Chương 7 .ĐAU
Sáng hôm sau
[7:00 AM Tại Vương Gia]
Tiêu Chiến mệt mỏi giật mình tỉnh dậy. Anh chợt nhận ra bản thân đã ngủ quên ở phòng khách. Đêm qua vì chờ Nhất Bác mà đến nỗi chợp mắt lúc nào không hay. Anh dụi dụi mắt rồi uể oải vươn mình. Có lẽ vì nằm trên sofa nên thân thể khá là nhức nhối. Dù sao diện tích nhỏ như vậy khiến thân thể già yếu này có chút không quen.
Tiêu Chiến nhìn xung quanh căn nhà, mọi thứ đều không có gì thay đổi, có lẽ Nhất Bác đêm qua tới giờ vẫn chưa về. Anh khẽ lắc đầu vừa lo lắng vừa bất lực. Mấy hôm nay cảm giác hình như đứa cháu này của anh có rất nhiều tâm sự, tối nào cũng say mềm. Tối qua chắc lại say đến nỗi không biết đường về nhà rồi. Đang thờ thần suy nghĩ mông lung chợt điện thoại vang lên
"Tinh*Tinh*
Là có người gửi tin nhắn cho anh. Tiêu Chiến tò mò vội cầm điện thoại lên . Có khi nào là Nhất Bác không?
Hiển thị trên màn hình là một số lạ chẳng có tên, cùng với dòng chữ"Đã gửi 2 ảnh cho bạn".
Tiêu Chiến tò mò liền vội nhấn vào xem. Đập vào mắt chính là hình ảnh của của hai con người không hề xa lạ: Vương Nhất Bác và Nhã Tịnh. Nhưng điều đó không phải là mấu chốt. Quan trọng nhất ở đây lại là cảnh bọn họ đang ôm hôn nhau rất thắm thiết.
Tiêu Chiến bàng hoàng đến đơ người. Chẳng thể tin vào mắt mình nữa, những gì anh đang thấy là thật sao? Bạn gái lại thân mật với cháu trai của anh sau lưng anh như vậy ư? Bàn tay cầm điện thoại cũng vô thức rung lên Đôi mắt thờ thẫn bỗng dưng cũng trở nên đỏ hoe vì tức giận. Là từ lúc nào? Rốt cuộc bọn họ quen nhau từ lúc nào?
Trong lòng vừa phẫn nộ vừa chua xót.
Không thể chịu được nữa, Tiêu Chiến liền lập tức lấy máy gọi cho Vương Nhất Bác để hỏi rõ sự tình.
Chỉ là tiếng chuông cứ vang lên cho đến hết giây cuối cùng trong vô vọng mà chẳng một ai nhấc máy. Dẫu vậy anh vẫn gọi, chỉ mong một tiếng đáp lại vang lên thôi, bởi lòng anh bây giờ chẳng khác gì núi lửa đang phun nào mà thôi. Nhưng kết quả vẫn như lần đầu, hơn chục cuộc gọi mà đầu dây bên kia chẳng chút hồi âm. Anh bất lực cố giữ bản thân thật bình tĩnh, luôn tự nhủ chỉ là hiểu lầm và sẽ không có chuyện ấy xảy ra đâu. Nhã Tịnh không phải loại con gái như vậy?
Ấy thế, khi Tiêu Chiến đang cố dặn lòng thì người ẩn danh kia lại gửi tới một bức hình nữa.Trong đó là cảnh giường chiếu của Vương Nhất Bác không mặc áo đang ôm lấy cô gái trong lòng mà ngủ. Nhìn quần áo vứt đầy sàn cũng hiểu họ đã làm những chuyện gì.
Tiêu Chiến sững sờ ném chiếc điện thoại sang một góc, ôm lấy đầu mình, sức lực như tiêu tan hết. Anh không muốn tin cũng phải tin, bức ảnh rõ nét, lại còn đủ ngày tháng như vậy làm sao không tin được cơ chứ. Ngày tháng? Vậy mà lại chính là tối qua sao? Anh lo lắng cả đêm chờ cậu về, cuối cùng lại nhận được cái kết đắng như này sao. Hai con mắt ngấn nước bây giờ cũng chợt tuôn ra.
_________________________________
Vương Nhất Bác mơ màng tỉnh dậy đầu đau như búa bổ, cơ thể cũng cứng đờ. Chợt cảm giác cánh tay mình khá tê liền liếc sang nhìn bên cạnh thì giật mình vội vàng thu tay lại.
"Con mẹ nó! Cái quái gì đang xảy ra vậy?"
Bên cạnh cậu là một cô gái trần trụi đang yên giấc.
Cô gái ấy vì tiếng chửi thề của cậu cũng vô thức tỉnh dậy.
"Nhất Bác! Cậu tỉnh rồi?"
"Sao cô ở đây? Lại còn nằm bên cạnh tôi? Mẹ nó! Chẳng phải là Tiêu.."
Vương Nhất Bác chợt nhận ra có gì không đúng ở đây liền khựng lại. Cậu cầm lấy tay cô siết chặt:
"Nói! Đêm qua có phải là cô hẹn tôi tới đây?"
Nhã Tịnh nhăn mặt, cảm giác đau nhức từ cổ tay truyền tới. Cô liền giả vờ rưng rưng nước mắt
"Đau quá! Cậu làm tôi sợ đấy"
Vương Nhất Bác vốn chẳng phải người thương hoa tiếc ngọc, dù cô ta có nói vậy nhưng cậu vẫn chẳng buông tay mà lại càng siết chặt hơn.
"Nói! "
Nhã Tịnh nhìn vào mắt cậu tỏ vẻ đau khổ:
"Đêm qua là cậu cậy mình say mà bắt ép tôi qua đêm với cậu còn gì. Tôi vốn là phận con gái yếu đuối làm sao chống cự người đàn ông như cậu chứ.. hic hic "
Vương Nhất Bác nghe vậy nghiến răng lớn tiếng
"Nói láo"
Chuyện này không thể xảy ra được.Cô gái này chính là bạn gái của Tiêu Chiến.Nếu để anh biết chuyện này thì cậu phải làm sao? Chắc chắn Tiêu Chiến sẽ hận cậu mất, đấy cũng chính là điều Vương Nhất Bác sợ nhất trên đời này.
"Cậu nhìn như vậy mà còn thể giả sao? Chuyện này đã xảy ra rồi cậu chấp nhận sự thật đi"
Nhã Tịnh cố tiếp tục nói
"Bao nhiêu tiền?"
Vương Nhất Bác vội vã đứng dậy, vơ cái dưới sàn lên khoác vào.
"Tôi sẽ trả cô gấp đôi. Sau khi nhận tiền thì cút đi cho tôi. Còn nữa,nên biến khỏi mắt Tiêu Chiến càng xa càng tốt"
"Sao? Trả tiền ? Gấp đôi ? Cút đi sao?"
Nhã Tịnh nhấn mạnh lại lời của cậu
"Chê ít? Vậy cô muốn bao nhiêu?"
Vương Nhất Bác tiến lại nâng cằm cô lên ,bóp chặt .
"Tôi sẽ đáp ứng hết với điều kiện cô phải biến mất khỏi nơi này"
"Cậu nghĩ như vậy là xong sao? Vương Nhất Bác! Quả nhiên cậu vẫn vô tình như vậy. Tôi mỗi ngày đều nhớ cậu, nhớ đến phát điên, vậy mà ...cậu lại chẳng dùng tiền bảo tôi cút đi?"
Nhã Tịnh cầm lấy tay Vương Nhất Bác đang bóp chặt cằm mình, mắt rưng rưng. Cô chịu uất ức bao năm như vậy, lần đầu tiên cũng giao trọn cho cậu vậy mà đổi lại được thái độ như vậy ư.
"Nhớ tôi?... Nhớ hay không là việc của cô. Tôi chẳng quan tâm cô là ai. Còn bây giờ cô cầm tiền biến khỏi mắt Vương Nhất Bác này. Nếu không tôi sẽ giết cô đấy"
Vương Nhất Bác thoáng chốc bất ngờ, chẳng phải cô ta mấy ngày trước còn nói yêu Tiêu Chiến sao? Bây giờ đã nói nhớ cậu. Thì ra ,cũng chỉ là một ả đàn bà lẳng lơ đến vậy. Chú út lại đi yêu thứ dơ bẩn này.
"Không quan tâm sao? Cậu còn nhớ cô gái hay lẻo đẻo theo cậu gửi thư tình rồi bị cậu từ chối .Có nhớ cô gái hay đến nhà cậu mua tất cả những gì cậu yêu cầu chỉ vì mong cậu cười với tôi. Vậy mà cho đến cuối cùng ,những gì cậu dành cho tôi đều vì Tiêu Chiến. Cậu cười, cậu nói chuyện với tôi chỉ vì để Tiêu Chiến ở bên cạnh cậu.Thật nực cười"
Nhã Tịnh nói xong liền cười cợt một tiếng ,nụ cười vừa gian mãnh vừa chua xót .
"Tôi biết rõ cậu thích Tiêu Chiến, lại chẳng từ bỏ ý định. Tôi đành tự biến mình thành bạn thanh mai trúc mã của anh ta. Ngày ngày phải cố giả vờ cười nói với tên đáng ghét đó,chỉ mong có thể tiếp cận cậu nhiều hơn. Cậu đi Mỹ ,tôi cũng đi.Nghe tin cậu về nước, tôi liền lập tức trở về. Vương Nhất Bác, tôi yêu cậu. Thật sự yêu cậu"
Nhã Tịnh vừa dứt lời liền đứng dậy ôm chầm lấy người trước mặt
Vương Nhất Bác thấy thế lập tức đẩy cô ta ra. Nâng cằm lên rồi từ từbóp chặt hơn,ai kia cũng cảm giác được sự đau nhức truyền tới
"Cô lại dám lấy Tiêu Chiến ra làm trò tiêu khiển. Chán sống rồi sao?"
Ánh mặt tràn đầy lửa giận của cậu dường như cô ta không sợ mà còn dám bật cười khiêu khích.
"Bây giờ, cậu cũng sẽ phải ở bên tôi thôi. Vương Nhất Bác! Cậu nên từ bỏ Tiêu Chiến đi. Anh ta có gì tốt chứ. Chẳng phải hai người là chú cháu sao?"
Cô cười cợt nhã trong nước mắt. Cô thật sự điên rồi, vì cậu ta cô muốn đánh đổi tất cả.
"Câm miệng! Nếu cô còn muốn sống"
Vương Nhất Bác gằn giọng đay nghiến
"Cậu làm gì tôi? Giết ư ? Sẽ thế nào nếu Tiếu Chiến biết cậu là một dã thú như vậy. Ăn được nhưng lại khôn đổ vỏ được. Còn muốn tiêu hủy"-Nhã Tịnh cười nham hiểm nói
"Cô.."
"Tôi làm sao? Cậu đừng nghĩ sẽ giấu được chuyện này. Bởi vì cảnh này đã được gửi đi rồi" Vừa dứt câu Nhã Tịnh liền bật cười một cách hả dạ lại vừa quái dị.
Còn Vương Nhất Bác thì như sét đánh ngang tai. Tiêu Chiến đã biết chuyện này sao? Rồi chú ấy sẽ hận cậu mất. Không thể đứng đây thêm một giây nào nữa. Vương Nhất Bác vội đẩy cô ta né sang một bên rồi lập tức rời đi
"'Mẹ nó !Chết tiệt"
Nhã Tịnh nhìn theo bóng lưng cậu cười nham hiểm
"Vương Nhất Bác ! Chuyện này sẽ chẳng dễ dàng vậy đâu"
_________________________________
[ Vương Gia]
Vương Nhất Bác nhanh chóng bước vào nhà nóng lòng tìm kiếm chú út. Phòng ngủ không có, phòng vệ sinh cũng không, tính chạy vào phòng ông nội thì thấy Tiêu Chiến khuôn mặt không cảm xúc bước từ trên lầu xuống.
"Vương Nhất Bác! Đêm qua cháu đã đi đâu?"
Tiêu Chiến nhìn cậu,lời nói có vẻ rất bình thường nhưng ngữ khí thoát lên lại mang đầy sự tra hỏi
"Chú út ! Đêm qua cháu hơi say ."
Vương Nhất Bác chẳng biết nói gì .Cậu không biết rõ là anh đã nhận được mấy tấm ảnh đó hay chưa. Càng chẳng biết là có nên tin lời nói của cô ta hay không nữa. Đang chần chừ chưa biết trả lời ra sao thì Tiêu Chiến nói tiếp:
"Đêm qua say nên mượn bạn gái người khác ngủ qua đêm sao? "
Tiêu Chiến tiến đến trước mặt Nhất Bác, đem điện thoại hiện rõ hình ảnh của cậu tối qua ra trước mắt cậu
"Chú út đều do cô ta gài bẫy cháu. Cháu không hề có tình cảm với cô ta "
Vương Nhất Bác nhìn mấy tấm ảnh đó liền giật mình. Mẹ kiếp! cô ta thật nham nhiểm. Cậu nắm chặt lại bả vai chú út mà giải thích.
"Gài bẫy sao? Còn cái này?"
Anh lại một lần nữa đem tấm ảnh hai người hôn nhau lên trước mặt cậu. Chứng cứ rõ ràng như vậy liệu cậu phải rửa sạch tội danh thế nào?
"Nụ hôn này nhìn sơ cũng biết cháu là người chủ động . Sao? Cháu thích Nhã Tịnh nên mới phản đối chú lấy em ấy chứ gì?"
Tiêu Chiến cười lạnh nói
"Không phải như vậy. Chú hãy tin cháu, người cháu yêu không phải là cô ta mà là.."
*Bốp*
Tiêu Chiến chưa để Nhất Bác nói xong liền thẳng tay đấm vào mặt cậu một cú thật mạnh.
Anh thật sự rất tức giận, lúc cậu chưa về anh đã ước đây đều là ảnh ghép. Nếu đáp án mà anh nhận được là bọn họ không hề ở cùng nhau thì tốt biết mấy. Nhưng hai chữ anh nhận được lại là "Do cháu bị gài bẫy". Những lời nói thiếu trách nhiệm y hệt tên vô sỉ.
"Vương Nhất Bác! Cháu từng nói cháu yêu nam nhân...vậy giờ chuyển khẩu vị sang bạn gái chú rồi sao? Cháu cũng quá bị ổi đi"
Tiêu Chiến kéo cổ áo cậu ta, đôi mắt ngấn lệ đỏ hoe nổi cả gân mặt
"Bị ổi? Đúng ,cháu bị ổi, tầm thường. Cháu chính là yêu nam nhân, yêu một tên ngốc lớn tuổi."
Cậu vừa dứt lời liền kéo sát anh lại nhắm lấy môi anh mà hôn xuống . Nụ hôn chẳng một chút nhẹ nhàng, nó thô bạo vô cùng.
Tiêu Chiến bất ngờ trước hành động này của Nhất Bác vội vã đẩy con người đang làm loạn kia ra. Nhưng càng đẩy thì cậu càng điên cuồng ngấu nghiến đôi môi kia. Dùng toàn bộ sức lực ôm chặt anh dù cho anh có đấm có đẩy thế nào đi nữa.
*Bốp*
Tiêu Chiến lại giáng một cú đấm vào mặt cậu
Mặt anh đã đẫm lệ
"Vương Nhất Bác! Cháu thật điên rồi. Cháu biết mình đang làm cái gì không hả? Thật ghê tởm"
Vương Nhất Bác sững người đưa tay sờ lên má mình.Chính miệng Tiêu Chiến lại chê cậu "ghê tởm" sao? Nó lại còn đau hơn khi bị vạn tiễn xuyên tim. Cậu nhìn anh đang cố chùi đi dư vị trên môi mình, hành động đó khiến trái tim cậu như thắt lại. Rơi rồi, nước mắt của một kẻ lạnh lùng vô cảm đã rơi rồi. Có lẽ đã rất lâu rồi từ khi mẹ Vương Nhất Bác mất ,nước mắt cậu bây giờ mới rơi lần nữa. Tiêu Chiến thấy cậu rơi lệ cũng có chút hụt hẫng trong lòng nhưng cũng chỉ thoáng qua. Vì bây giờ anh đang rất ghét cậu.
_______________________________
Xin Lỗi các nàng ,vì bận quá nên giờ mới viết được nè 😅
Mong các nàng ủng hộ
votte tui nha
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro