Chương 219 : Nếu Không Buông Tay Tôi Sẽ Báo Cảnh Sát!

Khóe miệng Kim Chung Nhân cong lên, “Có bà nội ra mặt, trong lòng cháu còn có nền tảng.”

“Đừng cao hứng quá sớm, thoạt nhìn cậu nhóc đó nhu nhu nhược nhược, thực ra thì tính khí rất bướng bỉnh, chưa chắc đã coi trọng mặt mũi bà già này.” Kim lão phu nhân cho cháu nội mình chuẩn bị một phương án phòng ngừa. 

“Cháu biết.” Kim Chung Nhân nhíu mày, anh biết rõ tính tình của nai con, cũng biết rõ đây là một trận đánh ác liệt, nhưng dù khó khăn thế nào anh cũng muốn tìm nai con về, cậu chỉ có thể là của anh, cũng là người con trai duy nhất mà cả đời anh nhận định, không thể thay thế.

Sau khi ăn cơm trưa cùng bà nội  xong, Kim Chung Nhân mới rời khỏi nhà họ Kim về công ty, về chuyện ký hợp đồng cùng tiên sinh Dennis bên NewYork, anh đã phái Tổng giám đốc điều hành Tô Hào Lâm toàn quyền giải quyết, bây giờ anh tập trung tinh thần vào nai con, đâu còn rảnh rỗi đi quản chuyện khác? Trong lòng anh thề: Lần này dù thế nào cũng không để cho cậu rời khỏi mình, cho dù dùng phương thức nào, cho dù phải trả giá cao như thế nào, anh đều vui vẻ chịu đựng.

Trên xe, Phác Xán Liệt nói tin tức đã điều tra được cho cậu chủ: “Cậu chủ, lúc này Độ thiếu gia đang ở bệnh viện với mẹ Diệp, nghe nói bệnh cũ tái phát với vất vả quá gây nên, tạm thời chưa thể xuất viện; bên nhà họ Thẩm không có chuyện gì, tất cả bình thường.”

“Tiếp tục phái người chăm chú theo dõi, nói cho những người đó làm việc cẩn thận, đừng để cậu ấy phát hiện.” Kim Chung Nhân trầm giọng nói, xem ra nai con trở về lần này là do mẹ Diệp ngã bệnh, quả nhiên đúng như anh dự đoán trước, nai con là người rất coi trọng tình thân.

“Thuộc hạ đã rõ.” Phác Xán Liệt gật đầu.

Trong bệnh viện, hai mẹ con ngồi chung một chỗ trò chuyện đã xảy ra trong ba năm từng ly từng tý, rất nhiều xúc động, Độ Khánh Thù nói chuyện Thẩm Bác Sinh giúp đỡ khi mình đi học ở nước ngoài cho mẹ Diệp.

“Ông trời có mắt, khiến bé Thù tìm được một người cha tốt, mặc kệ năm đó giữa ông ấy và mẹ con xảy ra chuyện gì, cũng đã là chuyện quá khứ rồi, chỉ cần hiện tại ông ấy đối xử tốt với con, có một số việc nên để nó qua đi, cứ níu mãi trong lòng chỉ khiến thêm đau lòng mà thôi, người còn sống thì phải sống cho tốt, biết không?” Diệp Lan nắm tay con trai thở dài nói.

“Dạ, mẹ Diệp, con hiểu.” Độ Khánh Thù gật gật đầu, vấn đề này cậu đã từng cân nhắc, từ sau lần nhìn thấy bóng lưng của ông, trong lòng đã coi ông như là ba rồi, chỉ có điều không có cơ hội gọi thẳng ra miệng mà thôi.

“Con vẫn là đứa bé biết lý lẽ, mẹ Diệp yên tâm, ba năm thoáng cái đã qua! Bé Thù của chúng ta đã lớn lên thành thiếu nam rồi, càng ngày càng xinh đẹp cũng càng ngày càng có khí chất hơn, chỉ có điều gầy hơn trước kia, mấy năm nay ở nước ngoài chắc không quen hả?”

“Mẹ Diệp…” Trong giọng nói của Độ Khánh Thù có chút nghẹn ngào, nghiêng đầu hiền thục tựa vào vai bà, ôm lấy cánh tay bà, giống như nhớ lại lúc hồi nhỏ vậy, có thể tha hồ rúc vào trong ngực mẹ làm nũng.

Còn nhớ lúc mình tới Hàn Quốc, thật sự không quen! Nhất là thức ăn ngày ba bữa, trong vài ngày thiếu chút nữa thì ói ra, sau tìm người hỏi thăm khu phố người Hoa ở đâu, chạy đến đó ăn một bữa món ăn Trung Quốc, biết rõ không ngon như món ăn trong nước, nhưng đối với cậu mà nói đã là món ngon thiên thượng nhân gian * khó thấy.

(*) Thiên thượng nhân gian: Trên trời (thượng giới,) dưới trần gian (Hạ giới)

Ngoại trừ việc ăn không quen, tiếp theo chính là chưa quen cuộc sống ở đây, cô đơn vô biên vô hạn cùng đau thương như tấm lưới dày đặc, bọc kín cậu không có một kẽ hở, khiến cho cậu không có chỗ trốn. May sao, sau khi nhập học chương trình học tập bận rộn khiến cho cậu bớt đi cô đơn hiu quạnh, theo thời gian chậm rãi trôi đi, cậu đã quen với cuộc sống một mình.

“Bé ngoan, lần này trở về thì đừng đi nữa, sau này mẹ Diệp sẽ làm đồ ăn ngon cho con hằng ngày, nước ngoài dù tốt hơn nữa, đâu so sánh được với ở nhà!” Diệp Lan nắm tay cậu thật chặt, vết chai chằng chịt nơi lòng bàn tay giống như nguồn nhiệt vĩ đại, bao lấy Độ Khánh Thù, khiến cho cậu luyến tiếc khi rời khỏi vòng ôm ấm áp này.

Nói thật, cậu không định trở về, mặc dù cách ngăn vô hình với mẹ Diệp đã biến mất không còn thấy bóng dáng, nhưng… người đàn ông kia, cậu không muốn gặp lại anh ta, một chút cũng không muốn!

Nếu ở lại, chắc chắn sẽ phải gặp anh ta, điều này cậu không muốn. Nhưng vừa nghĩ tới tuổi mẹ Diệp đã lớn, mình cũng không thể bỏ bà lại mà rời đi, như vậy quá bất hiếu. Sau khi cân nhắc, cậu gật đầu đáp ứng, “Vâng.”

Thế lực của người đàn ông kia khổng lồ quá mức, nếu như anh ta cố ý tìm mình, chỉ sợ đi rồi vẫn sẽ khiến anh ta tìm được, thay vì như vậy còn không bằng thản nhiên đối mặt, dù sao cậu đã không thích, nhìn thấy thì có quan hệ gì? Huống chi, mình đã không còn là Độ Khánh Thù mềm yếu dễ khi dễ ba năm trước đây rồi!

Nghe được câu trả lời khẳng định của con trai, Diệp Lan rất vui vẻ, hôm nay là ngày vui nhất trong ba năm nay của bà.

Độ Khánh Thù nghĩ đến hai ngày tới phải đưa sơ yếu lý lịch lên trên mạng rồi, nếu quyết định ở lại, như vậy tìm việc  là nhiệm vụ chủ yếu, cậu phải độc lập tự chủ trước mới được.

Lúc ăn cơm tối, cậu ra khỏi bệnh viện tới tiệm cháo bên ngoài mua phần cháo dinh dưỡng cho mẹ Diệp, tên lối đi bộ, cậu vừa đi vừa nhắn tin cho bạn tốt, mấy ngày nay cậu ở trong bệnh viện với mẹ Diệp, hôm khác gặp lại.

Bỗng nhiên, cậu đụng phải một bức tường thịt, vội vàng cúi thấp đầu nói xin lỗi, “Thật ngại quá.” Nghiêng người muốn rời đi, nhưng bóng dáng kia cũng cố tình di động theo cậu, hơn nữa, hương vị này... rất quen thuộc.

Cậu không khỏi ngẩng đầu lên, quả nhiên là anh ta, vẻ mặt nhanh chóng lạnh đi mấy phần, “Tránh ra.

Thân mình Kim Chung Nhân không chịu di chuyển chút nào, ngược lại ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm dáng người ngày nhớ đêm mong, thoạt nhìn tóc ngắn của cậu tạo thêm cho cậu càng sạch gọn nhanh nhẹn, cả người cũng lộ ra vẻ đẹp của cậu trai thành thị, quyến rũ xinh đẹp, chính là tuổi thanh xuân dào dạt; xem xét lại mình, đã già thêm ba tuổi.

“Nai con.” Trong giọng nói của anh chứa đầy tình cảm, nếu là Độ Khánh Thù trước đây, nhất định sẽ lộ ra vẻ mặt ngọt ngào e lệ; nhưng cậu bây giờ, cho dù trong lòng có nổi sóng, nhưng trên mặt không có biến hóa tình cảm gì, trong tròng mắt đen như nước suối trong suốt chỉ còn lại lạnh nhạt.

“Tiên sinh, tôi nghĩ anh nhận lầm người.” Giọng nói hờ hững giống như đang nói chuyện với người xa lạ.

“Nai con, anh biết em hận anh, hận anh không tin em, mà ba năm nay giờ nào khắc nào anh cũng hối hận, một ngày không có em, anh chịu rất nhiều tra tấn, ăn không ngon, ngủ không yên, uống không được, không có ngày nào trôi qua vui vẻ.” Kim Chung Nhân  cũng không tức giận, ngược lại nói chân thành nồng nàn, đều nói mĩ thụ phải dỗ dành, để ôm được người đẹp về, anh quyết định lần này phải bất cứ giá nào.

Độ Khánh Thù chỉ ngước mắt lạnh lùng liếc anh một cái, nơi đáy lòng ít nhiều cũng hiện lên chút kinh ngạc, ba năm không gặp, ngược lại anh càng ngày càng biết nói lời ngon tiếng ngọt rồi, chỉ có điều, cậu đã không còn là cậu trai bé nhỏ coi anh là mạng sống duy nhất rồi, mỗi khi nhìn thấy anh, sẽ khiến cho cậu nhớ lại lúc trước anh gây ra tổn thương cho mình cùng với một đứa bé chưa ra đời liền hóa thành vũng máu mà cách xa cậu, đây là đoạn hồi ức đau khổ, cũng là vết sẹo trong lòng cậu không có cách nào liền lại.

“Lời của anh nói khiến cho tôi thấy buồn nôn.” Vẻ mặt không chút thay đổi cậu nói, nghiêng người chuẩn bị đi qua bên cạnh anh.

Sắc mặt Kim Chung Nhân hơi tối, nhưng anh vẫn không buông tha, tiến lên một bước nắm lấy tay cậu, “Nai con, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút.”

“Buông tay! Đây chính là trên đường lớn, nếu không buông tôi sẽ báo cảnh sát!” Độ Khánh Thù thật sự rất tức giận, chẳng lẽ anh quên rằng đã từng gia tăng thêm tổn thương trên người mình hay sao? Quên mất mấy lời nói khiến người ta đau lòng sao? Quên mất ánh mắt khinh bỉ cùng không tin tưởng sao?

Còn có… đứa bé thuộc về bọn họ, cũng khó trách, khẳng định anh còn không biết chuyện này, mà cậu cũng không định nói cho anh biết, có một số việc trong quá khứ đã thay đổi rồi, cậu không muốn cứ dừng lại ở quá khứ, đứa bé biến mất coi như lưỡi dao sắc bén chặt đứt tất cả tình cảm giữa bọn họ, cậu sẽ cố quên.

“Nai con, anh không có ác ý, em cho anh thêm một cơ hội được không?” Kim Chung Nhân cau mày, cho dù thế nào anh đều không định buông tay, anh cho rằng mình chỉ cần thừa nhận sai lầm, bày tỏ thái độ rõ ràng, là có thể cho bản thân thêm một cơ hội theo đuổi cậu, nhưng anh không biết rằng, vắt ngang giữa họ là một vấn đề còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của anh

Khóe miệng Lương Chân Chân nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh, “Năm đó anh nào có cho tôi một cơ hội? Bây giờ anh lại chạy tới nói lời này không cảm thấy rất buồn cười sao? Tránh ra! Tôi không rảnh để quan tâm tới đại thiếu gia như anh.”

Kim Chung Nhân đang nắm tay cậu thoáng buông lỏng, quả nhiên là nai con vẫn còn canh cánh chuyện năm đó trong lòng, khổ sở trong lòng cũng nói lên một vấn đề, trong lòng nai con vẫn có mình, nếu không cậu sẽ không thể để ý chuyện này như vậy, cho dù đã qua ba năm, cậu vẫn không có cách nào giải thoát được.

“Anh biết rõ trong lòng em còn oán hận anh, chỉ cần em đồng ý, đánh anh mắng anh cũng được, chỉ có điều đừng không để ý đến anh.” Anh nói thong thả, hình như còn có vẻ uất ức mơ hồ. Bây giờ quả thật là nai con đã thay đổi rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía mình cũng không còn đắm đuối đưa tình, trong veo động lòng người, mà là lạnh lẽo vô tình, tỏ ra lạnh lùng không nói gì.

“Xin lỗi, tôi đã sớm không còn tâm tình đó rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Độ Khánh Thù không mang theo chút tình cảm, cánh tay dùng sức định hất tay của người đàn ông nào đó, vẻ mặt chán ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro