Chương 1141 - 1145
Chương 1141: Chồng ơi, hẹn hò không? (11)
Hạ Úc Huân nghe xong lập tức sửng sốt, "A? Dọa người? Như thế nào?"
"Căn biệt thự kia được xây dựng vào thời dân quốc, niên đại xa xưa, có người từng chết trong đấy, nghe đồn có ma quỷ, lại lâu rồi không có người ở, bán cũng không bán được, cho nên cứ để ở đó cũng không ai ngó ngàng gì tới. Nếu hôm nay cô không hỏi tới thì chính tôi cũng quên mất Diệp gia còn có tài sản này..." Diệp Cẩn Ngôn có chút bất đắc dĩ giải thích nói.
"Có...có...có ma! ! !" Hạ Úc Huân nghe xong hai chữ này, toàn thân nổi da gà.
Cô đời này không sợ trời không sợ đất, nhưng sợ nhất lại là mấy thứ ma quỷ thần bí kia, cũng vì thê cô bị Lãnh Tư Thần cười nhạo nhiều lần, nhưng mấy thứ đó thực sự rất đáng sợ đấy được không! ! !
Diệp Cẩn Ngôn nhìn phản ứng Hạ Úc Huân liền biết cô thực sự sợ quỷ, dù gan có lớn tới đâu, thì cũng là một người phụ nữ yếu đuối. Diệp Cẩn Ngôn cũng không làm khó cô, khẽ cười một tiếng nói, "Không thì thử tìm biện pháp khác?"
Vất vả mãi mới nghĩ được biện pháp hoàn mĩ như thế, bỏ qua cũng tiếc thật...
Hạ Úc Huân cắn răng, hít sâu một hơi, "Không sao, tôi ở! Không phải chỉ là lời đồn đại thôi sao! Trên đời làm gì có quỷ, đều là dọa con nít! Nói chứ, tôi lớn thế này rồi đời nào lại sợ mấy con ma, con quỷ kia!"
Nói chắc như đóng đinh, cũng không biết là nói cho người khác nghe, hay vẫn là tự trấn an bản thân.
Diệp Cẩn Ngôn nghe cô nói thế cũng không ngăn cản, "Vậy thì tốt, tôi sẽ sai người đi dọn dẹp sạch sẽ, cô có thể ngay lập tức chuyển tới ở, nhưng nếu không được thì cũng đừng miễn cưỡng."
"Được rồi, làm phiền anh, Diệp tiên sinh!" Hạ Úc Huân nói xong, đột nhiên đánh giá Diệp Cẩn Ngôn nhiều hơn một chút, lo lắng nói, "Diệp tiên sinh... Tôi nhìn mặt anh có chút tái! Có phải là bị bệnh không?"
Diệp Cẩn Ngôn thần sắc hơi có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng, "Không có việc gì, chỉ cảm lạnh chút, không việc gì."
Nhưng thực ra là đêm kia, người hắn bị thương chảy nhiều màu mà còn cậy mạnh, khăng khăng đòi ăn sạch người nào đó, hậu quả mất máu quá nhiều...
Đến lúc trời sáng, hắn vì mất máu, đầu váng mắt hoa xém chút té xỉu nhưng nghĩ tới vẻ mặt thất kinh của người đó, hắn liền cảm thấy mất thêm tí máu nữa cũng không sao.
Chỉ là, với tính cash của cô, sau lần này, không biết sẽ muốn tránh hắn bao lâu.
Người phụ nưa kia căn bản mỗi lần làm với hắn thêm một lần, lại càng chán ghét hắn thêm một phần, nhưng nếu hắn không cùng với cô, cô sẽ lại đi tìm người khác, hắn cũng không có cách nào...
Ngoại trừ toàn lực trợ giúp Nam Cung Huân bên này, chính hắn cũng muốn tranh thủ thời gian, nghĩ cách hóa giải khốn cảnh tiến thoái lưỡng nan này.
-
Diệp Cẩn Ngôn hiệu suất làm việc rất cao, rất nhanh đã phái người sửa sang lại biệt thự đâu vào đấy, sang ngày hôm sau đã đính thân lái xe đưa Hạ Úc Huân qua.
"Nam Cung tiểu thư, cô xem có hài lòng không?"
Một tòa biệt thự ba tầng cùng khuôn viên, thiết kế tinh xảo, là phong cách kiến trúc Trung Tây kết hơp điển hình thời dân quốc, cỏ dại trong vườn cũng có người dọn dẹp xong, quan trọng nhất là chỗ này cách nơi ở của Lãnh Tư Thần rất gần, không tới hai trăm mét.
"Tôi thấy rất tốt đấy, cũng không đáng sợ như lời đồn!" Hạ Úc Huân càng xem càng hài lòng, so với trong tưởng tượng của cô còn tốt hơn nhiều.
"Vậy là tốt rồi, cô còn cần gì nữa, tôi phái người đi mua."
"Diệp tiên sinh, chuyện này giao cho tôi được rồi." Nghiêm Tử Hoa đứng yên lặng nãy giờ, mở miệng nói.
Hạ Úc Huân phụ họa gật đầu, "Đúng vậy! Chuyện này chúng tôi làm được mà, không cần phiền anh nhiều như vậy! Anh mau đi đi!"
"Được." Diệp Cẩn Ngôn cũng không khách khí, sau đó từ trong túi móc ra một chùm chìa khoá giao cho cô, "Vậy tôi đi trước!"
Chương 1142: Chồng ơi, hẹn hò không? (12)
Sau khi Diệp Cẩn Ngôn rời đi, Hạ Úc Huân liệt kê một danh sách một đống đồ dùng, bỏ ra hẳn một buổi sáng để đi mua, sau đó cô với Nghiêm Tử Hoa chia binh thành hai đường, chính thức bắt tay công cuộc tán chồng lần hai...
Cô đứng trên ban công tầng ba nhìn ra xa, phát hiện nơi ở của Lãnh Tư Thần thực ra cũng không phải quá lớn, nhưng so ra cũng rộng gấp đôi biệt thự cô đang ở đây, đặc biệt phía sau còn một hồ nước nhân tạo nước trong xanh, sóng gợn lăn tăn.
Cũng bởi đây là vùng ngoại ô, không có mấy kiến trúc cao tầng che khuất tầm nhìn, chỉ có một rừng cây cối, cô đứng ở đây cũng có thể nhìn rõ tình hình bên kia.
Chỉ thấy trong vườn có người làm đang tu bổ, cắt tỉa cây cảnh, có hầu gái đang phơi quần áo, lại thấy lão quan gia chỉ tay bốn phía chỉ huy người dưới làm việc., phía sau còn có một trạm canh gác cao cao cùng mấy căn phòng, hẳn là chỗ ở của nhân viên an ninh...
Cô nhìn giờ, còn sớm, lúc này Lãnh Tư Thần chắc vẫn chưa về, nhưng vừa nghĩ tới lát nữa trời tối anh sẽ trở về nơi này, lại cách cô gàn như vậy, lập tức cảm thấy động lực đầy mình.
Hôm nay đi mua đồ, cô cố ý mua rất nhiều đồ làm bếp, lại chọn bộ đồ dùng giống y hệt ở Vân Thủy Sơn Trang (tên biệt thự Lãnh Tư Thần và Hạ Úc Huân ở lúc trước), còn thêm một lò nướng cỡ lớn.
Cô chuẩn bị tự tay là bánh trứng trái cây đưa qua, xem quà của hàng xóm mới chuyển tới, một lý do hoàn mĩ!
Đương nhiên, không chỉ đơn giản là một chiếc banh ngọt được.
Hạ Úc Huân dùng khuôn đổ bột, nướng bánh theo hình con thỏ, sau đó lấy một chiếc chìa khóa nhà, dùng màng bọc thực phẩm gói chặt lại rồi cẩn thận nhét vào dưới chiếc bánh
Sợ chút mưu kế không đủ rõ ràng, cô lại dùng kem bơ màu hồng sữa viết năm chữ "con thỏ nhỏ ngoan ngoãn", xong xuôi mới thỏa mãn gật đầu.
Sau khi hoàn thành xong chiếc bánh thì cũng đã là chạng vạng tối, Hạ Úc Huân lập tức nhanh chân chạy lại phía ban công nhòm ra, quả nhiên không lâu sau, một chiếc xe Maybach màu đen chậm rãi đi tới, vẫn là chiếc xe Đường Tước sử dụng hôm yến hội.
Người bảo tiêu nhanh chóng xuống xe, mở cửa, lập tức một tấm ván nghiêng được thả xuống, Lãnh Tư Thần từ từ được người đằng sau đẩy xuống xe, chỗ bậc thang ở cổng cũng có một lối đi chuyên dụng dành cho xe lăn.
Mắt thấy Lãnh Tư Thần đã tiến vào cổng lớn, sắp đi khuất, Hạ Úc Huân lúc này mới tranh thủ thời gian chạy xuống bếp bưng chiếc bánh ngọt đã chuẩn bị trước đó đi ra cửa.
Trước khi đi thay một bộ váy liền màu trắng nhìn vô cùng thuần khiết, tóc cũng cột gọn thành đuôi ngựa.
Cô biết lần này không gặp được Lãnh Tư Thần, nhưng cũng phải để lại ấn tượng tốt cho mấy người làm, cái này rất quan trọng
Đinh đinh đinh đinh ——
Hạ Úc Huân đứng ở ngoài cổng ấn hai lần chuông, rất nhanh cửa sắt bị kéo ra, thấy lão quản gia đứng ở cửa hỏi, "Vị tiểu thư này, xin hỏi cô tìm ai?"
"Chào ông, chả là tôi vừa mới chuyển đến căn biệt thự ngay kia, hôm nay là ngày đầu tiên chuyển tới, buổi chiều mới làm một ít bánh ngọt, đồ lại mua hơi nhiều, nên làm thêm một chiếc đưa sang đây, coi như quà gặp mặt."
"Căn biệt thự gần đây à..." Lão quản gia đẩy đẩy kính mắt,vẻ mặt hồ nghi hỏi, "Gần đây đâu có nơi nào ở được!"
"Có chứ, cách chỗ này không tới hai trăm mét đâu." Hạ Úc Huân đưa tay chỉ.
Lão quản gia định thần nhìn lại, lập tức giật nảy mình, "Cô gái, cô ... cô ở chỗ đó hả?"
"Đúng thế." Hạ Úc Huân không muốn tỏ ra quá thân thiết tránh cho bị nghi ngờ, nói máy câu khách sáo rồi rời đi.
Sau lưng, lão quản gia không nói gì, chỉ lắc đầu, miệng khẽ than, "Diệp thiếu gia cũng bắt nạt người quá, lỡ lòng nào lừa một con gái nhà người ta! Chỗ kia... Người nào ở được chứ... Haizz... Chắc chỉ ở được vài hôm lại bị dọa chạy mất thôi..."
Chương 1143: Chồng ơi, hẹn hò không? (13)
Ông từ năm 30 tuổi đã làm quản gia ở chỗ này, bây giờ cũng hơn 60 tuối, trong hơn ba mươi nam này số gia đình đến ở rồi bị dọa phải chuyển đi đếm không hết, cho tới tận khi có lời đồn truyền ra căn biệt thự kia có quỷ, từ đó không thấy có người tới ở nữa, tính ra cũng hơn mười năm nơi đó không có hơi người rồi ...
Cô gái này, chắc là người ở nơi khác đến nên không biết?
Ông vốn định nhắc nhở cô một câu, nhưng ngẫm lại vẫn không nên xen vào việc của người khác, đến mấy chuyện của đại thiếu gia trong nhà ông cũng không lo nổi.
Từ tối hôm qua trở về tới giờ, một hạt gạo còn chưa ăn, nước cũng không uống một giọt, làm ông lo sầu tới rụng hết cả đầu tóc bạc!
Lúc lão quẩn gia vào tới trong nhà liền thấy mấy người hầu gái đang đùn đùn đẩy đẩy, ai cũng không muôn lên gọi đại thiếu gia đi ăn cơm.
Ai, nhiều người như vậy, không một ai làm nên tích sự gì! Làm ông tuổi đã cao lại còn hao tổn trí lực!
Lão quản gia lắc đầu bất đắc dĩ, "Được rồi, để tôi đi!"
"Quản gia gia gia! Ngài là tốt nhất! A, quản gia gia gia trong tay ngài đang cầm gì thế? Thật đáng yêu a!"
"Hàng xóm vừa chuyển tới đưa làm quà gặp mặt."
"A? Hàng xóm? Quản gia gia gia có phải ngài gặp phải ma không!"
"Không cho phép nói bậy!" Lão quản gia trừng nữ hầu gái, bước chân lên lầu.
Đại thiếu gia vừa về đã tiến thằng vào thư phòng đến giờ cũng chưa thấy ra, trong thư phòng không hề phát ra bát kì tiếng động nào, an tĩnh tới đáng sợ.
Ông cảm thấy nơi này cũng giống như biệt thự ma quỷ kia, đều rất dọa người.
Ông là người lớn tuổi, đại thiếu gia đối với ông cũng coi như có lễ độ, nhưng ông vẫn sợ phải đối mặt với thiếu gia.
"Cộc cộc cộc" gõ cửa ba cái, sau đó mới thận trọng đẩy cửa bước vào.
Chỉ thấy anh đang ngồi trên xe lăn, sắc mặt trầm muộn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh chiều tà đỏ rực cũng không thể làm dịu đi sự lạnh lùng trên gương mặt người đàn ông, càng nhìn càng thấy lạnh...
"Đại thiếu gia, đến giờ dùng cơm tối rồi!" Lão quản gia đứng ở phía sau nhắc nhở.
Đường Tước phất phất tay, ra hiệu cho ông ra ngoài, ý là không muốn ăn!
Mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng ít nhiều ông cũng thăm dò được ít tính tình của cậu chủ nhà mình, biết một khi anh đã quyết định chuyện gì, có khuyên thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể lắc đầu thở dài một tiếng.
Lúc này, ông đột nhiên nhớ ra chiếc bánh ngọt ông vẫn cầm trong tay nãy giờ, thế là nhẹ nhàng đặt lên bàn sách, thừa cơ khuyên nhủ, "Đây là quà gặp mặt của hàng xóm mới tới, thiếu gia nếu cậu đói có thể ăn vài miếng, coi như là đồ ăn vặt đi! Đương nhiên tốt nhất vẫn nên ăn chút cơm, tâm tình không tốt cũng không thể giày vò thân thể được!"
Sau khi lão quản ra rời đi, người đàn ông ngồi trên xe lăn lúc này mới đưa tay lên nhéo nhéo mi tâm.
Tâm tình không tốt...
Biểu hiện rất rõ ràng sao?
Hẳn là vậy rồi...
Chỉ cần là chuyên liên quan tới cô, anh lập tức không thể khống chế nổi cảm xúc...
Nhưng, mới vừa rồi quản nói cái gì? Hàng xóm mới chuyển tới?
Mặc dù anh tới Hương thành chưa được bao lâu nhưng cũng biết được lời đồn về căn biệt thự ma quỷ .
Người đàn ông vô ý thức đưa mắt liếc qua đồ quản gia đặt trên bàn, sau đó, ánh mắt dán chặt vào chiếc bánh ...
Con thỏ...
Đương nhiên, trọng điểm không phải là cái bánh hình con thỏ mà là dòng chữ nhỏ xinh trên mặt bánh... Con thỏ ngoan...
Thần sắc anh khẽ biến, vô ý thức chuyển động xe lăn tới trước bàn sách, vươn tay xoay chiếc bánh lại, cuối cùng nhìn rõ dòng chữ bên trên..."con thỏ nhỏ ngoan ngoãn"...
Nếu chỉ là trùng hợp, vậy thì cũng quá nhiều rồi, không chỉ dòng chữ này, còn kiểu trang trí bánh này nữa, hoa văn vô cùng quen thuộc...
Người ở căn nhà ma kia không phải là...
Chương 1144: Chồng ơi, hẹn hò không? (14)
Anh cầm lấy chiếc muỗng bạc nho nhỏ bên cạnh, chần chờ xúc một muỗng đưa lên miệng.
Lập tức cảm nhận được hương vị quen thuộc, đôi mắt như hố đen của anh giờ sáng ngời như tụ đầy sao trời...
Giác quan tưởng như đã liệt đột nhiên lại có cảm giác đói bụng, bất tri bất giác anh đã ăn hết phân nửa con thỏ kia, tận cho tới khi... Nhìn thấy dưới cùng của chiếc bánh dường như đang giấu thứ gì đó.
Anh đặt thìa xuống, cẩn thận đem từng lớp màng bọc gỡ ra, lấy khăn lau sạch kem, vậy mà lại là một chiếc chìa khóa...
Sau một hồi ngẩn ngơ ngắn ngủi, trong con người lập tức bùng lên ánh lửa
Đáng chết!
Cô có biết đưa chìa khóa nhà cho một người đàn ông có ý nghĩa gì không?
Ý nghĩa chính là hai chữ —— làm không?
Cô cuối cùng đã xác định thân phận của anh hay chưa mà đã tùy tiện đưa cho anh loại đồ này...
Lần trước còn không nói tới hai câu đã nhào lên người...
Vẻ mặt thoáng qua chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thở ra một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo cứng rắn giờ ôn nhu như nước, ngón tay quyến luyến dịu dàng vuốt ve chiếc chìa khóa nhỏ, một lát sau, anh nhắm mắt lại, khoát tay dùng sức ném thằng chiếc chìa khóa ra ngoài cửa sổ, đôi mắt cũng lập tức ảm đạm đi, khôi phục vẻ lạnh lẽo như lúc ban đầu.
Sau một tiếng, lão quản gia lần thứ hai đi lên khuyên, ngoài ý muốn phát hiện chiếc bánh ngọt trên bàn đã với đi một nửa.
Chẳng lẽ bọn họ nghĩ sai, thiếu gia thích ăn đồ ngọt?
"Thiếu gia có cần chuẩn bị cho cậu một chút điểm tâm ngọt không?" Lão quản gia thử thăm dò hỏi.
"Không cần, cứ giống như bình thường là được."
Lão quản gia sửng sốt, hơn nửa ngày mới hiểu ra, vị thiếu gia khó chiều này cuối cùng cũng chịu ăn cơm rồi, ông tranh thủ thời gian nói vâng một tiếng rồi chạy xuống dưới kêu người chuẩn bị.
Nhưng lão quản gia cũng không vui mừng được bao lâu, đại thiếu gia nói muốn ăn cơm, kết quả ăn được hai miếng, một cọng rau,với mấy sợi khoai tây, sau đó liền buông đũa xuống.
Cái này cái này cái này. . . Ăn còn ít hơn cả mèo!
Lão quản gia cũng không có cách, cuối cùng vẫn kêu người đi chuẩn bị mấy món điểm tâm ngọt, mười mấy loại bánh khác nhau, nhưng sau khi đưa lên vẫn là một miếng cũng không nhúc nhích.
Ai, tâm tình của thiếu gia, làm cho ông như mò kim đáy bể!
Lão quản gia đang rầu rĩ, chuông bộ đàm trên người đột nhiên vang lên, là đại thiếu gia gọi ông, thế là lại nhanh chân lên lầu.
Thư phòng của đại thiếu gia ở tầng ba, ông tuổi già sức yếu leo lên leo xuống cũng không tiện, nhưng cũng vì tiện cho thiếu gia dùng xe lăn lên đã lắp đặt một chiếc thang máy, ông coi như cũng được hưởng ké.
Trong thư phòng, lão quản gia đứng khom người.
"Thiếu gia, cậu có chuyện gì càn phân phó?"
Người đàn ông trên xe lăn vẫn duy trì tư thế cũ, quay về hướng cửa sổ, một lúc sau mới mở miệng nói, "Tôi làm mất một cái chìa khóa."
Lão quản gia nghe xong lập tức khẩn trương hỏi, "Rơi ở chỗ nào? Tôi lập tức cho người đi tìm!"
"Vườn hoa." Người đàn ông trả lời.
"Được rồi! Thiếu gia cậu chờ một lát!" Lão quản gia lập tức lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Sau khi lão quản ra rơi đi, vỏ bọc lạnh lùng của anh lập tức tan vỡ, ảo não lại tức giận dùng sức đập mạnh lên lan can một cái.
Lão quản gia hiệu suất làm việc rất nhanh, huy động tất cả mọi người cùng nhau tìm, rất nhanh tìm được chiếc chìa khóa trong một lùm cây.
Chỉ là, thật là kỳ quái, nếu là đánh rơi thì cùng lắm chỉ nằm trên thảm cỏ thôi chứ, sao có thể rơi ở tận lùm cây phía xa thế này được?
Lão quản gia cũng không dám hỏi nhiều, mau chóng đem chìa khóa lên lầu, hẳn là đồ vật quan trọng rồi.
Chương 1145: Chồng ơi, hẹn hò không? (15)
"Thiếu gia, tìm được rồi, có phải cái này không?" Lão quản gia điều chỉnh hơi thở, nhẹ hỏi.
"Đặt ở đấy đi." Người đàn ông mạn bất kinh tâm nói.
Lão quản gia lên tiếng liền lui ra ngoài, trong lòng tràn đầy hồ nghi, đêm hôm khuya khoắt một đám người cầm đèn pin lùng sục khắm vườn, còn tưởng là đồ gì quan trọng, nhưng nhìn biểu cảm của thiếu gia, cũng không hề khẩn trương chút nào...
Lão Nhưng ông làm sao biết được, khi ông vừa bước chân khỏi cửa, vị thiếu gia nhà ông đã vội cầm chìa khóa lên, giống như bảo bối đặt trong lòng bàn tay mà vuốt ve...
-
Cùng lúc đó, ở Quỷ Trạch sát vách.
Hạ Úc Huân khổ không thể tả.
Căn nhà này lúc ban ngày, cảm giác vô cùng bình thường, nhưng màn đêm buông xuống cô càng ngày càng cảm thấy hối hận.
Nơi này ban đêm thật quá kinh khủng!
Cả căn biệt thự lớn chỉ có một mình cô, cảm giác vô cùng trống trải, còn vì nơi này có niên đại cổ xưa, màu sắc, trang trí cực kì giống mấy cảnh trong phim kinh dị, lại thêm trước đo Diệp Cẩn Ngôn nói với cô nơi này có ma ám, giống như một ám thị tâm lí càng khiên cô thêm sơ hãi.
Cho dù cô đã bất tất cả đèn trong nhà, sáng như ban ngày nhưng vẫn không sao xua đi cái cảm giác âm trầm lạnh buốt.
Giờ đã là tháng sáu, trời nóng đổ mỡ, nhưng cô lại quấn một lớp chăn dày trên người nằm co ro trên giường, cô cảm thấy làm như vậy có lẽ sẽ an toàn hơn.
Hạ Úc Huân túm chặt lấy chăn, phủ lên kín người chỉ ló ra hai con mắt, ánh mắt không tự chủ được nhìn lên xà nhà phía trên, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra có người treo cổ bên trên, lưỡi dài thè ra đỏ lòm, thế là bị dọa tới thót tim,vội rời ánh mắt sang chỗ khác, nhìn vào chiếc bình hoa hình người phủ men xanh ở phía đối diện, oa oa oa trong cái bình này không phải sẽ có mấy thứ bản thỉu gì đó chứ...
Lại quay đầu đi chỗ khác, kết quả đột nhiên đối diện một khuôn mặt, dọa cô gần chết, hơn nửa ngày mới phản ứng được, hóa ra chỉ là cái bóng của mình phản chiếu trên cửa kính, thế là cấp tốc nhảy xuống giường đem màn cửa phủ xuống.
Nhưng khổ thay, mỗi khi có gió lùa vào màn cửa lại bay lên lất phất, càng dọa người hơn .
Nếu như trước đó Diệp Cẩn Ngôn không nói gì về căn nhà có quỷ thì tốt, làm cho cô giờ không muốn nghĩ tới cũng không được, sức tưởng tượng của cô lại phong phú, nhìn cái gì cũng nghĩ là đồ vật kinh dị, đáng sợ, nhắm mắt vào lại càng sợ hơn...
Giày vò một đêm, tận tới lúc mặt trời sắp mọc, Hạ Úc Huân mới chợp mắt nổi.
Mới vừa ngủ, chuông báo thức đầu giường lại kêu, nhắc nhở cô kế hoạch phải thực hiện.
Theo kế hoạch thì thừa dịp Đường Tước ra cửa đi làm, cô sẽ giả vờ đang chạy bộ buổi sáng tình cờ gặp mặt, thừa cơ chào hỏi một chút, tốt nhất là giả vờ ngã sấp xuống làm cái tiếp xúc thân mật gì đó.
Chỉ cần sau lần mình cưỡng hôn anh, anh lại có một chút cảm giác khác thường, tiếp xúc với cô lại không làm anh cảm thấy bài xích, ngược lại sẽ khiến anh tò mò chủ động tìm hiểu, vì sao người phụ nữ này lại cho anh cảm giác quen thuộc đến thế? Đến lúc đó cô càng có nhiều cơ hội kích thích anh nhớ lại...
Đương nhiên, kế hoạch thì hoàn mỹ nhưng hiện thực thì tàn nhẫn, ngủ không đủ giấc không chỉ khiến đầu cô nặng như rót thủy ngân, lại tự soi mình trong gương chỉ thấy khuôn mặt nhợt nhạt, hai hõm mắt trũng sâu, môi thì trắng bệch, so với quỷ còn đáng sợ hơn, với vẻ ngoài bết bát thế này cô có trát cả tấn phấn lên mặt cũng chẳng che nổi...
Không thể dùng bộ dáng ma chê quỷ hờn này xuất hiện trước mặt anh được! Vả lại làm gì có ai mới sáng sớm ra đã trang điểm lồng lộn như đi bar được, Lãnh Tư Thần vốn cũng không thích cô trang điểm...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro