Chương 1131 - 1135
Chương 1131: Chồng ơi, hẹn hò không? (1)
Hít ——
Sau vài giây yên lặng ngắn ngủi, toàn trường vang lên một trận âm thanh hít khí lạnh, nhiều người còn ngạc nhiên tới cằm rụng đầy đất...
Trời ạ! Đường Tước bị cưỡng hôn! ! !
Diệp Cẩn Ngôn phía sau vô cùng thê thảm nâng trán, hiện thực còn khốc liệt hơn so với hắn tưởng, Tiêu Mộ Phàm lấp trong góc cũng kinh ngạc tới trợn mắt...
Môi cô mềm mại, trơn như thạch, lại vừa mới uống rượu xong, nên tràn đầy hương thơm của vang thượng hạng, cô nắm chặt lấy áo anh giống như sợ bị anh đẩy ra, môi dính sát sau một hồi lập tức lưỡi nhỏ có ý đồ thăm dò vào, nhưng người đàn ông môi mím chặt, cô ngoài lo lắng ảo não chỉ có thể lần mò từng chút một gặm nhẹ môi anh, lúc này mới phát giác hàm răng đóng chặt nãy giờ của anh đột nhiên thả lỏng, thế là lập tức như lang như hổ thuận thế đẩy ra, lưỡi nhỏ bướng bỉnh chen vào, đem hết tất cả vốn liếng của mình dồn vào một nụ hôn...
Cũng bởi vì chuyện xảy ra quá nhanh, đột ngột, mọi người một lúc lâu sau mới bắt đầu phẩn ứng được, nhưng chỉ cần trong thời gian ngắn ngủi cũng đủ cho Hạ Úc Huân làm xong việc xấu
"Diệp! Cẩn! Ngôn! Tổ! Tông! Nhà! Anh!" Tiết Hải Đường đứng đối diện giờ đã tức giận lửa bốc đầy trời hận không thể đốt Diệp Cẩn Ngôn thành tro, lần này, cô không nhịn nổi nữa xé tan lớp mặt nạ chim non kia...
Lúc này tất cả mọi người đã kịp phản ứng, mà Hạ Úc Huân lại đột nhiên mềm nhũn ngã xuống, say như chết...
Chỉ thấy trên môi Đường Tước còn lưu lại vệt hồng hồng, dường như là son môi, nhìn vô cùng mật mờ.
Lúc này, ánh mắt đen sâu thẳm của anh như có như không rơi vào người con gái đang tựa vào chân mình ngáy o o, từ đầu đến cuối không nói một lời, không đẩy cô ra, cũng không cho người đem ném cô đi...
Chẳng lẽ đây là bình yên trước cơn bão?
Người bảo tiên đẩy xe sau lưng Đường Tước dường như vẫn chưa hoàn hồn, mặt mũi đơ ngốc, mặt mũi đỏ bừng, còn những người bảo tiêu khác cũng đã lấy lại được tinh thần, nhưng không thấy Đường Tước nói lời nào nên cũng không dám hành động lỗ mãng.
Diệp Cẩn Ngôn nhức đầu không thôi nhanh chân bước lên thu thập cục diện rối rắm, trước mặt Đường Tước nâng Hạ Úc Huân lên, "Đường tổng, thật sự rất xin lỗi! Bạn tôi cô ấy uống nhiều rượu, không tỉnh táo,có chỗ nào mạo phạm xin Đường tổng tha thứ!"
"Chết chắc, chết chắc, chết chắc!"
"Người phụ nữ này chết chắc!"
"Lại dám cưỡng hôn Đường Tước!"
"Lần này côi như có Diệp Cẩn Ngôn cầu tình cũng không cứu được!"
...
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt tiếng nuối nhìn vị mỹ nhân đang ngủ say, đương nhiên ngoại trừ một số người phụ nữ lại tỏ vẻ sung sướng khi thấy người khác gặp họa.
Mọi người sở dĩ cảm thấy Hạ Úc Huân chết chắc, là bởi vì nghe đồn Đường Tước không chỉ Mọi người đều có suy nghĩ như vậy bởi vì nghe đồn Đường Tước không chỉ chân bị phế, mà nơi đó cũng bị thương, không thể sinh con, cho nên bị kích thích tính tình có chút biến thái, đặc biệt chán ghét phụ nữ.
Lúc Đường Tước mới trở thành người thừa kế Đường gia, không ít phụ nữ ôm mộng trèo cao, nhưng những người cố ý tiếp cận hắn không ai có kết cục tốt đẹp, nên sau này không có người phụ nữ nào dám tới gần hắn trong năm bước, đến vị hôn thê là Tiết Hải Đường cũng vô cùng e ngại hắn...
Ai biết, đêm nay lại cò người không sợ chết chạy tới cưỡng hôn hắn...
Chương 1132: Chồng ơi, hẹn hò không? (2)
Thật đúng là chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu a...
Nhưng mà hình như ví von kiểu này không chính xác lắm, Đường Tước mà là hoa mẫu đơn cái gì? Hắn phải là hoa ăn thịt người!
Nhìn xem! Nhìn xem sắc mặt Đường Tước bây giờ đáng sợ bao nhiêu, đây chính là nổi gió thành bão rồi, à không phải là nổi cuồng phong bão tố rồi! Diệp Cẩn Ngôn lần này nếu không may còn bị vạ lây!
Diệp Cẩn Ngôn hoàn toàn không nhìn ra Đường Tước đang suy nghĩ gì, nhìn bề ngoài thì bình tĩnh chứ thật ra trong lòng hắn cũng đang đánh trống ầm ầm.
Hạ Úc Huân say đến bất tỉnh nhân sự, Diệp Cẩn Ngôn chỉ có thể nửa nâng nửa đỡ chống cho cô không bị ngã sấp xuống, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng, không hiểu sao cánh tay hắn nâng cô đột nhiên cảm thấy một trận nhiệt nóng, như bị rắn độc mãnh thú rình rập, nhưng chỉ một lạt lại biến mất,cùng lúc đó Đường Tước không một lời tự mình điều khiển xe lăn, chậm rãi rời đi...
Đi...
Cứ đi như thế?
Mọi người lại nghẹn họng nhìn trân trối.
Diệp Cẩn Ngôn cũng tỏ ra hơi e ngại nhưng một lúc sau lại thở phào, Đường Tước này là người có thù tất báo ngay không cần đợi, cho nên hiện giờ hắn yên lặng rời đi chứng tỏ là không truy cứu.
"Diệp Cẩn Ngôn, tên khốn khiếp! Anh chờ đó cho bà!" Tiết Hải Đường sát khí ngùn ngụn nghiến răng rủa một câu, sau đó lon ton chạy theo sau Đường Tước.
Mọi người đều nghĩ rằng người phụ nữ do Diệp Cẩn Ngôn mang tới lại ngang nhiên chiếm tiện nghi của Đường Tước nên Tiết nhị tiểu thư mới tức giận như vậy, về phần câu nói kia của Hạ Úc Huân, cũng chỉ xem như lời của người say, không làm người ta suy nghĩ nhiều.
Một trận kịch náo nhiệt cứ như vậy kết thúc...
"Ha, Đường Tước thế mà không đại khai sát giới, vận khí của người phụ nữ này đúng là quá tốt!"
"Ha ha, vận khí tốt gì chứ, rõ ràng là dáng dấp tốt! Xem ra Diêm Vương kia cũng không phải hoàn toàn không gần nữ sắc, mặc dù phương diện kia không được, nhưng dù sao cũng vẫn là đàn ông!"
"Như thế! Chúng ta, có nên đưa tới mấy mỹ nhân thử chút không? Ha, tôi nói hàn gì Diệp Cẩn Ngôn hôm nay lại dẫn theo phụ nữ, thì ra là có chuẩn bị từ trước?"
"Việc này... Vẫn thôi đi! Không khéo trộm gà không được còn mất nắm gạo!"
"Đồ lá gan chuột nhắt, như ông thì làm nên đại sự gì? Ông không làm tôi làm!"
...
Một bên khác, Diệp Cẩn Ngôn cấp tốc vịn Hạ Úc Huân rời khỏi sảnh yến hội đến chỗ đỗ xe.
Úy Trì Phi cùng Nghiêm Tử Hoa đang theo Đường Tước cách đó không xa mới lên xe rời đi, liền thấy Diệp Cẩn Ngôn đỡ Hạ Úc Huân trở về tranh thủ mở cửa xe đón hai người vào.
"Phu nhân có chuyện gì thế?"
"Tiểu thư!"
"Không có việc gì không có việc gì, uống hơi nhiều rượu chút thôi!" Diệp Cẩn Ngôn đem Hạ Úc Huân dìu vào trong xe.
Bởi vì Diệp Cẩn Ngôn uống rượu, Úy Trì Phi đổi lái xe, Diệp Cẩn Ngôn ngồi bên ghế lái phụ, Nghiêm Tử Hoa ở phía sau chiếu cố Hạ Úc Huân đang say lả lướt.
"Thế nào? Có xác định được không? Đường Tước là Lãnh Tổng sao?" Nghiêm Tử Hoa hỏi.
Diệp Cẩn Ngôn nghe vậy sắc mặt có chút khó mà hình dung gật gật đầu, "Xác định, Nam Cung tiểu thư nói là Lãnh Tổng, không sai."
"Thật?" Úy Trì Phi tràn đầy kích động, "Hai người có nhận nhau không?"
"Không, Đường Tước hình như không biết cô ấy." Diệp Cẩn Ngôn sắc mặt ngưng trọng.
"Cái gì? Tại sao có thể như vậy..." Úy Trì Phi không nghĩ điều mà hắn lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra, vội vàng hỏi, "Vậy cô ấy làm sao xác định được Đường Tước chính là lão đại?"
Diệp Cẩn Ngôn hơi có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng nói, "Cô ấy nhìn một chút liền xác định được rồi, sau đó còn..."
Chương 1133: Chồng ơi, hẹn hò không? (3)
"Sau đó thế nào?" Diệp Cẩn Ngôn nói chuyện như không dứt khoát, làm Úy Trì Phi nóng lòng muốn phát điên.
"Sau đó cô ấy cưỡng hôn Đường Tước..." Không phải hắn không dứt khoát, mà thật sự hắn khó có thể mở lời!
Úy Trì Phi: "..."
Nghiêm Tử Hoa: "..."
Hai người yên lặng suy nghĩ một lúc, cũng không có gì quá ngạc nhiên, đúng là chuyện mà cô ấy dám làm thật...
Trong Bầu không khí trầm mặc, lúng túng trong xe duy trì một lúc, Hạ Úc Huân đột nhiên duỗi lưng ngồi dậy, con ngươi không còn vương chút men say nào, bất mãn bĩu môi nói, "Này, Diệp công tử, tôi đã nói tôi chắc chắn hắn là Lãnh Tư Thần, mà anh lại không tin, muôn tôi xác nhận lại lần nữa!"
Diệp Cẩn Ngôn: "..." Hắn làm sao biết được cô dùng phương pháp kinh hãi như thế để xác nhận chứ!
"Nam Cung tiểu thư, lần này cô quá mạo hiểm!" Diệp Cẩn Ngôn lòng vẫn còn sợ hãi nói.
"Chỉ hôn có một cái thôi mà..." Hạ Úc Huân nói thầm, có chút xem thường.
Diệp Cẩn Ngôn thở dài một tiếng giải thích nói, "Nam Cung tiểu thư, cô không biết chứ, Đường Tước vô cùng chán ghét phụ nữ, những người phụ nữ cố ý tiếp cận hắn lúc trước, không ai có kết cục tốt, lần này xem như cô may mắn..."
"A, Thế thì cũng giống anh ấy khi trước thôi mà! Lãnh Tư Thần ngày xưa không phải cũng là dạng không gần nữ sắc sao..." Hạ Úc Huân nói.
"Không đâu, không giống nhau, theo tôi biết Lãnh Tư Thần bị đồn không gần nữ sắc vì mọi người cho rằng hắn thích đàn ông, còn Đường Tước là bởi vì..."
Diệp Cẩn Ngôn lại úp úp mở mở, Hạ Úc Huân cũng rất bất mãn, thúc giục nói, "Bởi vì sao chứ?"
"Nghe đồn vì tai nạn kia, không chỉ hai chân bị phế mà chỗ đó... Cho nên tính cách mới tàn bạo lại vô cùng chán ghét phụ nữ!" Diệp Cẩn Ngôn tiếp tục nói.
Nghiêm Tử Hoa nghe vậy có chút chấn kinh, Úy Trì Phi thì tỏ vẻ đau lòng cùng kinh sợ...
Ngược lại là Hạ Úc Huân thoải mái nhàn nhã , rất bình tĩnh nháy nháy mắt, "Nói bậy! Đồn bậy đồn bạ!"
"Làm sao cô biết là giả?" Diệp Cẩn Ngôn không hiểu. Úy Trì Phi cùng Nghiêm Tử Hoa cũng nhìn về phía cô.
"Bởi vì khi nãy lúc nhào lên người anh ấy, anh ấy cứng nha!" Hạ Úc Huân làm như chuyện đương nhiên thoải mái trả lời.
Trước đó lúc cô nhào lên người anh, rõ ràng cảm giác được, tiểu Lãnh Tư Thần ngẩng đầu được chứ, chẳng qua do thời gian gấp gáp, cô không cách nào tiếp tục, nếu cho cô thêm chút thời gian, tiểu Lãnh Tư Thần nhất định có thể hoàn toàn đứng lên!
Vừa dứt lời...
Diệp Cẩn Ngôn: "..."
Úy Trì Phi: "..."
Nghiêm Tử Hoa: "..."
Thật là, mấy cái người này biểu tình gì đây, giả vờ thuần khiết? Phi, cô với Lãnh Tư Thần dù gì cũng là vợ chồng, cũng có với nhau một đứa con, có cái gì mà ngượng ngùng, cô bây giờ đang nói chuyện nghiêm túc đấy, hiểu không!
Hạ Úc Huân trợn mắt không để ý tới bọn họ nữa, sau đó tiếp tục phân tích nói, "Lúc đó tôi không chỉ đơn giản là xác định thân phận của Đường Tước mà còn muốn kiểm chứng xem anh ấy có nhận ra tôi không!"
"Vậy kết quả?" Úy Trì Phi lập tức hỏi.
"Đầu óc có nhớ không thì tôi không biêt, nhưng mà, thân thể... khẳng định không quên tôi!" Hạ Úc Huân ngữ khí khẳng định nói.
Ba người lại lâm vào trầm mặc không biết nói gì.
Đúng là không thể tán gẫu vui vẻ với cô được mà.
Diệp Cẩn Ngôn ho nhẹ một tiếng, sau đó mở miệng phân tích nói, "Bây giờ xem ra, Nam Cung tiểu thư chỉ còn lại hai con đường có thể đi, một là nghĩ biện pháp để hắn nhớ ra cô; nếu như con đường này đi không thông, vậy liền để hắn một lần nữa yêu cô. Kết quả tốt nhất là, để hắn trong quá trình yêu cô dần khôi phục trí nhớ."
Chương 1134: Chồng ơi, hẹn hò không? (4)
"Tôi cũng nghĩ như vậy!" Hạ Úc Huân gật gật đầu.
"Vậy cô có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?" Diệp Cẩn Ngôn không yên tâm hỏi.
"Anh nói chuyện để anh ấy yêu tôi sao? Đương nhiên là trăm phần trăm! Tôi có thể làm cưa đổ anh ấy lần một, thì cũng có thể cưa đổ lần hai!" Hạ Úc Huân vỗ ngực tràn đầy tư tin.
Diệp Cẩn Ngôn nghe vậy lập tức an tâm, "Thì ra là thế, năm đó là Nam Cung tiểu thư chủ động theo đuổi Lãnh Tổng sao?"
"Đúng vậy a!" Hạ Úc Huân đáp trơn tru.
"Chỉ là, không biết cô theo đuổi trong bao lâu?" Diệp Cẩn Ngôn thuận miệng hỏi một câu, dù sao hiện tại càng nhanh càng tốt, không thể chờ Đường Tước với Tiết Hải Đường gạo nấu thành cơm được, lúc đấy đã không kịp nữa rồi .
Nghe hỏi về vấn đề này, Hạ Úc Huân lập tức mơ hồ, trước ánh mắt đầy mong đợi của Diệp Cẩn Ngôn cô ngượng ngùng giơ hai ngón tay.
Diệp Cẩn Ngôn thấy thế hỏi, "Hai tháng?"
Hạ Úc Huân lắc đầu.
Diệp Cẩn Ngôn nghĩ nghĩ, "Chẳng lẽ là hai tuần?" Dù sao khi nãy cô cũng vô cùng tự tin.
Hạ Úc Huân tiếp tục lắc đầu, gương mặt nhăn nhó như táo bón .
Diệp Cẩn Ngôn sắc mặt lập tức trầm xuống, ngữ khí ngưng trọng nói, "Chẳng lẽ theo đuổi hai năm? Nếu vậy có hơi lâu quá..."
Hạ Úc Huân sắc mặt lập tức trở nên vô cùng thê thảm, hận không thể đập đầu xuống đất.
Rốt cục, một bên Úy Trì Phi không nhịn được, mở miệng nói, "Diệp tổng, không phải hai năm, là hai mươi năm..."
Diệp Cẩn Ngôn: "..."
Diệp Cẩn Ngôn lúc này mặt xanh như tàu lá!
Hai mươi năm! Đến lúc đó con của Đường Tước với Tiết Hải Đường cũng lên đại học rồi?
Hạ Úc Huân lúng túng ho nhẹ một tiếng, "Đừng như nghĩ nản chí như thế! Tốt xấu tôi cũng có kinh nghiệm một lần rồi, lần này khẳng định không lâu như thế!"
Diệp Cẩn Ngôn không thể nặn ra chút tin tưởng nào...
Mặc dù cô có kinh nghiệm, nhưng với tình huống Đường Tước bây giờ e là rất khó!
Không chỉ có Diệp Cẩn Ngôn, Úy Trì Phi cùng Nghiêm Tử Hoa cũng đầy chán nản.
Hạ Úc Huân lập tức nổi giận, "Này này này, mấy người tỏ thái độ gì thế? Tôi thừa nhận tôi không biết cách theo đuổi anh ấy, vậy thì không theo đuổi nữa, tôi trực tiếp ngủ phục luôn, được không hả?"
Nghiêm Tử Hoa: "Thuyết phục... ?"
Úy Trì Phi cùng Diệp Cẩn Ngôn đồng nói, "Cô ấy nói ngủ phục..."
Tốt a! Nghiêm Tử Hoa cũng đã hiểu.
Mặc dù hơi miễn cưỡng, nhưng bọn họ đều thấy cách này, đúng là có xác suất thành công lớn hơn...
Kỳ thật, cô vẫn còn nghi vấn, Lãnh Tư Thần thực sự bị mất trí nhớ, hay cố ý không nhận cô?
Dù sao đi nữa, bất kể thế nào, cô chấp tất!
"Nhưng mà, trước khi hành động, tôi có việc cần về thành phố A một chuyến, thừa dịp này cũng suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào." Hạ Úc Huân nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt ngưng trọng, có một số việc, cô nhất định phải tìm Quách Thuần Nhã với Lãnh Hoa Duệ xác nhận một chút.
Diệp Cẩn Ngôn gật đầu, "Tôi cũng sẽ cố gắng nghĩ biện pháp giúp cô tiếp cận Đường Tước."
Đến khách sạn, Hạ Úc Huân thu thập một chút đồ, lập tức chuẩn bị bay về thành phố A, Diệp Cẩn Ngôn nhìn tin nhắn gửi tới thì nhếch miệng, quay đầu xe chạy hướng khác.
Nửa giờ sau, Diệp Cẩn Ngôn dừng lại trước một căn hộ, rút chìa khóa mở cửa đi vào.
Kết quả, vừa đẩy cửa ra liền đối mặt với một đôi mắt đầy kinh ngạc cùng giận dữ...
Tiết Hải Đường còn vừa mới tắm xong, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, một đầu hơi lỏng, vòng một ngạo nghễ thoáng ẩn thoáng hiện, một tay đóng tủ một tay còn cầm một ly nước ô mai lạnh...
Chương 1135: Chồng ơi, hẹn hò không? (5)
"Diệp khốn nạn! Anh không biết nhấn chuông cửa à? Trả chìa khóa nhà lại cho tôi!" Tiết Hải Đường nói xong liền sấn tới muôn giật lại chiếc chìa khóa trong tay hắn.
Chỉ tiếc, Tiết Hải Đường tưởng cao một mét sáu nhưng thực ra chỉ có một mét năm tám, mà Diệp Cẩn Ngôn một mét tám lăm, chỉ cần hắn giơ tay lên là cô chịu thua không cách nào với tới.
Tiết Hải Đường cứ rướn người nhảy lên, nhưng đến cạnh chìa cũng không chạm nổi, đầu đầy mồ hôi, như vừa mới dội nước.
Nhìn đối phương nhàn nhã như, bộ dáng thản nhiên ác ý như đang chơi đùa với cún con, Tiết Hải Đường thật sự hận không thể cắn chết hắn!
Tiện nhân! tiện nhân! tiện nhân!
Ai mà biết được một tên vẻ ngoài nho nhã bên trong lại thối nát hèn hạ như vậy!
"Ba" một tiếng, Tiết Hải Đường động tác quá kịch liệt, sữa ô mai trong tay còn chưa kịp uống ngụm nào đã đổ đầy lên ngực, cô thật sự như nổi điên, cũng không đoái hoài tới Diệp Cẩn Ngôn nữa, tranh thủ thời gian dùng thìa múc chỗ sữa kia đổ lại...
Thế nhưng, trước khi cô kịp lau sạch chỗ bẩn, bóng người trước mặt dần đổ xuống, Diệp Cẩn Ngôn thế mà xoay người lại gần, trực tiếp dùng đầu lưỡi liếm sạch chỗ sữa kia...
Tiết Hải Đường một tay nắm chặt tóc hắn, một giây sau, bởi vì hành động càng ngày càng quá mức của hắn mà cứng đờ cả người, trong đôi mắt toát lên một vẻ thân trầm chán ghét lại tuyệt vọng, nhưng một giây sau liền bị dục vọng thay thế...
Không bao lâu, trong phòng ngủ truyền đến tiếng thở dốc, một trận ân ái nóng bỏng...
"Dễ chịu không?"
"Câm mồm!"
"Tên phế nhân Đường Tước kia có thể làm giống anh không... giống như anh, làm em dễ chịu?"
"Diệp Cẩn Ngôn! Tôi bảo anh câm mồm! Nói thêm một chữ nữa thì mau cút cho tôi!"
"A, em bỏ được không?"
...
Đêm khuya, trong phòng ngủ truyền tới một trận âm thanh đập phá rầm rầm.
Diệp Cẩn Ngôn đang hút thuốc trong sân vội vàng dập lửa chạy vào, nhìn thấy trong phòng ngủ đồ vật nào đập được đều bị cô đập hết, trên sàn nhà một mảnh hỗn độn, đến chỗ đặt chân cũng không có...
Tiết Hải Đường ngồi đờ trong đống đổ vỡ, không biết bị cái gì cứa vào tay, máu nhỏ xuống sàn nhà như những giọt huyết châu mà không hề hay biết.
Diệp Cẩn Ngôn tròng mắt như nứt ra, tiến lên quát lớn, "Tiết Hải Đường! Em điên rồi à?"
Tiết Hải Đường nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy căm phẫn, "Cút! Anh cút cho tôi!"
Diệp Cẩn Ngôn hít sâu một hơi đem người trước mặt ôm chặt vào ngực, "Xin lỗi, anh không nên to tiếng với em!"
"Tôi nói anh cút đi! Tôi nói rồi tôi chán ghét anh, nhìn thấy anh là ghê tởm! Buồn nôn! Sao anh cứ phải xuất hiện trước mặt tôi?" Tiết Hải Đường tiếp tục cuồng loạn, dần mất kiểm soát, ánh mắt đầy ghét hận.
Diệp Cẩn Ngôn nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, "Vì sao? Bởi vì anh biết bí mật của em?"
"Câm mồm, câm mồm, câm mồm! ! !" Tiết Hải Đường gần như phát điên, thuận tay cầm lên một mảnh gốm vỡ cắm mạnh vào ngực hắn.
Diệp Cẩn Ngôn kêu lên một tiếng đau đớn, không có chút nào né tránh, ngược lại còn phong khinh vân đạm mà nhìn cô, "Muốn đâm sâu hơn nữa không?"
Tiết Hải Đường cuối cùng cũng lấy lại lý trí, mặt cắt không còn giọt máu nhìn chằm chằm vào mảnh sứ mơ hồ dính đầy huyết nhục, "Diệp Cẩn Ngôn! Anh, cái tên điên này!"
Lúc này, đinh đinh đinh, chuông cửa vang lên.
Tiết Hải Đường giật mình, ánh mắt kinh hoảng, Diệp Cẩn Ngôn như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy đi mở cửa.
Tiết Hải Đường vội vàng ngăn hắn lại, "Anh mau cút đi! Chẳng lẽ anh muốn cho người ta nhìn thấy anh hơn nửa đêm lại ở chỗ tôi sao? Diệp Cẩn Ngôn, anh đứng lại đó cho tôi, tôi nói anh có nghe không, không được mở cửa..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro