Thực Mỹ Tri Vị
Đây là lần thứ năm Tiêu Chiến mở cửa tủ lạnh tối nay.
Tủ lạnh của một nam nghệ sĩ thường ngày luôn bận bịu làm việc liên tục sáng tối không ngừng nghỉ, thật ra chẳng có gì ăn ngon cả.
Một tủ lạnh lớn như vậy, chỉ toàn đồ ăn đặt bên ngoài còn thừa, pizza đông lạnh, hay một ít mì Somen* vô cùng tội nghiệp...
Quả thực cực kỳ thê lương.
Vách ngăn dưới tủ lạnh để vài lọ nước hoa, một số hộp mặt nạ.
Tất nhiên, đây không phải điều thu hút Tiêu Chiến mở tủ lạnh hết lần này đến lần khác.
Một hộp socola truffle La Maison du Chocolat nằm lặng lẽ trên tầng cao nhất của tủ lạnh.
Chiếc hộp vuông màu đỏ được điểm xuyết bằng những dải ruy băng vàng, giống như một đôi cánh nhỏ lấp lánh ánh kim, băng qua vùng biển rộng lớn, bay từ thủ đô lãng mạn ở phía bên kia đại dương vào tủ lạnh muốn khen cũng chẳng có gì để khen của Tiêu Chiến.
Thời khắc này trong mắt Tiêu Chiến, chiếc hộp vuông màu đỏ sẫm nằm im lìm trong tủ lạnh chính là hộp Pandora.
Không giây phút nào không dụ dỗ anh "ăn vụng trái cấm".
Tiêu Chiến dường như nghe thấy chiếc hộp vuông vức đối diện mình đang phát ra âm thanh SpongeBob: Tiêu Chiến Tiêu Chiến ~ Tớ chuẩn bị kỹ càng rồi ~ Tớ đã sẵn sàng rồi ~ Mau đến ăn tớ ~ ~
Nháy mắt xúc động liền chiến thắng lý trí.
Anh nhanh chóng dời ánh mắt đi nơi khác, giả vờ đọc đi đọc lại dòng chữ nước ngoài tối nghĩa trên lọ nước hoa dưới tủ lạnh.
Lại phát hiện dù chỉ một lọ mình cũng chẳng hiểu được.
Không khỏi oán thầm, đều là những thương hiệu lạ lùng? Phẩm vị của Vương Nhất Bác đúng là ngày càng kỳ quái ...
Ai nói rằng chỉ có nữ minh tinh mới phải khổ cực nhẫn nhịn chịu đói ăn uống điều độ?
Mọi người đều biết ống kính đối với ngoại hình xoi mói yêu cầu đến cỡ nào, vì vậy bất kể là ai, nếu muốn được chụp ảnh, đều phải kiềm chế.
Tiêu Chiến cũng không phải ham thích hư vinh nhất mực theo đuổi vỏ bọc đẹp trước ống kính.
Chỉ là anh hiểu rõ khán giả dành tiền nhìn kịch xem phim, đóng góp phòng vé hay mua vé, bất quá cũng chỉ vì mấy việc vui chăm sóc đôi mắt thôi.
Không một ai muốn mở màn hình liền nhìn thấy khuôn mặt trong trạng thái không tốt vừa mập lại vừa sưng vù giả tạo.
Cho nên đã quyết định ăn bát cơm này, cơ bản đạo đức nghề nghiệp vẫn cần.
Do đó, vấn đề thỏa mãn sự thèm ăn nhất định phải tính toán kỹ càng để cân nhắc phạm vi bên ngoài.
Nội tâm một phen thiên nhân giao chiến.
Tiêu Chiến đóng cửa tủ lạnh lần thứ năm, tự dành một lời khen ngợi lớn trong lòng vì sự tự chủ không lay chuyển của mình.
Anh trở về phòng ngủ, cầm kịch bản mất hứng đọc qua.
Vương Nhất Bác nằm nghiêng trên giường, cầm ipad chăm chú xem một đoạn video đua xe.
Trên người cậu mặc một bộ đồ vải cotton trắng thuần.
Đường viền cổ áo rất thấp, để lộ một mảng ngực lớn trắng như màu đá cẩm thạch, dưới lớp vải trắng tinh ẩn giấu cơ bụng săn chắc.
Tiêu Chiến phải thừa nhận Vương Nhất Bác thực sự là người "Mặc lên thì gầy, cởi ra mới có thịt".
Đột nhiên Tiêu Chiến cảm thấy hơi ngứa trong lòng. Anh nuốt một ngụm nước miếng, nhìn qua hướng khác, ngồi xuống bên kia giường.
Chắc là do mình đói quá thôi.
Vương Nhất Bác cảm nhận được động tác ngồi lên giường của anh, quay lại, thuận miệng hỏi: "Anh đói bụng à?"
"Nói bậy!"
Không nhắc thì thôi, Vương Nhất Bác vừa tình cờ gợi lại khiến Tiêu Chiến cảm thấy tâm tư nhỏ không có tiền đồ của mình bị người ta chọc trúng hết rồi, không khỏi vừa thẹn vừa giận phủ nhận.
"Vậy sao cả đêm nay anh đi vào phòng bếp suốt?"
Trong thâm tâm Vương Nhất Bác một mực xem Tiêu Chiến là thỏ con . Lúc không bị ai chọc ghẹo, trước ống kính anh luôn hiền lành cẩn trọng .
Thế nhưng khi hai người ở riêng, một khi bị Vương Nhất bác không biết vô tình hay hữu ý giẫm lên cái đuôi của mình, anh ngay lập tức xù lông, bất chấp tất cả, phải cảnh giác vì bản thân trước tiên.
Vương Nhất Bác lật người nằm úp trên chiếc giường, thích thú nhìn anh chằm chằm.
Tiêu Chiến vờ đọc kịch bản chăm chú, đầu ngón tay lại không ngừng vo các góc của trang giấy, tờ giấy ban đầu thẳng thớm rốt cục bị anh vo thành một đống nhăn nhúm.
Ánh mắt của Vương Nhất Bác tựa như nhiệt độ, nhìn chằm chằm anh một cách khó hiểu, anh vò tóc, bực bội ném kịch bản xuống.
"Dù có…dù có đói cũng không thể ăn, ngày mai còn phải quay phim nữa. Anh dễ mập như vậy em cũng đâu phải không biết ..."
Trong giọng điệu xen lẫn ý hiểu rõ đại nghĩa cùng chút ủy khuất.
"Anh để ý trước mặt XXX mình có đẹp hay không?" Vương Nhất Bác cố tình đề cập đến bạn diễn nữ trong phim mới của Tiêu Chiến.
"Mau cút, anh là nghĩ cho khán giả." Tiêu Chiến quả nhiên mắc câu.
Vương Nhất Bác chỉ cười mà không đáp.
"Này, em là cún con sao ? Chuyện này mà em cũng ăn dấm được à?"
Tiêu Chiến bật cười.Vương Nhất Bác thực sự nghĩ anh kiểm soát chế độ ăn uống là vì muốn duy trì hình tượng bản thân trước mặt nữ diễn viên đối tác a?
"Không phải vì chuyện đó đâu. Em thử nghĩ xem có ai nguyện ý mở TV để xem một khuôn mặt mập tròn mất cân xứng không? Đây chẳng phải là nhàn rỗi tự kiếm phiền phức cho mình à?"
"Em không phải vậy." Vương Nhất Bác nhíu mày,
Mặt không đổi sắc, cậu nói, "Mở TV chỉ cần là mặt của Tiêu lão sư, dù là bộ dáng như thế nào em cũng không muốn để lỡ một giây a."
"Vương Nhất Bác, anh thấy em ngày càng không có mặt mũi rồi ..." Tiêu Chiến sững người một lúc, giật mình nhận ra mình vừa rồi lại bị thằng nhóc rách rưới này trêu chọc, không khỏi có chút ngượng ngùng.
"Tiêu lão sư lại mắng em!
Uầy, nhưng nghiêm túc đấy, anh muốn ăn gì? Em đi lấy cho. "
"Không, anh thực sự không cần ăn gì đâu."
"Thật sao?" Người kia hết lần này đến lần khác lặp đi lặp lại hỏi rõ.
Tiêu Chiến thầm nghĩ em có thể đừng hỏi nữa được không, em càng hỏi anh lại càng đói đó? !!
"Tiêu lão sư không đói nhưng em đói."
Giây tiếp theo, Tiêu Chiến bị đẩy ngã xuống giường, kịch bản trong tay anh rơi xuống đất kêu cái “xoạch”.
Khí tức của Vương Nhất Bác phủ phía trên, ngọt ngọt thanh thanh lại không có tí dính người nào. Chẳng biết có phải là do lọ nước hoa tên gọi đọc một chữ cũng không hiểu đặt trong tủ hay không.
Đôi môi Vương Nhất Bác mềm mềm, gợi cho Tiêu Chiến nhớ về một loại kẹo đường nước ngoài thơm ngon mà anh đã từng nếm thử.
Loại kẹo đường ấy đặc biệt mềm lỏng, co dãn rất tốt. Nếu dùng răng nhẹ nhàng cắn, kẹo liền lõm xuống thành một cái lỗ nhỏ, sau đó miệng lỗ lỏng sẽ ngay lập tức trở lại hình dạng ban đầu.
Bánh kẹo dụ người nhất chính là loại khiến người ta không nỡ lòng cắn.
Tuyệt nhất là khi quyết tâm dứt khoát cắn một cái, nhân sốt caramel bên trong tức khắc tràn ra đầy ắp khoang miệng ...
Tiêu Chiến kìm lòng không đặng mút lên, lại nhịn không được khẽ cắn một ngụm nhỏ trên hai cánh môi kia..
Vương Nhất Bác có chút ngạc nhiên hít một hơi, lập tức khiến nụ hôn trở nên sâu hơn.
Lưỡi Tiêu Chiến trượt vào vòm miệng cậu, Vương Nhất Bác vốn không hút thuốc hay uống rượu, cũng hiếm khi ăn đồ ngọt, vậy nên răng cậu cực kỳ tốt.
Mỗi lần đợi cậu cười toe toét nhìn Tiêu Chiến, hàm răng đều đặn kia luôn khiến Tiêu Chiến nghĩ đến những viên kẹo sữa White Rabbit.
Dùng đầu lưỡi nếm thử từng cái, không hơn không kém, chính xác là 28 viên.
Như thể cảm nhận được thú vui ác ý của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác dùng đầu lưỡi cuốn lấy đối phương.
Đầu lưỡi Vương Nhất Bác cũng rất tốt, tinh tế và điêu luyện, đặc biệt thích hợp để hôn.
Mỗi lần cậu hôn, đầu lưỡi như chú cá nhỏ linh động, bơi từ lưỡi đến cổ Tiêu Chiến, vừa du ngoạn vừa nhấm nháp nước, cho đến khi đối phương miệng lưỡi khô khốc.
Thế nhưng giờ khắc này trong thâm tâm Tiêu Chiến, chú cá nhỏ trong miệng Vương Nhất Bác đã hóa thành một miếng kẹo trái cây ngon ngọt bọc đường.
Khi nhiệt độ trong miệng tăng lên, kẹo trái cây dường như cũng đang chầm chậm tan chảy, đến khi hóa thành nước trái cây Điềm Điềm, lưu lại tư vị ngọt ngào trong veo giữa răng môi.
Dòng suy nghĩa ngày càng trôi xa hơn, nụ hôn này cũng kéo dài vô tận vì sự mơ màng của Tiêu Chiến, đến mức Vương Nhất Bác buông ra rồi anh vẫn có chút chưa thỏa mãn.
Qúa chìm đắm vào tưởng tượng, kết quả là Tiêu lão sư hoàn toàn xem nhẹ năng lực của phổi mình.
Không biết lúc nãy có phải đã “ăn” quá mức, Tiêu Chiến giờ chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Anh một bên ổn định hô hấp một bên trừng mắt nhìn thủ phạm khiến anh thở không ra hơi.
Hô hấp không thoải mái khiến đôi mắt Tiêu Chiến bị bao phủ bởi một màn hơi nước ươn ướt. còn có chút phiếm hồng.
Cũng giống như khi hôn, thiên phú dị bẩm trong hô hấp khiến Vương Nhất Bác trời sinh chưa từng chịu cảnh “khó thở”.
Cậu trông như chẳng có gì, nhàn hạ hỏi: "Bây giờ Tiêu lão sư đã đói bụng chưa?
Nghiên cứu khoa học cho thấy hôn sẽ đốt cháy rất nhiều calories, vì vậy em vừa giúp Tiêu lão sư tiêu hao hết lượng calories dư thừa đó, hiện tại anh có thể an tâm ăn uống rồi."
Tiêu Chiến: "... Vương Nhất Bác xem ra anh đánh thấp trình độ không có mặt mũi của em rồi."
Vương Nhất Bác dường như không nghe mà tiếp tục nói: "Nhanh nói anh muốn ăn gì đi."
Tiêu Chiến nổi giận nói: "Không ăn, không đói bụng!"
"Vậy là vẫn chưa tiêu đủ calories rồi."
Vương Nhất Bác giả vờ muốn nhào tới lần nữa.
"Đợi một chút!" Tiêu Chiến trong thời gian ngắn không muốn cảm thụ lại tư vị hô hấp khó khăn nữa, "Anh muốn ăn socola..."
"Làm nửa ngày vậy mà anh chỉ thèm kẹo thôi sao?" Vương Nhất Bác im lặng.
Nói vậy nhưng thân thể cậu vẫn vâng lời đi lấy chiếc hộp socola Tiêu Chiến muốn.
Cậu thành thục mở lớp gói đã mang đến không ít cám dỗ cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn rồi chép miệng: Thật không biết thương hoa tiếc ngọc.
"Anh ăn loại nào?"
Một chiếc hộp lớn đựng socola với nhiều hình dáng đa dạng đặt trước mắt Tiêu Chiến, tỏa hương cacao mê người.
Tuy biết hương vị thật ra đều giống nhau, ánh mắt của Tiêu Chiến vẫn băn khoăn nhìn một vòng mỗi viên socola khác nhau.
"Cái này!" Anh chỉ vào viên socola trắng hình vỏ sò.
"Tại sao?"
"Đâu có liên quan đến em, anh nói viên này thì chính là viên này, hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Anh trả lời không được tự nhiên lắm là vì nhìn thấy viên socola trắng này đột nhiên nghĩ đến hàm răng đều của Vương Nhất Bác.
"Vậy lấy viên này nhé?"
"Ừm."
Những ngón tay thon dài của Vương Nhất Bác chạm vào lớp vỏ sò trắng rồi cầm lên.
Giây tiếp theo, Tiêu Chiến nhìn cậu đem toàn bộ socola bỏ vào miệng mình.
"Vương Nhất Bác ?! Em ..."
Những lời Tiêu Chiến chưa kịp nói xong đã bị Vương Nhất Bác nuốt hết vào miệng, hòa cùng với socola.
Nụ hôn này ngọt ngào như vậy chắc chắn không phải là ảo mộng hư cấu.
Cacao êm dịu dường như là bữa thịnh yến cho vị giác.
Chỉ có tình yêu ôn hương nhuyễn ngọc mới có thể sánh cùng nó.
Ngọt ngào như vậy, ai lại để lỡ được?
Nửa đêm, cả hai giày vò qua qua lại lại một hồi lâu cuối cùng cũng yên tĩnh.
Tiêu Chiến mệt mỏi đầu vừa chạm vào gối liền ngủ bất tỉnh nhân sự.
Người kia mặc dù đã ngủ, nhưng trong miệng vẫn còn mơ hồ lầm bầm nói vài chữ.
Vương Nhất Bác đoán chắc là vì trước khi đi ngủ anh có xem qua kịch bản, cho nên trong mơ mới cùng Chu Công diễn phim.
Nhích lại gần cẩn thận nghe, hóa ra là ——
"Tui muốn ăn Tiểu Long Khảm, muốn ăn street food, muốn uống Starbucks, muốn ăn pizza, muốn ăn đồ Nhật Bản ...
Vương Nhất Bác bật cười, rồi ôn nhu vỗ nhẹ hai lần lên người nam nhân đang ngủ bất tỉnh nhân sự kia.
"Được được được, em nhớ rồi, ngày mai chúng ta đi ăn, sẽ ăn mọi món Tiêu lão sư muốn."
"Ừm ... muốn ... ăn một viên socola ..."
"Được."
Tiêu Chiến vừa nói mê vừa chép chép miệng, khóe môi nhếch lên một nụ cười, như thể anh đã được ăn viên socola ngọt ngào trong giấc mơ của mình vậy.
Cuộc sống ngắn ngủi, ngày qua nhiều chuyện không vui.
Cho nên thực mỹ tri vị.*
Ăn tủy biết vị, nếm ngọt biết vị. Có phải khiến bạn cả đời đều không muốn bỏ lỡ những mỹ vị đó?
Hoàn.
*thực mỹ tri vị: Theo thông tin tớ tìm hiểu trên mạng, nghĩa cụm này phông phanh là khi được cho/nếm thử một thứ gì đó tốt thì còn muốn thêm nữa. Kiểu trong truyện là anh Chiến được ăn 1 viên socola thế là đòi Bủa dẫn đi ăn thêm một đống nữa í =))))))))) Này có vẻ hơi giống được voi đòi tiên của Việt Nam, nhưng mà tớ thấy để vào lại kỳ kỳ nên thôi giữ nguyên QT nha.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro