Chương 310 : Không được thoả mãn dục vọng
Hai người lẳng lặng tựa sát vào nhau, ánh đèn màu vàng ấm áp toả ra bốn phía, ngay cả trong không khí cũng toả ra hương vị của hạnh phúc.
"Nai con, em đi ngủ đi, anh làm thêm chút nữa." Đột nhiên Kim Chung Nhân mở miệng, giọng điệu dịu dàng trầm thấp, làm cho người khác cảm thấy yên tâm.
"Ừ, anh cũng đừng thức khuya quá, nghỉ ngơi sớm một chút, cơ thể mệt mỏi ngã bệnh thì làm sao có thể làm việc đây?" Độ Khánh Thù hôn một cái trên gương mặt, trong đôi mắt to ngập nước đầy đau lòng.
Lòng bàn tay đầy vết chai của Kim Chung Nhân khẽ xoa gò má mềm mại của cậu, "Ngoan, cơ thể của anh rất khoẻ mạnh, không dễ dàng mệt mỏi ngã bệnh như vậy." Nói xong còn ghé vào bên tai cậu thầm thì một câu, lập tức rước lấy sự nũng nịu và bất mãn của cậu, trên gương mặt nhanh chóng ửng đỏ, đánh một cái trên ngực anh.
"Sắc lang! Chỉ biết giở trò lưu manh! Đáng ghét!" Độ Khánh Thù thẹn thùng rời khỏi người anh, chạy ra khỏi phòng sách, trở về phòng ngủ, trong lúc đó, khóe môi của cậu vẫn luôn nhếch lên, như còn nhõng nhẽo và tức giận.
Có lẽ nhờ tác dụng của tô mì, tinh thần của Kim Chung Nhân phấn chấn hơn vừa rồi rất nhiều, đột nhiên nhìn những số liệu nhức đầu cũng trở nên dễ thương, hoàn thành công việc rất thuận lợi, uống ly nước nóng làm trơn yết hầu, duỗi lưng một cái đứng dậy, ba giờ rồi, còn có thể ngủ thêm bốn giờ.
Trở về phòng, phát hiện tư thế ngủ của người nào đó vô cùng bất nhã, hai cái tay hai cái chân vững vàng ôm lấy chăn, chân dài trắng nõn cứ thản nhiên lộ rõ ở bên ngoài như vậy, chiếc áo ngủ màu vàng bị vén đến eo, quần lót trắng bên trong dửng dưng kích thích tầm mắt của anh, hầu kết không nhịn được lăn mấy cái, chỉ cảm thấy dưới bụng dâng lên sự khô nóng quen thuộc, có lẽ là bởi vì vừa rồi không được thoả mãn dục vọng, cho nên. . . . . .
Anh vội vàng vọt vào phòng tắm, tiêu diệt toàn bộ dục hỏa trong cơ thể, mới vừa nằm dài ở trên giường, một cơ thể mềm mại xinh đẹp liền lăn qua đây, rất tự nhiên tìm tư thế thoải mái nhất ở trong lòng anh, chép miệng, ngủ tiếp.
Kim Chung Nhân có chút dở khóc dở cười, anh vốn muốn cách xa cậu một chút, tránh cho cậu lộn xộn, ma sát lung tung lại gợi lên dục vọng của anh, kết quả ngược lại, cậu chiếm tiên cơ trước, ôm anh thật chặt, cố tình cậu còn ngủ say sưa, hô hấp đều đều, vẻ mặt thỏa mãn, nhìn ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, làm cho anh không đành lòng đánh thức cậu, huống chi mình cũng thật sự mệt mỏi.
Hôn một cái lên trán của cậu, ôm người trong ngực chặt hơn, cậu là vợ của anh, là người con trai anh quý trọng như trân bảo cả đời, yêu cậu, thương cậu, là chuyện sau này anh muốn làm nhất.
******
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời màu vàng nhạt xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào bên trong phòng, để lại nhiều tia sáng trên sàn gỗ, dịu dàng rải khắp giường, Kim Chung Nhân từ từ tỉnh lại, cảm thấy trong ngực trống không, nhắm mắt đưa tay sờ sang bên cạnh, phát hiện không có ai, chậm rãi mở mắt ra, cầm điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường lên nhìn: 7 giờ rưỡi.
Còn sớm mà! Nai con đâu? Không phải chín giờ mới đi làm sao? Sao hôm nay thức dậy sớm như vậy? Chẳng lẽ ở dưới lầu làm điểm tâm cho anh sao? Dụi mắt xuống giường, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, mặc quần áo xong chuẩn bị xuống lầu, ngoài ý muốn phát hiện nai con và bà nội đều không ở nhà, trên bàn đã dọn bữa sáng xong.
"Lão phu nhân và thiếu phu nhân đi đâu đây?" Anh hỏi người giúp việc đang lau bình hoa trong phòng.
"Thưa thiếu gia, sáng sớm, bác Phúc đã chở lão phu nhân và thiếu phu nhân đến Quang Linh Tự, chị Hạ cũng đi theo rồi." Người giúp việc cung kính trả lời.
"Quang Linh Tự?" Kim Chung Nhân kinh ngạc, sao đột nhiên bà nội mang nai con đi chùa?
"Vâng, đúng vậy."
Trên bàn ăn to như vậy bày bữa ăn sáng đủ loại màu sắc, hình dạng phong phú, nhưng Kim Chung Nhân lại cảm thấy không có khẩu vị, một mình ăn cơm cảm giác thật không tốt, oán giận cầm điện thoại di động lên gọi một cú điện thoại cho nai con.
【 A Nhân, anh dậy rồi hả? 】 Giọng nói bên kia điện thoại đầy phấn chấn.
"Ừ, thức dậy không có bà xã ở bên cạnh, một mình ăn cơm rất không vui vẻ." Giọng nói của Kim Chung Nhân hơi có vẻ khàn khàn, không thoát khỏi liên quan đến chuyện thức khuya ngày hôm qua.
Độ Khánh Thù không nhịn được che miệng cười trộm, 【 được rồi! Vốn định nói cho anh biết, nhưng nhìn anh mệt mỏi quá, hơn nữa ngủ trễ như vậy, người ta cũng không có cơ hội nói với anh, hồi sáng thức dậy thấy anh ngủ rất ngon, nên không đành lòng kêu anh dậy, muốn để cho anh ngủ thêm một lát! 】
"Vẫn không vui vẻ." Người nào đó cố tình gây sự.
【 Đừng làm rộn nữa mà! Em và bà nội đã đến Quang Linh Tự rồi, đây là nơi trang nghiêm, đợi lát nữa sẽ gọi điện thoại cho anh, moazzz~~】 Độ Khánh Thù hôn một cái về phía điện thoại di động, vội vàng cúp.
Nghe điện thoại truyền đến âm thanh "Tút tút tút", không biết tâm trạng Kim Chung Nhân có vui vẻ hay không, mới sáng sớm tinh mơ đã đi chùa bái Phật? Thật đúng là phong cách của bà nội.
Trước khi đến công ty anh gọi điện thoại cho Phác Xán Liệt, biết được cửa trước cửa sau vẫn đầy phóng viên như cũ, anh chỉ có thể để cho tài xế dừng xe ở nửa đường, sau đó thuê xe đến công ty, như vậy mới có thể đi vào thần không biết quỷ không hay, nếu không hoàn toàn không có khả năng.
*****
Độ Khánh Thù cầu Phật cho tới trưa, cùng với bà nội ở Quang Linh Tự xin một lá bùa bình an cho A Nhân, sau đó trở về Kim trạch ăn cơm trưa xong mới đến đài làm việc, tài xế Tiểu Trần đã đợi sắn ở cửa, anh là tài xế riêng của Độ Khánh Thù, vốn là cậu không chịu, nhưng A Nhân nói mỗi lần về Kim trạch không có phương tiện xe cộ, mà sự thật đúng là như thế, cho nên, cậu chỉ có thể đồng ý.
Lúc đi ngang qua tòa soạn báo bên đường thì cậu còn cố ý mua một tờ báo, trang đầu vẫn là chuyện vườn hoa quốc tế Nhã Lam xảy ra vụ cháy gây ra án mạng, quả thật nội dung phía dưới rất khó coi, miêu tả Kim Chung Nhân thành một gian thương ích kỷ, máu lạnh, tàn bạo vô tình, quả thật đúng là nói năng bậy bạ!
Độ Khánh Thù rất tức giận, tòa soạn này cũng thật thiếu trách nhiệm! Không hề có căn cứ đã viết linh tinh, thật sự muốn kiện bọn họ tội phỉ báng!
Vừa tới phòng làm việc, cậu liền nhìn thấy Lâm Tịnh thu xếp đồ đạc, dường như chuẩn bị ra ngoài ——phỏng vấn ngoại cảnh sao?
"Hôm nay đi đâu phỏng vấn sao?" Cậu thuận miệng hỏi một câu.
"Công trường xây dựng vườn hoa quốc tế Nhã Lam, tổ trưởng nói từ hôm nay trở đi tôi phụ trách giúp đỡ chị Cao theo dõi báo cáo quá trình vụ cháy." Lâm Tịnh bất đắc dĩ nói.
"Tịnh Tử, thương lượng với cậi một chuyện được không?" Trong mắt Độ Khánh Thù viết đầy bốn chữ cảm thấy hứng thú, cậu đang lo mình không có cách chia sẻ giúp A Nhân, lần này rốt cuộc tìm được cơ hội, hơn nữa nói không chừng khi đến hiện trường có thể phát hiện được một ít bí mật người ngoài không biết.
"Trời ơi! Toàn bộ suy nghĩ của cậu đều viết hết ở trên mặt rồi! Có điều chuyện này do bên trên quyết định, tôi không dám tự tiện thay thế với cậu, trừ phi cậi được lãnh đạo cho phép, tôi OK ." Lâm Tịnh bày ra bộ dáng tôi đã đoán được phản ứng của cậu sẽ là như vậy.
Độ Khánh Thù hiểu sự khó xử của Tịnh Tử, cậu vừa mới qua thời gian thử việc, rất là quý trọng công việc này, hy vọng có thể thực hiện mơ ước của mình ở đây, không giống mình, nói không chừng lúc nào đó sẽ xin nghỉ việc.
"Được, cậu chờ tôi một chút." Cậu cảm kích vỗ bờ vai của cậu ấy, đi đến phòng làm việc của cấp trên, lúc đầu, cấp trên không đồng ý, trước tiên là vì không tiện sửa đổi danh sách, với lại đã có người bắt chuyện qua với bà, yêu cầu rõ ràng Độ Khánh Thù không được tham gia chuyện này, nhưng bây giờ ——
Cậu lại chủ động xin đi giết giặc, thật sự làm khó cho bà, nói thật lòng, bà cảm thấy Độ Khánh Thù rất thích hợp, nhưng Kim thiếu gia đã âm thầm chào hỏi bà.
Thấy tổng biên tập do dự không quyết như thế, Độ Khánh Thù liền đoán được nhất định A Nhân đã nói gì đó với bà, anh không muốn mình mạo hiểm, muốn bảo vệ mình, nhưng anh quên, cho tới bây giờ mình cũng không phải là đóa hoa nhỏ được nuôi trong nhà kính, vừa gặp phải gió táp mưa sa thì suy bại; ngược lại, cậu càng bị áp chế thì càng dũng, bởi vì cậu cũng có người muốn bảo vệ, không muốn nhìn thấy anh bị thương tổn.
"Tổng biên tập, tôi vẫn luôn kiên trì với suy nghĩ của mình, hi vọng bà có thể thận trọng suy tính, tôi tới đây làm việc, không cần hưởng thụ đặc quyền gì, càng không thích trở nên đặc biệt, cũng xin bà xem tôi như nhân viên bình thường." Độ Khánh Thù biểu đạt ý của mình, mặc dù A Nhân vì muốn tốt cho cậu, nhưng tiếp tục như vậy nữa, cậu sẽ không có cách nào làm việc, hoàn toàn không có tự do đáng nói.
". . . . . . Được rồi, vậy cậu thay thế Lâm Tịnh đi, giúp đỡ Cao Linh phỏng vấn." Tổng biên tập bất đắc dĩ chỉ đành phải đồng ý với cậu, mình cũng thật khó xử! Lần trước sau khi Độ Khánh Thù đi huyện Thông, mình đã bị cấp trên phê bình, chỉ tiếc lúc ấy điên thoại di động của cậu ấy không kết nối được, không có cách nào lập tức điều cậu ấy trở về, cho tới sau khi gặp phải tai hoạ đất đá trôi, may mắn cậu ấy chỉ bị thương nhẹ, nếu không nhất định mình chịu không nổi.
Làm người thật khó khăn! Nhất là khi gặp phải nhân viên có thân phận và bối cảnh lớn mạnh, đối xử đặc biệt thì không tốt, dễ không được khó cũng không được, còn khó hầu hạ hơn lão phật gia, may mắn chính là Độ Khánh Thù cũng không có ỷ sủng mà kiêu, ngược lại bình dị gần gũi, một chút cũng không có sự điêu ngoa tuỳ hứng của đại thiếu gia.
"Cám ơn tổng biên tập, tôi nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ chị Cao." Độ Khánh Thù vui vẻ nói.
Nhìn cậu ra cửa, trong lòng tổng biên tập thầm hô một tiếng: a di đà Phật, phù hộ lần này tất cả đều thuận lợi, đừng xuất hiện bất kì rắc rối nào nữa! Nếu không, cô thật hoài nghi mình phải gửi đơn xin từ chức rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro