Chap 9

Hôn Lễ

Thời gian thấm thoát trôi nhanh, mới đây mà đã đến ngày chúng tôi phải đi thử áo cưới...

Bảo Trang kêu tôi nhờ thằng nhóc Đăng Khoa làm rể phụ còn về phần cô dâu phụ thì cô ấy sẽ lo.

-Nhóc đến rồi sao?

-Anh Gia Ngọc này suốt ngày cứ kêu em là nhóc, em đã 22 tuổi rồi, sắp ra trường rồi đấy.

-Lớn không biết bằng ai, tính tình vẫn con nít.

-Anh nhớ nha, chút nữa em méc chị JangMi cho biết.

-Đã là người lớn mà đi méc là sao?

-Ơ...mà chị JangMi đâu rồi anh?

-Cô ấy nói là đi rước ai đó.

-Ủa, vậy hả?

Một lúc sau...

-Anh Gia Ngọc xe của chị JangMi kìa đúng không?

-Uhm.

Chiếc xe ngừng trước mặt tôi và Đăng Khoa. Bảo Trang bước xuống và có thêm một người con gái bước xuống theo. Tim tôi bắt đầu đập mạnh. Tôi ngơ ngát nhìn cô gái ấy.

-Nhóc em đến rồi hả? Coi chị dẫn ai đến nè?

-(Thằng nhóc Đăng Khoa mắt sáng rỡ lên, mặt vui mừng thấy rõ) Ủa Ngân cũng đến đây nữa hả?

-Uhm, Ngân là cô dâu phụ mà.

-Hihi vậy hả Khoa cũng là chú rể phụ nè. Mà ước gì sau này mình cũng trở thành nhân vật chính. (Đăng Khoa nói câu cuối cùng rất nhỏ)

-Khoa nói gì?

-Ơ...khồn gì.

-Hihi...chị nghe rồi nha nhóc.

-Đâu có gì đâu chị (Nó nhìn Bảo Trang với ánh mắt van xin rằng đừng nói ra, sợ Bảo Ngân sẽ ngại)

-Hihi...chị biết là được ha nhóc.

-(Bảo Trang quay qua nói với tôi) Để em giới thiệu nha. Đây là Bảo Ngân em họ của em. Con đây là anh Gia Ngọc vị hôn phu của chị.

Tôi vẫn đứng như khúc gỗ nhìn Bảo Ngân. Tôi không biết là mình nên nói gì nữa...

-Chúc mừng anh, không ngờ chúng ta lại trở thành bà con.

-(Bảo Trang bất ngờ hỏi) Ủa em quen biết anh ấy hả?

-Dạ! lúc em đến Icy chơi có gặp anh ấy.

-Oh.

Tôi vẫn không nói lời nào cả...chúng tôi bước vào trong tiệm đồ cưới. Tôi và thằng nhóc Đăng Khoa có vẻ nhanh hơn 2 người kia. Chúng tôi thay đồ xong và ngồi ở ngoài đợi.

-Anh Gia Ngọc có khát nước không, để em đi mua ha?

-Em đi làm gì, để anh nhờ anh tài xế đi mua cho.

-Thôi khỏi đi, ở kế bên đây mà.

-Sao mà nhiệt tình quá vậy,

-Hihi...Bảo Ngân thích uống nước dừa nên em muốn mua cho cô ấy.

Thì ra Bảo Ngân thích uống nước dừa sao. Nghĩ lại tôi thật vô tâm quá, Bảo Ngân thích gì tôi cũng không biết.

-Anh Gia Ngọc em đi nha.

-Uhm.

Khi Đăng Khoa đi được 5 phút thì Bảo Ngân bước ra, cả hai chúng tôi nhìn nhau. Biết được rằng rất ngại ngùng, không ai có thể nói gì. Chúng tôi đã đứng nhìn nhau như thế cho đến khi người phục vụ xuất hiện cắt ngang cái không gian yên tỉnh đến ngạt thở đó.

-Dạ! đây là nơ áo của anh ạ.

Tôi vội cầm lấy cái nơ từ tay của cô gái đó...

-Cảm ơn.

Khi cô gái ấy bỏ đi thì tôi cố tình lấy cái nơ đeo vào cổ vì tôi không muốn chúng tôi cứ ngại ngùng nhìn nhau thế này. Nhưng mà không biết sao hôm nay cứ thế nào có cái nơ mà đeo hoài cũng không xong. Khi tôi lay hoay cứ tháo ra và đeo vào cái nơ, Bảo Ngân bước lại và đứng đối điện tôi.

-Để em đeo cho.

Bảo Ngân đưa tay lên cổ áo tôi, trong khi tay tôi vẫn còn để trên đó, bàn tay của chúng tôi chạm vào nhanh, rồi cũng thật nhanh chóng rút khỏi. Còn Bảo Ngân thì mở lấy cái nơ từ cổ tôi ra. Thế là tôi đứng yên cho Bảo Ngân đeo giúp. Tôi thì ngây ngô ngắm nhìn khuôn mặt của cô ấy. Khuôn mặt vẫn trong sáng và xinh đẹp như ngày nào. Hồi nảy, lúc mới gặp với khoảng cách khá xa nên tôi không để ý, bây giờ chúng tôi với khoảng cách chỉ 2 cm, tôi có thể nhìn một cách rõ ràng hơn. Nhìn cô ấy mà lòng tôi quặng đau. Người con gái mà tôi thương, giờ đây đang đứng tước mặt tôi, nhưng sao tôi không thể ôm lấy cô ấy vào lòng.

-Xong rồi.

-Ơ...cảm ơn em!

-Đừng khách sáo với em như thế. Anh đã sắp trở thành anh rể của em rồi mà.

Anh rể, cái từ nghe sao mà xót xa quá. Tôi lại lặng yên nhìn cô ấy và tôi biết cô ấy cũng nhìn tôi.

-Hai người đang làm gì thế? (Bảo Trang bước ra)

Cả hai đều giật mình, Bảo Ngân lùi lại vài bước.

-Dạ! em giúp anh ấy đeo nơ áo.

-Vậy hả? Anh lớn vậy mà còn không biết đeo, để em của em giúp vậy sao?

-(Bảo Ngân) Uhm, anh ấy ngốc thiệt đấy.

-Nhờ ngốc nên mới có thể làm chồng chị đó.

-(Tôi nhăng mặt nhìn con nhỏ đó) nói ai ngốc hả?

-Chẳng lẽ em nói chính mình sao?

Nhìn thấy mặt tôi nhăng tỏ vẻ không thích, con nhỏ đó bước đến và quàng lấy tay tôi...

-Em chỉ chọc anh thôi, chồng của em dĩ nhiên là không có ngốc. Mà có ngốc đi chăng nữa thì cũng là ngốc dễ thương mà.

Tôi lại nhâu mắt nhìn cô ta, nhưng thật sự thì tôi cảm thấy rất vui vì những lời của con nhỏ đó nghe rất là đáng yêu và có chút con nít...

Hôm nay là ngày cưới của tôi...Mặc dù chỉ là một đám cưới giả nhưng bên cạnh tôi lại không có lấy một người thân. Ba tôi ông sẽ phản ứng thế nào khi biết được hôm nay là ngày thành hôn của tôi. Chắc hẳn ông sẽ rất là tức giận, không phải cũng vì việc hôn ước của tôi mà tôi với ông đã xảy ra một cuộc đại chiến để rồi tôi bỏ lại tất cả mà ra đi. Bà ngoại và mẹ là 2 người quan trọng nhất trong cuộc sống của tôi, nhưng cả hai người họ đều đã rời xa tôi, bỏ lại tôi lẻ loi trong cuộc đời này. Nếu họ còn ở trên thế gian này thì chắc có lẽ họ sẽ rất vui vì tôi đã mang về cho họ một người con dâu.

-Anh đang suy nghĩ gì mà tập chung quá vậy?

Tôi giật mình quay qua nhìn thì thấy Bảo Ngân, cô ấy hôm nay trông thật đẹp với bộ đầm màu hồng nhạt. Tôi đứng lặng lẽ nhìn cô ấy.

-Anh làm gì mà nhìn em hoài vậy?

-Ơ...không gì (Tôi quay lưng đi hướng khác)

-Anh đeo nơ áo chưa?

-Hả?

-Hôm trước em thấy anh đeo không được, nên em định vào giúp anh.

Tôi lại đứng lặng lẽ nhìn Bảo Ngân...

-Anh sao vậy?

-Anh không sao, em đeo cho anh nha?

Tôi thích, rất thích cái cảm giác được ở bên cạnh Bảo Ngân. Cái cảm giác đó thật ngọt ngào làm sao, nhưng tôi hiểu tôi đã không còn có thể như thế. Mặc dù giữa tôi và con nhỏ kia chỉ là chồng hờ vợ tạm, nhưng tôi nghĩ bản thân mình không nên làm cho cô ta phải khó xử và mất mặt với mọi người. Dù sao cô ấy cũng là người nổi tiếng mà. Cộng thêm tôi lại là con gái làm sao tôi và Bảo Ngân có thể chứ. Trong lúc Bảo Ngân đeo nơ cho tôi thì tôi lại được ngắm nhìn cô ấy một cách thật gần. Khi Bảo Ngân đeo xong thì cô ấy ngước mặt lên nhìn tôi. 4 mắt chạm vào nhau, làm tôi có một cảm giác như muốn được ôm cô ấy vào lòng...

Bảo Ngân quàng tay qua cổ tôi và ôm lấy tôi. Bảo Ngân khẽ nói...

-Cho em được ôm anh một lần này nữa thôi nha anh?

Câu nói của cô ấy làm tôi thật nghẹn ngào. Tôi cũng dang tay ôm lấy Bảo Ngân. Chúng tôi vẫn đứng như thế ôm lấy nhau để xoá tan đi cảm giác nhớ mong.

Được vài phút thì Bảo Ngân buông tay ra...

-Em xin lỗi! Đáng lẽ ra em không nên như thế.

Tôi không đáp lại mà chỉ mỉm cười nhìn cô ấy...

Cộc...cộc...

-Vào đi.

-Dạ! chú rể xong chưa ạ! Đã sắp đến giờ làm lễ.

-Uhm, tôi ra liền.

Một frist hot star cũng là con gái độc nhất của một đại gia giàu có và quyền lực trong kinh doanh lẫn chính trị thì dĩ nhiên hôn lễ làm sao có thể đơn giản được. Có rất nhiều ca sỹ, diễn viên, nhạc sỹ, đạo diễn, những danh nhân bật nhất của cả nước, và còn có cả chủ tịch nước và những chính trị gia đều có mặt để dự hôn lễ của chúng tôi. Nói thật sự thì tôi không hề biết bất cứ ai trong số họ, toàn bộ quý khách đều là khách của ba và Bảo Trang. Còn bạn của tôi thì chỉ có khoảng vài người ở Icy mà thôi. Phóng viên thì không thể nào đếm hết, họ có ở khắp nơi, trong hôn lễ lẫn ở ngoài vì có những phóng viên không được sự cho phép vào nên họ chỉ có thể đứng bên ngoài chỉ có những người được mời mới có thể vào bên trong hôn lễ, vì đảm bảo sự an toàn cho những người có tiếng tâm đang có mặt bên trong.

-(Châu) Chị Tuyền nhìn kìa, Thảo My và Lâm Minh Hải đó nhìn họ ngoài đời xứng quá ha. (Châu reo lên) Có cả thần tượng của em nữa, chị Bích Nhung kìa. A! anh Đăng Bảo, Quốc Huy, Minh Vy và Phương Thảo nữa.

-(Anh Hùng chồng của chị Tuyền) Wo, coi kìa em, toàn là người nổi tiếng.

-(Chị Tuyền) Uhm, đúng rồi, người ngồi ở kia chắc là ba vợ của Gia Ngọc đó.

-(Châu) Công nhận luôn nha đây là lần đầu tiên trong đời mà em được đi đám cười hoàng tráng thế này, toàn là sao không, mà ai cũng đẹp hết.

-(Anh Hùng) Anh thấy chú rể phụ hôm nay cũng đẹp trai lắm đấy. Mà em, cô gái đứng kế Đăng Khoa đó là diễn viên hay ca sỹ vậy, nhìn cô ấy đẹp quá ha.

-(Chị Tuyền) Anh nói cô dâu phụ đó hả? Cô bé là em họ của cô dâu đó.

-(Anh Hùng) Em của Bảo Trang! đúng là chị nào em đó ha. Tài sắc vẹn toàn. Cô bé đó có phải là người mà thằng nhóc Đăng Khoa nhà mình thích không?

-(Châu) Đúng rồi đó anh.

-(Anh Hùng) Thằng nhóc này có mắt thẩm mỹ ghê ta.

Hôn lễ bắt đầu...

-Phương Gia Ngọc! Con có đồng ý làm người chồng hợp pháp của cô dâu Hoàng Bảo Trang và sẽ yêu thương, chăm sóc, chia sẻ với Bảo Trang dù cho có khó khăn, đau ốm hay bệnh tật.

-(Tôi quay qua nhìn con nhỏ đó rồi quay lại nhìn người chủ hôn) Dạ! con đồng ý.

-Hoàng Bảo Trang! Con có đồng ý làm người vợ hợp pháp của chú rể Phương Gia Ngọc và sẽ yêu thương, chăm sóc, chia sẻ với Gia Ngọc dù cho có khó khăn, đau ốm hay bệnh tật.

-Dạ! con đồng ý.

-Bây giờ ta tuyên bố hai con đã trở thành vợ chồng của nhau...hai con hãy trao nhẫn cưới.

Sau khi trao nhẫn cưới xong thì cha lại nói...

-Hai con hãy trao nhau nụ hôn tượng trưng cho lòng yêu thương.

-Hả?

-Con có chuyện gì sao Gia Ngọc?

-Ơ...Dạ! không có.

Cái ông cha này ngộ nhỉ muốn hôn hay không là chuyện của người ta, vậy mà ổng lại kêu người ta làm. Mà ổng đã nói tôi còn biết làm thế nào. Tôi kề mặt đến bên con nhỏ đó. Cô ta trợn mắt nhìn tôi chắc là cũng ngoài dự tính của cô ấy. Tôi đặt một nụ hôn lên môi cô ấy, cứ mỗi lần hôn con nhỏ này là lòng tôi lại cảm giác thật lạ. Như là có nhiều cảm xúc trộn lẫn không biết chính xác là gì.

Đêm tân hôn...

-Chúng con bây giờ đã là vợ chồng rồi thì phải biết yêu thương nhường nhịn nhau.

-Dạ! ba cứ yên tâm đi mà.

-Gia Ngọc! Mai con theo ba đến công ty, ba muốn giới thiệu con với hội đồng quản trị.

-Dạ!

-Ba! Sao ba không cho anh ấy được nghỉ vài ngày.

-Thì ba cũng đã bảo là 2 đứa nên đi hưởng tuần trăng mật mà không chịu.

-Tại Gia Ngọc nói là muốn sau này tự làm ra tiền và chúng con sẽ đi (Tôi không hề nói điều đó, chính cô ấy nói hết. Tôi và con nhỏ đó đều không muốn đi hưởng tuần trăng mật nên chúng tôi đành nói dối).

-Thôi 2 đứa lên nghỉ sớm đi. Nhớ mai dậy sớm theo ba đến công ty đó. Đừng có thức khuya quá.

-Dạ! con biết.

Phòng ngủ...

-Gia Ngọc! Đây là danh thiếp của bạn tôi. Anh ấy là một chuyen gia kinh tế. Tôi đã nhờ anh ấy mời giúp một người về giúp đỡ cho anh.

-Uhm, cô lo mà bắt đầu làm cái ablums đi.

-Biết rồi.

-Biết được là tốt.

-Tối nay anh ngủ trên sofa.

-Cái gì?

-Lúc ở nhà anh thì anh nói là chủ nhà nên bắt tôi phải ngủ dưới đất, bây giờ là nhà tôi, tôi cho anh ngủ sofa là tốt hơn rồi.

-Nhưng mà cô có ngủ dưới đất bao giờ chưa?

-Thì chưa nhưng mà người ta cũng hay ra giọng chủ nhà đuổi tôi đó thôi.

-Giỏi lắm.

Con nhỏ đó cười tủm tỉm vì đã chơi được tôi nhưng không có dễ đâu. Lúc này cô ta đang ngồi trên giường. Tôi tiến lại gần cô ấy, chắc là tưởng tôi ngoan ngoãn lấy mềm gối lên sofa ngủ. Tôi bước lại bất ngờ đẩy con nhỏ đó nằm xuống giường và nằm lên người cô ấy.

-Anh định làm cái gì nữa hả?

-Sao thế em yêu, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta mà.

-Anh...!

-Em phải biết là đêm tân hôn thì chúng ta nên làm gì đúng không?

-Tôi không có giỡn đâu, anh đứng dậy coi.

-Không được đâu em yêu, chút nữa ba mà có lên thấy chúng ta mỗi đứa ngủ một nơi thì em biết thế nào chứ?

-Anh...!

Tôi mỉm cười nằm lăng ra một bên kéo mềm đắp lên mình và quay qua nhìn cái mặt tức giận của cô ấy.

-Ngủ ngon nhé vợ yêu, không thì anh không chắc là anh sẽ làm gì vợ yêu đâu.

-Cái đồ đáng ghét, đáng ghét...

-Em mà còn chửi nữa thì đừng có trách anh đó.

Tôi nhắm mặt lại nhưng hình như tôi có nghe tiếng của con nhỏ đó nói nói cái gì đó, chắc là chửi tôi. Mặc kệ, bây giờ điều mà làm tôi lo lắng nhất là ngày mai tôi phải theo ba đến công ty, lại quay về với cái chiến trường thương nghiệp đó. Tôi thật sự rất ghét phải như thế, nhưng dù sao tôi đâu cần thiết phải làm gì, chỉ là bù nhìn mà thôi. Cái người kia sẽ làm tất cả thay cho tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro