Chương 258 : Nai Con, Gả Cho Anh Được Không?

Bữa tiệc vẫn còn tiếp tục, trong phòng khách ánh đèn như mộng như ảo, nhẹ nhàng bao phủ lên trên mặt mỗi vị khách nam nữ, hôm nay Kim lão phu nhân làm thọ tinh, đứng ở trung tâm sân khấu cảm ơn mỗi vị khách quý có mặt ngày hôm nay.

Kim Chung Nhân là cháu nội duy nhất của Kim lão phu nhân, còn một ít lời nói xã giao đương nhiên là do anh nói, mỗi lời anh nói thốt ra từ tâm huyết đều mang theo tình cảm sâu đậm với bà nội, ngắn gọn chặt chẽ, lại khiến cho các vị khách quý cảm thấy cảm động chất phác, cũng chứng thực tình cảm hai bà cháu quả thật rất tốt.

Nhân viên phục vụ đã đẩy tới bánh ngọt năm tầng xa hoa, kế tiếp chính là cầu nguyện, tất cả mọi người đều dâng lên lời chúc phúc chân thành nhất với Kim lão phu nhân.

"Tôi tuổi đã cao, tâm nguyện lớn nhất bây giờ chính là thấy a Nhân kết hôn, bánh ngọt hôm nay để nó và Khánh Thù cùng cắt, coi như tạm thời thỏa mãn nguyện vọng nhiều năm của tôi." Kim lão phu nhân cảm khái nói, hôm nay bà có ý định thúc đẩy a Nhân và Khánh Thù, nếu sau tối nay có thể để cho hai người hòa hảo, bà liền cực kỳ thỏa mãn.

Độ Khánh Thù cùng Hợp Hợp còn có Lộc Hàm đứng chung một chỗ, nghe được lời bà nội Kim, sắc mặt khẽ biến thành lúng túng, xem ra đêm nay Kim Chung Nhân đã dự tính kế hoạch trước, liên hợp với bà nội Kim bức cậu đi vào khuôn khổ. Thoạt nhìn sắc mặt anh tốt hơn vừa nãy nhiều, cũng không biết lúc trước chạy đi đâu, nghĩ thông suốt rồi mới trở về?

Trong tiếng ồn ào của mọi người, cậu chỉ có thể ngượng ngùng đi lên, lại bị yêu cầu nắm chung chuôi dao cắt bánh ngọt với Kim Chung Nhân, bởi vì tối nay là sinh nhật bà nội Kim, cậu nhịn, mặc kệ là ba năm trước đây hay là ba năm sau, bà đều thật lòng với mình, bà cụ tốt như vậy, sao cậu có thể nhẫn tâm cự tuyệt?

Thân hình cao lớn của Kim Chung Nhân đi tới dựa vào sau lưng cậu, lồng ngực dán chặt vào lưng cậu, khiến cho cậu có cảm giác hơi thở phái nam của anh vây quanh, rõ ràng có rất nhiều tư thế, nhưng anh lại lựa chọn tư thế mập mờ nhất, dưới nhiều ánh mắt soi mói như vậy, cậu chỉ có thể phối hợp.

Cậu nhìn thấy trên mặt bà nội Kim tràn đầy nụ cười vui vẻ, cũng nhìn thấy chúc phúc chân thành trong mắt Hợp Hợp, Lộc Hàm, còn có ánh mắt hoặc mập mờ hoặc ghen tỵ của những người xa lạ kia, khiến cho khuôn mặt cậu nóng bừng như thiêu đốt, đầu cũng bắt đầu mông lung, mặc cho hai tay của Kim Chung Nhân đưa tới từ phía sau, nắm thật chặt tay cậu, cùng cậu nắm lấy chuôi dao.

Cả quá trình cắt bánh ngọt chỉ có mấy phút, nhưng cậu lại cảm thấy như trải qua mấy thế kỷ, hô hấp nóng rực của người nào đó phả vào bên tai cậu, giống như một chiếc lông vũ êm ái phất qua, gây nên một cảm giác tê liệt, hơi ngứa, khiến cho tâm trí cậu hoảng loạn, trong đầu đều là hình ảnh mập mờ trên hành lang vừa rồi, cậu nhất định là trúng tà!

Cho đến khi trong phòng phát ra tiếng vỗ tay vang như sấm rền, cậu mới ý thức được bánh ngọt đã cắt xong rồi, thân thể người nào đó cũng rời xa cậu, giống như ý loạn tình mê vừa rồi chỉ thuộc về một mình cậu, với cậu mà nói, anh thật sự là ma túy, cai không được.

Không biết, với anh mà nói, cậu cũng thế, vừa rồi ôm cậu, trong lòng có một làn sóng không thể nào áp chế, nhưng vừa nghĩ tới cảnh nai con xảy ra tai nạn xe cộ mà sinh non, anh cảm thấy trong lòng khó chịu như bị kim châm.

Sau khi ăn xong bánh ngọt, người điều khiển chương trình tuyên bố khiêu vũ chính thức bắt đầu, cảm xúc của mọi người đều dân cao, từng đôi bắt đầu nắm tay vào trong sàn nhảy, Kim Chung Nhân đi tới bên cạnh người điều khiển chương trình, kề vào tai anh ta nói mấy câu, người điều khiển chương trình lộ vẻ mặt tươi cười gật gật đầu, bày tỏ tất cả OK, tuyệt đối không có vấn đề.

Độ Khánh Thù đứng ở một bên nói chuyện với bà nội Kim, Nam Hoa Cẩn cười híp mắt chui ra từ một bên, rất lịch sự mời cậu khiêu vũ, "Anh dâu nhỏ, có thể mời anh nhảy một điệu không?"

Kim lão phu nhân trừng mắt liếc anh ta, "Thằng nhóc hỗn láo không biết lớn nhỏ."

"Bà nội, nếu đại ca tới tìm giết, bà phải che chở cho cháu." Nam Hoa Cẩn chớp chớp cặp mắt màu xanh nhạt như ngọc lưu ly, giống một thiên sứ hồn nhiên ngây thơ.

"Được." Độ Khánh Thù lại có thể như có quỷ thần xui khiến mà gật đầu, cậu cho rằng nên đồng ý bởi vì không muốn khiêu vũ cùng Kim Chung Nhân, cậu sợ hai người vừa tiếp cận, sẽ nảy sinh ra tình cảm mà cậu không có cách nào khống chế, trong lòng càng thêm mong đợi bữa tiệc này có thể kết thúc sớm một chút.

Đáp ứng của cậu khiến Kim lão phu nhân và Nam Hoa Cẩn đều ngoài ý muốn, người trước kinh ngạc càng nhiều, khóe miệng người sau chậm rãi nhếch lên lộ ra ý cười, "Em thật vinh hạnh vô cùng."

Lịch sự lễ phép của anh ta khiến Độ Khánh Thù cảm thấy rất thoải mái, lúc đang chuẩn bị đưa tay cho anh ta, đột nhiên bất thình lình bị một lực lớn kéo tới, mùi hương quen thuộc, lồng ngực quen thuộc, không cần đoán cũng biết là ai, anh vĩnh viễn bá đạo như vậy! Cậu hơi cáu đưa tay đẩy ra, nhưng cuối cùng hơi sức khác xa nhau, bị anh nửa ôm nửa đưa tới sàn nhảy.

Điệu nhạc bên tai như cát vàng chậm rãi chảy ra, bước đầu tiên bước ra khiêu vũ chính là chìm trong ánh sáng lung linh. Các đôi nam nữ đang ôm nhau khiêu vũ chung quanh gần như là một tấm gương cho bọn họ, dẫn đường bọn họ phối hợp lẫn nhau, Độ Khánh Thù học múa đã nhiều năm, đối với cậu mà nói cảnh như vậy không hề xa lạ, thậm chí là thích.

Trước kia, cậu đã từng nghĩ tới một ngày nào đó thể nhẹ nhàng nhảy múa một chỗ cùng người đàn ông mà mình yêu, ngay trong phòng khách nhà mình, nghe âm nhạc Thượng Hải xưa cũ, kiểu khiêu vũ làm cho người ta triền miên đam mê; hoặc khúc múa Latin tình cảm mãnh liệt, hay điệu Tăng-gô phóng túng nhiệt liệt.

Tình hình bây giờ, khiến cho cậu có bao nhiêu cảm xúc, cậu tưởng rằng người đàn ông lạnh nhạt cao ngạo này không biết khiêu vũ, thật không ngờ anh lại có thể biết.

"Nai con, bây giờ anh chỉ biết điệu Waltz đơn giản, nhưng về sau anh sẽ cố gắng học tập nhiều hơn." Kim Chung Nhân ghé vào bên tai cậu nhỏ giọng nói, điệu Waltz đơn giản này vẫn là anh lâm trận mới mài gươm * mà học được, lúc anh nói với Thế Huân muốn học khiêu vũ, cậu ta cả kinh đến mức con ngươi cũng sắp rớt ra, phải biết rằng từ nhỏ bọn họ đã có giáo viên chuyên môn dạy, bởi vì mỗi công tử quý tộc đều phải học, sau này đi xã giao, ký hợp đồng hay từ thiện đều phải biết khiêu vũ, nhưng Kim Chung Nhân lại cố tình không chịu học, lúc tuổi còn nhỏ anh đã thẳng thắn nói một câu: "Tôi không có hứng thú với phụ nữ, không có khả năng khiêu vũ với bọn họ."

(*) lâm trận mới mài gươm: đồng nghĩa với nước đến chân mới nhảy.

Bây giờ, anh lại tự mình phủ nhận lời nói của chính mình, Ngô Thế Thế không kinh ngạc mới là lạ, nhưng ngạc nhiên thì ngạc nhiên, cậu ta vẫn dạy nghiêm túc, bởi vì vẻ mặt thối tha của người đàn ông nào đó quá khó coi.

Thật ra thì, sau ngày Kim Chung Nhân nhìn nai con múa đơn một mình, anh liền thề muốn bản thân mình tiến vào thế giới của cậu, không để cậu tiếp tục một mình múa đơn, anh không thích cô đơn cùng trống vắng như vậy.

Trong lòng Độ Khánh Thù chấn động, không hiểu lời anh nói là có ý gì, mím môi không nói lời nào, đi theo bước chân của anh xoay tròn theo tiết tấu âm nhạc, tung bay, phương diện này cậu là cao thủ, đương nhiên có thể nhận ra bước nhảy của Kim Chung Nhân rất ngây thơ, giống như lần đầu tiên khiêu vũ, may mà anh là học sinh nghiêm túc, mặc dù khiêu vũ không đủ thành thạo, nhưng khả năng nắm bắt vô cùng tốt, từng động tác xoay người hay mở tay, đều nỗ lực kết hợp hoàn mỹ.

Điệu nhảy lại đổi, Độ Khánh Thù hoàn toàn say mê rồi, đây là thế giới mà cậu thích, khiên vũ có thể khiến cho cậu đưa bản thân vào một trạng thái, có thể tạm thời quên đi mọi phiền não cùng sầu lo, suy nghĩ gì đó có thể đều vô dụng, cái gì cũng không quan tâm, chỉ đơn thuần xoay tròn theo điệu nhạc, tung bay.

Đây là thế giới thần thoại chỉ thuộc về cậu, nhưng hôm nay, có một người đàn ông tiến vào, cùng khiêu vũ với cậu, không để cậu tiếp tục cô đơn múa đơn, chỉ có điều, những điều này có thể lâu dài sao?

Dần dần, giữa sàn nhảy chỉ còn lại hai người bọn họ, tất cả mọi người đều tự giác lui ra, để sân khấu lại cho bọn họ, bởi vì đêm nay bọn họ hoàn toàn xứng đáng là nhân vật chính.

Nhìn cặp đôi khiêu vũ triền miên trong sàn nhảy, Nam Hoa Cẩn như có điều suy nghĩ chống cằm, "Anh ấy và đại ca rất xứng đôi, hơn nữa đây là lần đầu tiên cháu thấy đại ca khiêu vũ, cháu còn cho rằng chuyện này không thể xảy ra."

"Một nhu một cương, đều là đứa bé xuất thân từ gia đình nhỏ có thiếu sót, hơn nữa đều có tâm hồn lương thiện, giống như số mệnh đã an bài làm bạn với nhau, từ sau khi biết Khánh Thù, tính tình a Nhân thay đổi rất nhiều, không lạnh lùng cô độc giống như trước, cả người giống như được rót vào sinh mệnh mới, trở nên sinh động rất nhiều." Kim lão phu nhân cảm khái nói.

"Đúng, quả thật đại ca không giống trước kia." Nam Hoa Cẩn gật gật đầu.

Trong sàn nhảy, sau khi Độ Khánh Thù xoay tròn vừa vặn ngã vào trong ngực Kim Chung Nhân, bị anh ôm chặt eo, hai người cứ nhìn nhau chằm chằm thật sâu như vậy, giống như có ngàn vạn lời nói ngưng kết ở đó, xuyên qua ánh mắt truyền lẫn nhau.

Âm nhạc cũng dần dần đến giai đoạn kết thúc, điệu nhảy cũng theo đó mà kết thúc, lúc này Độ Khánh Thù mới phát hiện chung quanh không có một người, không khỏi mắc cỡ đỏ bừng mặt, nhấc chân đi tới bên cạnh, nhưng cánh tay bị người nào đó kéo lại.

Giận dữ trừng mắc liếc người ta, khiêu vũ đã xong rồi anh còn định làm gì? Đều do anh không tốt, mê hoặc mình, khiến nhiều người nhìn hai người khiêu vũ, thật mắc cỡ! ~(@_@)~

Lại thấy đầu gối chân trái anh chậm rãi lui về sau quỳ xuống, trong lúc đó, tròng mắt đen của anh vẫn luôn luôn chăm chú nhìn bản thân, tình cảm dịu dàng trong đó khiến cho cậu chết đuối, chỉ thấy giống như ma thuật anh lấy từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn có vẻ hơi xưa cũ, vàng làm nền chung quanh khảm một vòng kim cương Namibia *, ánh sáng lấp lánh, giống như giọt lệ trong suốt, theo tình ý nồng nàn từ đầu ngón tay rơi xuống, hút hết ánh sáng trăng sao, ấm áp lộng lẫy.

(*) Namibia: một quốc gia thuộc miền Nam châu Phi, tên cũ là Tây Nam Phi. Là đất nước có trữ lượng kim cương đứng thứ năm thế giới.

"Nai con, anh đã từng cho rằng, nơi cầu hôn cùng lời nói khi cầu hôn rất quan trọng, nhưng sau này anh mới ý thức được, điều quan trọng duy nhất... chính là em, mỗi ngày mỗi đêm ở bên cạnh em như dấu ấn chạm khắc vào trong lòng anh, yêu em, là chuyện mà anh muốn làm nhất trong đời này, nai con, gả cho anh được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro