Chương 40

Chương 40 Nguyệt thiếu tìm vợ



Hắc Hạng, hẻm tối, bởi vì nó xứng đáng với tên gọi này, vừa tối, vừa ướt lại vừa lạnh. Nhưng Hắc Hạng hôm nay, lại vô cùng có sức sống, giữa sân là những miếng drap giường đã được phơi nắng sạch sẽ, nhưng tĩnh mịch trong mắt của người dân nơi này giờ được thay thế bằng nụ cười, tất cả phòng ốc được mở ra để thông khí, tiêu độc.

Mọi người ở đây dùng ánh mắt nhu hòa nhìn vào bóng dáng nhỏ nhắn đang bận rộn, cũng là bóng dáng nhỏ nhắn mang đến hi vọng lần nữa cho họ.

"Trình Trình tiểu thư hình như vĩnh viễn đều có sức sống."

"Đúng vậy, cô ấy là cô gái đẹp nhất tôi từng thấy." Cô gái đang vô tình nghịch nước dưới ánh mặt trời là cô gái đẹp nhất mà bọn họ đã gặp.

"Không biết Trình Trình tiểu thư đã kết hôn chưa nhỉ?" Ông lão nhìn thấy Trình Trình đang nói chuyện với cháu của mình, liền lẩm bẩm.

"Cái xú lão đầu này, lại nghĩ lung tung rồi, cháu của ông vĩnh viễn không xứng với Trình Trình tiểu thư đâu, phải là Viêm lão đại mới đúng."

"Đúng vậy, thật là một cô gái tốt."

Lúc mà hai ông lão đang nói chuyện, một cô gái mặc áo liền váy và mang nón cỏ đang đứng cạnh bọn họ, cô vừa mới xuất hiện đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người.

Felix vốn đang nói chuyện với Trình trình, màu da lúa mạch khỏe mạnh lộ ra dưới ánh mặt trời, anh ta liền nở nụ cười thân thiện: "Vị tiểu thư này, xin hỏi cô tìm ai?"

Thẩm Kiều liền liếc mắt nhìn Felix, sau đó liền nhìn trái nhìn phải, động tác bỏ rơi Felix khiến cho mọi người có chút căm tức: "Viêm đại ca đâu rồi, không phải anh ấy tới đây sao?"

Cho dù lúc này Hắc Hạng đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, nhưng vẫn không thể so với bên ngoài, trong không khí toàn là mùi thuốc sát trùng, khiến cho Thẩm Kiều có chút không chịu được, tay ngọc liền phẩy phẩy ở chóp mũi.

"Nơi này không phải cho thiên kim đại tiểu thư tới đây đâu, cô tới từ đâu thì trở về đó thôi." Felix liền châm chọc nói.

Thẩm Kiều cũng không nói nhảm với anh ta, với loại người kém cô ta một bậc này cô ta cũng không để vào mắt, ánh mắt của cô ta thấy Trình Trình đang nói chuyện cùng với người khác, che lỗ mũi lại.

"Cô cũng ở đây à?"

Nghe được có người gọi cô, Trình Trình liền xoay người lại, nhìn thấy Thẩm Kiều liền khẽ mỉm cười: "Thẩm tiểu thư vì sao lại ở đây."

Thấy Trình Trình đang xắn ống quần, dưới chân còn đạp drap giường, tóc đuôi ngựa đã bung loạn, Thẩm Kiều liền thấy buồn cười: "Quả nhiên người cấp thấp cũng chỉ có thể ở chung một chỗ với người cấp thấp."

"Cô nói cái gì đó!" Vừa nghe những lời này xong, một người trung niên liền trừng mắt muốn xông lên.

"Leo!" Trình Trình gọi ông lại, lắc đầu với ông một cái, Leo lúc này mới hết giận, bèn bước qua một bên dù trong lòng vẫn còn ấm ức.

Bị Leo dọa, lúc này, Thẩm Kiều có hơi sợ, dù sao với vóc người của Leo, nếu ông ta thật sự xông lên thì người chịu thiệt vẫn là cô ta, nhưng thấy ông ta ngừng động tác lại: "Vẫn còn thông minh đấy, thân phận của tôi không phải để các người muốn đụng là được đâu. Thật là một người quê mùa!"

Sau khi nhìn Leo xong, Thẩm Kiều lại chuyển qua Trình Trình: "Viêm đại ca đâu?"

"Anh ấy vốn là đang ở đây, nhưng hình như lại có chuyện nên ra ngoài rồi, lát nữa sẽ về."

"Vậy tôi phải ở đây tới chừng nào, nóng như vậy thật muốn đốt chết tôi rồi." Thẩm Kiều liền buồn bực nói.

Trình Trình liền nhún vai, bày tỏ mình cũng bất lực, nơi này không có máy lạnh làm lạnh không khí: "Nếu không thì cô về trước đi, anh ấy về tôi sẽ gọi điện thoại cho cô."

"Không cần." Thẩm Kiều liếc nhìn Trình Trình, rõ ràng không tin là cô sẽ gọi mình, liền tìm nơi có bóng râm rồi ngồi xuống.

Trình Trình nhún vai, tiếp tục đạp drap giường dưới chân. Sau khi giặt drap giường xong, Trình Trình và Felix phơi từng món một.

Lúc này trong hẻm đột nhiên xôn xao, bỗng chốc, tất cả mọi người đều quay đầu lại, đồng thời rung động, mặc dù không biết người đàn ông xuất hiện ở đây là ai, nhưng cái khí chất đế vương làm cho ai cũng không thể không chú ý, phong cách này thì không phải người bình thường nào cũng có được, đó là người mà trời sinh ra để đứng trên đỉnh cao cho mọi người ngưỡng mộ.

Thấy Viêm lão đại đang đứng sau lưng người đàn ông kia, ai cũng hiểu đây không phải là nhân vật tầm thường rồi, từ khi người đàn ông này bước vào thì Thẩm Kiều đã ngây người rồi, cô ta cho là Viêm Hạng đã rất xuất sắc rồi, nhưng người đàn ông trước mặt này lại không thể nào đẹp hơn được nữa, cô ta không biết thì ra đàn ông cũng có thể đẹp được như vậy, cả người toát lên một khí chất cao ngạo sẵn có, nhưng mà anh ta đến đây làm gì.

Felix cũng đang nhìn đến ngây người, đến khi Trình Trình đưa drap giường tới mà cũng không biết, thấy Felix không nhận lấy drap giường, Trình Trình liền xoay người: "Felix, cậu nhìn cái gì thế?"

Trình Trình nhìn ra đầu hẻm, thấy người đàn ông kia trong lòng cô lập tức chấn động, Lâm Trần liền nhìn mọi người rồi mở miệng: "Mọi người không cần phải khẩn trương, đây là Cậu chủ của Nặc, lần này tới đây là vì tìm người vợ bị mất tích."

"Mất tích?"

"Anh ta kết hôn rồi? Thật là đáng tiếc."

"Không kết hôn thì cũng không còn phần của cô đâu."

"Nhưng là ai nhỉ?"

Mọi người đang bàn luận rất sôi nổi, đang lúc họ cãi nhau ầm ĩ, bọn họ liền thấy người đàn ông kia không nhanh không chậm tiến vào bên trong, tất cả mọi người đều nín thở, không biết người mà anh ta đang tìm là ai. Lúc mọi người đang suy đoán lung tung, liền thấy anh đang dừng lại bên cạnh của Trình Trình, lại dùng âm thanh lạnh lẽo nhưng hết sức dễ nghe nói: "Về nhà với anh được không?"

Thấy được bàn tay ở trước mặt, lại biết mọi người đang chăm chú nhìn mình, trên mặt của Trình Trình như có lửa đốt, lắp bắp một lúc không biết phải nói gì, một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: "Em còn chưa giặt xong drap giường."

Tất cả mọi người kinh ngạc, vợ của Cậu chủ lại giặt drap giường cho họ, cho họ mượn mười lá gan cũng không dám, bà cô của tôi ơi, đến từ đâu thì trở về đó đi. Trình Trình vừa bước ra đã làm cho ánh mắt của mọi người nổ tung.

Ngay cả Viêm Hạng cũng sững sờ không nói được câu nào, còn Mặc Vũ thì cả kinh kêu lên: "Tôi nhớ ra rồi, tôi đã thấy cô ấy trên tạp chí khoa học, cô ấy là nhà khoa học trẻ tuổi nhất đoạt được giải thưởng, được đánh giá là nhà khoa học có tiềm lực nhất... Khó trách... Khó trách..."

Nghe được Mặc vũ nói vậy, Viêm Hạng cười khổ một hồi, nhìn Trình Trình được Cậu chủ ôm vào trong ngực, anh cũng chỉ có thể kìm nén tình cảm chưa nói ra vào trong lòng.

Bị ôm vào ngực như một đứa trẻ, Trình Trình không thuận theo liền gõ lên vai của anh một cái: "Thả em xuống."

"Không được." Nguyệt Độc Nhất hoàn toàn từ chối khiến cho Trình Trình tức giận.

"Cái đó...." Thẩm Kiều liền lấy hết dũng khí, mở miệng thật thấp rồi tiến lên: "Xin chào, tôi là Thẩm Kiều, thật vui khi được gặp anh."

Nguyệt Độc Nhất liền bước đi như một làn gió, để lại Thẩm Kiều ở lại một mình dưới ánh mặt trời hỗn loạn, nhìn Thẩm đại mỹ nữ bị bỏ lại, Trình Trình liền cảm thấy cô ta thật đáng thương, không còn nghi ngờ gì nữa, Nguyệt Độc Nhất chính là người như vậy, nếu là người và việc mà anh không quan tâm, anh sẽ không lãng phí thời gian.





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro