Chap 19
Công ty...
-Em đang làm gì thế?
-Em đang ở phim trường. Hôm nay làm xong sớm nên chút nữa có gì em sẽ đi siêu thị mua chút đồ về nấu cơm cho ba và anh ăn.
-Hay anh đến đón em nha?
-Thôi, anh lo làm việc đi, em đi một mình được mà.
-Uhm, bà xã đi cẩn thận đấy!
-Dạ! Bye chồng yêu nhé, chút nữa vợ về với chồng.
-Uhm, hôn anh đi.
-Đang có chị quản lý ở đây.
-Thì có sao nào, hôn nhanh đi.
-(Bảo Trang kề điện thoại đến gần bờ môi và hôn lên đấy) Thế được chưa?
-Vợ yêu đi đường cẩn thận nha. Bye em!
Lo nói chuyện điện thoại mà Bảo Trang không biết là chị quản lý đứng sau lưng mình từ khi nào. Chị quản lý bước đến vỗ vai Bảo Trang.
-Dạo này chị thấy em lãng mạn với chồng quá.
-(Bảo Trang cười mắc cỡ) Hihi, chị! Chút nữa đi siêu thị với em nha?
-Chắc không được rồi em, chị đã hẹn với bác sỹ đi khám sức khỏe.
-Uhm, vậy em đành đi một mình.
.......
Trên đường...
-Chú ơi ghé qua tiệm hoa một chút nha.
-Dạ.
-Con đã nói nhiều lần rồi mà chú cứ thế. Chú cứ "Dạ", "Thưa" với con. Con không thích thế đâu.
-Dạ, đã quen rồi mà tiểu thư.
-Con không biết đâu, chú mà cứ như thế nữa là con sẽ đổi tài xế đó.
-(Chú tài xế mỉm cười hiền hậu nhìn Bảo Trang qua kính kiếng hậu xe) Chú biết rồi.
Chú tài tấp vào một tiệm hoa bên đường...
-Tiểu thư có cần đội nón không?
-Dạ không sao đâu chú, cháu mua nhanh mà.
-Có gì điện thoại kêu chú nha.
-Dạ.
Bảo Trang rất thích hoa, nhất là hoa cẩm chướng, loài hoa xuất xứ từ thiên đường được rơi xuống trần gian tượng trưng cho tình yêu trong sáng, đậm đà, và tha thiết. Khi vừa bước vào tiệm là Bảo Trang đã để mắt ngay đến một bình hoa cẩm chướng được kết hợp chủ yếu là màu trắng, tím và hồng được cấm rất đẹp và tỉ mỉ.
-Chị ơi cho em lấy giỏ hoa này.
-(Người bán hàng vui cười bước đến) Em đúng là có mắt thẩm mỹ. Giỏ hoa này là giỏ hoa duy nhất trong tiệm được chính thợ cấm giỏi nhất của tiệm cấm cho hôm nay đấy. Mà...(Chị ấy đang nói lửng lơ câu nói thì đột nhiên nhìn Bảo Trang một cách chăm chú. Mắt thì mở thật to như đang xác định chắc chắn một điều gì đó.)
-Em là...Hoàng Bảo Trang phải không?
-Dạ! Chắc chị nhìn nhầm rồi, em không phải Hoàng Bảo Trang đâu ạ. Lâu nay ra đường em cũng hay bị nhầm lẫn như thế, nhưng chắc chắn em không phải là cô ấy đâu.
-Nhìn em rất giống Hoàng Bảo Trang mà, không thể nhầm được đâu. Hoàng Bảo Tràn là thần tượng của chị mà (Chị ấy có vẻ rất chắc chắn với nhận định của mình)
Vài người làm và khách trong tiệm cũng quay lại nhìn Bảo Trang một cách châm châm.
-Jacky! Con đã mua hoa xong chưa? Daddy hơi đói bụng, mình đi ăn nhé (Tiếng nói của một người đàn ông cao to đứng cách đó khoảng vài mét. Chỉ cần nhìn vào là người ta có thể nhận ra ngay đó là một người nước ngoài da trắng, tóc vàng. Có thể nói ông ấy có một vẻ đẹp được ví như một diễn viên tài tử điện ảnh Hollywood, điển trai và lãng tử. Nếu ông ấy không nói thì chắc có lẽ sẽ không ai nghĩ là ông ấy lại có thể nói tiếng việt một cách thành thạo như thế).
Bảo Trang nhìn người đàn ông đó và trong suy nghĩ của cô đang xét nhận rằng có phải ông ấy đang nói chuyện với cô hay không, nhưng rõ ràng là ông ấy đang nhìn thẳng vào cô mà nói.
-Jacky con sao thế? Con đã xong chưa?
Ông ấy nháy mắt với Bảo Trang một cái, giờ thì Bảo Trang đã hiểu ra vấn đề và cô ấy cũng bắt đầu trổ tài diễn xuất của mình ra.
-Dạ! Con sắp xong rồi. Daddy đợi con một chút nha.
-(Chị bán hàng) Ủa! Ông ấy là ba của em hả! Ba của em không phải Hoàng Minh Phong sao?
-Dạ! Hoàng Minh Phong là ba của Hoàng Bảo Trang. Còn em không phải Hoàng Bảo Tràn đâu chị ơi. Người đó mới là ba của em (Bảo Trang vừa nói vừa chỉ tay vào người đàn ông kia)
-Oh, vậy là chị nhìn nhầm người sao! Em cho chị xin lỗi nha?
-Dạ! Không có chi. Chị tính tiền cho em cái này nha.
-Uhm, cái này chị lấy em 1 triệu rưỡi.
-Dạ (Bảo Trang mở bốp vừa định đưa cho chị bán hàng thẻ ngân hàng thì người đàn ông kia lại lên tiếng ngăn lại)
-Để Daddy trả cho.
-Dạ? (Bảo Trang hơi thắc mắc là sao ông ấy lại muốn trả tiền cho cô trong khi đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Đến giúp cô thoát khỏi bao vây của fans giờ còn muốn giúp cô trả tiền. Thật ra ông ta là ai?)
-Con định trả tiền bằng thẻ sao! Như thế thì con phải ký tên đấy. Tên của con là Jacky mà.
-Oh (Giờ thì Bảo Trang mới hiểu ra. Nếu cô ấy trả tiền bằng thẻ thì cô ấy phải ký tên, khi đó người bán hàng có thể nhìn tên của cô trên thẻ tính dụng)
Bảo Trang cũng ngại khi làm phiền đến ông ấy, nhưng tính của cô thì lại không thích mang tiền mặt theo nên đa phần xài tiền cũng từ thẻ tính dụng. Với lại nếu mà không để ông ấy trả thì sợ chị tính tiền nghi ngờ. Nên đành mang ơn ông thêm lần nữa. Tính tiền xong cả hai cùng bước ra khỏi tiệm hoa.
-Dạ, con cảm ơn chú nhiều ạ.
-Không có chi đâu cô bé.
-Dạ! Để con gởi lại chú số tiền hồi nảy.
-Không cần phải trả, coi như đó là quà ta tặng cháu.
-Dạ, nhưng như vậy?
-(Người đàn ông đó mỉm cười) Hãy nhận lấy đi.
-Dạ, Vậy con cảm ơn chú.
-Ta đi đây.
-(Bảo Trang vội kêu) Chú ơi! Chú tên gì thế?
-(Người đàn ông đó lại mỉm cười nhìn Bảo Trang) Đừng lo cô bé. Chúng ta nhất định sẽ gặp lại, khi đó cô bé sẽ biết được ta là ai.
-Dạ! (Bảo Trang ngắm nghía bó hoa hồng vàng trên tay ông ấy) Màu của hoa đẹp quá chú nhỉ?
-Uhm, vợ ta thích nhất là hoa hồng vàng.
-Chắc cô sẽ hạnh phúc lắm khi nhận được hoa của chú.
-(Người đàn ông ấy bất chợt đôi mắt ẩn buồn sâu thẩm pha lẫn một chút gì đó rất tha thiết) Uhm, đã rất lâu rồi ta mới về lại nơi đây. Chắc cô ấy đã nhớ ta nhiều lắm.
-Dạ?...
-Thôi ta đi đây.
Bảo Trang vừa định hỏi thêm nhưng ông ấy đã cắt ngăn câu nói của cô. Nhìn vào đôi mắt của ông, Bảo Trang cảm nhận ra được một cái gì đó rất thân thuộc. Ánh mắt ấy hình như cô đã được gặp ở đâu đó.
Nói rồi ông bước lên một chiếc BMW đã chờ sẵng và dần khuất xa...
............
Nhà Ông Chánh...
-(Bảo Ngân) Ba ơi! Ba dậy ăn chút gì đi, Ba đã không ăn 3 ngày rồi.
-(Ông Chánh trông rất sơ xát và yếu đuối do đã nhịn đói mấy ngày cộng thêm việc khủng hoảng tâm lý sau vụ bị Hiền Quân lừa) Ba không đói, ba ăn sau cũng được.
-Ba à! Ba đừng có như thế. Ba làm con lo lắm ba biết không! Chúng ta đâu có thiếu thốn gì. Tại sao còn phải muốn chiếm lấy công ty?
-Tại sao ta dùng gần hết cả cuộc đời để xây dựng công ty, đến hôm nay lại tay trắng. Sao ba ta lúc nào cũng xem trọng anh hai hơn ta. Ta thua gì anh ấy?
-Không, ba của con rất giỏi rất tài. Ba cũng biết công ty được như ngày hôm nay đều do công sức của ba và bác 2, làm sao bác 2 lại quên đi ba được. Dù cho ba có làm gì, có như thế nào thì ba cũng là em trai duy nhất của bác ấy.
-Ta đã mất trắng rồi, chẳng còn gì nữa.
-Không, ba vẫn còn có con, con sẽ mãi ở bên ba mà.
Bàn tay yếu ớt ôm lấy đứa con gái vào lòng như đó là món quà quý báu nhất mà ông có được...
Bảo Ngân buồn bã bước ra khỏi công ty. Mấy hôm nay cô ấy rất là lo lắng cho ba mình. Ông ấy cứ không chịu ăn uống, năn nỉ lắm thì chỉ ăn được một chút. Nếu cứ tiếp tục như thế cô ấy chỉ sợ ba mình sẽ gục ngã mất. Bây giờ cô ấy đang giữ chức phó tổng giám đốc, công việc rất bận rộn, không có nhiều thời gian để được bên ba.
Vì quá lo lắng cho ba mà Bảo Ngân cũng không để ý là Đăng Khoa đã đi sau lưng cô và gọi cô rất nhiều lần. Cho đến khi Đăng Khoa bước đến và vỗ vai cô...
-Ngân!
-(Bảo Ngân giật mình quay lại) Hả?
-Làm gì mà thất thần vậy?
-Không có gì đâu Khoa.
Nhìn thật sâu vào ánh mắt của Bảo Ngân, Đăng Khoa làm sao không nhận ra được những muộn phiền của cô ấy. Vẫn cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ, vẫn mỉm cười để che giấu những nỗi niềm, nhưng mấy ai biết được người con gái ấy vẫn luôn cần một vòng tay bảo vệ. Không nói lời nào Đăng Khoa nắm lấy tay Bảo Ngân và kéo đi...
Sân thượng của công ty...
-Sao lại kéo Ngân lên đây?
-(Đăng Khoa quay qua nhì Bảo Ngân, vẫn không nói lời nào và sau đó nhìn vào khoảng không trung) Á...Á...Á...
Bảo Ngân nhìn Đăng Khoa với ánh mắt thật tò mò, không biết là Đăng Khoa đang làm gì nữa...
-La lên đi Ngân sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều đấy.
-Ngân không sao mà.
-Thật là không sao?
-Uhm, không sao.
-Đừng tự lừa gạt mình nữa.
-Ngân không lừa gạt ai hết, Ngân thật sự không sao.
-Chia tay với anh Gia Ngọc mà cảm thấy không sao à?
-(Bảo Ngân cảm thấy rất bất ngờ trước câu hỏi của Đăng Khoa, Bảo Ngân không biết là Đăng Khoa đã biết được những gì nữa) Khoa vừa nói gì?
-Xin lỗi, Khoa chỉ vô tình nghe được.
Hôm ở Nha Trang, lúc mà tôi quay về kiếm Bảo Trang, dặn Đăng Khoa và Bảo Ngân đến nhà hàng đợi. Vì do đợi hơi lâu nên Đăng Khoa có nói là ra ngoài một chút, nhưng thật ra là về lại khách sạn. Thằng nhóc đó đã nhận ra là tôi và Bảo Trang đang giận nhau, nó sợ chúng tôi lại cãi nhau nữa nên về lại khách sạn, có gì chúng tôi gặp nó ở đó cũng sẽ nể mặt nó mà tạm dừng cuộc chiến, nhưng thật sự nó không ngờ là khi quay lại nó lại vô tình chứng kiến cảnh đôi co giữa Hiền Quân, Bảo Trang và tôi. Nó không thể tin vào những gì nó được nghe. Nó cảm thấy rất đau, đau đớn cho người mà nó vẫn luôn yêu thương vì nó đã nhận ra được một điều mà cả tôi và Bảo Trang lúc đó cũng không hề hay biết, đó chính là tình cảm của chúng tôi dành cho nhau, đó không đơn thuần là một bản hợp đồng hôn nhân nữa.
Ngày mà Bảo Ngân hẹn tôi ở bờ hồ thì Đăng Khoa cũng đã đi theo và nghe được cuộc nói chuyện của chúng tôi. Khi tôi bỏ đi thì Bảo Ngân đã khóc rất nhiều. Đăng Khoa vẫn đứng đó nhìn người mà nó yêu đang đau khổ vì một người khác. Nó không thể làm được gì, cũng không biết nên làm gì, chỉ biết đứng lặng lẽ, ầm thầm nhìn theo Bảo Ngân mà thôi...
-Ngân xin lỗi.
-Tại sao phải xin lỗi? Ngân có làm gì có lỗi đâu. Nếu mà có sai thì cũng là tình cảm đã đặt sai chỗ. Nhưng dù sao Khoa chỉ muốn nói với Ngân rằng dù chuyện gì xảy ra, dù cho Ngân có như thế nào thì Khoa cũng sẽ ở bên Ngân, nên Khoa xin Ngân hãy chia sẻ những gánh nặng trên vai mình với Khoa đi được không?
-Ngân...
Đăng Khoa bước đến ôm chầm lấy Bảo Ngân. Bảo Ngân đã cố gắng thật nhiều. Cô ấy luôn nói với chính mình rằng, không thể khóc trước mặt mọi người. Không thể để bất kỳ ai biết được rằng trái tim nhỏ bé ấy đang ỉ máu từng ngày. Phải cố gắng không để tôi và Bảo Trang phải lo lắng, nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì cô ấy càng đau khổ bấy nhiêu. Cô ấy đã che giấu rất tốt nhưng rất tiếc không thể qua mắt được Đăng Khoa. Bởi vì mỗi cử chỉ của cô ấy, dù nhỏ thế nào nhưng đối với Đăng Khoa nó điều rất ý nghĩa và quan trọng. Và bây giờ sự mạnh mẽ trong con người ấy, đã được Đăng Khoa ôm chặt lấy để cô ấy có thể hóa thành cô bé bé bỏng trong vòng tay một người đàn ông luôn dành cho cô ấy những yêu thương nồng nàng nhất. Bảo Ngân đã bật khóc nức nở, cô ấy cảm nhận được bờ vai ấy rất an toàn, làm cô ấy đủ tin tưởng để vứt bỏ cái vỏ bề ngoài kia.
Hôm nay cả nhà chúng tôi đến dự tiệc kỷ niệm 40 năm ngày cưới của cậu ba vợ tôi. Mặc dù cậu của ba nhưng so với tuổi tác thì chỉ hơn ba khoảng 5-6 tuổi mà thôi vì ông ấy vốn là con út còn bà nội của Bảo Trang lại là chị cả. Khi ông chỉ vài tuổi thì bà nội đã đám cưới và đã sinh ra ba, nên từ nhỏ hai cậu cháu chơi rất thân với nhau, giống như bạn cùng lứa.
Đó là một biểu tiệc dành cho những thương gia vừa có tiếng tâm vừa có quyền lực trong giới chính trị, những quan chức cấp cao trong và ngoài nước...
Bên trong buổi tiệc...
-(Cậu của ba) Để ông coi nào. Hình như cháu của ông đám cưới rồi nhìn đẹp ra nhỉ?
-(Bảo Trang mỉm cười) Con chúc ông và bà mãi mãi hạnh phúc.
-(Ông mỉm cười vỗ đầu đứa cháu cưng) Ngoan!
-(Ba) Mợ đâu rồi cậu?
-Bà ấy vào trong lo chút việc. Ah, cậu có chuyện này nói với con. Chút nữa cậu giới thiệu con biết một người. Ông ấy là một người sẽ giúp rất nhiều cho công ty con đấy.
-Ai vậy cậu?
-(Chưa nói hết lời thì cậu của ba đã lên tiếng) Ah, ông ấy đến rồi kìa.
Chúng tôi cùng nhìn về hướng người đàn ông mà ông vừa nhắc đến. Trông ông ta thật lịch lãm trong bộ vest màu đen, áo sơ mi xanh nhạt, bên cạnh là khá nhiều vệ sỹ. Ông ấy nở một nụ cười hướng về phía chúng tôi.
Trong giây phút này, Bảo Trang cảm thấy rất là bất ngờ, cô ấy không thể tin được là người đàn ông mà cô ấy gặp hôm trước ở tiệm hoa lại xuất hiện ở nơi đây trong một vai trò mà cô ấy cho rằng rất quan trọng và đặc biệt. Còn riêng tôi chỉ biết chết lặng nhìn người đàn ông đó, người đang chảy chung một dòng máu huyết thống với tôi. Đã hơn 2 năm rồi, tôi thật sự không ngờ có một ngày chúng tôi lại gặp nhau và nhất là trong hoàn cảnh thế này.
-(Cậu của ba bắt tay với ông ta) Chào anh! Rất vui được đoán tiếp anh!
-(Ông ấy) Chúc mừng anh!
-Cảm ơn anh, để tôi giới thiệu nha. Đây là cháu ruột của tôi, kim chủ tịch hội đồng quản trị của công ty The Blue, thương gia giàu có nhất Việt Nam. Còn đây là ông Kingscot Franklin, đại sứ của Hà Lan. Ông ấy cũng chính la chủ tịch hội đồng quản trị của đại công ty KP.
Chắc có lẽ ba đã nhận ra được ông ta là ai ngay giây phút gặp mặt. Khi biết về thân phận của tôi thì ba đã điều tra tìm hiểu thêm về ba tôi và công ty KP.
-(Ông ấy mỉm cười bắt tay ba) Chào anh! Tôi nghĩ anh biết tôi là ai chứ?
-Vâng, tôi biết
-(Cậu của ba thắc mắc hỏi) Hai người biết nhau sao?
-(Ông ấy) Vâng, mà còn là rất thân nữa (Ông ấy quay qua nhìn tôi) Đúng không con trai của ba?
-(Cậu của ba) Cậu ấy là?
-Nó là đứa con duy nhất của tôi. Lúc đám cưới của nó tôi đã không thể về dự và cộng thêm tính nó không thích phô trương nên vì thế mà rất ít người biết nó chính là cậu chủ của KP, người thừa kế của dòng họ Franklin.
-(Cậu của ba) Thì ra hai người là xui gia sao? Quả thật rất là bất ngờ.
Để lại cho những người lớn nói chuyện tôi là Bảo Trang ra ngoài hoa viên...
-Anh! chú ấy là ba của anh sao?
-Uhm, sao vậy em?
-Anh ơi! em đã gặp chú ấy một lần rồi.
-Em gặp ông ta ở đâu?
-Ở trong một tiệm hoa, chú ấy còn giúp đỡ em nữa.
-Vậy sao?
-Đúng rồi, em thấy hình như lúc đó chú ấy biết em là ai. Hay là lúc đó chú ấy đang thử em. Anh ơi! em tiêu rồi, gặp ba anh mà em không biết chào gì hết, chắc là mất điểm lắm.
-Không sao đâu mà, em đừng lo.
-Nhưng sao đột nhiên ba anh lại về đây vậy?
-Anh nghĩ ông ấy đã bắt đầu ra tay rồi.
-Là sao anh?
Trong lúc đó thì một vệ sỹ bước đến...
-Da! thưa cậu và cô, lão gia mời hai vị vào ạ.
Bên trong...
-(Ba) Gia Ngọc! khi nảy ba con có nói là chút nữa muốn hai đứa đến khách sạn gặp ông ấy.
-(Tôi thầm nghĩ ông ta đang muốn làm gì đây) Dạ con biết thưa ba, nhưng hôm nay để con đi gặp ông ấy một mình trước được không ba?
-Sao vậy con?
-Da! con có một chút việc muốn giải quyết với ba con.
-Uhm, tùy vào hai đứa thôi.
-(Tôi quay qua nói với Bảo Trang) Em theo ba về trước nha, anh sẽ về sau.
-Nhưng em muốn đi cùng anh, với lại ba anh có nói là muốn gặp hai đứa mình mà.
-Anh hiểu, nhưng em để anh gặp ông ấy trước nha, yên tâm đi không có chuyện gì đâu, lần sau anh sẽ dẫn em đến gặp ba anh sau nha.
-Uhm, anh đi về sớm đó.
-Anh biết rồi.
Sau bữa tiệc Bảo Trang và ba về nhà trước còn tôi thì theo ba mình về New World Hotel...
Phòng...
-Tại sao không cho con bé đến đây?
-Lần sau gặp cũng được. Mục đích của ông về đây là gì?
-Mày vẫn không thay đổi nhỉ, thẳng thắng vào vấn đề, nhưng mày nên nhớ tao là ba của mày và những gì của mày đều liên quan đến tao.
-Vậy sao! Ông vẫn giữ mãi cái mục đích đó, muốn tôi cưới Princess Luskie?
-Đúng, và tao đã nói với mày nhiều lần rồi cái gì mà Kingscot này muốn thì không gì là không được.
-Và ông cũng đừng quên tôi là con của ông, những gì tôi đã làm không gì là không làm được.
-Vậy thì hãy để coi trong cuộc chiến này tao hay mày sẽ thắng.
-Được thôi, tôi sẽ ký giấy để lại tất cả cổ phần của tôi cho ông.
-Mày biết tao đâu cần thứ đó, cái tao cần là danh dự của Hoàng Gia. Chỉ cần mày ly dị với con bé kia thì cả KP sẽ thuộc về mày và mày sẽ trở thành The King of Netherland.
-Còn nếu không thì sao?
-Thì khi đó vợ mày, ba vợ mày và cả cái công ty The Blue kia sẽ phải trả giá cho sự cố chấp của mày.
-Ông định làm gì?
-Mày nghĩ sao nếu chuyện mày là con gái được đưa lên mặt báo. Với cái xã hội phong kiến như cái đất nước Việt Nam này thì việc một diễn viên bật nhất như Hoàng Bảo Trang lại đi cưới một người đồng tính thì mày nghĩ con bé đó sẽ bị mọi người kinh bỉ và tẩy chay như thế nào? Còn về The Blue thì mày biết tao đủ sức để bốp nát cái công ty đó, biến nó thành từ số 1 của Việt Nam để rồi chỉ còn là cát bụi mà thôi.
-Ông nghĩ khi chuyện đó đưa ra thì ông không bị gì sao? Nữ hoàng sẽ không chấp nhận cho hôn ước của tôi và Princess Luskie nữa.
-Mày không cần lo, tao đã bàng bạc với Princess Luskie rồi và cô ấy đã thưa chuyện với nữ hoàng. Bà ấy đã chấp nhận cho chuyện của mày. Mày phải hiểu Netherland là nơi hôn nhân đồng tính được cho phép nên chuyện của mày đối với nữ hoàng không quá khó để chấp nhận.
-Tại sao không bao giờ ông để tôi được làm những gì tôi muốn?
-Vì mày là con của tao và mày đang mang dòng máu của Hoàng Gia. Mày không có sự lựa chọn, hãy suy nghĩ kỹ lại những gì tao vừa nói.
Tôi đứng dậy và bước ra khỏi phòng...
Hồi ức lại quay về ngày hôm ấy, ngày mà tôi quyết định từ bỏ tất cả mà ra đi...
............
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro