, chỉ cần không phải là ở đây.”
Đúng lúc này, truyền đến một tiếng gõ cửa, “Vào đi.” Bạch Hiền cho là y tá tới đây tiêm thuốc cho tiểu Thù, kết quả là Quý Phạm Tây xách theo một túi trái cây lớn tiến vào.
“Khánh Thù, hai ngày nay khá hơn chút nào không? Hôm qua bận rộn quá không tới thăm em được.” Anh đặt túi trái cây lên trên bàn.
“Ừhm, em đỡ hơn rồi, anh bận rộn vậy không cần phải đến, có Lộc Hàm cùng Bạch Hiền vẫn ở cùng em đó thôi.” Giọng nói của Độ Khánh Thù vốn mềm mại mượt mà, đối với người đàn ông này, trong lòng cậu tràn đầy cảm kích, cảm thấy không thể báo đáp.
Quý Phạm Tây nhìn cậu một chút, sắc mặt tốt hơn nhiều so với ngày hôm kia đưa tới bệnh viện, giống như vô tình hỏi: “Vừa rồi ở ngoài cửa anh không cẩn thận nghe thấy các em nói muốn rời khỏi đây?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của ba người cũng thay đổi, lại có thể bị anh nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro