Chap 10
Mối Tình Đầu Của Vợ Tôi
Mặt trời vừa mọc là tôi đã theo ba đến công ty. Khi chúng tôi vừa bước vào phòng hợp là đã có rất nhiều người ngồi đợi sẵng, trong đó có cả ba của Bảo Ngân. Nói chính xác hơn thì bây giờ ông ấy đã là chú út của tôi. Lần đầu tiên tôi gặp ông là vào ngày hôm qua tại hôn lễ của tôi và Bảo Trang. Nhìn bề ngoài thì ông ấy là một người đáng để học hỏi. Lúc trước khi nghe Bảo Ngân nói ông cấm không cho cô ấy được gặp tôi, thì tôi nghĩ ông khinh người lắm, nhưng khi gặp thì ông lại tỏ ra rất thân thiện với tôi.
-Hôm nay tôi quyết định sẽ giao chức phó tổng giám đốc điều hành cho Gia Ngọc, con rể của tôi. Nếu nó không hiểu điều gì xin các vị hãy tận tình giúp đỡ.
-(Một tên đứng dậy nói. Hắn là tay chân của ông Chánh) Dạ thưa chủ tịch! Với chức vụ phó tổng giám đốc điều hành có là quá cao cho cậu Gia Ngọc không ạ? Tổng giám đốc (tức ông Chánh) đã làm cho công ty mấy chục năm nên mới được như hôm nay. Còn cậu Gia Ngọc mới vào đã được làm phó tổng. Như vậy liệu có công bằng không ạ! Tôi chỉ sợ mọi người bàn tán và dị nghị.
-Tôi hiểu chứ, nhưng Gia Ngọc cũng là một cổ đông của công ty ta.
-Là sao ạ?
-Tôi sẽ cho Gia Ngọc 5% cổ phần của tôi và cũng như các vị đã biết Bảo Trang cũng chính là vợ của Gia Ngọc hiện đang sở hữu 20% cổ phần của công ty. Người ta vẫn nói Của Chồng Công Vợ, nên tôi nghĩ Gia Ngọc có đủ tư cách để ngồi vào chiếc ghế này.
Sau câu nói đó của ba thì đã không còn bất cứ sự phản đối nào nữa...
Phó tổng giám đốc Room
-Gia Ngọc! Đây là phòng của con, hãy cố gắng làm việc nha.
-Dạ! Con biết thưa ba.
-Ba về phòng đây, có gì không hiểu thì hãy qua tìm ba.
-Dạ! Ba đi.
Sau khi ba đi được 5 phút thì có người gõ cửa...
-Cộc...cộc..
-Vào đi.
-Dạ! Thưa phó tổng có một người tên là Minh Hoàng xin được gặp anh ạ.
Minh Hoàng hình như là cái người mà hôm qua Bảo Trang đã đưa cho tôi danh thiếp của anh ta thì phải.
-Cho anh ta vào đi.
-Dạ!
Một lúc sau cô thư ký dẫn 2 người thanh niên cùng bước vào, nhìn cả hai đều là người rất có học thức. Cô thư ký rời khỏi phòng...
-(Một trong 2 người bước đến bắt tay với tôi) Xin chào anh! Tôi tên là Minh Hoàng là bạn của Bảo Trang. Qua sự yêu cầu của Bảo Trang tôi đã dẫn về đây cho anh một chuyên gia kinh tế đến từ mỹ. (Anh ta quay qua nhìn người thanh niên còn lại) Cậu ấy tên là Hiền Quân là tiến sỹ kinh tế từ trường đại học Harward.
-Chào hai anh! Tôi tên là Gia Ngọc.
-Nhân đây tôi cũng xin được nói lời xin lỗi vì do chuyến bay đã bị đình chỉ nên đã không thể về kịp để dự hôn lễ của hai người.
-Không sao, mời hai anh ngồi.
-Tôi xin phép được về trước, vì vừa bước xuống sân bay là tôi đã dẫn Hiền Quân đến đây, chưa kịp về nhà nữa. Với lại hôm nay là sinh nhật của bà xã, nên chắc tôi xin được mãn phép về trước.
-Không sao, vậy hẹn gặp anh khi khác.
-Ok, vậy tôi xin phép. Hiền Quân sẽ ở đây với anh.
-Ok.
Khi Minh Hoàng rời khỏi thì tôi và Hiền Quân ngồi trò chuyện...
-Tôi nghĩ là Bảo Trang đã nói với anh những gì cần làm rồi đúng không?
-Ồ không, tôi không có trực tiếp gặp Bảo Trang. Tôi chỉ nhận lời mời của anh Minh Hoàng về đây giúp anh trong việc kinh doanh.
-Vậy sao, vậy thì anh cứ làm những công việc của một phó tổng giám đốc cần làm. Nếu cần tôi ký gì thì hãy kêu.
-Ủa, vậy anh sẽ làm gì?
-Về chuyện đó anh đừng để ý, cứ việc làm công việc của mình.
-Ok.
Trong lúc anh ta chăm chỉ coi lại cái đóng hồ sơ mà ba mới vừa kêu người đem qua thì tôi ngồi chơi game. Nhìn anh ta có vẻ rất siêng năng, làm từ sáng đến trưa mà không nghỉ một phút nào. Một người rất là học thức, cần cù, lại đẹp trai, và còn là tiến sỹ tốt nghiệp từ đại học Harward thì chắc hẵn anh chàng này có khối chân dài theo.
-Anh đói bụng chưa?
-Cũng hơi hơi.
-Vậy chúng ta đi ăn.
-Uhm.
Khi chúng tôi vừa chuẩn bị đi thì điện thoại reo...
-Alo.
-Là ba đây, con qua phòng ba một chút nha.
-Dạ!
Cúp máy, tôi quay qua nói với Hiền Quân...
-Đợi tôi chút, tôi qua phòng chủ tịch một lát.
-Dạ! Anh cứ đi.
Khi tôi đi một lúc thì Bảo Trang đến...
-Dạ! Chào tiểu thư.
-Chị, Anh Gia Ngọc có trong phòng không?
-Dạ! Phó tổng mới vừa qua phòng của chủ tịch.
-Oh, vậy có ai trong phòng không chị?
-Dạ! Có trợ lý của phó tổng ạ.
-Uhm, vậy em vào đó đợi cũng được.
Con nhỏ đó hớn hở mở cửa phòng, vừa bước vào, Hiền Quân cũng ngước mặt nhìn, chắc cậu ấy tưởng là tôi. Và khi ánh mắt của cả hai chạm vào nhau, đó cũng là giây phút họ như bất động. Khuôn mặt vui cười lúc vừa bước vào của Bảo Trang đã bổng nhiên trở nên u buồn. Đôi mắt của cô ấy như rưng rưng lệ. Còn Hiền Quân thì lặng lẽ nhìn Bảo Trang với đôi mắt gợng buồn, như đang chứa thật nhiều tâm sự. Cũng khoảng một lúc sau Hiền Quân chủ động bước đến...
-Em vẫn khỏe chứ?
Sau câu nói đó cậu ấy hưởng nguyên cái tát của Bảo Trang vào mặt, và rồi con nhỏ đó bỏ chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Tôi bất ngờ không kém, khi vừa về tới thì đã thấy cô ta tát vào mặt Hiền Quân một cái "Bốp" rồi bỏ chạy đi. Tôi cũng cố đuổi theo cô ấy. Cô ấy chạy một nước lên tới sân thượng và rồi ngồi bẹt trên ghế khóc nức nở. Đây là lần thứ 2 mà tôi thấy cô ấy khóc như vậy, khóc mà không hề biết có người bên cạnh, nước mắt cứ tuông rơi. Tôi bước lại ngồi kế bên và đưa cho cô ấy chiếc khăn tay. Cô ấy quay qua nhìn tôi và sau đó ôm chầm lấy tôi mà khóc. Đột nhiên trái tim tôi lại quặng đau. Những giọt nước mắt của cô ấy cứ như một thứ vô hình bốp lấy trái tim tôi. Ngay lúc này tôi chỉ muốn được ôm cô ấy thật chặt để bảo vệ và xoa dịu trái tim đang tổn thương kia.
Khóc một lúc Bảo Trang cũng nín và bỏ tôi ra...
-Gia Ngọc!
-Hả?
-Tôi không muốn anh ta làm trợ lý của anh.
-Sao thế! Hiền Quân làm được việc lắm mà?
-Tôi không muốn, không muốn là anh ta.
-Cô không còn là con nít nữa đâu, hở cái là đòi cái này cái nọ.
-Nhưng...
-Tôi sẽ không đuổi Hiền Quân đâu. Tôi thấy cậu ta là người siêng năng và thành thật đấy.
-Một người mà vì sự nghiệp đã bỏ lại người con gái mà mình yêu nhất để đi như thế gọi là thành thật sao?
-(Nghe cô ấy nói với đầy cảm xúc, hình như cô ấy hiểu rất rõ về Hiền Quân thì phải) Cô biết Hiền Quân hả?
Cô ta không trả lời mà giữ im lặng khá lâu...
-Anh ấy là mối tình đầu của tôi.
-Mối tình đầu?
-Từ nhỏ tôi vốn khôn có một người bạn nào cả bởi vì bọn họ ai cũng sợ gia thế của nhà tôi cả. Cho đến khi tôi học lớp 2, tôi đã có một người bạn thật sự nhưng cũng chẳng bao lâu người đó cũng đã đi đến một nơi rất xa. Từ đó tôi không muốn có thêm một người bạn nào nữa vì tôi sợ cái cảm giác của sự chia ly, nó làm tôi khó chịu lắm. Rồi cho đến một hôm tôi đang ngồi đọc sách trong vườn hoa thì có một anh lớn hơn tôi 3 tuổi đã bước đến đưa cho tôi một cành hoa hồng, trên khuôn mặt của anh ấy lúc đó nở một nụ cười rất tươi. Tôi cầm lấy cành hoa và sau đó vứt nó xuống đất. Tôi hét vào anh ấy và đuổi đi nơi khác, nhưng anh ấy không nói gì cả chỉ biết cầm cây đàn violin và đàn cho tôi nghe. Không biết sao, khi nghe tiếng đàn ấy, nó làm lòng tôi bổng trở nên thanh thản đi rất nhiều và như có một niềm đam mê đang cháy bổng trong trái tim tôi. Có thể vì tôi giống mẹ, tôi yêu thích âm nhạc. Từ hôm đó chúng tôi đã trở thành bạn. Gia đình anh ấy là bạn làm ăn của gia đình tôi, nên hai bên gia đình thường xuyên gặp mặt và cả hai bên đều hy vọng chúng tôi sẽ thành đôi. Vào năm đầu tiên tôi vào đại học thì chúng tôi đã chính thức quen nhau và còn dự tính là sau khi tôi tốt nghiệp sẽ tổ chức hôn lễ. Nhưng vào thời gian của 3 năm trước, khi lần đầu tiên tôi nhận được danh hiệu first hot star, đó cũng là lúc gia đình anh ấy phá sản. Vì do mặc cảm là không xứng với tôi, nên anh ấy đã làm đủ mỗi cách khiến tôi phải từ bỏ ảnh để đến với một người khác. Tôi chưa bao giờ yêu người đó nhưng tôi vẫn chấp nhận để đến với anh ta có thể đó là vì lòng tự trọng nên tôi đã làm như vậy. Sau đó anh Hiền Quân cũng qua mỹ và chúng tôi mất liên lạc.
-Vậy...cô không yêu người kia sao?
-Tôi xấu lắm đúng không? Tôi quen với người ta mà cứ như không có, chỉ có trên danh nghĩa mà thôi. Thậm chí chúng tôi chưa bao giờ đi chơi riêng, hay tôi để anh ấy được phép nắm lấy tay tôi. Cái ngày mà tôi biết anh ta phản bội tôi, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi khóc không phải vì anh ta mà tôi khóc vì tôi biết tôi vẫn còn yêu anh Hiền Quân rất nhiều.
Và rồi cô ấy lại khóc tiếp...Sau đó tôi cũng xin phép về sớm để đưa cô ấy về nhà.
-Nằm ngủ một chút đi nha.
Tôi định đi ra khỏi phòng thì cô ấy nắm tay tôi lại...
-Gia Ngọc! Đừng đi!
-Uhm, không đi, ngủ đi.
Cô ấy ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, chờ cho cô ấy ngủ say thì tôi đi xuống nhà bếp...
-Dạ! Cậu cần gì để tôi lấy cho ạ (Bà quản gia đang đứng chỉ dạo mấy người đầu bếp thì bất ngờ khi tôi bước vào)
-Cháu định nấu ăn, bác chuẩn bị cho cháu chút đồ nha.
-Dạ! Cậu nấu sao! Khôg được đâu, ông quản lý sẽ la chúng tôi mất.
-Không sao đâu mà! Cháu sẽ nói lại với chú Hưng.
-Vậy...
-Bác cứ để cháu làm đi nha?
Một lúc sau ba về...
-Gia Ngọc có ở nhà không?
-Dạ! Có ạ.
-Còn tiểu thư?
-Dạ! Tiểu thư đang ở trên phòng. Hình như là tiểu thư đang bị bệnh.
-Tiểu thư bệnh hả! Bệnh thế nào rồi?
-Dạ! Tôi cũng không được rõ lắm, chỉ nghe cậu Gia Ngọc nói lại là đừng vào phòng làm phá giấc ngủ của tiểu thư.
-Vậy còn Gia Ngọc đâu?
-Dạ! Cậu ấy đang nấu ăn ở trong nhà bếp.
-Nấu ăn?
-Dạ! Cậu ấy nói là muốn chính tay nấu cho tiểu thư ăn.
Tôi đang lây hoay với nồi canh chua lá giang mà còn nhỏ đó thích nhất...
-Con đang nấu gì thế?
-Dạ! Sao ba lại vào đây?
-Ba nghe nói là con xin phép về sớm nên về coi con có chuyện gì?
-Dạ! Chỉ là vợ con cảm thấy không khỏe nên con đưa cô ấy về.
-Không khỏe thế nào?
-Chắc là do hôm qua đông khách và nhiều nghi lễ quá nên cô ấy cảm thấy hơi chóng mặt (Tôi không dám nói về chuyện của Hiền Quân cho ba biết)
-Con cho vợ con uống thuốc chưa?
-Dạ chưa ạ.
-Vậy thì tốt, con dẫn nó đi khám bác sỹ đi.
-Không sao đâu mà ba, cô ấy chắc không chịu đi bác sỹ đâu.
-Phải bắt nó đi, đi khám luôn ở bệnh viện phụ sản luôn, biết đâu ba có cháu ngoại thì sao?
-Hả?
-Không phải hai đứa có chuyện đó trước khi đám cưới sao?
-Dạ! Cái đó...
-Thế nào?
-Không có đâu ba.
-Sao con biết là không có?
-Dạ! Tụi con đã mua que thử về thử rồi (Có đâu, nhưng phải nói dối vì chẳng lẽ nói với ba là con không có khả năng để sinh baby)
-Uhm, mà con nấu món canh chua lá giang sao. Con nhỏ thích nhất đấy, giờ thì ba đã hiểu sao nó lại đòi cưới con cho bằng được.
Nói rồi ba bước đi trên khuôn mặt nở một nụ cười mãn nguyện...
Nấu xong thì tôi dọn sẵng lên bàn rồi lên phòng coi cô ấy thế nào. Khi tôi lên tới thì thấy con nhỏ này vẫn còn ngủ say. Tôi ngồi xuống bên cạnh đưa tay dời đi những sợi tóc phủ lên mặt cô ấy và vô tình đánh thức cô ấy...
-Gia Ngọc!
-Dậy rồi hả! Đói bụng không?
-Uhm, hồi nảy chưa có ăn trưa.
-Vậy thì dậy đi tôi có nấu món canh chua lá giang cho cô đó.
-Thiệt hả! (Cô ấy vui mừng ngồi bật dậy ôm lấy cổ tôi và chắc do vui quá nên hôn lên má tôi luôn. Đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động hôn tôi trước, lâu nay có hôn rồi mà, nhưng sao tự nhiên mặt tôi nóng rang lên)
-Mặt anh sao thế, đỏ như mặt trời?
-Ơ...không...gì...xuống ăn đi...
-Mà ba về chưa?
-Ba về rồi, hồi nảy ba hỏi là cô bệnh thế nào rồi?
-Anh nói sao?
-Tôi nói là do hôm qua lây hoay nhiều việc quá nên cô cảm thấy hơi mệt.
-Uhm.
-Mà ba còn nói thêm một chuyện nữa.
-Chuyện gì?
-Ba nói là, dẫn cô đi khám bác sỹ phụ sản.
-Cái gì?
-Thì ba nghĩ là cô có baby
-Rồi anh nói sao?
-Thì tôi nói là tụi mình có mua đồ về thử nhưng không có.
-Hả?
-Thì phải nói thế ba mới tin chứ, trừ khi cô có baby thiệt (Tôi vừa nói vừa nhìn vào cái bụng của cô ấy)
-Gì gì mà nhìn dữ thế?
-Bà xã, hay mình có baby đi, cho ba có cháu ẩm.
-Đừng có mơ nhá.
Tôi mỉm cười nhìn cái mặt giận lẫy vì bị tôi chọc của cô ấy...
...............
Ông Ăn Chả Bà Ăn Nem
Mới đây mà tôi đã vào công ty làm được một tháng. Mỗi ngày tôi đều đến và tan sở như mỗi người, nhưng thật chất ra thì tôi chỉ đến để che mắt mà thôi. Tất cả mỗi công việc đều do một tay Hiền Quân giải quyết. Cậu ấy là một người rất tài giỏi, về đến công ty chẳng bao lâu mà đã giải quyết mỗi việc đâu vào đó. Làm mỗi người ai cũng nghĩ tôi tài giỏi lắm. Hôm nay công ty có nhận thêm nhân viên mới, trong đó có thêm một thư ký cho tôi.
-Cộc...cộc...
-Vào đi.
-Dạ! Thưa phó tổng, thư ký mới của ngài đã đến.
-Cho cô ấy vào.
Tôi tạm thời tắt máy vì lúc đó tôi đang chơi game, còn Hiền Quân thì đang xem xét giấy tờ để chuẩn bị công việc. Một lúc sau một cô gái bước vào. Tôi ngước mặt lên nhìn người con gái ấy, rồi tôi lại ngẩn ngơ nhìn cô ấy. Không những chỉ tôi mà cả Hiền Quân cũng thế.
-Chào phó tổng giám đốc! Tôi tên là Hoàng Bảo Ngân là thư ký mới của anh.
-(Hiền Quân) Bảo Ngân! Là em sao?
-(Bảo Ngân) Ủa, anh Hiền Quân! Sao anh lại ở đây?
-Anh là trợ lý của phó tổng.
-Hả! Vậy chị Bảo Trang có biết không?
-Hôm trước anh có gặp cô ấy.
-Em là thư ký mới của anh sao?
Bảo Ngân giật mình quay lại khi nghe tôi hỏi...
-Dạ!
-Vậy cậu hãy sắp xếp công việc cho cô ấy đi.
Nói rồi tôi bước đi ra khỏi phòng. Không biết sao tôi lại phản ứng như thế nữa. Vì do quá bất ngờ về sự xuất hiện của Bảo Ngân hay do tôi không thích khi nghe ai đó nhắc về chuyện của Bảo Trang và Hiền Quân?
-(Hiền Quân) Anh ấy sao vậy?
-(Bảo Ngân) Em cũng không biết nữa. (Bảo Ngân đưa mắt xa xâm nhìn theo hướng tôi vừa bỏ đi)
Từ khi Bảo Ngân vào làm ở công ty thì tôi, Bảo Ngân và Hiền quân cùng làm chung một phòng. Chúng tôi rất ít khi nói chuyện với nhau, đa phần chỉ có Bảo Ngân và Hiền Quân bàn luận với nhau về công việc, còn tôi thì cứ ngồi im trên bàn máy tính để chơi game. Nhiều lúc Bảo Ngân không hiểu điều gì hỏi tôi thì tôi cứ kêu cô ấy hỏi Hiền Quân đi. Hôm nay khi tôi đang ngồi chơi game thì Bảo Ngân xuất hiện sau lưng tôi.
-Ủa, anh đang chơi game sao?
-Em đừng để ý đến chuyện của anh. Hãy làm công việc của mình đi.
-Mà sao anh lại không làm mà chơi game?
-Anh đã nói là em đừng quan tâm đến.
Tôi tiếp tục chơi game, không để ý coi phản ứng của Bảo Ngân thế nào. Bảo Ngân thì vẫn đứng đó nhìn tôi. Khi tôi quay lại nhìn thì thấy cô ấy đang gớm gớm nước mắt. Tim tôi bổng xót xa. Bảo Ngân bỏ chạy ra khỏi phòng, vào lúc đó thì Hiền Quân đã ra ngoài giải quyết công việc. Tôi rất muốn được đuổi theo nhưng tôi hiểu tôi cần phải lạnh lùng với cô ấy. Như thế sẽ tốt hơn cho cả 2. Khi Bảo Ngân vừa chạy khỏi thì cũng có người mở cửa bước vào.
-Đi ra khỏi....(Tôi hét lớn vào người đó khi bản thân tôi vẫn chưa biết rằng người đó là ai).
-(Bảo Trang) Anh làm gì mà nạt nộ ai vậy?
-Cô đến đây làm gì?
-Anh thật là quá đáng, anh đã làm gì để Bảo Ngân phải khóc như vậy?
-Không liên quan đến cô.
-Tôi nói cho anh biết, anh không có cái quyền nạt nộ với em tôi. Dù cho anh có thật sự là anh rể của nó thì anh cũng không được quyền làm thế.
-Tôi làm gì khônv cần phải giải thích với cô.
-Anh tưởng anh là chồng thật của tôi sao. Chúng ta cũng chỉ là chồng hờ vợ tạm mà thôi. Anh không có cái quyền hạn để làm điều đó.
-Cô nghĩ tôi muốn làm chồng cô sao?
-Bộ anh thật sự muốn giúp tôi hả. Không phải anh cũng lấy tôi làm người thay thế để người con gái anh yêu nản lòng vì anh sợ cô ấy sẽ biết anh là con gái sao?
-Được lắm, nếu muốn thì bây giờ chúng ta có thể ly dị. Đám cưới này chỉ là một vợ kịch mà thôi. Hãy chia tay đi, để cô có thể đường đường chính chính đến với Hiền Quân.
-Ý anh là sao hả?
-Tất cả những gì cô làm đều là vì Hiền Quân. Bây giờ anh ta đã về thì chúng ta cần gì phải đóng tiếp cái vở kịch này nữa. Cô có thể đến với người cô vẫn luôn yêu mà.
-Anh...
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Tôi và Bảo Trang đều sững sốt khi nhìn thấy Bảo Ngân và cả Hiền Quân nữa. Họ đã đứng đó từ khi nào và có nghe được những lời nói của tôi và Bảo Trang đó không?
-(Tôi hét lớn) Sao 2 người vào mà không gõ cửa?
-(Bảo Ngân) Anh đừng dùng cái cách đó để nói chuyện với em nữa. Em đã nghe hết tất cả rồi. Những gì hai người nói có phải là sự thật không?
-(Bảo Trang) Bảo Ngân! Em hãy nghe chị nói (Bảo Trang sợ Bảo Ngân sẽ nói lại với ba nhưng cô ta đâu biết rằng, Bảo Ngân chính là người con gái mà cô ta vừa nhắc đến)
-Sao anh không trả lời em?
Tôi vẫn giữ im lặng. Bảo Ngân ôm mặt chạy ra khỏi phòng. Lúc này tôi đã không còn có thể đứng yên được nữa. Tôi cũng chạy đuổi theo. Khi chúng tôi bỏ đi thì lúc này chỉ còn lại Hiền Quân và Bảo Trang ở lại. Bảo Trang không biết là Hiền Quân đã nghe được những gì. Cô ấy không biết mình phải nên đối diện với Hiền Quân thế nào nữa, nên cô ấy quay mặt bỏ đi, nhưng Hiền Quân đã nắm tay cô ấy lại và ôm thật chặt.
-Anh làm gì vậy? Buông em ra.
-Anh xin lỗi! Tất cả đều là do anh.
Con nhỏ đó cũng không còn chống cự nữa, mà đứng yên cho Hiền Quân ôm. Còn tôi sau khi đuổi kịp Bảo Ngân thì tôi kéo cô ấy vào một căn phòng trống.
-Buông em ra.
Tôi buông tay ra và đứng lặng lẽ nhìn cô ấy. Bảo Ngân bước lại rồi ôm chặt lấy tôi...
-Em xin lỗi! Xin lỗi vì đã hiểu lầm anh. Sao anh lại ngốc thế, cho dù anh có là ai là trai hay gái thì em cũng yêu anh mà.
Sau đó cả 2 chúng tôi đi đến một công viên vắng vì cả 2 đều sợ sẽ bị người khác bắt gặp.
-Vậy tất cả là như thế sao. Anh cưới chị Bảo Trang chỉ vì muốn em nản lòng và cũng vì muốn giúp chị Bảo Trang?
-Em không thấy là anh và em khônv xứng sao. Anh không muốn em vì anh mà chịu thiệt thòi.
-(Bảo Ngân dựa đầu lên vai tôi) Anh thật ngốc! Đã yêu anh rồi thì em đâu quan tâm đến những điều đó.
-Em không sợ sao?
-Không! sao lại sợ chứ. Em sẽ nói chuyện với chị Bảo Trang. Chị ấy rất là thương em, em tin chị ấy sẽ ủng hộ cho chúng ta.
Chúng tôi ngồi một lúc thì Bảo Trang điện thoại cho tôi kêu tôi đến một quán ăn chắc là con nhỏ đó định nói về chuyện lúc nảy. Vài phút sau thì đến phiên Bảo Ngân nhận được điện thoại của cô ấy. Tôi nghĩ chắc Bảo Trang vẫn chưa biết về mối quan hệ giữa tôi và Bảo Ngân.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro