Chương 25


√ CHAP 25 :

Trở về phòng một cách nhẹ nhàng nhất, Seung Hyun chậm rãi ngả lưng xuống giường. JiYong của anh đang ngủ rất say nên không hay anh đã đi, mọi khi cậu đều giật mình dậy khi có tiếng động từ giường. Ôm chặt người vợ xinh đẹp lẫn sinh linh của mình vào lòng, đôi tay anh dang rộng ôm hai mẹ con đang chìm trong giấc ngủ yên bình. JiYong của anh rất xinh đẹp, cậu ngủ ngoan như con mèo con và rút sâu vào lòng anh để tìm hơi ấm vững chãi, tìm một nơi có thể bảo vệ cậu tránh xa khỏi cạm bẫy của cuộc đời. Cậu luôn nói anh giống như nóc nhà vậy, che nắng che mưa, bảo vệ cậu khỏi cơn giống tố và anh luôn cố gắng làm tốt việc đó bấy lâu nay. Anh sẽ là tổ ấm của cậu và sinh linh bé nhỏ của mình.

Hôn nhẹ lên trán JiYong khi đôi mày thanh của câu khẽ nhíu lại, chắc cậu đang nhớ đến cảnh tượng vài giờ trước. Ừ ! Lúc đó cậu không biết anh như thế nào đâu, cảm giác không tìm ra người mình yêu thật sự rất đau đớn, anh như muốn điên lên khi gọi mãi mà không thấy cậu đâu và khi anh nhìn thấy thân thể của JiYong bên dưới Seung Ri thì....thề có chúa, lúc ấy anh thật sự muốn tắm máu, anh thật sự muốn ngửi mùi máu xông lên khắp phòng, anh thật sự muốn tự tay mình băm Seung Ri ra làm trăm mảnh nhưng hắn quả thật rất may mắn khi thoát chết. Tuy vậy, Seung Hyun vẫn không mấy lo lắng, với một tên đại ca chân ướt chân ráo sang Hàn Quốc mà muốn dành lấy địa vị của anh thì thật là suy nghĩ nông cạn rồi, muốn chết ? Anh sẽ cho nó chết, một cái chết đau đớn nhất thế gian này.

Siết nhẹ JiYong vào lòng, Seung Hyun luồn tay vào bụng cậu và dỗ dành đứa con chưa ra đời của mình, anh nhắm mắt lại tưởng tượng gương mặt thiên thần của anh, bé sẽ có đôi mắt to tròn của mẹ, sống mũi cao thẳng của anh, đôi môi như quả cherry đầu mùa của mẹ và tính cương nghị của anh. Bé sẽ là sự kết hợp hoàn hảo của anh và JiYong, thiên thần của anh. Cảm giác được làm cha thật sự rất hạnh phúc, anh sẽ chăm sóc con vào mỗi buổi tối, đưa con đi học vào mỗi buổi sáng và cùng vợ con đi chơi và mỗi cuối tuần, quả thật cuộc sống rất hạnh phúc.

Ngủ đi JiYong ah! Anh nhất định sẽ dùng hết sức mình để bảo vệ em và con.

Seung Hyun mỉm cười rồi cũng chìm vào giấc ngủ với giấc mơ làm cha của mình.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Những ngày sau đó, JiYong được Seung Hyun cưng chiều hết mực, anh luôn làm theo những gì cậu muốn. Cả hai cũng đã chuyển mọi đồ đạc vào nhà lớn và JiYong cũng bắt đầu quen với việc đối mặt với nhiều người. Họ cũng thật là dễ thương khi nói chuyện với cậu nhất là TaeYang, cậu với TaeYang thật sự nói chuyện rất hợp ý. Hơn một tháng sống ở đây, cậu cảm thấy cuộc sống đại ca cũng không đến nỗi nào, người ta nói làm đại ca là đi chung với máu, chém giết nhưng cậu có thấy chém giết gì đâu, chỉ là sống trong một ngôi nhà lớn hơn và có nhiều người hầu hạ hơn thôi.

Nhưng dạo gần đây, JiYong bắt đầu khó chịu với chính mình khi bước vào tháng thứ ba của thai kỳ - tháng mà hầu hết các bà mẹ đều ốm nghén.

_ Không ăn ! Em không ăn ! – JiYong cáu bẳn hét lên khi Seung Hyun cứ chạy theo cậu với đĩa thức ăn ngon lành mà cậu nói thèm cách đây 10 phút.

_ Bà xã à ! Sáng em không ăn, trưa cũng không ăn, bây giờ đã hai giờ chiều rồi. Em vừa nói thèm thịt nướng thì nhà bếp làm cho em ngay đây. Nóng hổi và thơm phức! Ngon lắm JiYong à ! Làm ơn ăn một xâu thôi cũng được ! - Seung Hyun chạy theo JiYong và đưa đĩa thịt nướng ra trước mặt cậu nhưng JiYong vẫn cáu bẳn quay đi, anh cảm giác giống như người bố đang chạy theo đứa con ngịch ngợm của mình để đút cơm vậy.

_ Em nói thèm cách đây những 10 phút, bây giờ em hết thèm rồi. Không ăn nữa! Đừng có đi theo em!

_ Bà xã à ! Em không ăn là không được đâu! Bà xã! Làm ơn đi mà!

_ EM THÈM SỮA CHUA!

_CÓ LIỀN!

JiYong mỉm cười khi Seung Hyun vắt giò lên cổ chạy lấy hộp sữa chua cho cậu, thật là thích khi được mang thai nhưng đôi khi cậu khó chịu lắm vì hơn ba ngày nay cậu chẳng thiết ăn uống gì rồi.

/BANG BANG BANG//////
JiYong giật mình khi chuông điện thoại của cậu vang lên, nhìn vào màn hình và mỉm cười khi thấy dòng chữ My Family chạy ngang màn hình, JiYong vội áp tai nghe.

_ Umma!

" TỔ SƯ NHÀ CẬU ! SAO GIỎI KHÔNG NGHE MÁY ĐI !" - tiếng bà Kwon hét lên qua điện thoại khiến cậu vội đưa máy ra xa - " CÓ BẦU MÀ KHÔNG BÁO VỀ! MÀY TƯỞNG TAO CHẾT RỒI HẢ ? "

_ Umma à ! Con...quên mà....umma....

_ BÀ XÃ!

Seung Hyun hí hửng đem sữa chua đến cho JiYong thì bị cậu nhét điện thoại vào người rồi vội lên giường nằm ngay.

" ĐỒ CON MẤT NẾT! MÀY ĐI ĐÂU VẬY HẢ ? "

_ Umma ? - Seung Hyun ngạc nhiên – Umma gọi điện cho vợ con à ?

" THẰNG TRỜI ĐÁNH! VỢ MÀY CÓ BẦU MÀ MÀY KHÔNG ĐIỆN VỀ CHO UMMA HAY ĐỂ NGƯỜI TA NÓI LÀ SAO HẢ ? " - bà Kwon hét lên qua điện thoại. ( Mẹ nào con nấy -3- )

_ Umma à ! Tụi con...tụi con định gọi về cho umma rồi, con cũng mới biết thôi hà, mới đi khám hôm qua thôi - Seung Hyun mỉm cười nhưng anh ngay lập tức nhận lấy sự trừng mắt của JiYong.

" AISH! HÔM NAY UMMA GỌI ĐIỆN HỎI THĂM CON BÉ DARA NỚI BIẾT TIN ĐÓ CHỨ, THÌ RA MỚI BIẾT À ? "

_ Dạ! - Seung Hyun đáp nhanh.

" MẤY THÁNG RỒI ? "

_ Dạ ba tháng rồi ạ! - Seung Hyun lễ phép nói trong khi mở hộp sữa chua ra cho JiYong.

" Ừ! VẬY THÌ ĐƯA THẰNG JIYONG VỀ NHÀ ĐI! THEO LỆ NHÀ MÌNH THÌ CÓ BẦU PHẢI VỀ NHÀ VỢ NGHỈ TỚI LÚC SINH CON ĐƯỢC MỘT THÁNG LUÔN. "

_ DẠ ? VỀ NHÀ ? - Seung Hyun hét lên

_ VỀ NHÀ ?- JiYong nhỏm dậy - KHÔNG! KHÔNG VỀ ĐÂU! KHÔNG VỀ!

JiYong hét lên và lắc đầu ngoầy ngoậy, nếu cậu về thì cậu sẽ không được bên cạnh anh mỗi ngày, không được anh chiều chuộng nữa rồi, cậu sẽ bị umma bắt ép, nhất định là không về.

" Thử không về coi! "

Như đoán được ý của đứa con trai, bà Kwon chỉ đáp nhẹ hững và cúp máy để lại hai gương mặt xanh xao vì sợ. Một bên sợ không được gặp vợ thường xuyên còn một bên sợ bị bắt ép mỗi ngày. Về nhà mà nghĩ đến chuyện muốn gì được đó à ? Mơ đi!

_ Ông xã ơi! Làm ơn năn nỉ umma dùm em, em không bướng nữa. Ông xã à ! Nha!

Seung Hyun ngồi xuống và bình tĩnh lấy đĩa thịt nướng cho JiYong và khuyên cậu ăn hết. JiYong mỉm cười và làm theo lời anh răm rắp, Seung Hyun biết JiYong sợ nhất là mẹ của mình vì cậu thừa hưởng cái tính dữ dằn ấy từ người mẹ đáng kính ấy. Bà không bao giờ chiều chuộng cậu hoặc năn nỉ hết lời, chỉ có một điều thôi là làm hay chết ? Thế thôi. Anh biết JiYong đang trong thời kỳ thai nghén, mọi thứ luôn khiến cậu cảm thấy bực bội và khó chịu, anh muốn cho cậu cảm thấy thoải mái nhất nhưng ở đây quá nguy hiểm.

Trong suốt những ngày tháng cậu ở đây, bình yên lắm nhưng cậu có biết đằng sau sự bình yên mà cậu đang có chính là máu đấy. Cách đây hơn một tuần đã xuất hiện đội sát thủ của V.I. Chúng không đánh hội đồng mà chia ra nhiều hướng riêng lẽ. Mỗi nơi một người. Tuy rằng chúng sử dụng súng không quá giỏi nhưng chúng cũng giống như đội sát thủ của anh, đều là những sát thủ bậc nhất của hệ thống sát thủ mà anh đào tạo. Bao nhiêu đàn em của anh đã gục xuống, có kẻ chết có người bị thương. Nơi này không còn an toàn nữa, cũng là lúc anh mở tiệc đón Seung Ri rồi. JiYong nhất định phải đi về quê, nơi đó Seung Ri không biết và sẽ an toàn cho cậu.

_ Không được em à ! Em biết rằng umma nói được là được, nói không là không. Mẹ đã bảo em về mà em không về thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Anh khuyên không được đâu.

_ Nhưng umma thương anh hơn mà, ông xã à ! Anh năn nỉ umma thì umma sẽ xiu lòng thôi, làm ơn đi ông xã, em ngoan mà. Anh muốn nhìn thấy em bị umma nạt sao ?

_ Anh gọi điện xin, nhưng mà anh không hứa đâu nhé!

JiYong gật đầu nhanh chóng, mắt cậu ánh lên sự hy vọng.

_ Umma à ! Con...

" MÀY ĐỪNG CÓ NĂN NỈ CHO NÓ, BẢO NÓ NGÀY MAI VỀ, KHÔNG VỀ THÌ TỪ NÓ LUÔN., LIỆU HỒN ĐẤY! "

Seung Hyun nhăn nhó nhìn JiYong trong khi cậu mỉm cười gượng gạo, lần này không thoát được rồi, đành chịu vậy.

Sáng hôm sau, Seung Hyun đưa JiYong về bằng xe của mình. Anh ôm và hôn JiYong thật nhiều để bù vào những ngày tháng xa cậu. Nhà của JiYong rất khó, khi vợ mang thai thì chồng chỉ có thể gặp vợ mỗi tuần một lần thôi, như thế chẳng khác nào một người ở tù còn người kia đi thăm nuôi chứ nhưng sự thật mãi là sự thật, JiYong nhất định phải về. Tất cả đều sẽ tốt cho cậu hơn.

_ Về nhà không được bướng. Mẹ bảo ăn cái gì thì nên ăn cái đó, đừng có cãi lại nghe chưa ? - Seung Hyun vừa ôm JiYong vừa nói.

_ Aigoooooo~! Em không muốn đâu, em đang khó chịu lắm đó, em không muốn đâu, mẹ sẽ bắt em ăn toàn món có dầu mỡ và béo. Em sẽ mập lên và anh sẽ không thương em nữa - JiYong phụng phịu chu môi than thở.

_ Ai nói nào ? Bà xã anh ốm lắm rồi, cần có chất dinh dưỡng để mập lên. Em nhất định phải tẩm bổ nhé. Anh có mang theo một ít sâm và đồ bổ cho em. Không có anh không ai chiều em đâu. Cố gắng lên nhé!

JiYong nép người vào lòng Seung Hyun. Cậu biết gia quy của nhà là khó cãi nhưng mà.....

/ Két! /

Chiếc xe bình dân của Seung Hyun thắng lại trước của nhà. Ông bà Kwon đã đứng đó chờ sẵn từ sớm nên khi cửa xe mở là hai người vội đến ngay để đỡ cậu.

_ Thằng này.. umma mà không nhắc chắc mày trông đến khi sanh con luôn hả ? - bà Kwon vỗ một phát đau điếng vào đầu cậu.

_ Umma ahhh! Đau con! TT.TT

_ Umma! Đừng đánh JiYong, em ấy đang khó ở trong người lắm đó - Seung Hyun vội vã chạy đến che cho cậu. Đối với umma này thì chỉ có cách ăn nói nhẹ nhàng thôi.

_ Chỉ được cái chiều nó. Con sẽ làm nó hư mất.

_ Umma à !

Seung Hyun ở chơi với JiYong một đêm và anh phải trở về nhà lớn sáng hôm sau. Anh thật sự không muốn xa cậu chút nào cả khi gương mặt cứ rơm rớm nước mắt. JiYong của anh sẽ được chăm sóc thật tốt bởi bàn tay của umma và sẽ được an toàn khỏi tầm mắt của Seung Ri. Hãy chịu đứng, khi xong việc anh sẽ trở về với cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #reidobi