Chap 7
-Ơ...ơ...giật câu có cá kìa.
-(Con nhỏ đó giật cái cần câu, không ngờ là có cá thiệt. Cô ta vui mừng reo lên) Có cá rồi...đây là lần đầu tiên tôi câu được cá đó.
-Vậy thì câu đua đi coi ai câu được nhiều hơn.
-Sợ anh sao.
Chúng tôi ngồi câu cá trò truyện đến chiều tối mới chịu về...
-(Con nhỏ đó vừa cầm cái thùng đựng cá vừa cười chọc quê tôi) Gia Ngọc! hôm nay tôi câu được 20 con, trong khi anh câu chỉ có 15 con. Hihi...thấy tôi giỏi chưa?
-Mà có thật đây là lần đầu tiên cô câu cá không, sao mà câu được nhiều vậy?
-Chắc vì nó thấy tôi đẹp nên mới lại ăn mồi của tôi.
-Cô mà đẹp hả, nghĩ sao vậy! Xấu muốn chết.
-Anh...dám chê tôi xấu hả?
Con nhỏ đó chạy đuổi đánh tôi, nhưng vì do không cẩn thận nên vắt phải cục đá dưới đất, kết quả là bị té. Thấy vậy nên tôi chạy lại đỡ con nhỏ đó lên.
-Sao rồi có đau không?
-(Cô ta nhõng nhẽo) Chân bị chạy máu rồi.
-Đâu để tôi coi.
-Nè (Vừa nói cô ấy vừa đưa chân cho tôi xem)
-Có chút à, có sao đâu.
-Không biết đâu, bắt đền anh cổng tôi lên lầu.
-Mơ hả! Tự đi đi.
Tôi quay mặt bỏ đi trước, trong khi con nhỏ đó vẫn ngồi yên tại chỗ, cái mặt thì bí xị. Không biết tôi nghĩ gì nữa tự nhiên lại quay ngược lại.
-(Tôi khom lưng) Lên đi!
-Hihi...(Con nhỏ đó vừa cười vừa leo lên lưng tôi)
Khi chúng tôi vừa lên đến lầu thì đã thấy có đến 6 người đàn ông mặt đồ trong rất lịch sự đang đứng trước nhà tôi. Tôi chợt nghĩ chẳng lẽ bọn họ là đàn em của tên đại ca kia, bọn chúng đến tìm con nhỏ này, vậy là cô ta sẽ gặp nguy hiểm rồi. Tôi đang không biết nên làm gì thì bọn họ cũng đã nhìn thấy chúng tôi. Họ cùng nhau tiến đến và đứng trước mặt tôi và con nhỏ đó, chắc bọn chúng sẽ bắt chúng tôi quá, nhưng không, ngược lại họ còn cùng nhau gật đầu như hành lễ trước chủ nhân vậy. Một người đàn ông cao và nhìn cũng thật nguy nghiêm bước lên. Ông ta gật đầu thêm một lần nữa.
-Dạ! Tiểu thư.
"Tiểu thư" ông ta đang gọi ai vậy? Tôi đang nghĩ không biết ông này có đang nhận lầm người không ta. Con nhỏ đó lay lay người tôi.
-Gia Ngọc!
-Gì thế?
-Bỏ tôi xuống.
-Oh.
Tôi bỏ con nhỏ đó xuống và cũng nắm tay đỡ cô ta sợ con nhỏ này sẽ té...
-(Cô ta vừa dịnh tay tôi vừa nói với người đàn ông vừa gọi "tiểu thư" lúc nảy) Các người hãy về đi. Tôi sẽ về sau.
-Dạ! Lão gia đã dặn là phải dẫn tiểu thư về, nếu không tất cả chúng tôi sẽ phải bị đuổi việc.
-Vậy...(Bảo Trang hiểu rõ những gì ba cô mà nói ra thì ông ấy nhất định sẽ làm. Chú quản lý Hưng sẽ rất khó xử. Chú Hưng là người đã làm việc cho ba cô cũng hơn 20 năm. Từ nhỏ chú ấy đã rất thương Bảo Trang như con nên vì thế cô ấy cũng không muốn chú Hưng bị rắc rối. Con nhỏ đó quay qua nhìn tôi) Gia Ngọc! Anh đi cùng tôi nha?
-Đi đâu?
-Về nhà tôi.
Tôi chợt nghĩ con nhỏ này có nhà sao? Mà những người này là ai mà tại sao lại gọi cô ta là tiểu thư? Trong đầu tôi bây giờ đang có thật nhiều câu hỏi...
2 Chiếc xe quẹo vào một căn biệt thự, phải nói là rất rộng lớn. Cái vườn thôi cũng rộng gấp mấy lần cái sân vận động. Kiến trúc thì có thể nói không thua kém gì những lâu đài cổ ở Pháp. Khi chiếc xe ngừng lại thì có đến mấy chục người đứng đợi sẵng để mở cửa. Tôi k biết là tôi đang đi đâu nữa, tôi chỉ biết là đi theo để bảo vệ con nhỏ này. Mà tôi cũng khùng thiệt với sức của tôi thì làm sao có thể đánh lại mấy chục người to khoẻ thế kia. Khi chúng tôi bước vào trong đại sảnh thì người quản lý Hưng nói.
-Xin cậu Gia Ngọc đợi ở ngoài, lão gia muốn gặp riêng tiểu thư.
-Ở ngoài hả? (Tôi thật sự khồn an tâm để con nhỏ này gặp lão đại ca kia một mình đâu)
-Gia Ngọc! Anh cứ ở ngoài đây đợi đi, không sao đâu tôi vào đó sẽ ra liền.
-Cô có chắc không?
-Anh đừng lo họ không phải là người xấu đâu.
Thế nên tôi đành ngồi ở ngoài đợi. Trong lúc con nhỏ đó vào gặp ai đó thì có rất nhiều người mang đồ ăn thức uống lên mời tôi, nhìn đồ ăn còn hơn nhà hàng 5 sao nữa, nhưng làm sao tôi có tâm trạng để ăn chứ...Chắc khoảng được nữa tiếng thì tôi thấy cô ta buớc ra, đi bên cạnh còn có một người đàn ông cũng chạc 50 rồi. Cô ta khoác tay ông ta, nhìn rất thân mật, chắc là đã quay lại với ông ta chăng.
-(Ông ta đứng nguy nghiêm nhìn tôi một lúc) Là anh chàng này sao?
-(Bảo Trang) Dạ!
-Cậu tên gì?
-(Nghe đến ổng hỏi tôi hơi giật mình vì nhìn ông ấy rất là uy quyền) Tôi tên Phương Gia Ngọc.
-Gia Ngọc ư! cậu cũng bản lãnh lắm, từ nay phải chăm sóc tốt cho con gái của ta, nếu mà cậu để nó bị bất cứ thiệt thòi nào thì ta sẽ bắt cậu phải chết không được sống không xong.
Con gái...ông ta nói ai thế? Tôi đứng ngớ người nhìn ổng...
-(Con nhỏ đó bước lại và quàng lấy tay tôi) Ba đừng lo anh ấy nhất định sẽ rất tốt với con.
-Được vậy thì tốt.
Nói xong ổng bước đi và chú quản lý Hưng cũng bước theo sau.
-(Khi ổng đã đi thì tôi quay qua nhìn cô ta) Tôi biết anh đang có rất nhiều thắc mắc, nhưng bây giờ theo tôi lên lầu, tôi sẽ kể anh nghe.
Con nhỏ đó kéo lấy tay tôi và bước lên lầu, khi chúng tôi vừa bước lên thì có đến 2 người phục vụ mở cửa một căn phòng cho chúng tôi bước vào và khi chúng tôi đã vào trong thì cánh cửa cũng có người đóng lại. Nhìn sơ thì đây là một căn phòng ngủ, rất lớn phải nói là to gấp đôi căn nhà của tôi, President Room ở khách sạn 5 sao cũng chưa chắc đã bằng.
-Ngồi xuống đi.
-Ông ta là ai thế? Là tên đại ca đó hả? Mà sao ổng lại gọi cô là con gái?
-Hihi...không phải thế đâu, ông ấy là ba tôi.
-Ba cô?
-Uhm.
-Nhưng sao lại...
-Hihi...hôm trước nhà tôi có xảy ra chút chuyện nên tôi mới bỏ nhà đi.
-Vậy cô không phải là vợ bé của tên đại ca nào sao?
-Tôi có bao giờ nói thế đâu tự anh nghĩ đó thôi.
-Ơ...vậy là...
-Anh ngốc quá đi, cả tôi cũng không biết.
-Cứ cho là thế đi, nhưng vì sao ba cô lại nói là tôi phải chăm sóc tốt cho cô?
-Về chuyện đó thì...
-Thế nào?
-Gia Ngọc! Chúng ta kết hôn nha?
-Cái gì? (Tôi trợn mắt nhìn cô ta)
-Bình tỉnh nghe tôi kể đi, lúc nảy...
Vừa mở cửa bước vào là Bảo Trang đã chạy lại ôm lấy ba...
-Ba! Con nhớ ba.
-Nhớ ba mà bỏ đi cả tháng nay không chịu về nhà.
-Con xin lỗi!
-Để ba coi con gái cưng của ba thế nào rồi. Con ốm đi đó.
-Đâu có đâu, mập ra thì có, suốt ngày con ở nhà hoài không làm gì nên mập ra thêm.
-Một tháng qua con sống thế nào?
-Con sống tốt lắm, ba đừng lo.
-Ba nghe chú Hưng nói lại là con ở nhà một anh chàng, phải làm việc cực khổ lắm đúng không con?
-Không đâu, anh ấy rất tốt với con, còn chỉ con nấu ăn. Con gái của ba bây giờ biết nấu nhiều món lắm, bữa nào con sẽ nấu cho ba thử.
-Con nấu sao?
-Dạ!
-Con gái ba thật ngoan, nhưng con nè! ba không muốn con cứ theo con đường nghệ thuật đó đâu, chính vì nó mà con mới bị thế này.
-Không đâu ba, chỉ tại con khờ nên mới tin cái con người đó, nhưng bây giờ mọi chuyện đã hết rồi.
-Nhưng ba cũng không muốn con cứ theo đuổi con đường phồn hoa và phức tạp đó. Con là đứa con duy nhất của ba, con có trách nhiệm quản lý công ty của gia đình mình.
-Nhưng con không thích kinh doanh.
-Không được, con nhất định phải về làm ở công ty, chính vì lúc trước ba quá thương con nên mới chiều để con làm nghệ thuật. Kết quả thì thế nào! Con là người thừa kế của gia tộc ta, con có trách nhiệm của con.
-Con...
-Ba đã quyết định rồi.
-Ba! Chỉ cần là người trong gia tộc ta là có quyền thừa kế đúng không?
-Uhm, nhưng không tính đến chú và Bảo Ngân.
-Vậy còn chồng của con thì sao?
-Chồng con?
-Dạ! chỉ cần là chồng của con thì anh ấy cũng là thành viên trong gia tộc mình. Anh ấy sẽ thay con lo cho việc kinh doanh của công ty.
-Nhưng bây giờ con chưa có chồng.
-Ai nói là không, cái người ngồi ở ngoài đó chính là người con muốn lấy làm chồng.
-Con nói cái gì! Anh ta sao?
-Dạ!
-Khồn được! Anh ta làm sao có thể xứng với con được. Mặc dù anh ta là người tốt nhưng con người đó lý lịch không rõ rãng và còn quá thua xa với con gái của ba.
-Chẳng lẽ ba muốn con đến với một người tài giỏi học cao như cái tên kia để rồi anh ta lừa gạt con lúc nào cũng không biết. Con chỉ cần chồng con là người tốt bụng và thương con thôi là đủ rồi.
-Nhưng...anh ta không xứng với con.
-Con không quan tâm, con chỉ muốn cưới anh ta thôi. Và ba à! con không thể lấy người nào khác được đâu vì...vì con đã là người của anh ấy rồi.
-Con nói cái gì?
-Trong một tháng qua, anh ấy luôn ở bên cạnh con, thương yêu và chăm sóc con hết lòng. Mặc dù anh ấy làm chẳng được bao nhiêu tiền nhưng anh ấy không ngại cho con ở lại, mua đồ cho con và còn dẫn con đi ăn những gì con thích. Và chẳng bao lâu chúng con đã phát triển đến với nhau.
-Con...
-Con xin lỗi ba! Nhưng ba cho con được cưới anh ấy nha và cũng để anh ấy thay con lãnh cái trách nhiệm của gia tộc mình (Bảo Trang ôm lấy ba làm ông cũng động lòng)
-Tôi đã nói với ba tôi như thế đó.
Tôi im lặng...
-Anh có thể cưới tôi được không? chúng ta chỉ là đám cưới giả thôi, chỉ cần một thời gian, sau đó tôi sẽ về giúp ba quản lý công ty và khi đó chúng ta sẽ ly dị. Tôi sẽ cho anh một số tiền lớn đến lúc đó thì anh có thể đến với người mà anh yêu. Chắc là khi đó anh sẽ không còn nghĩ là mình không thể lo lắng cho cô ấy.
Tôi lại im lặng...
-Sao anh không trả lời?
-Cô kiếm người khác đi.
-Tại sao chứ?
-Tôi không cần tiền của cô đâu. Cô nghĩ tôi là ai hả?
-Không đâu, ý của tôi không phải nói anh giúp tôi vì tiền. Tôi chỉ mong anh có thể giúp tôi thêm một lần này nữa thôi.
-Tôi đã nói là không thể rồi.
Tôi đứng dậy định bước đi ra khỏi đây thì...
-Gia Ngọc!
Tôi quay lưng lại nhìn thì thấy một giọt nước mắt đang lăng dài trên đôi mi kia. Tôi lại xao xuyến, tôi muốn được ôm cô ấy vào lòng để xoa dịu nổi niềm đó.
-Từ nhỏ tôi đã rất muốn trở thành một ca sỹ nổi tiếng, được hát những bài hát do mẹ tôi sáng tác. Mẹ tôi là một nhạc sỹ thiên tài. Khi tôi còn nhỏ thì tôi vẫn hay chạy long tong theo mẹ để được nghe những bài hát do chính bà sáng tác. Và tôi cũng đã có một mơ ước là sau này tôi nhất định sẽ trở thành một ca sỹ nổi tiếng và sẽ tự mình ra một albums trong đó tất cả đều là những ca khúc do mẹ tôi sáng tác. Nhưng cái mơ ước đó tôi lại chưa thể hoàn thành thì ba tôi đã bắt tôi phải giải nghệ. Tôi xin anh đấy, xin hãy cho tôi được thật hiện ước mơ đó có được không?
Thật sự tôi rất là xao động bởi những lời nói đó, những gì cô ấy nói về mẹ của mình, chứng minh rằng cô ấy rất thương bà ta. Tôi ước gì tôi cũng có được một chút ít ký ức về mẹ của mình giống như cô ấy. Nhưng tôi thì không, mẹ tôi đã ra đi vào đúng cái giây phút tôi vừa được chào đón trên thế gian này. Mẹ đó là một cái từ nghe thật xa xâm với một người như tôi bởi vì chưa một lần nào trong đời tôi được cất tiếng gọi "MẸ". Cô ta có một ước mơ để làm cho mẹ mình và tôi cũng rất muốn giúp cô ta hoàn thành ước mơ đó vì đó có thể được xem như tôi được làm cho mẹ của tôi, nhưng tôi thật sự rất ghét khi phải nhận trách nhiệm thừa kế cho một gia tộc. Cái trách nhiệm đó rất nặng nề...tôi hiểu rất rõ mà...
-Xin lỗi tôi không thể giúp cô.
-Tại sao chứ?
-Vì tôi không muôn lãnh cái trách nhiệm quản lý công tuy của gia đình cô.
-Anh đừng lo, anh chỉ là cho có thôi. Tôi biết anh cũng không biết gì về việc kinh doanh, nhưng anh hãy yên tâm đi tôi sẽ mời một chuyên gia kinh tế về giúp anh. Anh ta sẽ làm tất cả mỗi việc thay anh.
-Ý cô nói là tôi chỉ làm bù nhìn phải không?
-Uhm.
-Vậy sao cô không kêu anh ta cưới cô luôn đi.
-Không được, vì anh ta là con trai và vì tôi cũng muốn đền đáp cho anh.
-Đền đáp kiểu đó hả! Giống như là bắt buộc thì đúng hơn, ép hôn.
-Anh giúp tôi nha?
-Chuyện đó tôi sẽ suy nghi lại, giờ tôi về đây.
Nói xong tôi bước đi khỏi...
.........
Đã 1 tuần lễ rồi kể từ ngày con nhỏ đó về lại nhà mình. Căn nhà tôi bổng trở nên thật trống rộng và buồn tanh. Không còn có ai gây lộn cùng tôi, cũng không còn có ai để tôi xai vặt, nấu cơm cho tôi ăn, dậy tôi học và chơi cùng tôi...
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về lời yêu cầu của con nhỏ đó nhưng tôi vẫn thấy không an tâm vì tôi thật sự rất câm ghét cái chiến trường thương nghiệp kia, lúc nào cũng phải đậm đập lên nhau để đạt được thành công.
Cuộc hợp báo...
(Người quản lý) Em chuẩn bị xong chưa. Chắc là khi ra đó bọn nhà báo sẽ nhất định nhắc đến chuyện cũ.
-Không sao đâu chị, em mở cuộc hợp báo này là em biết rõ mình nên nói gì mà.
-Uhm, vậy em hãy chuẩn bị nha.
-Dạ!
Có đến gần 50 phóng viên trực nhật ở bên ngoài để chờ đợi sự xuất hiện của Bảo Trang. Còn về fans của Bảo Trang thì thôi khỏi nói, vừa nghe được tin tức trở lại của thần tượng thì đã có hơn ngàn người đợi sẵng ở ngoài cuộc hợp báo. Không khí của hội trường thì rất hồi hợp. Tất cả đều đang rất mong chờ sự xuất hiện của Bảo Trang.
Một lúc sau thì Bảo Trang bước ra đi bên cạnh là người quản lý. Cô ấy vừa xuất hiện thôi là các máy ảnh đã được hoạt động liên tục.
-Xin cô cho biết là trong khoảng thời gian qua cô đã ở đâu?
-Có tin đồn là cô đã tự tử đúng không?
-Có người còn nói là cô đã đánh ghen?
-Cô có thể cho chúng tôi được biết là cô đã đau khổ thế nào không?
Các phóng viên thì thi nhau hỏi tới tấp...
-(Người quản lý) Xin các vị hãy bình tĩnh và ngồi vào ghế. Bảo Trang nhất định sẽ cho các vị biết tất cả.
Khi người quản lý nói vậy là bọn phóng viên ngồi vào ghế đàng hoàng. Bảo Trang và người quản lý cũng ngồi vào bàn trước mặt.
-(Người quản lý) Cuộc hợp báo chính thức bắt đầu. Bây giờ xin cô Bảo Trang nói với chúng ta vài lời.
-(Bảo Trang) Đầu tiên tôi xin được gởi lời cảm ơn chân thành nhất đến các khán giả đã và luôn yêu mến tôi, và đồng thời cảm ơn đến các bạn phóng viên đã bỏ thời gian đến dự cuộc hợp báo ngày hôm nay. Chắc có lẽ trong suốt hơn một tháng qua các bạn đã rất lo lắng và muốn biết về tin tức của tôi, vì vậy ngày hôm nay tôi muốn mở cuộc hợp báo này để xin được nói về cuộc sống của mình trong ngần ấy thời gian.
-(Người quản lý) Bây giờ xin các vị đặt câu hỏi.
-Xin cô Bảo Trang cho khán giả được biết trong một tháng qua cô đã đi đâu và làm gì?
Bảo Trang mỉm cười, một nụ cười tỏ sáng của niềm hạnh phúc...
-Nói về khoảng thời gian một tháng đó, có thể nói nó là một thay đổi lớn trong cuộc sống của tôi. Kể lại cái ngày hôm đó, sau khi biết được sự thật về người đàn ông kia. Quả thật tôi cảm thấy rất buồn, nhưng người ta thường nói không sai "Khi một cánh cửa của hạnh phúc đóng lại thì sẽ có một cách cửa hạnh phúc khác mở ra và chào đoán." Trong lúc mà tôi cô đơn và tuyệt vọng nhất thì thượng đế đã cho tôi gặp được anh ấy. Một người đàn ông trầm lặng, ít nói nhưng lại có một trái tim vô cùng ấm ấp. Anh ấy đã xuất hiện trong cuộc đời của tôi nhẹ nhàng như một cơn gió. Anh ấy đã đến để rồi làm thay đổi tất cả cuộc sống của tôi. Vào lúc mà tôi vắt ngã và cần bờ vai, anh ấy luôn ở bên, quan tâm, chăm sóc và thương yêu tôi. Anh ấy đã dậy cho tôi rất nhiều điều, đó là những công việc rất bình thường mà hầu như người con gái nào cũng biết làm. Thế mà tôi đây đã 23 tuổi đầu mà chưa bao giờ biết đến. Anh ấy dậy cho tôi nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, biết tiết kiệm, và chăm sóc cho người khác. Những ngày đầu khi tôi nấu ăn cho anh ấy thử, thì anh ấy nói là đồ ăn của tôi nấu chỉ có heo mới ăn. Thế rồi tôi rất tức giận, và đôi lúc còn giận lẫy. Nhưng thế đó vậy mà ngày nào cũng có một con heo âm thầm ăn hết những món đồ ăn đó. Anh ấy lúc nào cũng nói với tôi là đã đổ rồi, nhưng tôi hiểu anh ấy đổ ở đâu mà. Nói về đồ tôi nấu thì thôi khỏi nói, mỗi ngày một vị chua, ngọt, mặn, đắng. Nghĩ lại tôi thấy thật thương anh ấy lắm. Có thể nói anh ấy là một người thật ngốc, ngốc đến nổi cả tôi là ai cũng không biết.
-Vậy là anh chàng đó không biết cô là diễn viên nổi tiếng sao?
-Phải, anh ấy không hề biết được thân phận của tôi nhưng lại đối xử với tôi rất tốt.
-Vậy xin cô cho biết anh chàng đó là con của vị đại gia hay là một chàng giám đốc trẻ nào?
-Anh ấy hả! Chỉ là một nhân viên nghèo. Một tháng làm chỉ được vài triệu, chưa đủ khả năng để nuôi bản thân mình nữa, vậy mà còn đem tôi về chăm sóc.
-Vậy là khoảng thời gian qua cô ở nhà của anh ta?
-Phải, đó là khoảng thời gian thật đẹp.
-Xin cô cho biết thêm tên và chỗ làm của anh chàng đó?
-Về thân phận thực sự của anh ấy thì tôi xin tạm thời được giữ bí mật.
-Cô và anh ta sẽ kết hôn chứ?
-Về điều này tôi đã sẵng sàng, chỉ còn chờ anh ấy lên tiếng thôi.
-(Người quản lý) Cuộc hợp báo xin được chấm dứt.
Qua ngày hôm sau...hầu như các tạp chí đều đăng trang đầu về tin tức của Bảo Trang...mỗi tạp chí một chủ đề, nào là "Chàng trai khờ gặp đại minh tinh," "Phò mã tương lai của nhà họ Hoàng," "Tiểu thư showviet sắp lên xe hoa," "Sự trở lại đầy mới mẻ của đại mỹ nhân"...Nhiều đến đếm không hết. Mỗi người hầu như ai cũng rất tò mò về tin tức của chàng trai bí ẩn mà Bảo Trang nhắc đến. Tin đồn về chàng trai đó hầu như đi khắp cư dân mạng. Còn có vài người lên mạng tự nhận mình là người đó.
Còn về tôi thì vẫn bình thường, đi làm là về nhà như mỗi khi. Chị Tuyền và mấy người ở Icy...thì hay hỏi thăm dạo này JangMi thế nào rồi. Tôi chỉ nói là cô ấy bận không đến được. Mỗi người hình như ai cũng rất quý con nhỏ đó. Cứ gọi là JangMi, họ đâu biết rằng cô ta là một đại tiểu thư chứ.
Sáng sớm, tôi đang chuẩn bị đi làm thì có người bấm chuông. Mở cửa ra thì biết ngay là con nhỏ đó, mặc dù là cũng bịch kính mặt mũi như trước, nhưng tôi dư sức nhận ra được cô ta mà.
-Biết là anh chưa đi làm mà.
-Đến đây chi vậy?
-Kiếm anh để hỏi coi anh suy nghĩ về chuyện đó sao rồi?
-Chưa biết.
-Anh làm gì mà lăng nhăng như đàn bà vậy quyết định nhanh đi.
-Chứ tôi là gì. Tôi cũng là con gái mà.
-Anh...
-Về đi bữa nào trả lời cô biết.
-Không, phải trả lời liền.
-Đã nói là về đi, tôi đi làm đây (Tôi đóng cửa bước đi)
-Anh không trả lời thì tôi sẽ đứng đây mãi.
-Vậy thì đứng đi.
Nói rồi tôi bỏ đi. Tôi đi xuống tới chỗ đậu xe, nhưng không biết suy nghĩ sao tôi quay lại đứng ở một gốc nhìn cô ta. Con nhỏ này lì thiệt luôn, tôi đã rời khỏi nhà rồi mà vẫn đứng ở trước nhà tôi không chịu đi. Cũng khoảng 20 phút sau, tôi bước lại.
-Sao lì quá vậy?
-Ủa, anh chưa đi sao?
-Mệt quá, về đi, đừng có đứng đấy trù ẻo nhà tôi.
-Anh đồng ý thì tôi mới đi. Đồng ý nha.
-Uhm, uhm...về đi.
-Vậy là anh đã đồng ý. Hihi.
Con nhỏ đó vui mừng đến nổi ôm cái cổ tôi muốn đứt ra...Mà tôi thật sự không hiểu con nhỏ này nghĩ gì nữa, tự nhiên lại đi cầu hôn người ta...nan nỉ người khác cưới mình, làm như cô ta không co ai theo vậy không bằng...nhìn thì đâu thua kém ai, nói thật sự ra là rất đẹp nữa là khác, còn về gia thế thì khỏi bàng cãi...
-Bây giờ tôi về chút nữa đến thăm anh.
-Thăm tôi làm gì?
-Để cho tất cả mỗi người biết chúng ta sắp kết hôn.
-Uhm, muốn sao cũng được, về đi.
Sau khi từ nhà tôi về thì Bảo Trang ghé nhà thăm Bảo Ngân vì nghe chú út nói lại là Bảo Ngân dạo này bị bệnh không thể đi ra ngoài.
-Dạ! tiểu thư, có đại tiểu thư Bảo Trang đến thăm ạ.
-Ai?
-Dạ! là cô Bảo Trang ạ.
Bảo Trang cùng vừa bước vào phòng...
-Bảo Ngân!
Khi vừa thấy Bảo Trang, Bảo Ngân đã vui mừng rỡ chạy lại ôm lấy chị...
-Chị đã đi đâu vậy, cả tháng này cả nhà ai cũng lo cho chị lắm.
-Chị ở nhà một người bạn đó mà.
-Nhà bạn! Nhưng mà ai? Bác 2 đã cho người đến khắp nơi rồi mà.
-Một người bạn chị mới quen, mà chuyện đó chị sẽ nói cho em nghe sau. Chị nghe chú út nói là em bị bệnh. Em có sao không?
-Em không sao.
-Hình như em đang có chuyện buồn hả! Nói chị nghe đi?
-Em...em đã yêu một người nhưng người đó không yêu em.
-Sao, người đó là ai?
-Là một người em mới quen.
-Nhưng vì lý do gì anh ta lại không yêu em.
-Vì anh ấy đã yêu người con gái khác.
-Anh ta nói thế hả?
-Dạ!
-Chị hiểu rồi, chị hiểu cái cảm giác đó mà. Khó chịu lắm, nhưng em vẫn còn may mắn vì anh ta thật thà nói cho em biết. Còn hơn cái con người kia, đã lừa dối chị.
-Sao hai chị em mình lại khổ thế chị nhỉ?
-Đừng lo nha em, rồi mỗi chuyện sẽ tốt hơn thôi. Bảo Ngân nè! chắc có lẽ chị sắp kết hôn rồi.
-Hả! Kết hôn? Với ai?
-Với một người chị mới quen.
-Sao, mới quen hả! Có phải là người mà lúc chị bỏ đi đã ở nhà anh ta không?
-Uhm, rồi sau này chị sẽ nói cho em biết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro