Chap 3

Chiếc xe của Bảo Trang thì cứ lướt nhanh trên những con đường, còn bọn phóng viên thì vẫn đuổi sát theo sau...

-Bảo Trang em sao rồi?

Không trả lời...

-(Tài xế) Bọn họ vẫn đuổi theo sau, chúng ta nên làm thế nào đây?

-Cho xe chạy nhanh lên đi.

-Dạ!

Tài xế bắt đầu tăng tóc nhưng bọn phóng viên cũng không chịu thua...

-(Từ nảy đến giờ Bảo Trang mới lên tiếng) Ngừng xe lại.

-Em sao thế, bọn chúng đang đuổi theo sau mà.

-Hãy kiếm một con đường hẻm nào đó và ngừng xe lại. Em sẽ xuống và các người hãy tiếp tục chạy.

-Vậy có ổn không?

-Không sao.

Trong tình huống này thì chắc có lẽ đó là cách tốt nhất. Tài xế tăng tốc hơn và quặng xe vào một con hẻm, sau đó ngừng một cách đột xuất. Bảo Trang nhanh chân bước xuống xe và tài xế bắt đầu chạy tiếp. Khi bọn phóng viên đuổi theo kịp thì chỉ nhìn thấy chiếc xe vẫn chạy nên bọn họ không nghi ngờ gì mà tiếp tục đuổi theo.

Bảo Trang trốn đằng sau một cái cây, chờ cho phóng viên đi khỏi. Nàng đứng lặng lẽ nơi đó, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống và vỡ tan trên chiếc lá khô dưới mặt đất. Là một diễn viên số một của màn ảnh việt, là con gái rượu của ông Hoàng Minh Phong, chưa bao giờ trong đời Bảo Trang phải gánh chịu niềm tổn thương hay sĩ nhục như ngày hôm nay. Trước mặt hàng ngàn người, Bảo Trang lại bị tra hỏi một cách như thế. Còn người đàn ông kia thì sao, anh ta đã làm ra những gì. Anh ta đã gieo ra tất cả. Chính anh ta đã lừa dối cô để lăng nhăng với người phụ nữ đó, làm cô phải gánh chịu những đau đớn này.

Xa xa ở nơi đó...

-Đại ca nhìn kìa. Hình như có một cô gái ở đó.

-Đúng đó đại ca. Nhìn đẹp như người mẫu vậy.

-Đâu để tao coi (Tên đại ca nhìn chăm chú vào người con gái đang thấm ướt hai bờ mi)

-Đại ca vậy là tối nay bọn mình có mồi rồi.

-Đúng là con mồi xuất sắc nhất mà tao từng gặp.

Bảo Trang vẫn đứng đó và khóc một cách nức nở mà không hề hay biết rằng mình đang ở trong một động quỷ...

-Đồ lừa gạt, dối trá.

-(Tên đại ca bước đến) Ai mà làm cô em phải khóc vậy. Để tụi anh xử cho.

-(Bảo Trang ngước lên nhìn thì thấy có khoảng 5, 6 tên thanh niên nhìn trong rất du con) Hãy biến khỏi đây.

-Sao em lại nóng thế. Bọn anh chỉ muốn được làm quen với em thôi.

-Nếu các người không muốn chết thì hãy tránh xa tôi ra.

-Nhưng bọn anh không đi thì em sẽ làm gì bọn anh đây?

-Các người...(Bảo Trang vừa nói đến đó thì đã bị một ai đó bịch khăn thuốc mê. Bảo Trang ngã xuống thì có một tên đã đỡ cô)

-Mày làm cái quỷ gì đó hả?

-Dạ! đại ca. Em thấy cái con nhỏ này nói chuyện trong có vẻ dữ dội quá, nên em nghĩ chắc là nó đang đợi người đến. Em định tẩm thuốc mê nó, rồi chúng ta đưa nó về ổ, lúc đó mình muốn làm gì cũng chẳng sợ ai.

-(Tên đại ca vỗ vai đàn em) Hôm nay mày thông minh đột xuất nhỉ.

-Dạ! cảm ơn đại ca đã khen.

Trong giấc mơ...

3 đứa bé gái đang bao quanh một đứa bé gái khác. Trong cô bé đó thật đáng yêu làm sao, chắc là một tiểu thư thiên kim nhà quý tộc.

-Cái con nhỏ này ỷ nhà giàu nên chảnh lắm.

-Đó là chuyện của tôi.

-Nhưng bọn tao không thích đứa chảnh như mày.

-(Đứa bé đó vẫn không hề tỏ ra khiếp sợ, mà còn nói chuyện rất mạnh mẽ) Các người tốt nhất là hãy tránh xa tôi ra, nếu không ba tôi sẽ không tha cho cả nhà các người đâu.

-Mày hù tao hả?

Đứa bé đó vừa nói là nó và 2 đứa bạn chạy đến kéo cô bé kia vào trong một căn phòng. Khi bọn nhóc vừa kéo cô bé đó đến trước cửa thì một đứa trong nhóm đã bị ngã xuống đất. Đã có một đứa bé khác trông lớn hơn bọn chúng đã xuất hiện xô ngã đứa kia và kéo cô bé gái lại sau lưng mình.

-Em có sao không? (Cô bé quá bất ngờ không thể nói được lời nào, mà cứ mãi mê nhìn người vừa cứu mình, chỉ có thể gật đầu cho câu trả lời)

-Bọn nhóc tụi em sao lại hù nhau ăn hiếp bạn?

-Ai biểu nó chảnh.

-Chảnh hả! Tụi em có hiểu rõ định nghĩa của chảnh là thế nào không?

Bọn nhóc hóc họng nhìn người to lớn đó. Còn cô bé kia cũng thế vì thấy cách nói chuyện của người này thật ngộ. Chính cô bé cũng k hiểu rõ định nghĩa của từ chảnh là gì nữa.

-Bọn em đừng có ăn hiếp bạn mình như thế, như vậy là không tốt biết không?

-Chuyện đó không mắc mớ đến chị. Nếu chị mà còn bênh cho con nhỏ này thì đừng trách bọn em sẽ nhốt chị với nó luôn.

-Vậy thì các em cứ việc làm nhưng chị nói trước cho các em biết là thầy giám thị sẽ đến đây. Đừng nghĩ là chị hù doạ các em vì thật sự chị có hẹn với thầy giám thị.

Bọn nhóc nghe đến thầy giám thị thì hoảng hốt bỏ chạy mất...

-Trò hù doạ con nít.

-Hả?

-Cái trò đó chỉ hù được bọn họ thôi.

-Ơ...không nhờ cái trò đó là em bị nhốt trong phòng đó đến ngày mai luôn.

-Em không sợ, chỉ cần vài tiếng mà ba không thấy em về là ba sẽ đập nguyên cái trường này để kiếm em.

-Cô bé này nói chuyện cứ như người lớn nhỉ.

-Nhưng dù sao cũng cảm ơn.

-Uhm, em lo về đi coi chừng ba em đập trường thì ngày mai chị không thể đi học đó.

Người đó quay lưng bỏ đi thì cô bé vội kêu lại...

-Khoan đi đã.

-Chuyện gì nữa cô bé?

-Tên của chị là gì?

-(Người đó vừa chạy vừa nói) Lâm Gia Ngọc.

-(Cô bé vẫn đứng đó và nhẩm) Gia Ngọc ư!

-(Trong cơn mê mang Bảo Trang lẩm bẩm thốt ra) Gia Ngọc...Gia Ngọc...

-(Tên đàn em) Đại ca con nhỏ này nó đang bị mớ hả?

-Kệ nó đi. Giờ cũng đến lúc tao...Kakaka...

-Đại ca cứ xử trước, bọn em là đàn em sẽ đợi lượt.

Bảo Trang mơ màng mở mắt ra. Nhìn cảnh vật xung quanh thì thấy rất âm u, vừa dơ vừa tối, u tối cứ như là một căn nhà hoang. Cố đứng dậy nhưng cô k đủ sức. Chắc có lẽ do tác dụng của thuốc mê.

-Em tỉnh rồi sao?

-Các người đã đưa tôi đi đâu. Có mau thả tôi ra không?

-Em đừng như thế. Anh đã rất thích em rồi đấy có biết không! Đây là lần đầu tiên mà anh gặp được một người đẹp như em. Cứ như là diễn viên điện ảnh hàn quốc vậy. Đừng lo nhé! Anh sẽ không để bọn đàn em được quyền đụng đến em. Chỉ anh thôi nhé?

-Cái tên khốn này, mau thả tôi ra. Ngươi sẽ chết nếu đụng đến ta.

-Vậy anh xin được chết trong vòng tay của hoa hồng nhé.

Hắn tiến đến và bắt đầu lọt bỏ đồ trên người của Bảo Trang...Còn về phần của người quản lý, sau khi thoát được bọn phóng viên thì cho xe quay lại kiếm Bảo Trang, nhưng khi đến nơi tìm kiếm khắp nơi mà cũng không thấy Bảo Trang đâu. Người quản lý bắt đầu lo sợ và điện thoại thêm người đến tìm khắp con hẻm đó.

-Bốp (Bảo Trang cho tên đó một cái tát vào mặt)

-Ngươi hãy biến ra khỏi đây mau.

-Em đừng thấy rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt nha.

Hắn tức giận nhào tới như con thú hoang. Hắn lọt bỏ cái dây áo đầm của Bảo Trang. Bảo Trang khiếp sợ và la lên

-Cứu tôi, cứu tôi với!!!

-Em hãy la lên đi. Ở đây là địa bàn của anh, thách thằng nào cũng không dám vào đây.

Hắn tiếp tục tính thú của hắn...

Hôm nay thằng nhóc Đăng Khoa có công chuyện gấp, nên nó nhờ tôi mang đồ đến nhà đứa bạn dùm. Mà địa chỉ gì mà khó tìm muốn chết. Đi vòng vòng nảy giờ mà tôi có thấy cái địa chỉ nào giống với cái nó cho đâu. Đằng kia có con hẻm, chắc là ở nơi đó vì tôi đã đi khắp chỗ này, ngoại trừ nơi đó. Tôi quặng xe vào đó, vừa chạy tới trước một căn nhà thì tôi nghe có tiếng kêu cứu. Tôi lật đật chạy vào thì thấy có đến 5 tên đang ngồi nhậu. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh thì phát hiện ra có một cô gái đang bị một tên khác cỏi đồ. Không suy nghĩ nhiều tôi chạy đến nơi cô gái kia. Rồi tôi lại thêm bất ngờ khi nhận ra đó là con nhỏ chảnh chạc mà. Cô ta cũng nhìn thấy tôi.

-Gia Ngọc, hãy cứu tôi.

-(Tên đại ca tỏ vẻ khá bực mình vì có người phá hôi) Mày là thằng nào hả?

-(Tôi mỉm cười nhìn cô ta) Lại chơi cái trò cũ rít đó nữa hả. Cô nghĩ là tôi lại bị trúng kế cô sao? (Nói rồi tôi quay lưng bỏ đi)

-Mày biết khôn đó nhóc.

Tôi bước ra ngoài để tiếp tục tìm địa chỉ chết tiệt kia...Tên khốn đại ca thì tiếp tục lấy đi hết từng mảnh vải trên người Bảo Trang.

-(Bảo Trang nói trong tuyệt vọng) Gia Ngọc! Cứu em!

Bốp...

Tên đại ca té ngã xuống và ngất xỉu, tôi đã quay lại với một cái cây trên tay. Tặng cho tên đại ca một cây ngay lưng. Bọn đàn em thấy thế liền chạy lại coi tên đại ca thế nào. Bọn chúng tức giận và nhào tới xử tôi, nhưng rồi bọn chúng lại sợ hãi bỏ chạy tán ra và bỏ luôn cả tên đại ca nằm ở đó. Tôi đã móc ra từ túi quần một cây súng. Có cái cây súng này cũng nhờ thằng nhóc Đăng Khoa. Nó mua dùm bạn, loại súng này rất hiếm bởi vì nó nhìn rất giống súng thiệt, nhưng chỉ có thể bắn bằng đạn bi sắt thôi. Cái này nó phải đặt hàng ở nước ngoài mới có.

-Đúng là bọn chết nhát mà (Tôi bước đến và cởi áo khoác ra khoác lên người cô ấy). Cô sao rồi. Cô vẫn còn may là gặp được tôi đó (Cô ấy mở mắt ra nhìn, rồi bất chợt ngã luôn trong vòng tay tôi)

...................

Đột Nhiên Có Oshin

Ơ, con nhỏ này bị gì thế. Giờ phải làm sao đây? Có nên đưa cô ấy vào bệnh viện không, mà vào đó biết người thân của cô ta là ai mà tìm. Bây giờ con nhỏ này lại bất tỉnh thế này, nên tôi quyết định đưa cô ấy về nhà. Phải khó khăn lắm tôi mới có thể đưa cô ta về đến nhà, vì tôi đi xe đạp, mà cô ấy thế này thì làm sao tôi có thể chở cô ấy về nhà được. Nhưng tôi cũng không dám để xe đạp ở đây vì sợ mai quay lại lấy thì gặp bọn lúc nảy. Nên tôi để cô ấy lên taxi còn tôi chạy xe đạp theo về nhà.

-(Lấy khăn nóng đắp lên trán cho cô ta. Tôi ngồi kế bên nhìn con nhỏ đó ngủ) Đi đêm thì cũng có ngày gặp ma. Thấy không, chút nữa là tôi tưởng cô đóng kịch gạt tôi như hôm trước.

Vì lo lắng cho cô ta sẽ bị gì nên tôi đã ngủ thiếp bên cạnh giường luôn. Không biết là tôi đã ngủ bao lâu, nhưng tôi bị giật mình thức giấc khi nghe tiếng cô ấy mê mang gọi.

-Gia Ngọc...Gia Ngọc...

(Tôi mỉm cười nhìn con nhỏ đó) Nhớ người đó đến thế sao?

Tôi đưa tay dời đi những sợi tóc phủ trên khuôn mặt cô ấy. Chắc là vì thế nên cô ta cũng chợt tỉnh dậy.

-Tỉnh rồi hả?

-(Cô ta ngơ ngác nhìn xung quanh) Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?

-Cô không nhớ gì về chuyện hôm qua sao?

Cô ta đưa tay lên đầu, xoa xoa, chắc là đang suy nghĩ. Được khoảng 5 phút thì đột nhiên một giọt nước mắt khẽ lăng trên đôi má hồng kia. Tôi bắt đầu luốn cuốn. Mỗi lần thấy con nhỏ này khóc là tôi cứ sao sao. Chắc nước mắt của con nhỏ này là nước mắt cá sấu quá.

-Cô sao thế! Hôm qua không bị gì hết. Hắn chưa thể đụng đến cô mà.

Im lặng...

-(Tôi lại nói thêm một câu ngớ ngẩn, đúng là không biết dỗ dành người ta) Cô cũng đã từng là vợ bé của hắn mà, thì có gì phải sợ chứ?

Cô ta cũng khôn trả lời. Tôi cũng thấy là mình nói chuyện hơi dư thừa. Tự nhiên hỏi những chuyện riêng của người ta.

-Có đói bụng không?

Bây giờ cô ấy mới chịu phản ứng gật đầu...

-Vậy thì dậy đi, chúng ta ra ngoài ăn.

-Không đi ra ngoài.

-Không đi thì lấy gì mà ăn?

-Không thể ra ngoài đường.

-Bộ cô sợ bọn giang hồ đó tìm ra cô sao?

Lại không trả lời tôi, nhưng tôi cũng dư sức biết điều đó mà.

-Vậy thì nấu mì gối ăn.

-Uhm.

-(Tôi bước đi ra khỏi phòng thì cô ta cũng đứng dậy khỏi giường ngủ. Cô ta gọi ngược tôi lại) Khoan đã.

-Sao?

-Quần áo dơ hết rồi.

Tôi bắt đầu đứng nhìn cô ta từ trên xuống dưới. Rồi bước đến cái tủ quần áo, lấy ra một bịch màu tím.

-Nè, giặt rồi đó.

-(Cô ấy mở cái bịch ra) Ơ...đồ của tôi hôm trước mà.

-Uhm, hôm trước cho nó vào sọt rác rồi, mà nghĩ lại đồ cũng tốt nên định cho người nghèo.

-(Đến bây giờ tôi mới thấy cô ta khẽ mỉm cười, nụ cười trong như một thiên thần) Không phải định trả lại cho tôi sao?

-Vớ vẩn, vào thay đồ đi.

Ở một mình hoài thì công phu nấu mì gói của tôi cũng cao thăm lắm. Vừa nấu xong thì cô ta cũng từ toilet bước ra.

-Lại đây ăn nè.

-Anh nấu mì thôi mà sao thơm quá vậy?

-Điều đó thì đương nhiên.

Cô ta kéo ghế và ngồi xuống đối diện tôi...

-Thử coi ngon không?

-Uhm.

-Mà cô định sẽ thế nào?

-Là sao?

-Từ nay cô sẽ sống ra sao?

-(Cô ấy lại im lặng, nhưng lần này thì chỉ khoảng 30 giây) Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ biết là bây giờ tôi không thể bước ra ngoài đường. Mọi người sẽ không bao giờ buông tha cho tôi.

-Vậy thì cô sẽ ở đâu?

-(Cô ấy hít một hơi dài) Anh...anh có thể cho tôi ở đây được không?

-Hả, cô đang nói cái gì?

-Cùng lắm là tôi sẽ trả tiền cho anh.

-Cô làm gì còn tiền nữa mà trả tôi.

-Tôi...

-(Thấy khuôn mặt của cô ấy rất buồn. Tôi lại sợ con nhỏ này lại khóc. Không biết sao mỗi lần thấy cô ta khóc thì tôi lại thấy xao động thế nào đó) Tôi sẽ kiếm cho cô một chỗ khác.

-Không, không có nơi nào an toàn bằng nhà của anh cả. Tôi đi đến đâu họ cũng nhận ra tôi.

-Trời! Bộ tên đại ca đó quyền lực đến thế sao?

-Uhm, họ ở khắp mọi nơi.

-(Bây giờ phiên tôi im lặng, được một hồi) Cô ở đây cũng được, nhưng không được đụng đến đồ của tôi và đặt biệt là cô phải dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.

-Ý anh nói tôi làm oshin hả!

-Uhm.

-Anh có biết tôi là ai không?

-Trước đây thì biết, bây giờ cũng biết.

-Là ai?

-Trước đây thì là vợ bé của tên đại ca kia. Còn bây giờ là người bị mọi người truy lùng.

-Anh đúng là...cả tôi anh cũng không biết.

-Vớ vẩn. Ăn nhanh lên đi. Dọn dẹp nhà cửa cho tôi. Tôi phải đi làm nữa.

-Anh đi làm ở đâu?

-Tôi làm phục vụ viên ở một quán nước.

-Vậy tôi ở nhà một mình sao?

-Uhm, ở nhà làm công chuyện nhà cho tôi. Buồn thì coi phim. Computer của tôi ở trong phòng đó.

-Uhm, vậy cũng được.

Tôi bước đi ra khỏi căn building mà trong đầu không hết suy nghĩ. Sao tôi lại có thể cho con nhỏ đó ở nhà mình được chứ. Cô ta có ra sao thì cũng đâu liên quan đến tôi. Vậy mà tôi lại để cho cô ta ở lại nhà mình. Đúng là không sợ chước quạ vào thân.

Hôm nay không biết là có tin tức gì nóng bổng lắm, tôi thấy mấy đứa học sinh và sinh viên cứ bàng tán rất xong xao. Bọn nhóc đó có đứa còn khóc nữa, nói là tội nghiệp cho người nào đó. Còn có đứa thì nói, bị cấm sừng như vậy chắc chị ấy không dám bước ra ngoài đường nữa đâu. Mất hết mặt mũi và sĩ nhục chết. Nghe con nhóc đó nói mà tôi nghĩ ở nhà tôi cũng có một người không dám bước ra ngoài đường, nhưng con nhỏ của tôi thì vì sợ bị ám sát. Còn cái người kia thì sợ bị tra hỏi và mất mặt. Không những chỉ mấy đứa nhóc này không nha. Thằng nhóc Đăng Khoa cũng rất là quan tâm đến chuyện này. Thấy thế nên Châu mới chọc nó.

-Đừng nói là em cũng là một fan của cô bé đó nha?

-Không phải đâu chị. Chị ấy là chị họ của Bảo Ngân đó.

-Vậy là Bảo Ngân là em họ của first hot star sao?

-Dạ! không chỉ thế Bảo Ngân còn là con gái duy nhất của ông Hoàng Minh Chánh, tổng giám đốc của công ty The Blue đó.

-Hoàng Minh Chánh! Có phải là em trai của ông Hoàng Minh Phong không?

-Đúng đó.

-Wo...Vậy là gia đình của Bảo Ngân gia thế quá ha. Ông Hoàng Minh Phong thì dường như không ai mà không biết. Thời bạn trai chị còn học đại học kinh tế, chị có nghe anh ấy nói là ai cũng coi ông là thần tượng đó, là một danh nhân thành đạt và giàu nhất VN mà.

-Uhm.

-Vậy Đăng Khoa nhà ta sắp trở thành bà con của đại danh nhân rồi.

-Em thật sự thích Bảo Ngân mà, đâu phải vì gia thế của cô ấy.

Tôi nghe mà mỉm cười, không ngờ thằng nhóc này cũng chung tình thật. Đang nhìn nó thì tôi chợt nhớ đến con nhỏ ở nhà. Tôi móc điện thoại điện về nhà. Chuông reo cũng một hồi khá lâu, cô ta mới chịu bắt máy.

-Alo!

-Cô làm gì mà bắt máy chậm vậy?

-Tôi đang ngủ.

-Ngủ hả? Đã dọn dẹp nhà cửa xong chưa mà ngủ?

-Anh đúng là nhiều chuyện, miễn sao chút nữa anh về tôi làm xong xui là được.

-Cái con nhỏ này...Lo dọn dẹp sạch sẽ đó biết chưa. Tôi mà thấy dơ chỗ nào là không được đâu?

-Biết rồi, vậy thôi bye đây.

-(Cúp máy điện thoại của tôi. Cô ấy lẩm bẩm) Cái người gì đâu mà vừa lạnh lùng vừa khó tính. Vậy không biết sao anh ta lại có bạn gái cho được. Mà mình ở đây, lỡ bạn gái anh ta đến rồi tưởng mình với anh ta...Chuyện này mà lỡ đồn ra, thế nào báo chí cũng dệt to thêm, nói mình là người thứ 3. Kiểu này không xong...Chút nữa mình phải về nói rõ ràng với tên đó mới được.

Vừa tan ca thì tôi đã chạy xe đến một tiệm ăn và mua hai phần đồ ăn. Không biết là con nhỏ đó thích ăn gì nên tôi cứ mua đại. Nó mà không ăn thì nhịn. Trên đường chạy xe về mà lòng tôi thấy vui vui sao đó. Tự nhiên trong nhà lại xuất hiện một người làm phá hỏng không khí yên tỉnh bấy lâu nay của tôi, nhưng sao tôi lại không cảm thấy phiền nhỉ? Mà ngược lại tôi lại thấy vui nữa.

Móc túi lấy chìa khoá mở cửa, đó là thói quen của tôi, tôi cứ quên là ở trong nhà có người nên không bấm chuông. Cánh cửa nhà vừa mở ra...đập ngay vào mắt tôi là một...chiếc trường khủng khiếp. Đồ lao nhà thì nằm ngay ở đường đi. Nước thì đổ lê láng trên sàn nhà. Máu nóng của tôi đã lên đến đỉnh đầu. Tôi sẽ giết chết con nhỏ này mất, dám biến nhà tôi ra thế này sao. Tôi chưa kịp bước vào phòng thì nghe tiếng con nhỏ đó la lên.

"Á"

Tôi vội vả chạy vào phòng...vừa bước vào là tôi thấy con nhỏ đó há hóc họng nhìn vào tủ quần áo...

-(Tôi giận dữ quát) Cô đang làm cái quái gì hả?

Nghe tiếng tôi gọi cô ta quay lại nhìn. Có một cái vẻ gì đó, tôi đang cảm thấy rằng con nhỏ này nó đang nghiêm cứu cái gì đó từ tôi.

-Cô đang nhìn cái gì vậy hả?

-Anh...anh...là con gái.

-(Tôi thầm nghĩ) Không biết là con nhỏ này đã kiếm ra được cái gì đó.

-Tôi là con trai hay gái thì thế nào?

-Vậy là anh thiệt là con gái?

-(Tôi đã nhịn đủ rồi...tôi sẽ tống cổ cô ta ra khỏi đây ngây lập tức) Cô đang biến nhà tôi ra cái gì đó hả?

-(Cô ta hốt hoảng chạy ra ngoài) Thôi chết...tôi quên mất...

-(Tôi cũng bước ra theo) Đây là cái mà hồi trưa cô nói sẽ làm sao?

-Tôi xin lỗi! Tôi quên...tôi đang làm thì chợt nhớ là chưa tắt computer...vào tắt thì tôi thấy cái tủ quần áo chưa đóng...bước lại đóng thì tôi làm rớt cái hộp...cái hộp...đó là quần áo lót của anh...nên tôi mới biết...hết hồn nên quên mất công việc ở ngoài.

-Tôi nói cho cô biết...từ nay mà còn đụng đến đồ của tôi thì tôi sẽ cho cô ra khỏi đây ngay.

-Anh làm gì mà dữ vậy (Cô ta vừa cầm cái cây lao nhà vừa nói trong khi đó tôi đang ngồi ở sofa) Mà...anh...là...con gái sao?

-Nhiều chuyện, tôi là gì mặc tôi.

-Nhưng...

-Thế nào?

-Không gì.

-Làm nhanh lên đi rồi ăn tối.

-Anh làm phụ tôi với...làm không kịp.

-Sao hồi trưa tôi kêu cô làm thì cô nói là sẽ xong mà.

-Nhưng tôi không biết công việc này lại nặng nhọc đến thế. Từ nào đến giờ tôi có làm thế này bao giờ.

-Tên đại ca đó cũng thương cô thiệt nhỉ chỉ là vợ bé mà chiều cô dữ.

-Đừng nhắc đến con người phụ bạc đó nữa...tôi không muốn nghe.

-Hắn có bồ khác sao?

-Anh có biết khi người ta đang buồn thì đừng nhắc đến nổi đau của người ta không?

-Có gì phải trốn tránh?

-Anh đúng là một người vô cảm mà.

-Đừng có ở đó mà nói nhảm nữa, làm nhanh lên đi.

-Ơ...cái người này...không phải nảy giờ anh cũng đang nói chuyện với tôi sao. Anh không nói thì tôi cũng đâu có rảnh mà trả lời. Mà anh đứng dậy phụ tôi với.

-Tự làm đi...làm không xong thì ăn tối trễ.

-Anh...anh!

Mặc kệ cô ta nói gì hay tức giận thế nào, tôi lấy hộp cơm ra ngồi ăn một mình để cô ta làm tất cả một mình. Đang ăn thì tôi cũng có liếc mắt nhìn thử thì thấy con nhỏ đó vừa làm mà cái miệng thì lẩm bẩm cái gì đó mà không hiểu sao cái lỗ tai của tôi thấy ngứa ghê. Ăn xong thì tôi đi tắm và cũng bước vào phòng ngủ mà không thèm để ý coi cô ta đã làm xong chưa. Đang ngồi viết tiếp câu truyện mà tôi mới sáng tác thì cô ấy bước vào phòng.

-Làm xong hết chưa?

-Rồi.

-Vậy thì đi tắm đi.

-Quần áo đâu mà tắm?

-Vậy thì đừng tắm để vậy ngủ đi.

-Anh nghĩ sao vậy hả? Đưa đồ của anh cho tôi mặc đi.

-Tôi đâu phải triệu phú mà mua sẳng quần áo mới đợi cô đến mặc.

-Đồ cũ cũng được, nhưng đồ trong phải là mới.

-Đồ của tôi...khùng hả?

-Anh cũng là con gái mà...có gì phải ngại?

-Đừng có vớ vẩn nha.

-Vớ vẩn...vớ vẩn lúc nào cũng nói người ta thế, chứ anh không vớ vẩn sao. Con gái gì mà y như con trai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro