Chap 4

Tôi đứng dậy, chắc con nhỏ đó nghĩ tôi đi lấy quần áo cho cô ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và bất ngờ ẩm hẳn cô ta lên và vứt xuống giường. Cô ta vừa ngạc nhiên vừa nhìn tôi.

-Anh đang làm cái gì thế hả?

-Tôi là con gái mà...vậy thì để thử coi tôi có làm gì được cô không?

Lại một lần nữa tôi nằm hẳn lên người cô ta. Cô ta cố chống cự nhưng tôi cũng đâu để cô ta thoát khỏi. Cô ta thì quay mặt qua một bên, mắt thì nhắm lại thật chặt. Khuôn mặt thì có vẻ đáng yêu lắm.

-Mở mắt ra coi.

Không biết con nhỏ này bị gì mà nghe lời tôi thiệt. Cô ta mở mắt ra một cách chậm chập. Tôi đưa tay nghiêng mặt cô ấy về chính giữa và nhìn sâu vào đó. Cô ta cũng mê mang nhìn tôi. Hai chúng tôi dường như đang chìm vào thế giới của đối phương. Tôi đang sao thế này...tự nhiên tôi muốn hôn cô ấy...Sao lại thế...tôi không thể ngăn lại được. Chỉ là định giỡn thôi mà, sao lại muốn hôn vậy. Nó đâu nằm trong kế hoạch của tôi. Tôi đã không còn có thể điều khiển mình nữa rồi, đôi môi tôi từ từ tìm đến đôi môi của cô ấy. Và cho đến khi khoảng cách của cả hai là 0 thì đôi mắt của cô ấy cũng nắm lại và theo tự nhiên thì tôi cũng thế. Đây khồn phải là lần đầu tiên hai đôi môi của chúng tôi chạm vào nhau, nhưng sao cái cảm giác cứ khác nhau thế nào. Tôi cảm nhận được rằng đôi môi của cô ấy thật mềm. Mềm mại đến nổi làm tôi cứ muốn giữ mãi.

20 giây trôi qua và chúng tôi vẫn giữ nguyên vị trí như thế. Cứ như là người bất động...trong đầu thì trống rỗng... không biết là mình nên làm gì nữa. Sao tự nhiên tôi lại ngu đột xuất như thế, lâu nay tôi đâu bao giờ thế này...

Kính kong...

Tiếng chuông cửa vang vọng...Tôi lấy lại bình tỉnh và nhanh chóng rời khỏi, đứng dậy bước ra khỏi phòng một cách vội vả. Vừa mà tim tôi đập nhanh như vừa mới chạy bộ 3 km vậy. Không biết con nhỏ đó thế nào, chỉ biết là lúc tiếng chuông vang lên, cô ta mở mắt ra nhìn tôi một cách ngượng ngùng.

Mà nghĩ lại cái tiếng chuông mới nhớ...ai lại bấm chuông nhà tôi vậy ta? Cái người này...không biết phải gọi là cứu tinh hay là phá hoại nữa...Mở cửa ra thì tôi lại bất ngờ khi thấy vị khách đấy là thằng nhóc Đăng Khoa...

-Sao lại đến đây hả nhóc?

-Anh Gia Ngọc đúng là...khách đến nhà mà tiếp đón vậy sao. Cho em vào nhà đi.

Tôi chưa gật đầu đồng ý thì nó đã đi một nước vào trong. Vừa bước vào là cái miệng nó đã vang vọng...

-Wo, nhà anh Gia Ngọc sạch sẽ quá à.

-Nhóc kiếm anh có chuyện gì?

-Kiếm anh để định rủ anh đi nhậu.

-Bị gì thế? Sao đòi đi nhậu?

-(Nó buồn bã ngồi xuống sofa) Bảo Ngân đang buồn mà em chẳng làm gì được cho cô ấy.

-Buồn hả? Vì sao?

-Uhm, Bảo Ngân đang lo cho chị họ của cô ấy.

-Vậy em không giúp được cho Bảo Ngân thì đòi đi nhậu, vậy em nghĩ thế là giúp được cho cô ấy sao?

-Em...!

-Nếu em thật sự lo lắng cho Bảo Ngân thì hãy ở bên cạnh cố ấy. Tuy em không thể giúp tìm được chị họ của Bảo Ngân, nhưng ít ra Bảo Ngân cũng sẽ hiểu là em luôn quan tâm cô ấy.

-Anh Gia Ngọc đúng là...không nói thì thôi, nói ra câu nào cũng trí lý.

-Thôi đi nhóc, đừng có ở đó mà nịnh.

-Hihi...Vậy anh có đi nhậu với em không?

-Anh không đi đâu! Anh có chuyện rồi.

-Chuyện gì chứ?

Thằng nhóc đó vừa nói đến đó thì từ trong phòng ngủ vọng ra tiếng...

-Gia Ngọc...lấy quần áo.

Đăng Khoa nó vừa nghe tiếng nói của con nhỏ đó thì há hóc họng nhìn tôi. Con mắt của nó mở to như vừa nhìn thấy cái gì đó lạ lặm lắng vậy.

-Anh Gia Ngọc ai thế?

-Ơ...ai đâu, thôi về đi nhóc.

-Hihi...Thì ra là có chuyện thiệt. Vậy là em đến không đúng lúc rồi. Mà hỏi cái này nha, hồi nảy em có phá hôi không?

-Nhảm quá đi nhóc, về đi.

-Hihi...Không ngờ anh Gia Ngọc cũng bí mật thiệt. Làm em cứ tưởng anh chưa có bạn gái, còn định giới thiệu cho anh nữa. Thôi vậy em về đây. Không chút nữa chị ấy sẽ xử anh.

Thằng nhóc đó cười đắc ý rồi bước ra khỏi cửa. Tôi vào lại phòng ngủ, nhìn thấy con nhỏ đó thì tôi lại nhớ đến lúc nảy...Tôi vẫn cố tỏ ra bình thản để che giấu cái sự ngại ngùng. Tôi mở tủ quần áo và lấy ra bộ đồ ngắn. Còn về đồ nội y thì cũng có đồ mới, nhưng toàn là áo ngực loại tomboy và quần lót cũng là kiểu con trai.

-Cô mặc cái này đi.

Cô ta khôg nói gì...cầm lấy đồ từ tay tôi và bước vào nhà tắm. Khi cô ta đã đi tắm thì tôi lại tiếp tục ngồi vào computer chơi game, bởi vì chơi game thì tôi sẽ không thể suy nghĩ nhiều về những gì xảy ra lúc nảy...Cũng khoảng hơn nữa tiếng thì cô ấy vào lại phòng... Chắc là mới tắm xong...

-Tối nay tôi ngủ ở đâu?

-Ngủ dưới sàn nhà chứ đâu

-Chỗ đó sao mà ngủ, hay anh dọn đồ xuống đất ngủ đi.

-Mơ hả? Nhà của tôi thì tôi phải ngủ trên giường.

-Vậy tôi cũng ngủ ở trên giường.

-Cái gì?

-Anh cũng là con gái mà, ngủ chung đâu có sao.

Nói xong không để tôi có thể phản ứng thì cô ta đã nhảy lên giường và đấp mềm...

Tôi bước lại và kéo cái mềm ra...

-Dậy coi, xuống dưới đất mà ngủ.

-Không mà, từ nào đến giờ không có ngủ đất.

Nghĩ lại cũng thấy tội nghiệp cho con nhỏ này, chắc là từ nào đến giờ sung sướng quá nên giờ không quen. Tôi quay lại tắt máy và cũng leo lên giường ngủ. Khi tôi vừa leo lên thì cô ta đã lấy cái gối ôm để chính giữa chúng tôi.

-Sợ mà cũng dám ngủ chung hả?

-Không sợ...chỉ là không muốn bị người ta cưỡng hôn giống lúc nảy thôi.

Cái con nhỏ này...Nói mà không biết ngượng chút nào. Cô ta làm tôi phải cứng họng luôn. Con nhỏ đó quay mặt qua bên kia và tôi cũng quay mặt ngược lại với cô ấy. Và rồi không gian yên tỉnh, chúng tôi chìm vào trong giấc ngủ...Đêm đầu tiên tôi ngủ chung với một người không quen biết...

Ở một căn biệt thự sang trọng và tráng lệ như một lâu đài...

-Dạ thưa lão gia! Chúng tôi đã cho người kiếm khắp nơi nhưng cũng không tìm ra được tiểu thư. Theo cô quản lý nói lại là tiểu thư không đem theo bất cứ giấy tờ tuỳ thân hay tiền bạc, thậm chí là điện thoại, nên chắc chắn tiểu thư vẫn còn ở trong nước. Chúng tôi có quay lại nơi mà tiểu thư xuống xe để tìm kiếm nhưng...

Người đàn ông trên khuôn mặt đang tỏ rõ sự lo sợ và không biết là bản thân mình nên nói tiếp điều gì...

-(Một người đàn ông với giọng nói đầy uy quyền) Nếu không kiếm ra được tiểu thư thì đừng về đây gặp tôi.

-Dạ! Tôi sẽ cố gắng hết sức.

-Nếu 100 người không đủ thì 200 người, còn nếu 200 người không đủ thì 400 người, bất cứ giá nào phải kiếm ra được tiểu thư.

-Dạ!

-Và tôi muốn ngày mai báo chí đưa tin công ty DIG phá sản. Anh hiểu nên làm gì chứ?

-Dạ! Tôi hiểu thưa lão gia.

Không biết hôm qua hai đứa ngủ thế nào. Cái gối ôm thì bị rớt xuống đất, con nhỏ đó thì ôm lấy tôi, chắc cô ta tưởng tôi là cái gối ôm chăng. Tôi mở mắt ra thì nhìn thấy cái con nhỏ đó đang dùi đầu vào ngực tôi. Không biết là cô ta có cảm nhận ra được rằng trái tim tôi đang đập liên hồi không nữa. Tôi mở tay con nhỏ đó ra khỏi người và bước xuống giường.

Tôi thức dậy nấu đồ ăn sáng vì tôi biết chắc con nhỏ này bảo đảm không biết nấu. Mà lại không thể ra ngoài ăn. Con nhỏ này cũng biết canh đúng giờ ghê, khi tôi vừa nấu xong thì cô ta cũng từ phòng ngủ bước ra. Thấy tôi đang dọn đồ ăn lên bàn thì cô ta vội chạy lại coi hôm nay được ăn món gì.

-Trứng chiên với bánh mì sao?

-Uhm, có ăn là được rồi.

-Anh đúng là...ngoài mì gói với trứng chiên ra thì không biết món gì nữa sao?

Không đáp lại, tôi lấy đĩa trứng bên cạnh đổ hết vào đĩa của tôi...

-Anh làm gì thế? Của tôi mà?

-Muốn thì tự làm mà ăn. Tôi nấu cho mà còn nói thì miễn ăn.

-Anh...đồ thấy ghét...lãnh cảm.

Không thèm để ý đến con nhỏ đó đang tức tối thế nào, tôi ngồi thưởng thức buổi sáng...

-Anh để rồi coi tôi có nấu được không. Tối nay hãy về sớm mà ăn thử.

-Được đó, vậy thì cô cứ việc làm cái list đồ ăn đi. Chút trưa tôi mua về cho cô nấu.

-Bây giờ chưa nghĩ ra. Chút nữa đi, tôi sẽ điện thoại kêu anh mua.

-Uhm!

Tôi tiếp tục ăn sáng và sau đó đi làm. Đừng tưởng tôi không nói là tôi không biết nha. Tôi dư sức hiểu là con nhỏ này thế nào cũng lên mạng tìm thông tin nấu ăn mà, bởi vậy bây giờ cô ta đâu biết kêu tôi mua cái gì.

........................

Khi Đại Tiểu Thư Vào Bếp

Ở Icy...

-(Châu) Đăng Khoa! em đọc báo hôm nay chưa?

-Chưa, mà có tin gì về chị họ của Bảo Ngân hả chị?

-Không phải về cô ấy mà là về cái tên giám đốc phụ bạc kia.

-Về hắn ta hả! Chắc là khóc lóc vang xin khán giả tha thứ cho hắn chứ gì.

-Không phải, công ty DIG của hắn phá sản rồi.

-Cái gì! Em nghe nói công ty đó phát triển lắm, đứng hàng đầu về thời trang ở VN mà.

-Uhm, thì chị cũng nghe vậy, nhưng người mù cũng biết là vì sao lại phá sản mà. Hắn đã làm tổn thương con gái cưng của ông Hoàng Minh Phong, hắn có muốn tồn tại ở đất sài thành này cũng còn khó nữa huống chi kinh doanh.

-Công nhận bác của Bảo Ngân có quyền lực thiệt.

-Giàu nhất VN mình mà em.

-Uhm, thôi em đi học đây.

Đăng Khoa vừa đi khoảng 10 phút thì Bảo Ngân đến, đúng là số xui của thằng nhóc. Bảo Ngân vừa đến là đã hỏi Châu tôi ở đâu

-Dạ! chị cho em hỏi có anh Gia Ngọc ở đây không chị?

-Gia Ngọc hả! (Châu vừa nói thì tôi cũng xuất hiện) Anh Gia Ngọc có ai kiếm nè.

Khi vừa thấy tôi thì Bảo Ngân mỉm cười như mỗi khi, nhưng trong nụ cười đó dường như có pha lẫn một chút gì đó buồn bã.

-Em kiếm anh hả?

-Anh có thể đi với em một chút được không?

Thấy Bảo Ngân có vẻ rất buồn nên tôi không thể từ chói. Với lại tôi cũng thật sự thích ở bên cạnh cô ấy. Tôi thích cái nụ cười mà cô ấy luôn trao tặng tôi.

-Anh chạy xe của em đi.

-Uhm, chúng ta đi đâu bây giờ hả em?

-Em muốn đi đến một nơi nào mà có thể la to thoải mái.

-Nơi có thể la thoải mái mà không sợ phiền đến người khác hả?

-Uhm, ra biển nha anh!

-Bây giờ mà chúng ta đi vũng tàu thì xa lắm. Anh có chỗ này.

Chúng tôi đi đến chung tâm game ở Parkson Hùng Vương...

-Sao lại đến đây hả anh?

-Em leo lên xe đi (Tôi chỉ tay vào chiếc môtô game)

-Hả?

-Anh với em đua xe coi ai thắng.

Bảo Ngân nghe lời leo lên và chúng tôi bắt đầu cuộc đua. Chúng tôi vừa đua vừa la lên mỗi khi 2 chiếc xe đụng phải nhau.

-Anh nhường em.

-Đã vào cuộc thì không có nhường được.

Nghe tôi nói thế, Bảo Ngân đành cố gắng chơi tiếp, nhưng trong đầu thì lại mưu tính một chiêu gì đó. Tôi gồ ga băng qua cái ngọn đồi kia, chỉ cần 1 phút nữa là tôi sẽ thắng. Bảo Ngân vừa chạy vừa liếc mắt nhìn tôi trông có vẻ lắm léc lắm. Rồi thật bất ngờ Bảo Ngân đưa tay chọc léc tôi. Đời tôi sợ nhất là chọc léc, cô ấy làm tôi nhảy dựng lên và kết quả là xe của tôi đâm luôn xuống núi, nhưng thật may vẫn còn 1 lần chơi. Nhờ trò ăn gian đó mà Bảo Ngân đã qua mặt tôi. Tôi phải cố gắng gồ hết ga, xe tôi đang ở sát đích xe Bảo Ngân, sắp tới đích rồi...

-(Bảo Ngân) Nhanh...nhanh lên nào...A...Em thắng rồi...hihihi...

Nghĩ coi tức không, thua gì không thua, mà lại chỉ duy nhất một giây...

-Anh Gia Ngọc thua rồi nha.

-Em chơi ăn gian quá à.

-Ai biểu anh lớn mà không nhường nhỏ.

-Được rồi nha cô nhóc, anh sẽ cho em biết tay.

Tôi chạy lại chọc léc Bảo Ngân. Cô ấy vừa chạy vừa la lên. 2 đứa lớn già đầu mà vào chỗ con nít chơi game và phá thế đó. Đang vui chơi cùng Bảo Ngân thì điện thoại reo...là con nhỏ ở nhà...

-Nghe đây.

-Lấy viết ghi lại nhè, mua những thứ này cho tôi.

-Đợi chút đã (Tôi quay qua nói với Bảo Ngân) Em có giấy viết không?

-Dạ có (Bảo Ngân mở giỏ xách lấy đưa tôi tờ giấy và cây viết)

-Được rồi đọc đi.

-Bộ anh đang đi chơi với bạn gái hả?

-Vớ vẩn tôi đi với ai kệ tôi, đọc nhanh đi.

-Chắc là cô ta tưởng anh là con trai nên mới chịu quen.

-Đừng ở đó mà nói nhảm nha. Có đọc nhanh không?

-Thì nè, 1 con cá, cải ngọt...

-Ok, chút nữa tôi đem về.

-Tiếp tục đi chơi với bạn gái đi, đồ lãnh cảm.

-Đồ vớ vẫn mà, bye.

Cúp máy thì tôi quay qua nhìn Bảo Ngân. Nảy giờ lo cãi lộn với con nhỏ kia mà không để ý Bảo Ngân đang nhìn tôi...

-Là...vợ anh hả?

-Cái gì? anh làm gì có vợ.

-Vậy là bạn gái anh hả?

-Cả hai đều không phải, đó là một con nhỏ ở nhà anh.

-Oshin hả?

-Oshin! từ này đúng đó.

-Vậy thì bây giờ anh phải đi mua đồ cho cô ấy sao?

-Uhm, mà trước tiên anh muốn nhờ em đi mua dùm anh thứ này.

-Em hả?

-Uhm, em giúp anh lựa nha.

Chúng tôi đi đến 1 tiệm quần áo...

-Ở đây sao anh, không phải là siêu thị hả?

-Không, anh muốn mua quần áo.

-Cho ai?

-Cho con nhỏ ở nhà anh.

-Sao cô ta không tự đi mua mà lại để anh mua thế này

-Con nhỏ đó hả? không thể ra đường, với lại cũng không có tiền.

-Vậy là cô ấy ở dưới quê mới lên hả anh?

-Có thể nói thế (Vì thật sự tôi cũng chẳng biết cô ta sống ở đâu nữa)

-Vậy anh muốn mua gì cho cô ấy?

-Mua...mua...đồ nội y và quần áo.

-Hả?

-Em đừng hiểu lầm, tự vì cô ta không thể ra ngoài đường được.

-Sao lại không thể đi? Nếu cô ta không biết đường thì anh có thể chở cô ấy đi mà.

-Anh cũng không biết phải giải thích sao nữa. Chỉ có thể nói là anh và cô ấy không có gì hết.

-Uhm, thôi được rồi để em lựa. Mà anh có biết side của cô ta không?

-Thân hình chắc là ốm cở em, nhưng cao hơn em một chút xíu à.

-Vậy là dáng của cô ấy đẹp lắm anh nhỉ?

-Uhm, thì đẹp.

-Sao anh khen người ta mà miễn cưỡng quá vậy?

-Người đẹp để làm gì?

-Vậy cô ta không tốt sao?

-Anh cũng không biết nữa? (Tôi tự nghĩ nếu là người đàng hoàn thì đâu đi vào con đường son phấn bụi trần đó)

-Anh, hay là chút nữa em giúp anh mang đồ về nhà dùm, để anh có thể về tiệm. Chứ anh đi từ nảy giờ, chị Tuyền có la không?

-Chị ấy không la đâu, nhưng mà em nói cũng đúng. Vậy chút nữa anh làm phiền em nha.

-Không đâu, anh đã đi với em từ nảy giờ. Em vui lắm...

-Mà chút nữa đến nhà anh em cứ việc đặt bịch đồ ăn ở trước cửa thôi nha, cô ấy sẽ tự ra lấy.

-Sao thế anh?

-Con nhỏ đó sợ gặp người lạ lắm.

-Người gì mà ngộ thế?

-Uhm, rất ngộ là khác.

Sau khi mua xong tất cả, thì Bảo Ngân chở tôi về Icy...Và tôi đưa cho cô ấy địa chỉ nhà.

-202,203,...,209 đây rồi!

Bảo Ngân đặt bịch đồ xuống trước cửa, rồi quay lưng bỏ đi, nhưng rồi cô ấy lại quay lại

-Mình đặt bịch đồ ở đây, nếu có người đi ngang lấy rồi sao. Cứ bấm chuông để đưa cho cô ấy. Chắc sẽ không làm cô ấy ngại đâu. Với lại mình cũng muốn coi mặt cô gái sống chung nhà với anh Gia Ngọc thế nào.

Bảo Ngân đưa tay bấm chuông...Kinh Kong...

Con nhỏ đó đang nghiên cứu mấy cái trang web ẩm thực, nghe tiếng chuông cô ta tưởng là tôi, nên chạy ra mở cửa. Vừa đi đến phòng khách thì điện thoại nhà reo. Cô ta đành quay lại bắt máy

-Alo!

-Là tôi đây

-Tôi biết rồi, về đến nhà còn điện thoại chi nữa?

-Tôi đang ở chỗ làm mà.

-Ủa, vậy ai bấm chuông cửa?

-Oh, chắc là bạn tôi. Cô ấy giúp đem đồ về cho cô.

-Anh đã biết là tôi không thể gặp người lạ mà. Sao lại kêu cô ấy đem đồ đến.

-Tôi chỉ kêu cô ấy đặt đồ trước cửa thôi.

-Nhưng bây giờ cô ấy bấm chuông.

-Chắc cô ấy sợ có người lấy nên bấm chuông báo cho cô biết. Cô hãy đợi cô ấy bỏ đi rồi ra lấy.

-Uhm, biết rồi.

Đợi một hồi mà không thấy ai ra mở cửa, Bảo Ngân đành bỏ bịch đồ xuống trước cửa rồi bỏ đi. Khi Bảo Ngân vừa quay lưng thì con nhỏ đó nhanh như gió mở cửa lấy bịch đồ rồi đóng lại. Bảo Ngân có quay đầu nhìn lại nhưng chỉ nhìn được sơ sơ dáng của con nhỏ đó

-Sao cô ta trông quen quá vậy. Chẳng lẽ là...Không thể nào là chị Bảo Trang được, làm sao chị ấy có thể ở những nơi thế này. Với lại anh Gia Ngọc nói là cô ấy ở dưới quê mới lên mà. Chắc mình lo lắng cho chị Bảo Trang quá nên nhìn ai cũng ra chị ấy.

Vừa tan sở là tôi đã chạy về nhà liền, vì muốn coi con nhỏ đó đã chuẩn bị mỗi thứ thế nào. Vừa mở cửa thì tôi đã thấy con nhỏ đó có vẻ khá bận rộn, làm cái gì đó ở trong bếp.

-Xong chưa?

-Anh về rồi sao?

-Uhm, có đồ cho tôi ăn chưa?

-Anh đi tắm đi, xong là có ăn.

Tôi không biết là con nhỏ đó đang làm gì nữa, thôi thì cứ đi tắm rồi ra ăn cho thoải mái. Khi tôi từ phòng tắm bước ra thì đã thấy mỗi thứ để sẵng trên bàn.

-Xong rồi đó hả?

-Uhm, anh thử đi.

-Mà khoan, ăn có bị câm không?

-Cái con người này, tôi bỏ công nấu cho anh ăn mà anh lại nói thế. Biết bao nhiêu người nằm mơ cũng không được.

-Nằm mơ thì làm sao ai cũng mơ giống ai.

-Anh...!

-Vớ vẩn để tôi thử cái.

Tôi gấp một miếng cá bỏ vào miệng, con nhỏ đó thì tròn se mắt nhìn sắc mặt của tôi...

-Sao hả? Ngon không?

-Cô nấu cho tôi ăn hả?

-Thì nấu cho anh chứ cho ai.

-Tôi còn tưởng cô nấu cho heo ăn chứ?

-Nói vậy là sao?

-Ăn thử đi.

Cô ta cũng gấp một miếng bỏ vào miệng, rồi chưa đầy 5 giây là con nhỏ đó đã chạy thẳng vào toilet. Được 2 phút cô ta bước ra, cái mặt thì thôi khỏi nói, xụ xuống trong mà thấy thương.

-Sao hả ngon không?

-Anh ăn thử canh đi. Cá hơi mặn, chắc canh không vậy đâu.

-Uhm, canh không mặn, tôi thử rồi.

-(Khuôn mặt cô ấy sáng lên khi nghe tôi nói không mặn) Thiệt hả?

-Uhm, chè mà sao mặn được.

-Là sao?

-Cô nấu canh mà tôi cứ tưởng là chè chứ. Chè chắc cũng chưa ngọt bằng vậy nữa.

-Ngọt hả?

-Uhm!

-Vậy là sao ta. Tôi nấu theo cách chỉ dẫn trên mạng mà. Kỳ quá.

-Không biết nấu mà còn chảnh cái miệng, những thứ này chỉ có heo mới ăn.

-Anh đừng có quá đáng vậy nha. Con người ai mà không có sai lầm, lần đầu tiên thì vậy, lần sau sẽ tốt hơn.

-Nhảm nhí...nấu vậy thì nấu làm gì. Nói thật cỡ như cô mà về làm dâu chắc 3 ngày người ta đuổi về.

-Anh...!

Mặt cô ta đỏ bừng tức giận, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi...

-Dọn dẹp đi, tôi ăn mì gói.

Ăn xong tôi vào phòng ngồi đọc truyện tranh. Không biết là con nhỏ đó làm gì mà ở ngoài đó cũng khá lâu mới chịu vào phòng.

-Dọn dẹp sạch sẽ chưa?

-(Cái mặt vẫn xụ xuống) Rồi!

-Đi tắm đi.

-Lấy quần áo cho tôi.

-Cười cái đi tôi đưa cho.

-Gì?

-Thì cười lên đi.

-Không!

-Không cười là không đưa.

-Anh...!

-Sao...?

-Chê người ta chưa đủ sao, giờ còn bắt người ta cười.

Tôi không nói gì, bước đến tủ quần áo lấy cái bịch đồ mua hồi sáng đưa cho cô ta.

-Nè!

-Gì thế?

-Coi đi.

-(Cô ta mở bịch đồ ra, 2 con mắt mở to ra nhìn bịch đồ rồi quay qua nhìn tôi) Anh mua hả?

-Không phải, lượm đó.

-Hứ...mà anh vào mua mấy cái này không ai nhìn anh sao?

-Tôi đâu rảnh đâu mà đi lựa cho cô, nhờ người ta mua dùm.

-Cô gái hồi nảy đó hả?

-Uhm!

-Cô ta cũng có mắt thẩm mỹ quá ha. Mà cô ấy không ghen ha?

-Ghen gì?

-Thì anh mua đồ cho người con gái khác và còn để người đó ở nhà nữa?

-Có gì đâu, tôi nói cô là Oshin mà.

-Cái gì Oshin hả?

-Uhm, Oshin mai tôi mua đồ về đừng có nấu giống hôm nay nữa nha, chỉ có heo mới ăn.

-Anh...anh không biết nói cho người ta vui sao. Dù cho có dở thì cũng phải nói cho nghe được chứ.

-Vớ vẩn, dở thì là dở.

Con nhỏ đó tức giận mặt đỏ bừng bước ra ngoài mà không quên đóng cửa một cái ầm...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro