Chương 976 - 980

Chương 976: Một chén nước đặt ở giữa giường (3)

"Nghe nói trong lòng Lãnh tổng luôn có một ánh trăng sáng khiến anh ta yêu đến chết đi sống lại..."

"Sẽ không phải... Chính là cô ấy chứ?"

"Thế nhưng, tôi nghe nói người đó đã qua đời rồi? Uy, tiểu Lam, cậu biết Lãnh Tư Thần lâu nhất, cùng chúng tôi tiết lộ một chút đi?"

"Nói gì được nữa, mấy người đều đoán được rồi!"

"A! Thật là! Chẳng trách! Khó trách... Xem ra giữa họ có vô số chuyện thăng trầm a.."

Sau khi kết thúc buổi tụ họp, Hạ Úc Huân đã say mèm, cả người đều dựa vào Lãnh Tư Thần mới có thể đứng thẳng.

Lãnh Tư Thần ở phía trước lái xe, Tiểu Bạch ở phía sau tận sức mà chăm sóc mẹ.

Trong bóng đêm, xe cứ thế yên bình tiến lên, ngồi trong xe lúc này là hai người mà anh yêu nhất cuộc đời này, trong xe tiếng radio vang lên một đoạn quảng cáo, rồi mấy câu chuyện về chủ đề yêu đương, sau đó là một tiếng ca quen thuộc...

Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh sợ nhất bằng hữu đột nhiên quan tâm

Sợ nhất hồi ức đột nhiên lăn lộn quặn đau lấy không dẹp loạn

Sợ nhất đột nhiên nghe được tin tức của ngươi

Tưởng niệm nếu như sẽ có thanh âm không muốn kia là bi thương thút thít

Chuyện cho tới bây giờ rốt cục để cho mình thuộc về chính ta

Chỉ còn nước mắt còn không gạt được mình

Đột nhiên rất nhớ ngươi ngươi sẽ ở chỗ nào trôi qua khoái hoạt hoặc ủy khuất

Đột nhiên rất nhớ ngươi đột nhiên sắc bén hồi ức đột nhiên mơ hồ con mắt

Chúng ta giống một bài xinh đẹp nhất ca khúc biến thành hai bộ bi thương phim

Vì cái gì ngươi dẫn ta đi qua khó quên nhất lữ hành

Sau đó lưu lại đau nhất vật kỷ niệm

...

Hạ Úc Huân mơ mơ màng màng nằm ở phía sau, theo tiềm thức mà mấp máy hát theo, "Chúng ta... Như vậy ngọt đẹp, như vậy tin tưởng, như vậy điên cuồng, đã từng như vậy, vì sao chúng ta vẫn là phải chạy về phía hạnh phúc của riêng mình mà già đi trong tiếc nuối... Sợ nhất đời này, đã quyết tự mình vượt qua, không có anh, nhưng lại đột nhiên, nghe được tin anh..."

Tiểu Bạch nháy mắt, có chút đau lòng mà lau đi giọt nước vô ý thức mà chảy ra nơi khóe mắt cô, "Mỗi lúc uống say mẹ thích nhất là hát bài này... Hát xong liền khóc..."

Lãnh Tư Thần tay cầm vô lăng thít chặt, "Về sau ba sẽ không để mẹ con phải khóc nữa!"

...

Về tới trang viên biệt thự.

"Tiểu Bạch, tắm rửa xong ngủ sớm một chút, tự con làm được không?" Lãnh Tư Thần người đỡ lấy Hạ Úc Huân hỏi.

"Không có vấn đề, ba nhớ chiếu cố mẹ cho tốt nha!" Tiểu Bạch xoa xoa con mắt đã nhập nhèm buồn ngủ.

"Được."

Lãnh Tư Thần đem Hạ Úc Huân đỡ vào phòng ngủ, sau đó giúp cô cởi giày cùng áo khoác.

"Là hắn, là hắn, là hắn, chính là hắn, bằng hữu của chúng ta, tiểu Na Tra! Thượng thiên hắn so với trời còn cao hơn, xuống biển hắn so với biển càng lớn, trí đấu yêu ma, dũng hàng quỷ quái, thiếu niên anh hùng chính là tiểu Na Tra! Có khi hắn rất thông minh, có khi hắn cũng vờ ngớ ngẩn..."

Hạ Úc Huân lúc này đã chuyển sang một phong cách hát hoàn toàn khác.

Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ mà nhìn người con gái đang nằm trên giường khoa tay múa chân, vấn đề nan giải bây giờ là làm cách nào mang cô đi tắm đây.

Được rồi, dùng nước nóng lau qua người cho cô vậy!

Về phần tại sao không giúp cô tắm rửa, với hiện trạng này của cô, rất dễ bị cảm lạnh!

Lãnh Tư Thần đầu tiên là lấy một chậu nước nóng nhanh chóng cởi quần áo lau người cho cô, sau đó xuống bếp nấu cho cô một bát canh giải rượu rồi bê lên.

Anh vừa mới chỉ bước trước bước sau rời đi thôi, mà cô đã có bản lĩnh lăn từ trên giường xuống tới gầm giường rồi.

Lãnh Tư Thần thở dài, nhanh chóng đem cô ôm trở về trên giường, nhẹ nhàng đỡ cô dậy bưng thuốc tới tận miệng.

"Dậy đi, uống xong rồi ngủ tiếp!"

"Lãnh Tư Thần..."

"Thế nào?"

"Tôi, tôi muốn ói!"

Chương 977: Giường ở giữa thả chén nước (4)

Lãnh Tư Thần vội vàng đỡ cô vào toilet.

Bận rộn đã hơn nửa ngày, sau lưng vã cả mồ hôi, cuối cùng cũng đem cô xử lý xong.

Lãnh Tư Thần chu đáo đắp kín chăn cho cô, đang chuẩn bị rời đi, trên giường Hạ Úc Huân đột nhiên nổi cơn điên, bật dậy, "Lãnh Tư Thần, anh đi đâu?"

"Anh đi khách phòng ngủ, thế nào?"

"Anh không thể đi khách phòng ngủ! ! !" Hạ Úc Huân đột nhiên kích động bổ nhào qua giữ chặt tay anh.

"Vì cái gì?" Lãnh Tư Thần nhíu mày.

Hạ Úc Huân mặt mũi tràn đầy nghiêm túc, "Chính là không thể đi... Phải ngủ ngay tại đây!"

Lãnh Tư Thần trong lòng dâng lên một trận kích động, liền nghe đến nha đầu kia mơ mơ màng màng nỉ non nói, "Đều nói với Tiểu Bạch chúng ta đã làm lành rồi... Không thể để cho Tiểu Bạch phát hiện... Tiểu Bạch sẽ lo lắng... Anh tại giữa giường... Đặt ... đặt một bát nước..."

Tại giường giữa giường đặt một bát nước! Cái này cũng mệt thân cô nghĩ ra!

Cô chẳng lẽ tuyệt nhiên không nghĩ tới chưa đầy một giây bát nước sẽ đổ?

Đến lúc đó một giường toàn là nước, định làm sao ngủ?

Lãnh Tư Thần thực sự bị cô làm cho tức chết!

Cuối cùng, Lãnh Tư Thần đương nhiên không có đặt bát nước kia.

Hậu quả chính là, vừa nằm xuống không bao lâu cái người nào đó liền xoay về phía anh, như bạch tuộc mà quấn chặt trên người anh, làm hại anh một đêm mấy lần đi tắm nước lạnh.

Sáng hôm sau.

Hạ Úc Huân đang ngủ ngon vô cùng, thế nhưng vừa mở mắt ra suýt chút sợ tè cả ra quần, cô thế mà quần áo không chỉnh tề nằm trọn trong ngực Lãnh Tư Thần, hơn nữa còn là chính cô như bạch tuộc dính chặt vào người anh.

Cô ba chân bốn cẳng đem người đẩy ra, sau đó trở mình trốn tận tới một bên mép giường, "Lãnh Tư Thần, anh sao lại ngủ ở đây?"

"Không phải chính em để cho anh ngủ ở đây sao?" Lãnh Tư Thần bị cô làm cho bất đắc dĩ mở to mắt.

Hạ Úc Huân gãi gãi đầu, "Ngô, hình như tôi có một chút ấn tượng, vậy sao tôi kêu anh để một bát nước giữa giường mà lại không thấy..."

"Sau đó nước văng lên tưới người hả? Hạ Úc Huân em ngủ có thể có lấy một điểm yên tĩnh không?" Lãnh Tư Thần vừa mới dứt lời liền cau mày hắt hơi một cái.

"Ách, tôi kéo hết chăn của anh rồi? Khụ khụ, thật xin lỗi a... Tôi về sau nhất định chú ý... Chú ý... Anh đi uống thuốc cảm đi chứ ha?" Hạ Úc Huân ngượng ngùng nói.

"Không có việc gì." Nếu mà chỉ káo chăn thôi thì đã tốt...

"Ngủ thêm một chút đi, giờ hẵn còn sớm." Lãnh Tư Thần mắt nhìn đồng hồ nói.

"Ừm." Hạ Úc Huân lên tiếng, sau đó cẩn thận từng li từng tí nằm sát mép giường. Không giống với vừa rồi nằm trong ngực Lãnh Tư Thần, bên chỗ này không có người nằm qua, lạnh quá hiu hiu.

"Em hôm nay định xử lý mọi chuyện thế nào?" Lãnh Tư Thần nhắm mắt lại, thuận miệng hỏi một câu.

Hạ Úc Huân nghĩ nghĩ, "Hôm nay a, buổi sáng đi công ty, xế chiều đi tới tiệm kiểm tra, sau đó liền không có chuyện gì!"

"Lúc tới tiệm gọi cho anh, em đi cùng em." Lãnh Tư Thần căn dặn.

Hạ Úc Huân nghe xong xoắn xuýt , do dự nửa ngày nói, "Lãnh Tư Thần, kỳ thật, chỉ là diễn kịch mà thôi, anh không cần phải yêu nghề... như thế!"

"Thật có lỗi, mọi chuyện anh làm trước giờ đều rất chân thành." Lãnh Tư Thần lành lạnh nói.

"..." Đây là đang nói móc cô không chăm chỉ chân thành sao? Tối hôm qua biểu hiện của cô cũng không tệ mà đúng không?
Hạ Úc Huân lầu bầu, đột nhiên hắt hơi một cái

Lãnh Tư Thần nhíu mày, "Chúng ta đổi bên đi."

Nói xong cũng không đợi cô đồng ý, trực tiếp đem cô kéo về phía mình đang nằm, sau đó chuyển sang chỗ cô, chỗ cô nằm không hề có chút hơi ấm nào, trên chăn mền là một mảng lạnh buốt.

Hạ Úc Huân nằm tại chỗ này lập tức cảm thấy ấm áp, trên người đắp chăn tràn đầy hơi thở của anh, nháy nháy mắt, nhịp tim... bỗng tăng vọt...

Chương 978: Một chén nước đặt ở giữa giường (5)

Chết tiệt, chết tiệt!

Đập cái gì mà đập!

A không phải! Đừng đập nhanh như vậy!

Không phải là chỉ cùng anh đổi vị trí ngủ thôi sao! Sao lại không có chút tiền đồ mà đập nhanh như thế?

-

Dưới sự kiên trì của Lãnh Tư Thần, buổi chiều cô vẫn để Lãnh Tư Thần cùng mình đi Vũ Lâm Linh .

Kết quả, đúng là vừa tới nơi liền thấy một màn y hệt trước đó mấy ngày.

Một đám thiếu niên hùng hổ đem trứng đập đầy lên cửa tiệm, khác biệt chính là lần này đổi thành trứng thối, khắp nơi bốc lên mùi hôi thối không chịu nổi.

Hạ Úc Huân khóe miệng hơi rút nhìn Lãnh Tư Thần đang đứng bên cạnh lông mày đã nhíu chặt, "Đã nói anh đừng có tới , anh lại nhất định đòi đi! Nếu lát nữa không may mà tên rơi đạn lạc thì cũng đừng trách tôi không nói trước!"

"Đây đều là những người nào?" Lãnh Tư Thần hỏi.

"Fan hâm mộ của Tô Doãn trong vắt ấy."

"Tô Doãn trong vắt? Lần trước suýt bị em..."

"Uy uy uy! Có thể đừng nhắc lại chuyện kia không? Tôi chỉ là có lòng hảo tâm mà tiễn cậu ta về nhà chứ đâu phải là ham mê sắc đẹp, một đứa trẻ mới như vậy lớn mà lỡ xuống tay thì khác nào cầm thú! A khoan đã, không đúng! Lãnh Tư Thần sao anh biết chuyện lần đó?" Hạ Úc Huân lập tức hỏi.

Lãnh Tư Thần hừ một tiếng không nói chuyện.

Hạ Úc Huân nghĩ hẳn là do điều tra được.

"Lần này tin tưởng đi, lần trước anh còn không phải nói Thẩm Diệu An tự biên tự diễn , tại chỗ kia nổi điên muốn giết người đó thôi..." Hạ Úc Huân nói thầm.

"Đến bây giờ còn đau lòng hắn? Đau lòng như vậy thì em giúp hắn trả thù đi!" Lãnh Tư Thần nói đột nhiên lại bắt đầu hắt hơi, còn liên tục ba lần.

"Anh có phải bị cảm rồi không? Vẫn nên uống thuốc đi!" Hạ Úc Huân mặt có chút áy này, nghĩ rằng do cô kéo chăn nên anh mới bị nhiễm lạnh sinh bệnh.

Đang nói, phía trước cảnh sát chạy tới, nhóm người ngay lập tức giải tán, bất quá, cuối cùng tên cầm đầu vẫn bị cảnh sát túm được.

Xem ra dùng lời nói thôi thì không xong, phải bắt lấy một tên giết gà dọa khỉ.

Cô bé phía sau lưng cột một là cờ có in hình quả cam to tướng, vô cùng bắt mắt, có vẻ chính là thủ lĩnh, cảnh sát liền mang cô trực tiếp dẫn tới chỗ Hạ Úc Huân.

"Tao nhổ vào! Đồ chết tiệt! Đừng tưởng rằng gọi cảnh sát bắt tôi, tôi sẽ sợ cô!" Cô bé bị hai cảnh sát khống chế lại, miệng vẫn phách lối la hét, chỉ là trong con ngươi lại lộ ra một tia sợ hãi.

Hạ Úc Huân nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô một chút, cô gái khuôn mặt non nớt, nhiều lắm là mới mười lăm mười sáu tuổi.

"Tụ tập gây náo loạn, em có biết tội này sẽ theo em cả đời không?" Hạ Úc Huân nhìn cô bé rồi thở dài. Cô năm đó cũng không yên lành gì, so với cô bé đó còn náo loạn lớn hơn, bất quá, về sau bị Lãnh Tư Thần mắng cho một trần liền ngoan ngoãn tu tâm dưỡng tính, sau đó bắt đầu mà toàn tâm toàn ý theo đuổi Lãnh Tư Thần ... Sự thật chứng minh, cái sau khó nhiều.

"Cô định uy hiếp tôi!"

"Bây giờ đang là thời gian lên lớp, không biết ba mẹ em có biết em trốn học ra cửa hàng gây chuyện không, nếu biết trong lòng họ sẽ nghĩ như thế nào!"

"Việc này do một mình tôi làm, đừng có lôi ba mẹ tôi vào!" Sắc mặt cô bé cuối cùng cũng có chút hoảng sợ.

Hạ Úc Huân khẽ cười một tiếng, "Ai làm người nấy chịu, xin hỏi em làm sao mà chịu? Ai là người đi cục cảnh sát chuộc em, mấy người bằng hữu kia của em cũng thật có nghĩa khí thấy bạn gặp nạn mà chạy không còn một mống?"

"Nam Cung tiểu thư, người này nên xử lý như thế nào?" Một người cảnh sát hỏi.

"Để tôi nghĩ lại xem..." Hạ Úc Huân trầm ngâm.

Cô gái nhỏ sắc mặt khẩn trương mà nhìn mặt cô. Xong đời! Nữ nhân ác độc này không biết sẽ dùng thủ đoạn gì để chỉnh mình đây!

Hạ Úc Huân hai tay ôm ngực, "Coi như số em may, không ném trúng quần áo trong tiệm, bây giờ đem đồ lau cửa tiệm sạch sẽ, xong em có thể đi."

"Chỉ...chỉ cần thế thôi sao?" Cô bé kia tỏ ra rất kinh ngạc.

Chương 979: Một chén nước đặt ở giữa giường (6)

Hạ Úc Huân cúng không để ý tới cô nữa, trực tiếp gọi nhân viên của hàng bê ra một chậu nước, cầm khan lau đưa cho cô bé kia, rồi đi vào trong cửa hàng.

Cô bé kia sửng sốt không thôi cả nửa ngày mới phản ứng lại, bán tín bán nghi xoa xoa mông.

Mình lau xong, người phụ nữ lòng dạ rắn rết này sẽ tha cho mình thật sao? Sẽ không phải là trêu đùa mình chứ?

Tiến vào trong tiệm, bốn nhân viên trong cử hàng cùng trưởng tiệm đều ra tiếp đón, từng người đều kích động không thôi, đương nhiên, không phải bởi thấy cô mà kích động mà do thấy người đi cùng cô – Lãnh Tư Thần kìa.

Nội bộ tập đoàn Thiên Lâm giờ đậy đều truyền đi, ai cũng biết quan hệ của cô và Lãnh Tư Thần, như thế kích động là cũng khó tránh khỏi.

Cho nên gần đây mặc dù vẫn có người đến náo loạn, lượng khách hàng cũng không tăng, nhưng mọi người cũng không lo lắng ư .

"Cái kia. Đúng rồi là Tiểu Diệp, cô đi mua giùm tôi thuốc cảm mạo." Hạ Úc Huân phân phó một câu.

"Vâng, vâng, tiểu thư ngài bị cảm sao?"

"Đã nói là không có việc gì." Lãnh Tư Thần không vui nói một câu.

Nguyên lai là Lãnh Tổng bị cảm a...

Tiểu Diệp nhìn Lãnh Tư Thần, không biết nên xử lý làm sao.

"Đừng để ý đến anh ấy, đi mua đi." Hạ Úc Huân thúc giục.

"A, vâng..." Tiếu Diệp gật đầu nhanh chóng chạy ra ngoài.

Hạ Úc Huân cùng cửa hàng trưởng thảo luận về một đơn hàng mới tới, Lãnh Tư Thần ngồi ở ghế sa lon mà nhàm chán lật mở xem tạp chí. Rõ ràng anh chỉ là khách đi kèm, nhưng cũng khiến cho lực chú ý của mọi người không tự chủ mà rơi trên người anh, anh chỉ tùy tiện hắt hơi một cái, cửa hàng trưởng đang nói chuyện với cô cũng không nhịn được mà đánh mắt nhìn sang.

Thật không biết mang anh theo để làm gì, để ảnh hưởng tới công việc sao?

"Tiểu thư, thuốc mua rồi ạ ." Chỉ chốc lát sau, tiểu Diệp trở về .

"Ừ đưa cho anh ta đi." Hạ Úc Huân đang xem tài liệu cũng không buồn ngẩng đầu lên.

"Dạ, dạ ." Tiểu Diệp đỏ mặt đem thuốc đưa tới trước mặt Lãnh Tư Thần, sau đó rót cho anh một cốc nước.

"Tiểu thư, qúy này chúng ta cũng nhập vào mấy bộ trang phục cho nam, nhưng cũng chỉ là số lượng nhỏ, xem như thử nghiệm, dù sao hiện tại chủ yếu vẫn là âu phục, loại trang phục này , có rất ít người có thể mặc được, nếu hợp thì sẽ rất có phong cách, mặc không hợp thì lại dở dở ương ương..."

"Chính là hai bộ này sao?"

"Đúng thế."

"Nhìn một chút cũng không tệ, cũng không phải là quá khoa trương chỉ là cho thêm một vài họa tiết thêu thua của Trung Quốc mà thôi! Loại quần áo này, vẫn là do người mặc tạo thành trào lưu..." Hạ Úc Huân đảo mắt xem xét một vòng, "Kiểu này để cho tôi một bộ đi! Không, hai bộ!"

"Được rồi tiểu thư." Cửa hàng trưởng vô ý thức ánh mắt đưa tới chỗ Lãnh Tư Thần nhìn thoáng qua, nghĩ đến tiểu thư có phải là vì Lãnh Tư Thần mà giữ lại.

Trò chuyện xong sau, Hạ Úc Huân mắt nhìn Lãnh Tư Thần, phát hiện thuốc trên bàn anh không hề động vào, không khỏi nhíu mày, "Lãnh Tư Thần, sao anh còn chưa uống thuốc?"

"Không cần uống thuốc."

"Đều đã ba mươi rồi, sao anh còn giống như con nít vậy..." Hạ Úc Huân lẩm bẩm, nhưng nghĩ tới trước mặt người khác phải giả ân ái đành nhịn xuống.

Đi tới chỗ anh, nhìn tờ hướng dẫn uống rồi lấy thuốc , lại tự mình bỏ vào trong tay anh, giúp anh bưng cốc nước lên, "Uống."

Lãnh Tư Thần liếc cô một cái, mặt bên ngoài ôn nhu nhưng lại thoáng thấy được một tia cảnh cáo, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ đem thuốc uống vào.

"Thật ngoan! Đến đây, ăn một viên kẹo!" Hạ Úc Huân từ trong túi tiện tay móc ra một viên kẹo lột ra nhét vào trong miệng anh.

Lãnh Tư Thần sắc mặt cuối cùng là nhu hòa chút.

"Vậy chúng tôi đi trước đây!" Hạ Úc Huân cùng nhóm nhân viên cửa hàng lên tiếng chào.

"Được rồi, tiểu thư ngài đi bình an, Lãnh... Cô gia* ngài cũng vậy!" Một người nhân viên khéo léo cất lời.

Chương 980: Một chén nước đặt ở giữa giường (7)

Lãnh Tư Thần tỏ ra rất hài lòng, khó được còn lên tiếng, "Ừm."

Hạ Úc Huân đi đến cửa tiệm, nhìn thấy cô gái đang miệt mài dùng giẻ mà lau cửa, nhịn không được dừng chân một chút, "Tiểu đội trưởng, từ từ mà lau nha! Ai, tiểu đội trưởng, em mối ngày cố gắng như vậy thì có ích lợi gì?"

"Cô không quản được tôi!" Cô gái kia liếc cô một cái.

Hạ Úc Huân một mặt tỏ ra kiểu trẻ nhỏ không thể dạy "Em bây giờ học tập cho giỏi , chờ tương lai tìm công việc tốt, tự mình lập nghiệp, đi tới đỉnh cao của nhân sinh, liền có thể bao nuôi ngươi yêu! Ngẫm lại như thế thật thích hơn nhiều!"

"Hừ, sẽ thành giống như cô sao?" Cô gái mặt tràn đầy khinh bì mà nhìn Lãnh Tư Thần đang đứng bên cạnh cô, "Tên này cũng là một trong những tiểu bạch kiểm mà cô bao nuôi sao?"

Lãnh Tư Thần: "..."

"Phốc..." Hạ Úc Huân nhịn không được cười ra tiếng, kéo cánh tay Lãnh Tư Thần nhíu mày nói, " đúng a! Người này chính là tôi nuôi ! Em dám nói là không có chút hâm mộ nào sao?"

"..." Cô gái không nói, kỳ thực bọn họ trong lúc vui vẻ cũng hay nói đùa với nhau sẽ muốn bao nuôi quả cam nhỏ, nhưng đều là nói đùa có được hay không...

"Chỉ là bất quá, tôi đối với những tên tiểu thịt tươi không có hứng thú, tôi lại thích mẫu đàn ông thành thục một chút!" Hạ Úc Huân đưa tay sờ sờ mặt Lãnh Tư Thần, "Giống như thế này vậy!"

Dù biết là cô đang vung tay chém gió nhưng Lãnh Tư Thần trong lòng vẫn không nhịn được có chút vui vẻ.

"Cô thế mà còn đối với quả cam nhỏ nhà tôi động chạm như vậy!" Nữ hài cả giận nói.

"Em con mắt nào thấy tôi động chạm cậu ta hả?"

"Tôi..."

Hai người đang tranh cãi, điện thoại Hạ Úc Huân đột nhiên vang lên.

Là một dãy số xa lạ, Hạ Úc Huân nghi ngờ nhận, "Alô, ai vậy?"

"Tôi là Tô Doãn." Người kia nói.

" Tô Doãn... A? Tô Doãn trong vắt?" Hạ Úc Huân mặt lộ vẻ kinh ngạc, mà đội trưởng fan hâm mộ kia nghe được Hạ Úc Huân nói ra cái tên này càng thêm kinh ngạc.

"Cậu... Tìm tôi có việc sao?"Sau lần đó, Hạ Úc Huân cũng nhớ được cái tên Tô Doãn, cũng nhớ được là cô đã cho cậu ta danh thiếp của mình.

Lãnh Tư Thần sắc mặt hơi trầm xuống.

Là cái tên mà bọn fan kia hâm mộ điên cuồng!

A a a! Thật hay giả, là quả cam nhỏ thật sao?

Hạ Úc Huân nhìn thấy bộ dáng sắp hít thở không thông của nha đầu kia, một mặt im lặng, nghĩ nghĩ, cũng không nói gì.

Thế là, trong điện thoại di động truyền đến âm thanh khan khan của một thiếu niên:

"Nam Cung tiểu thư, thật thật xin lỗi, có phải những ngày vừa rồi fan hâm mộ của tôi tìm tới chỗ cô gây sự? Trước đó công ty không cho phép tôi làm sáng tỏ chuyện này, muốn thật giả lẫn lộn, nhưng bất quá vừa rồi tôi cũng nói thẳng, cùng lắm thì, tôi cũng không làm người nổi tiếng nữa..."

Đội trưởng Fan hâm mộ nghe vậy trợn tròn mắt, tranh thủ thời gian lấy điện thoại cầm tay ra nhìn Weibo, sau đó thần sắc càng thêm chấn kinh , nhỏ quả cam thế mà thật tuyên bố, mà mới có mấy phút trước đây.

Hạ Úc Huân cũng có chút kinh ngạc, thở dài nói, "Kỳ thật cậu không cần phải làm tới dạng này, dù sao cũng là do tôi gây thù chuốc oán. Lần này là có người cố ý muốn chỉnh tôi, không có cậu, cũng sẽ là người khác."

Lần trước cô từ trong miệng Thẩm Diệu An biết được khi đó người thiếu niên này cũng trong tình trạng hôn mê, chắc do làm được một nửa thì hối hận.

Về sau cậu ta cũng viết cho cô một phong thư xin lỗi thật dài, nói cho cô cậu đã chuyển đi nơi khác, cũng đổi công ty giải trí, càng nhiều hơn là đối với cô chân thành xin lỗi.

Sau chuyện này, Nghiêm phó tổng mới tra ra thì ra là do Hùng đổng giở trò quỷ, ngoại trừ thiếu niên kia còn có hai người khác nữa, nhưng chờ tới lúc cô tra ra được, lại phát hiện hai người kia đã bị phán quyết tù chung thân. Tới cục cảnh sát tìm hiểu cũng không tra ra được cuối cùng là ai làm, nói là người kia yêu cầu phải giữ bí mật.


*Cô gia: ý ở đây gọi Lãnh Tư Thần là chồng của Hạ Úc Huân    

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro