Chương 369: Hôn lễ thế kỉ ( một )
Độ Khánh Thù nằm mơ cũng không nghĩ đến bạn đồng hành trong miệng A Nhân lại là Lộc Hàm, cậu nghĩ rằng là bà nội, hoặc là Nam Hoa Cẩn, hay hoặc là một người bạn mà anh tin tưởng, nhưng ngàn lần không ngờ là Lộc Hàm.
"Lộc Hàm! Thật sự là bạn!" Độ Khánh Thù vui vẻ nhào qua, tâm trạng kích động không cần nói cũng biết.
"Ông cậu của tôi ơi, bạn đi từ từ giùm mình, đã là mẹ của hai đứa con, vẫn tùy tiện như thế." Lộc Hàm tức giận nói, trong mắt khó nén sự cưng chìu.
"Lộc Hàm, mình nhớ bạn muốn chết!" Độ Khánh Thù ôm cậu thật chặt, nhìn thấy bạn tốt cậu rất vui vẻ, đồng thời cũng cảm động vì sự sắp xếp của ông xã.
"Mình cũng thế." Giọng điệu của Lộc Hàm ấm áp, mấy ngày trước lúc Kim Chung Nhân gọi điện thoại cho cậu, cậu còn buồn bực kia mà, nghe xong lời của anh mới hiểu được là vì Khánh Thù, không khỏi bị anh làm cho cảm động, mặc kệ trước kia anh ta đã gây ra chuyện gì, ít nhất bây giờ không thể nghi ngờ lòng của anh ta đối với Khánh Thù.
Bay sang Luân Đôn khoảng 11 tiếng đồng hồ, hai người đã nửa năm không gặp, từ lúc lên máy bay, vẫn líu ríu không ngừng, thật giống như muốn nói bù hết nửa năm qua.
Sau một hồi trò chuyện, hai người dựa vào nhau thiếp đi, cách Luân Đôn còn rất xa, nhưng tim của các cậu đang ở rất gần nhau.
*****
Khi Độ Khánh Thù biết hôn lễ của cậu và A Nhân được tổ chức ở trong lâu đài cổ từ thế kỉ XVII ở Luân Đôn thì cả người rơi vào trạng thái khiếp sợ, không trách được Nam Hoa Cẩn thiết kế cho cậu một chiếc vest cưới hoa lệ đến mức khiến cậu sợ hãi than, mặc vào giống như là một hoàng tử, những chiếc nơ bướm trang sức lịch sự tao nhã mà không mất đi vẻ đáng yêu lãng mạn, rất rõ ràng đều được may bằng tay, hoa văn khác nhau vẽ nên một bức tranh mộng ảo.
Trong lòng cậu mênh mông không dứt, từ nhỏ cậu đã là cậu bé lọ lem, rốt cuộc cũng được làm hoàng tử một lần rồi.
Cho nên Kim Chung Nhân chọn địa điểm cử hành hôn lễ ở trong lâu đài cổ, chính là muốn cho bà xã một thanh thế to lớn, một hôn lễ lãng mạn xa hoa, anh muốn mỗi người đều chứng kiến anh và nai con hạnh phúc, hơn một ngàn khách mời từ các nơi trên thế giới đồng ý lời mời ngồi lên máy bay đến ở khách sạn năm sao ở Luân Đôn, chuẩn bị tham gia tiệc cưới thế kỉ của bọn họ.
Hôn lễ ngày đó, hiện trường càng thêm náo nhiệt, ước chừng có hơn một trăm bảo vệ đi lại tuần tra ở bên ngoài, từ chối tất cả phần tử khả nghi đến gần, từ chối khéo bất kỳ phóng viên truyền thông.
Hạnh phúc của anh có thể biểu diễn cho tất cả mọi người trên thế giới biết, nhưng không cho phép những đám người râu ria kia chụp hình làm phiền, buổi hôn lễ này, phải an toàn, cho nên anh rất bận, các chi tiết bố trí nhỏ nhặt trong hiện trường đều do anh tự mình dặn dò và kiểm tra, chỉ vì cho người con trai anh yêu một đám cưới hoàn mỹ có một không hai.
Trong lâu đài lấy màu vàng kim và màu trắng làm chủ đạo, biểu hiện sự cao quý và thanh nhã, đứng ở bên trong, giống như lạc mình vào trong cung đình ở thế kỉ XVII, có nồng đậm phong cách cung đình cổ xưa. Trong vườn là một biển hoa, màu tím của hoa Tulip; hoa Hồ Điệp Lan; còn có hoa bách hợp trắng thuần khiết tượng trưng cho sự bách niên hảo hợp, trải thành hình trái tim, khắc tên hai người ( Kim Chung Nhân, Độ Khánh Thù ), I love you, xa hoa và lãng mạn, tuyệt đối mĩ lệ khiến bạn không thể tưởng tượng được!
Dưới biển hoa màu tím, màu trắng và màu hồng là đài trình diễn, trên đài có tám chiếc đàn, đang trình diễn một nhạc khúc mỹ diệu.
Các khách mời vào bàn cũng khó giấu được sự kinh ngạc, trong lòng thổn thức không dứt, lâu đài cổ xưa như vậy, chỉ sợ là bình thường đã khó có thể đi vào, đừng nói chi là cử hành hôn lễ ở bên trong, thật là làm cho người ta hâm mộ!
Cậu dâu ở trong phòng trang điểm, Độ Khánh Thù đang chuẩn bị để Lộc Hàm giúp mình mặc chiếc áo cưới xa xỉ kia vào, thật may là vòng eo đã làm rộng hơn một chút, nếu không thật đúng là mặc không vừa, mới thời gian vài ngày, dường như bụng cậu lại lớn hơn.
Lúc vừa mới chuẩn bị cởi quần áo, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nặng nề, vừa nghe, là của đàn ông.
Độ Khánh Thù cuống quít sửa sang quần áo, thò đầu ra muốn nhìn xem là ai tới.
"Kim tiên sinh, Kim phu nhân đang thay áo cưới, anh đợi một chút." Một cô phụ dâu tốt bụng nói.
"Mấy cô đi ra ngoài hết đi, tôi vào."Kim Chung Nhân liều mạng đi vào trong phòng, mấy cô gái đều biết điều đi ra ngoài, trong lòng đều nghĩ: mặc dù còn ba giờ nữa mới cử hành hôn lễ, nhưng chú rễ cũng không cần đi vào! Bên ngoài nhiều khách mời như vậy, anh không cần tiếp đãi sao?
Nhưng, họ không hiểu rõ một điều, chú rễ này luôn luôn xuất đài không giống người thường.
"Khánh Thù, mình đi ra ngoài trước." Lộc Hàm cười ranh mãnh.
"Này! Lộc Hàm, bạn đừng đi mà!" Độ Khánh Thù còn muốn giữ bạn tốt lại, nhưng bộ dáng của cậu ấy như không muốn làm kì đà cản mũi, khiến cho cậu rất là bất đắc dĩ.
Không lâu sau, bên trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ rồi, bên trong phòng yên tĩnh, ngay cả không khí cũng dâng lên một tầng mập mờ.
"Anh vào làm gì! Người ta còn chưa mặc áo cưới xong !" Độ Khánh Thù nũng nịu bĩu môi, không hiểu sao anh chợt tiến vào.
Trong tròng mắt đen của Kim Chung Nhân sang lóng lánh như ánh sao, dịu dàng bao quanh cậu, anh rất thích nghe người khác gọi nai con là "Kim phu nhân" , không khỏi vui vẻ.
"Anh tới giúp em mặc." Anh đi tới phía sau của cậu, ngay cả khóe mắt cũng lộ ra sự ấm áp.
"Áo cưới này rất phức tạp, anh đừng làm hư. . . . . ." Giọng nói của Độ Khánh Thù gấp gáp. Thôi đi, cậu rất thích cái áo cưới này, cho dù chỉ mặc được một ngày, nhưng cậu sẽ cất nó vào trong tủ quần áo của mình, mãi mãi trân quý, chỉ cần nhìn thấy nó, sẽ nhớ tới sự hạnh phúc tốt đẹp của ngày hôm nay.
"Ngoan, em phải tin tưởng thiết kế của Tam đệ, em không cần lo lắng về chất lượng."
Một bên anh vừa nói vừa giúp cậu cởi quần áo, rất nhanh vải vóc đơn giản liền rơi trên mặt đất, cậu vội vàng che ngực, cắn môi nửa giận nửa liếc anh: "Anh. . . . . . Đứng đắn một chút!"
"Bảo bối, không cởi quần áo thì sao mặc áo cưới được?" Kim Chung Nhân bị nét mặt trừng mắt của cậu làm cho tức cười.
Độ Khánh Thù chép miệng, không nói chuyện nữa, đợi tới lúc cậu lấy lại tinh thần, trên người chỉ còn lại một cái quần lót màu trắng viền tơ rồi. o(╯□╰)o
Vội vàng thúc giục anh, "Nhanh lên một chút!"
Kim Chung Nhân cũng không gấp, chậm rãi lấy vest cưới từ trên giá áo xuống, quỳ một chân trên đất, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn cậu, đưa tình, trên mặt Độ Khánh Thù hơi ửng đỏ, mỗi lần chỉ cần A Nhân nhìn mình chân tình, cậu liền không nhịn được đỏ mặt, khóe miệng cũng không giấu được nụ cười, duỗi chân vào đứng ngay ngắn.
Anh chậm rãi kéo áo vest ngoài lại, kéo xong, tỉ mỉ cài từng nút, đưa tay vòng qua trước mặt thay cậu sửa sang lại nếp uốn ở trước ngực, đầu ngón tay ấm áp thỉnh thoảng lướt qua xương quai xanh và bộ ngực mềm mại của cậu, dường như cố ý lại tựa như vô ý.
"Ghét! Không cho nhân cơ hội sỗ sàng!" Mặt của Độ Khánh Thù hồng đến giống như cánh hoa hồng mềm mại.
"Bà xã, em thật là đẹp." Chợt Kim Chung Nhân ôm chặt cậu từ phía sau, ngay sau đó nụ hôn nóng rực rơi vào trên gáy cậu, cậu kinh hãi: "Đừng. . . . . . Đừng như vậy, không cho hôn, đợi lát nữa phải búi tóc lên, bị người ta nhìn thấy sao em còn có thể ra ngoài."
Kim Chung Nhân dừng lại thật, chỉ êm ái hôn mấy cái trên gáy và vành tai cậu, cũng không dùng sức mút, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập.
Độ Khánh Thù vội vã muốn tránh anh, cái tên xấu xa này! Đột nhiên chạy vào chính là làm cái này sao? Thời gian rất gấp! Cậu mặc xong áo cưới còn phải trang điểm, làm tóc.
"Đừng làm rộn, ngươi trước đi ra chút!" Cậu đẩy anh.
"Hôn lại một cái? Anh thật sự sẽ đi ra, bằng không anh sẽ ở lỳ chỗ này rồi." Kim Chung Nhân cố ý ăn vạ.
"Xì!" Độ Khánh Thù bị bộ dáng của anh chọc cười, anh lại còn một mặt như thế, trong lòng không khỏi mềm nhũn, "Ừ" một tiếng.
Anh lập tức chặn cái miệng nhỏ nhắn của cậu, cạy hàm răng của cậu ra, ngậm đầu lưỡi của cậu dịu dàng mút. . . . . .
"Ưmh. . . . . ." Độ Khánh Thù cảm thấy sau khi mình mang thai thì phương diện nào đó càng nhạy cảm, một cái hôn liền làm cho cậu có chút không chịu nổi, âm thanh giống như bị tình dục nhuộm dần, quyến rũ, làm cho người ta muốn hung hăng ôm cậu vào trong ngực thương yêu.
Nhưng Kim Chung Nhân biết bây giờ tình huống không cho phép mình làm, cơ thể của nai con cũng không cho phép, chỉ có thể lưu luyến buông môi đỏ mọng của cậu ra, anh vốn chỉ muốn vào xem bà xã và con một chút, kết quả đã xảy ra chuyện không thể ngăn cản.
"Trứng thối! Đợi lát họ vào sẽ cười nhạo em, đều do anh làm hại!" Độ Khánh Thù thở gấp tức giận nói, trong lòng nửa ngọt ngào nửa xấu hổ.
"Bà xã, hôm nay con có ngoan không?" Kim Chung Nhân rất nhanh nói sang chuyện khác.
"Ngoan hơn anh, đi ra nhanh lên!" Độ Khánh Thù hừ hừ, tà nghễ nhìn anh, Kim Chung Nhân cười ha hả đi ra ngoài.
Sau khi mặc áo cưới, liền có thợ trang điểm chuyên nghiệp vội tới trang điểm cho cậu, bởi vì cậu có thai, nên đều dùng mỹ phẩm hàng đầu thế giới, có hại ít nhất với cơ thể.
Đồ trang sức thanh nhã, tạo nên một giai nhân khuynh thành!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro