CHƯƠNG 1: NGHÈO RỚT MỒNG TƠI

"Linh Đan, hôm nay anh phải ở lại kí túc xá làm luận văn tốt nghiệp nên không thể cùng em ra ngoài ăn tối được, hôm khác anh bù cho nhé?"

"Linh Đan, em hôm nay mặc chiếc đầm này trông rất xinh đẹp."

"Linh Đan, tối nay chúng ta cùng đi dạo phố nhé? Anh sẽ đến rước em."

Linh Đan...

Một cô gái trẻ nằm trên giường đang run rẩy, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, những ngón tay nhỏ đang bấu chặt vào chăn, đôi môi mím chặt. Tiếng điện thoại đến đã làm cô gái giật mình tỉnh giấc, mơ màng nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại, đôi môi hồng bất giác giật giật vài cái rồi khẽ lầm bầm "Chết chắc linh thiêng lắm."

Rồi lười biếng bấm chấp nhận cuộc gọi.

Điện thoại phát ra âm thanh của người đàn ông, giọng ấm rất êm tai "Linh Đan, em gần đây sống có tốt không? Đã tìm được việc mới chưa?"

Cô gái cười nhàn nhạt bước xuống khỏi giường, mở tủ lạnh lấy ra một chai nước suối mà uống rồi cũng chậm trãi mà trả lời người đàn ông đó "Duy Trung, tôi đây sống rất tốt, anh không cần lo lắng, tôi tự biết chăm sóc cho bản thân, không cần anh để tâm. Anh đừng cách năm hay bảy ngày lại gọi điện thoại hỏi thăm tôi, Huyền Thanh có lẽ sẽ không thích."

Không đợi người đàn ông kia nói tiếp, cô sẵn giọng "Anh cho rằng bà đây chia tay anh thì sẽ sống không nổi sao? Anh cho rằng tôi không có được cái công việc gia sư mà anh giới thiệu thì sao này sẽ mãi thất nghiệp sao? Người yêu cũ thân mến, anh quá coi thường Trần Thục Linh Đan này rồi."

Nói rồi không đợi người đàn ông kia ú ớ câu nào liền kết thúc cuộc gọi.

Nhìn màn hình điện thoại, Linh Đan nhếch môi cười nói "Nguyễn Duy Trung, anh coi bà đây là cái loại con gái chuyên đau khổ vì tình, cho rằng bà đây sẽ quỳ xuống cầu xin anh quay lại hả? Bà đây chỉ hận là đã yêu anh để rồi anh cắm cho bà đây vài cặp sừng xinh xắn thế này. Không có cái công việc của anh, bà đây tự tìm việc khác, chỉ là bà đây không thích, tiền bà còn đủ dùng, bà đây còn giàu có hiểu chưa?"

Tự lầm bầm một mình đã chán chê, Linh Đan lại mò tới tủ lạnh với ý định tìm lấy một hộp sữa để uống nhưng phát hiện ra từ lúc nào sữa hộp trong tủ lạnh đã không còn một hộp nào. Cô chán nản cầm điện thoại định đặt hàng online ở cửa hàng sữa khoảng một, hai thùng sữa và vài hộp sữa chua thì phát hiện trong thẻ tín dụng của mình trừ cả tiền nhà, tiền nước, tiền điện của tháng này thì không còn quá năm triệu đồng.

Linh Đan ôm ngực giả chết, sau đó lại bật dậy lấy điện thoại gọi điện, đến khi người ở đầu dây bên kia vừa bắt máy, cô liền giả khóc "Huhu, Phương Du yêu quý của tôi ơi, tôi đây nghèo rớt mồng tơi rồi, không còn đủ tiền để mua một thùng sữa để uống nữa, cầu được giúp đỡ."

Phương Du bên kia lúc đầu hơi ngạc nhiên, Linh Đan mà cũng có ngày than nghèo sao? Đã vậy còn cầu giúp đỡ. Nhưng rồi cô chợt nhớ đến tháng trước sau khi chia tay Duy Trung, công việc gia sư của cô bạn thân này cũng đã bị kẻ thứ ba – Huyền Thanh lấy mất, không những thế còn bị con nhỏ Huyền Thanh đó chơi xấu làm mất cả công việc viết tiểu thuyết tại tòa soạn của Linh Đan. Nhớ đến chuyện này, Phương Du không khỏi tức thay cho cô bạn của mình, nhưng vì qua một hai tuần đầu cô thấy Linh Đan vẫn rất ổn nên cô cũng yên tâm phần nào, ấy vậy mà bây giờ lại gọi đến cầu cô giúp đỡ.

Cô xoa xoa trán, giọng có tí bất lực "Tớ đang ở quán cà phê X, mau tới đây."

Nhìn cuộc gọi đã bị ngắt mà không có một câu trả lời nào, Phương Du lại càng bất lực, Linh Đan này, chẳng lẽ nói chữ "Okay" thì sẽ hết tiền điện thoại sao?

Phương Du cất điện thoại đi, nhìn người đàn ông tuấn tú đối diện nở một nụ cười áy náy "Minh Huân à, bạn thân em sắp đến đây rồi, có lẽ anh em chúng ta nói chuyện sau vậy. Anh cho em gửi lời hỏi thăm đến hai bác nhé."

Người đàn ông cũng rất dễ chịu mà gật đầu, sau đó soạn những tài liệu trên bàn lại định rời đi "Được rồi, em cũng cho anh gửi lời hỏi thăm đến hai cô chú, hôm nào rảnh thì chúng ta cùng về thăm ông nội, ông nội nhắc em suốt."

Nhắc đến ông nội, đôi mắt Phương Du sáng lên, cô chính là cô cháu gái duy nhất trong nhà nên được mọi người cưng chiều, đến cả người anh họ Minh Huân này cũng hết lòng mà chỉ dạy hết mọi kiến thức trong lĩnh vực kinh doanh cho cô để cô thêm vững bước mà tiến vào công ty chính của gia đình.

Lúc Minh Huân định rời đi, không biết vì sao Phương Du nhớ đến chuyện gì đó liền kéo áo kêu anh họ mình ở lại "Anh họ, bạn em tốt nghiệp trường Đại học Sư Phạm, bằng tốt nghiệp loại Giỏi, đang rất hạn hẹp về kinh tế và cần kiếm việc làm. Anh cũng không có việc gì bận thì ngồi lại đây xem xét bạn em, xem có thể nói về bác Hai nhận bạn em về trường dạy có được không?"

Ba của Minh Huân là Hiệu trưởng của một trường cấp ba có tiếng trong thành phố H này, năm nào trường cũng có tỉ lệ học sinh đậu Đại học, Cao đẳng là 100%. Nếu Linh Đan có thể dạy ở trường này thì có thể chu toàn cho tiền sinh hoạt hằng tháng của cô rồi. 

Nghe Phương Du nhờ vả, Minh Huân cũng không từ chối, anh thoải mái dựa vào thành ghế đọc báo trên điện thoại đợi cô bạn thân của em họ mình.

Chẳng bao lâu thì Linh Đan cũng đến. Cô mặc một chiếc váy suông màu da trời làm cho làn da trắng của cô trở nên sáng hơn, tóc được thắt gọn gàng, chân đi giày kiểu thể thao trắng làm cho cô càng trở nên trẻ trung. Linh Đan nhanh chóng chạy đến bên cạnh Phương Du, thấy người đàn ông tuấn tú trước mặt, cô chẳng giấu đi nụ cười tươi rối mà gật đầu chào.

Phương Du kéo cô ngồi cạnh mình rồi giới thiệu "Đây là Minh Huân, anh họ tớ. Anh họ, đây là Linh Đan, bạn thân em đó."

Minh Huân chỉ cười nhẹ với cô gái trước mặt.Linh Đan sau khi chào hỏi xong liền quay qua Phương Du "Cậu biết không, khi nảy tớ nằm mơ thấy tên Duy Trung nói gì đấy, nói rất nhiều, làm tớ sợ gần chết. Sau khi tỉnh dậy thì thấy hắn gọi cho tớ, hỏi thăm tớ. Hôm nay có tới hai chuyện liên quan tới hắn, đó chính là chuyện xui nhất ngày hôm nay mà. Chính vận xui đó ám tớ khiến tớ từ một đại gia trở thành một con nhỏ nghèo rớt mồng tơi này."

Phương Du nghe Linh Đan lảm nhảm cả nửa ngày, khoé miệng bất giác giật giật. Minh Huân ngồi đối diện cũng nhoẻn miệng cười.

Phương Du cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, liền ho một cái "Khụ, Linh Đan yêu dấu, gọi cậu đến đây là để cứu cậu thoát khỏi kiếp nghèo đói này đó. Minh Huân đây chính là con trai lớn của Trịnh Minh Phương đấy. Biết ông ấy không?"

Linh Đan nghe thế liền gật đầu một cái, Trịnh Minh Phương là Hiệu trưởng nổi tiếng như vậy, người xuất thân từ Đại học Sư Phạm như cô sao có thể không biết được.

Nghĩ thế xong liền đưa mắt nhìn qua Minh Huân cười tươi "Anh trai, gần đây em cạn kiệt ngân sách, không dám cầu cứu mẫu hậu đại nhân, sợ bà ấy lo mà kéo ba em mua vé xe chạy từ thành phố A đến đây mất. Thế nên anh có thể giúp em nói vài lời đến Hiệu trưởng Phương có được không ạ?"

Phương Du nhìn sang Minh Huân "Anh họ, bằng không bây giờ anh cũng rảnh, anh chở Linh Đan về nhà gặp bác Hai nói chuyện thử xem, coi như phỏng vấn, nếu bác chịu thì tuần sau Linh Đan đã có thể đi làm luôn rồi, còn nếu không thì em và Linh Đan sẽ tìm trường khác."

Minh Huân từ đầu đến cuối không nói câu nào, bây giờ nhìn sang Linh Đan "Cũng được, thế giờ anh đưa em về nhà gặp ba anh để ông ấy xem xét, những chắc em sẽ được nhận thôi vì theo lời Du nói thì em giỏi thế mà."

Linh Đan mừng còn không hết, nhanh chóng cảm ơn rối rít Minh Huân rồi tạm biệt Phương Du.Ngoài bãi xe, Phương Du phải về trường Đại Học sắp xếp một số đồ còn sót lại nên không đi về cùng, cô đã tự mình lái chiếc Audi đi mất, bây giờ Minh Huân mới lấy xe tới, nhìn chiếc Mercedes-maybach đậu trước mặt mình mà cô không khỏi cảm thán.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro