Chương 391 Đại kết cục một. Cưng chiều hết mực

Việc đi bệnh viện kiểm tra là không tránh được , nhưng kết quả đương nhiên là không có việc gì!

Từ lúc Thẩm Ý Linh xuất hiện đến lúc rời đi, bà lão nhà họ Kim đều không biết chuyện các cháu và cháu dâu giấu giếm rất tốt, hơn nữa Kim Chung Nhân hơi động tay động chân, tin tức giấu giếm rất tốt, không có chút xíu tin tức nào rơi vào tai bà lão nhà họ Kim, chuyện này đối với cậu là chuyện tốt

Đông qua xuân đến, thoáng chút đã đến tháng tư hoa nở, cuộc sống của mọi người vẫn như trước đây có quy luật hay không đều tiến hành và phát triển

Bụng Độ Khánh Thù ngày càng lớn, mang thai bảy tháng có thể so với mang thai chín tháng của người khác, cho nên cậu cực kì vất vả, mỗi lần đi bước đi đều là một tay đỡ thắt lưng, ngủ cũng không dễ dàng, chân thường xuyên bị sưng phù lên, rất khó chịu.

Buổi tối, cậu tựa vào giường, hai chân tách ra, trong lòng ôm cái đầu thỏ rất to mà cậu yêu thích nhất, lông xù vô cùng thoải mái, vừa hay bên tay là hoa quả và thức ăn nguội, vừa ăn vừa xem phim truyền hình, nhìn về phía nào đó, đầu ngón tay còn ở trong miệng, ngây ngô híp mắt cười, cũng không biết rốt cuộc là chua, ngọt, hay vui mừng.

"Ngoan, đừng nhìn, để cho mắt nghỉ ngơi một lát." Kim Chung Nhân đi tới, dịu dàng nói.

"Không muốn! Đây là phim mà em thích nhất. " Độ Khánh Thù bĩu môi cự tuyệt.

"Được, vậy thì xem thêm một chút nữa."

Ai bảo mĩ thụ mang thai là lớn nhất đây, hơn nữa, cũng tại mình cưng chiều mà ra, trách ai được đây? Đương nhiên cũng chỉ có thể đồng ý.

5 phút sau.

"Ông xã, em khát nước."

Cậu mở to đôi mắt vô tội, dáng vẻ chọc người ta yêu mến, Kim Chung Nhân làm sao chịu được, hấp tấp chạy tới.

"Ông xã, chân em đau."'

Chỉ trong chốc lát, cậu lại kêu gào, méo miệng như muốn khóc, đáy lòng Kim Chung Nhân giống như có sợi dây nào đó bị chặt đứt "phựt" một cái, quả nhiên là mệnh sát tinh của anh, lời nói sắc bén, một câu liền đâm trúng tim anh.

Thuận theo, không thì còn như thế nào nữa, ngồi xổm trên mặt đất, dịu dàng vuốt ve chỗ chân đau của cậu, thỉnh thoảng hỏi một câu: "Còn đau không?"

Khánh Thù được cưng chiều hết mực, hận không thể mỗi ngày đều được yêu thương.

"Ông xã, em muốn xoay người."

Bụng cậu quá lớn, chuyện xoay người đối với cậu mà nói là chuyện rất đau khổ và khó khăn, mỗi lần nằm xuống liền không dậy được, kiểu gì cũng phải có người giúp đỡ mới được.

Kim Chung Nhân nhìn dáng vẻ khó nhọc của bà xã, hết sức đau lòng, chỉ ước gì con trai hư hỏng trong bụng bà xã sớm đi ra ngoài, lại có thể giày vò bà xã của anh, thật sự là thiếu dạy dỗ mà!

Trong lòng anh nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám nói ra, lời nói sẽ ảnh hưởng đến nai con, tốt nhất không nên ầm ĩ.

Xem hết phim truyền hình, Độ Khánh Thù lại kêu gào nói cơ thể đã tê rần, muốn xuống giường đi lại, Kim Chung Nhân chỉ có thể giúp cậu đứng lên, cẩn thận ôm eo cậu từ từ bước đi.

"Đúng rồi,ông xã, chúng ta có tự điển Khang Hi không?"

"Để làm gì?" Sủng cậu vô cùng.

"Để đặt tên cho cục cưng! Trước tiên phải thật hay, hơn nữa muốn độc nhất vô nhị!" Độ Khánh Thù nhướng mày kiêu ngạo nói.

"À . .. .. ... Đều do em quyết định." Kim Chung Nhân quyết định đem quyền chủ đạo giao cho bà xã.

"Hì hì . . . . . " Độ Khánh Thù cười tủm tỉm lộ ra răng nanh, tâm tình tốt lắm.

"Ngày mai anh sẽ để cho Phác Xán Liệt mua mấy quyển sách đặt tên, còn có ba tháng nữa để cho em chọn, được không?"

"Được!" Cậu trai nào đó vui vẻ đáp.

Buổi chiều thứ tư, Độ Khánh Thù và Lộc Hàm hai người mĩ thụ có thai hẹn nhau tản bộ ở công viên nào đó,ở phía sau xa xa là hai người bảo vệ, đưa tới rất nhiều cái ngoái đầu của mọi người.

Chủ ý này đương nhiên là của Kim Chung Nhân, mặc dù bác sĩ nói mĩ thụ có thai nên chú ý hoạt động nhiều, nhưng anh vẫn không yên lòng để một mình bà xã mang thai đi lại ở bên ngoài, cho nên cố chấp muốn phái người bảo vệ an toàn cho cậu, Độ Khánh Thù biết anh vì muốn tốt cho mình, liền thỏa hiệp, nhưng yêu cầu người bảo vệ nhất định phải đi theo từ phía xa, không được đến quá gần.

Nhưng vì sao chỉ có hai người bọn họ đi thôi? Là như vậy, trước đây Lộc Hàm đã thông báo đi Italy du học, lần này trở về là vì bạn tốt Khánh Thù kết hôn, hơn nữa lễ mừng năm mới, lại ở thêm một thời gian ngắn, bây giờ trường học khai giảng, tất nhiên là phải trở về đi học.

"Thật là, không hổ là thai sinh đôi, bụng cậu còn lớn hơn bụng mình, đến lúc năm tháng cũng không có khác biệt lớn như vậy, lâu dài thì càng rõ ràng." Bạch Hiền khoa trương la lên.

"Đừng nói nữa, bây giờ việc đi lại ngày càng bất tiện, đi vài bước liền cảm thấy mệt, hận không thể nhanh tìm chỗ nghỉ ngơi một chút." Độ Khánh Thù thở dài.

"Đừng như vậy, mình cũng không muốn cậu mệt nhọc, mình chỉ mang thai một thôi! Nhưng cậu thật giỏi, thai đầu là sinh đôi, hơn nữa còn là long phượng thai, bao nhiêu người ước ao đều không được đấy.” Bạch Hiền an ủi.

Khóe môi Độ Khánh Thù nhếch nhẹ, sắc mặt lúc này mang theo chút lo lắng: "Đúng vậy! Mỗi lần nghĩ đến điểm này, mình đều cảm thấy đáng giá."

"Đi thôi, bọn mình đến vườn cây bên kia đi dạo, mùa xuân đúng là mùa đẹp nhất, vạn vật sống lại, cành lá xanh biếc tươi non, đáng yêu cực kỳ! Còn có đóa hoa mỹ lệ xinh đẹp kia, tỏa hương thơm khắp nơi!" Bạch Hiền khua môi mua mép nó.

"Bạch Hiền, không nhìn ra, cậu cũng có máu văn nghệ đấy?" Độ Khánh Thù giả bộ rất kinh ngạc.

"Hừ! Mình cũng có tài hơn người chứ bộ! " Bạch Hiền cũng không khiêm tốn.

Hai người cười một tràng rồi đi đến vườn cây, cũng không ngờ rằng ở trên đường sẽ gặp người quen —— Lâm Tịnh.

Cậu đứng chung một chỗ với một người đàn ông trẻ tuổi nhìn rất bình thường, mười ngón tay của hai người đan xen, hiển nhiên quan hệ của hai người là người yêu.

"Xin chào! Đã lâu không gặp." Lâm Tịnh hiển nhiên không nghĩ tới sẽ gặp được Độ Khánh Thù ở chỗ này, nếu hai người đã chạm mặt, cũng nên tới chào hỏi.

"Quả thật đã lâu không gặp." Độ Khánh Thù thản nhiên cong môi: "Có thể nói chuyện một chút không?"

Lâm Tịnh mím môi suy nghĩ vài giây đồng hồ, sau đó gật đầu, nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh: "Đây là đồng nghiệp trước đây của em, cho em 10 phút được không?"

"Được, anh ở bên kia chờ em." Tiếng nói của người đàn ông này rất dịu dàng, trong ánh mắt tự nhiên để lộ ý nghĩ yêu thương.

"Anh ta thực sự yêu cậu." Độ Khánh Thù nói thẳng.

"Uh, tôi cũng rất yêu anh ấy." Giọng nói Lâm Tịnh rất dịu dàng, không có chút phập phồng.

"Cậu . . . . Buông xuôi." Độ Khánh Thù hỏi không đầu không đuôi, nhưng Lâm Tịnh vẫn hiểu.

"Có cái gì không thể buông? Anh ta vốn không thích tôi, vẫn luôn chỉ có mình tôi tình nguyện, chỉ có tôi không muốn đối mặt với thực tế mà thôi, chính mình lừa gạt mình, cuối cùng vẫn không lừa nổi."

Độ Khánh Thù có chút giật mình, cô cho rằng Tống Tử Quân chí ít cũng có chút thích Lâm Tịnh, bằng không hai người làm sao có thể đi đến với nhau?

"Vậy hai người . . . ."

Khóe môi Lâm Tịnh hiện lên nụ cười khổ, trong mắt mang chút ưu buồn rồi biến mất, trước kia cậu rất hận, nhưng kể từ khi biết Hứa Thông, rất nhiều chuyện đã nghĩ thông suốt, cuộc đời con người sống là vì mình, vui vẻ và đau buồn đều do chính mình, cần gì phải vì hận một người mà khiến mình phải đau khổ?

"Là vì cậu." Trong ánh mắt cậu không có hận ý và châm biếm, chỉ có một chút bi thương.

"Tôi?" Độ Khánh Thù bị lời của cậu ta làm cho chấn động, không thể tưởng tượng nổi, chỉ vào chính mình, mà ngay cả Bạch Hiền đứng bên cạnh cũng bị giật mình, trong lòng thầm than: quả nhiên là số đào hoa, bất tri bất giác đã chọc một ít nợ nần.

"Tâm lý chinh phục của đàn ông rất kì quặc, đặc biệt là đối với người phụ nữ không thích hoặc không thèm ngó ngang gì tới anh ta, điều đó càng dấy lên ý chí muốn chinh phục của anh ta, huống chi là Tống Tử Quân. Ban đầu tôi cũng không biết, lần đó trong ban tổ chức họp hằng năm, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, uống rất nhiều rượu, tôi vốn cho rằng anh ta chủ động tìm tôi là vì thích tôi, nhưng . . . ." Nói tới đây, sự chua xót trên khóe môi cậu ngày càng đậm.

"Tại thời điểm đó, anh ta lại gọi tên cậu."

Khóe miệng Độ Khánh Thù không nhịn được run rẩy vài cái, không ngờ lại có loại chuyện này? Tống Tử Quân thích mình? OMG! Thật sự là cậu tiêu hóa không nổi!

"Nếu đã biết, tại sao cậu còn ở chung một chỗ với anh ta?" Vấn đề này thực làm cậu khó hiểu.

"Bởi vì tôi yêu anh ta, ngây thơ cho rằng thời gian có thể làm thay đổi tất cả." Khóe môi Lâm Tịnh gợi lên một chút tự giễu.

Đúng a! Có đôi khi yêu một người sẽ làm cho con người ta mất đi lí trí, căn bản là không thể tỉnh táo để suy nghĩ, thường sẽ bị che mờ con mắt, không thấy rõ sự thật.

"Thực xin lỗi, tôi không biết chuyện sẽ như vậy . . . . ." Độ Khánh Thù nói thật xin lỗi.

"Không có việc gì, tất cả đều là quá khứ cả rồi, hiện tại tôi rất tốt." Tại thời điểm nói xong câu này, bi thương trong mắt Lâm Tịnh đã không thấy, chỉ còn lại ngọt ngào và hạnh phúc.

"Uh, chúc hai người hanh phúc." Cậu chân thành chúc mừng.

"Ngày mai tôi và anh ấy sẽ cùng nhau rời khỏi thành phố, chúng tôi cũng đã xác định sẽ định cư ở đâu . . . . . Có khả năng sau này tôi cũng sẽ không trở về thành phố C nữa, tôi đi đây." Lâm Tịnh tự nhiên xoay người rời đi.

Cậu phải rời khỏi nơi này, một lần nữa bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của chính mình, tất cả những đau khổ và sung sướng đã trải qua, đó đều là trong sinh mệnh của cậu cần phải trải qua, thúc giục cậu nhanh chóng trưởng thành.

Nhìn bóng lưng cậu xa dần, trong lòng Độ Khánh Thù có cảm giác rất phức tạp, Lâm Tịnh, tâm tư cậu ấy đơn thuần tùy tiện giống như một tờ giấy trắng, cũng không thể trở về qua khứ được nữa rồi.

"Đi thôi, cậu ấy đã lựa chọn đúng." Bạch Hiền thở dài một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro