Chap 14
Buổi Thuyết Trình
Bình minh tỏ sáng một bầu trời...
-Gia Ngọc!
-(Tôi mở mắt ra nhìn Bảo Trang) Uhm.
-Dậy mau đi, 7h rồi đó.
-Sao em dậy sớm thế?
-Không ngủ được. Hôm nay là ngày quan trọng của anh mà.
-Anh thuyết trình chứ đâu phải em?
-Thì người ta lo lắng.
-Sợ bị cấm cung và không được gặp Hiền Quân sao?
-Giờ này còn nói chuyện đó làm gì. Cho dù có bị cấm cung thì cũng có anh cùng chung số phận với em mà.
-(Mặc dù chỉ là một câu nói nhưng nó đã làm trái tim tôi rất vui) Thiệt hả?
-Uhm, mà anh có muốn em đi cùng đến buổi thuyết trình không?
-Thôi, không cần đâu. Em hãy làm công việc của mình đi.
-Uhm (Bảo Trang chồm đến hôn lên má của tôi) Làm tốt nhé ông xã.
-(Tôi mỉm cười nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô vợ hờ) Chỉ thế thôi sao, nếu là bà xã thì phải hôn ở chỗ này (Tôi chỉ tay lên môi)
-Mơ đi, hôn vào đó Bảo Ngân ghen thì sao?
-(Tôi nhíu mày) Thôi anh dậy đây.
Ở công ty trước giờ thuyết trình
-Con đã chuẩn bị tất cả chưa?
-Dạ! đã xong rồi.
-Con có chắc là mình sẽ làm được không?
-Con sẽ cố gắng hết sức.
-Uhm, ba cũng muốn nói cho con biết một việc. Về bản kế hoạch lần trước, con có biết là do ai đã bán cho công ty đối tác không?
-Dạ! không ạ.
-Người đó là Hiền Quân.
-Ba nói gì! là Hiền Quân sao?
-Trước đây ba nó là bạn làm ăn của ba, nhưng vì trong một lần kinh doanh, do không cẩn thận nên đã bị ăn cắp tài liệu, vì thế họ đã không thể hoàn thành hợp đồng đúng thời hạn. Kết quả công ty phải bồi thường một số tiền rất lớn nhưng nó lại đang trong tình trạng bên bờ vực phá sản. Trong lúc đó, ông ấy đã đến xin ba giúp đỡ nhưng ba đã từ chối vì ba hiểu rõ dù cho ông ấy có thể tiếp tục thì cũng khôg ai chấp nhận làm ăn với ổng nữa. Nên ba đã đề nghị hãy tạm thời đóng cửa công ty dành một ít vốn lo cho vợ con. Nếu cứ tiếp tục thì sẽ không còn 1 xu nào. Nhưng không có nghĩa là ông ấy thất bại, cứ coi như một vụ làm ăn thua lỗ và bây giờ mình không có khả năng hoạt động theo quy mô lớn, có thể làm nhỏ lại, vẫn có hợp đồng và tiền thu vào. Nhưng ông ấy không nghe lời ba, vẫn tiếp tục kinh doanh theo con đường cũ, mỗi tháng hợp đồng thì ít nhưng tiền phải trả cho nhân viên lại gấp mấy lần. Công ty càng ngày càng nhiều nợ, đến nổi ông ấy không còn khả năng để thanh toán. Trong một lần chủ nợ đến đòi tiền và các cổ đông đòi rút vốn, ông ấy đã lên cơn đau tim và qua đời. Cũng chính vì thế mà Hiền Quân luôn cho rằng ba chính là người giết chết ba nó, nên nó luôn muốn tìm cách để trả thù. Đáng lẽ ra nó là con của bạn ba, ba sẽ không để nó bị thiệt thòi, vì Hiền Quân có tài nhưng lòng hận thù đã làm mất đi giá trị nhân phẩm của nó rồi.
Nếu thật sự Hiền Quân như những gì ba nói thì...cậu ta đến với Bảo Trang có phải là vì trả thù không? Nếu mà Bảo Trang biết được, cô ấy sẽ đau lòng lắm. Tim tôi bổng quặn đau khi nghĩ về điều đó. Tôi sẽ không để Bảo Trang bị bất cứ tổn thương nào, bởi vì cô ấy là...
-Ba nói cho con biết là để con có sự cảnh giác với Hiền Quân.
-Dạ! con hiểu ạ.
-Thôi cũng đến giờ rồi chúng ta qua phòng hợp đi.
-Dạ.
Tại phòng hợp...Không chỉ có những cổ đông và viên chức lớn của công ty mà còn có sự xuất hiện của chủ tịch hội đồng quản trị của công ty đối tác...Khi vừa bước vào thì ông Chánh đã nhìn tôi và mỉm cười...một nụ cười cho sự kinh thường.
Đèn phòng hợp được tắt đi, cũng là giây phút tôi bắt đầu thuyết trình bản kế hoạch của mình...
-Mục đích chính của chúng ta là tạo ra một sự hấp dẫn và mang lại cho khách hàng niềm tin vào những ngôi nhà mà chúng ta đã làm nên. Điều quan trọng là chúng ta không chỉ nhờ đến quảng cáo để lấy sự chú ý của khách hàng, mà những ngôi nhà ấy cần phải có chất lượng và thẩm mỹ cao, xứng đáng với giá tiền mà khách hàng đã bỏ ra. Cái câu hỏi chính là làm thế để tạo ra một ngôi nhà hoàn hảo? Một ngôi nhà thì sẽ có 2 yếu tố chính, đó là cần phải có linh hồn và phẩm chất. Linh hồn là tạo cho khách hàng một cảm giác gần gũi và ấm ấp, sau một ngày làm việc mệt mõi thì home chính là nơi sẽ giúp mỗi người điều hoà tâm trạng và mang lại sự bình yên giản đơn. Còn nói về phẩm chất thì tôi muốn nói đến vẻ đẹp và chất lượng của thiết kế...
Một tiếng trôi qua...
-Và đây chính là bản kế hoạch của tôi. Tôi xin được hết.
Sau hơn một tiếng thuyết trình thì tôi cũng đã hoàn thành xong trách nhiệm của mình. Bây giờ chỉ còn chờ vào nhận xét của mỗi người mà thôi, nhưng không biết sao sau khi tôi kết thúc đến giờ mà không một ai phản ứng gì cả. Họ chỉ nhìn nhau trong im lặng, sự im lặng chứa đầy áp lực. Năm phút lại trôi qua nhưng không một ai nói điều gì, rồi bất chợt một tiếng động được phát ra, đó là một tiếng vỗ tay. Không phải là của ba, cũng không phải của những cổ đông khác và càng không phải của ông Chánh, mà tiếng vỗ tay đó là của chủ tịch hội đồng quản trị của bên đấu thầu.
-Điều duy nhất mà tôi có thể nói là Tuyệt Vời.
Sau câu nói đó là tiếng vỗ tay vang dội cả phòng hợp. Tất cả chỉ nhìn nhau mỉm cười trong sự bất ngờ mà thôi...
-Anh Phòng này, cậu ấy không hổ danh là con rể anh. Người ta vẫn nói cha nào thì con nấy, bây giờ có thể sửa lại là cha nào con rể nấy. Hay là chúng ta ký hợp đồng ngay bây giờ luôn đi vì tôi không có một lý do gì mà từ chối một bản kế hoạch hoàn hảo như vậy.
-Dĩ nhiên là được chứ (Ba mĩm cười thật tươi).
Thế là 2 công ty quyết định ký hợp đồng ngay lập tức. Mọi người thì ai cũng khá bất ngờ về diễn biến đang xảy ra, vì họ không bao giờ ngờ tôi có thể đấu được thầu chỉ sau 1 lần thuyết trình, mà không cần bất cứ sự bổ sung hay sửa đổi nào.
Ở phòng ba...
-(Chú Hưng) Cậu Gia Ngọc thật tài, chủ tịch Khương rất hài lòng về bản kế hoạch của cậu ấy. Tôi nghĩ nếu tiểu thư biết được chắc sẽ vui lắm.
-Anh không thấy lạ sao?
-Ý của lão gia là?
-Gia Ngọc, nó không phải như chúng ta đã biết đâu. Nó có thể làm được một việc mà cả một chuyên gia kinh tế bật nhất như Hiền Quân cũng không thể.
-Nhưng theo như chúng ta đã cho người điều tra thì cậu Gia Ngọc chưa từng tốt nghiệp bất cứ trường đại học nào ở Việt Nam.
-Có thể nó không học ở Việt Nam thì sao?
-Ý của lão gia là cậu Gia Ngọc học ở nước ngoài! Nhưng như vậy thật vô lý. Nếu như cậu ấy tốt nghiệp ở nước ngoài thì cậu ấy phải có công việc và cuộc sống tốt hơn rất nhiều so với việc làm phục vụ bàn ở quán nước.
-Có thể đó là những gì chúng ta chưa biết về nó.
................
Đăng Khoa vội vã chạy vào phòng tôi...
-Ngân đi theo Khoa.
-Mà đi đâu vậy Khoa?
-Đi theo đi, cho Ngân một bất ngờ.
-(Bảo Ngân hơi thắc mắc và cô ấy cũng đang lo lắng vì không biết rằng tôi đã thế nào) Bây giờ hả?
- Uhm.
Đăng Khoa nắm lấy tay Bảo Ngân và kéo đến phòng kinh doanh...
-(Một anh chàng đứng dậy hỏi khi thấy sự xuất hiện của Đăng Khoa) Ơ nhóc , quay lại rồi đó hả! tin tức về vụ cá độ sao rồi?
-(Đăng Khoa đứng nghiêm và đưa tay chỉnh lại cái tie) Bây giờ em xin chính thức tuyên bố anh chị hãy cùng nhau chung tay góp sức mua cho em 2 vé đi Nha Trang, bao gồm tiền khách sạn, và chí phí phát sinh ở Vinpearl Land.
-Cái gì ? giỡn hả nhóc chẳng lẽ phó tổng đã thành công?
-Không chỉ thế nhé mà công ty đối tác đã đặt bút ký vào bản hợp đồng ngay lập tức sau khi nghe bản thuyết trình của phó tổng.
-(Bảo Ngân với vẻ mặt vô cùng bất ngờ quay qua nhìn Đăng Khoa) Khoa nói thiệt đúng không! Anh ấy đã...đã làm được?
-Uhm.
-(Bảo Ngân vui mừng nắm lấy tay Đăng Khoa) Cám ơn Khoa nhiều lắm.
-Hihi...Tụi mình còn được đi Nha Trang nữa.
-Uhm, vậy để Ngân rủ anh Gia Ngọc với chị Bảo Trang đi chung luôn.
Khi bước ra khỏi phòng họp, phim trường là nơi tôi nghĩ đến đầu tiên...
-(Chị quản lý) Bảo Trang, em quyết định tạm ngưng công việc thật sao?
-Uhm, cũng đành chịu chị à, vì em phải quay về công ty giúp ba trong việc kinh doanh.
-Tuy là em đã từng học qua kinh tế nhưng lâu nay có bao giờ em thử sức trong lĩnh vực đó đâu.
-Dạ, bây giờ em cũng phải học lại từ đầu nhưng điều đó em không lo vì ba sẽ có cách để giúp em quen dần với công việc.
-Vậy em dự định nghỉ trong bao lâu?
-Em cũng không biết nữa, chừng nào có thời gian thì mới có thể tiếp tục lại.
Khi vừa bước vào, tôi đã vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người...
-(Tôi lên tiếng) Nếu em muốn thì có thể làm tiếp mà.
Cả hai cùng quay lại nhìn tôi...Bảo Trang khá bất ngờ khi thấy tôi xuất hiện ở đây vào giờ này...
-Ủa, sao anh đến đây?
-Anh đến tìm em.
-Anh thuyết trình sao rồi?
-Tôi nhíu mày.
-(Bảo Trang bước đến nắm lấy tay tôi) Không sao, anh đã cố gắng hết sức rồi mà.
-(Tôi đưa tay cốc lên đầu Bảo Trang) Uhm, thì đã cố gắng hết sức và cũng đã được đền đáp bằng 1 chữ ký của chủ tịch hội đồng quản trị bên đối tác, vậy thôi.
-Ý của anh là...
-Thì em không cần phải dừng lại việc quay ablum.
-Anh nói thiệt đúng không?
-Xem thường ông xã thế sao,?
-Không...không, vậy là chúng ta không bị cấm cung nhưng làm sao anh có thể làm được điều đó chứ?
-(Chị quản lý) Ủa, sao lại bị cấm cung?
-(Bảo Trang) Ơ đâu có, vậy chị nói lại với mọi người giúp em là công việc sẽ vẫn tiến hành như dự tính ban đầu.
-Ok.
Chị quản lý bước ra khỏi phòng trang điểm để cho tôi và Bảo Trang có thể nói chuyện riêng. Khi chị quản lý vừa đi, tôi đã khẽ bước đến và ôm Bảo Trang vào lòng. Bảo Trang có vẻ hơi bất ngờ...
-Hãy cho anh ôm em một chút.
Bảo Trang không đáp lại chỉ đứng lặng im ôm lấy tôi. Được ôm lấy cô ấy như thế này, cho tôi một cảm giác thật bình yên. Một cảm giác không ưu tư, không phiền muộn, và những lo toan như tan biến đi...chỉ với 1 điều duy nhất đang chiếm trọn trái tim tôi mà thôi - yêu thương...
Tiếng chuông điện thoại vang lên vô tình cướp mất đi cái giây phút yên bình ấy...Tôi buông tay, cầm lấy điện thoại, nhìn lại số thì đó là Bảo Ngân. Bỗng dưng tôi cảm thấy thật bối rối, cứ như một kẻ trộm vậy, sợ một điều gì đó mà chính tôi cũng không biết rõ nó là gì. Tôi đứng qua một bên để nghe máy.
-Anh nghe.
-Anh đang ở đâu thế?
-Anh đang ở phim trường.
-Ủa, anh đến phim trường làm gì?
-(Câu hỏi của Bảo Ngân làm tôi phải giật mình hỏi lại chính bản thân, vì sao tôi lại đến đây? Để báo tin vui cho Bảo Trang sao? Nhưng tại sao lại là Bảo Trang trước mà không phải là Bảo Ngân. Giây phút chủ tịch Khương đặt bút ký vào bản hợp đồng thì tôi chỉ muốn ngay lập tức chạy ra khỏi nơi đó để báo cho Bảo Trang biết) Anh đem phục trang đến cho Bảo Trang vì cô ấy quên không mang theo (Tôi cũng không biết vì sao tôi lại nói dối nữa, chỉ là gặp Bảo Trang thôi mà sao tôi lại sợ điều gì?)
-Vậy đưa xong mình đi ăn mừng nha anh?
-Bây giờ hả em?
-Cả tuần nay chúng ta có được ở bên nhau đâu, em nhớ anh lắm. Mình cùng nhau đi đâu đó nha anh. Em muốn được ở riêng bên anh.
-Nhưng...
-Anh phải đi đâu sao?
-(Thật ra tôi định dẫn Bảo Trang đi chơi, nhưng...) Không có gì, anh sẽ về công ty rước em.
-Uhm, bye anh nhé.
Tắt máy, tôi quay sang thấy Bảo Trang đang nhìn tôi một cách rất chăm chú...
-Anh về công ty nha.
Bảo Trang không nói gì cả, rồi tôi quay lưng định đi thì...
-Tại sao phải nói dối, chẳng lẽ gặp em làm cho anh khó xử thế sao?
-Anh...
-Thôi được rồi, anh đi đi Bảo Ngân đang đợi đấy.
Lòng tôi bỗng nghẹn ngào...nhìn cô ấy mà trái tim tôi cứ nhói đau...tôi vội vã bước thật nhanh ra khỏi nơi ấy, vì tôi không muốn phải nhìn vào đôi mắt ưu buồn kia...nó sẽ đốt cháy trái tim tôi mất...
Ở một nơi khác...
-(Ông Chánh) Mọi việc là thế nào không phải cậu nói là Gia Ngọc không hề biết gì về kinh doanh sao? Vậy mà hôm nay cậu ta lại có thể tạo ra một bản kế hoạch vô cùng hoàn hảo.
-(Hiền Quân) Có lẽ chúng ta đã quá xem thường địch rồi, nhưng tôi vẫn nghĩ bản kế hoạch đó không phải do Gia Ngọc làm đâu.
-Vậy cậu nghĩ là ai làm, Bảo Trang sao?
-Không, là do chính chủ tịch đã làm thay cho anh ta.
-Cậu sai rồi, anh tôi nhất định sẽ không bao giờ làm điều đó vì tôi quá hiểu tính của anh mình mà, anh ấy lúc nào cũng là người quan minh lỗi lạc.
-Bây giờ chúng ta bàn cãi ai làm cũng vô ích, cuối cùng chúng ta cũng là người thua cuộc.
-Đừng lo, thua keo này ta bày keo khác, với lại trong tay tôi vẫn còn một lá bài mà
-Ý của ông nói là những tấm hình đó.
-Uhm, có nó chúng ta nhất định sẽ có được 20% của Bảo Trang, nhưng mà có điều vốn lưu động của tôi không đủ để mua nó.
-Về chuyện đó sẽ có người giúp ông.
-Ai?
-Ông chủ của tôi, ông Robert Mission.
-Robert Mission? Có phải là Robert Mission của công ty KP không?
-Đúng vậy, tuần tới ông ấy sẽ về VN khi đó tôi sẽ giới thiệu ông với ông ấy.
-Giờ thì tôi đã hiểu vì sao cậu lại có cái gan đối đầu với anh tôi, thì ra sau lưng cậu có một ông chủ lớn như vậy.
-Mục đích của ông ấy về VN lần này là để tìm một công ty hợp tác cho việc thu mua nguyên hòn đảo Tre bao gồm khu Vinpearl Land. Ông cũng biết là công ty KP lớn mạnh và có tiếng tăm thế nào ở thị trường châu âu mà. Nhưng mà có điều họ chưa bao giờ đầu tư về VN nên họ không hề có giấy phép kinh doanh ở đây. Lần này ông Robert về sẽ tìm một công ty nào đó giúp họ cho việc thu mua. Theo ông nghĩ thì ông ấy sẽ chọn công ty nào?
-Dĩ nhiên là một công ty lớn mạnh và quyền lực nhất VN - The Sky
-Tuần sau khi ông ấy đến, chúng tôi sẽ cùng nhau đi Nha Trang khảo sát tình hình và tôi sẽ giới thiệu ông với ông ấy.
-Hahaha, vậy hổ lại mọc thêm cánh rồi...hahaha.
Ở nhà...tại phòng ngủ của chúng tôi...sau khi đi chơi cùng Bảo Ngân về thì thấy Bảo Trang ở nhà...
-Anh có muốn đi Nha Trang không?
-Sao em biết?
-Bảo Ngân đã điện thoại cho em.
-Vậy sao?
-Nếu anh muốn, em cũng có thể đi cùng anh để mọi người không dị nghị.
-Dị nghị sao! vậy thì em không nên đi.
-Sao cũng được, em đã quyết định là sẽ đi cùng Bảo Ngân ra Nha Trang
-Tuỳ em.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro