30.

Tết dương lịch qua đi, Tiêu Chiến sau ngày nghỉ lại phải ôm cặp sách đến trường. Thời tiết thực sự quá lạnh, cậu hiếm lắm mới thức dậy sớm hơn đồng hồ báo thức một bữa.

Lúc vừa mở cửa xuống nhà liền nghe tiếng cãi nhau của ba mẹ. Gia đình họ rất ít khi cãi cọ lớn tiếng như vậy, cậu có chút không quen.

Ba mẹ Tiêu đang cãi nhau chuyện công ty, nói về dự án gì gì đó cậu không thể hiểu được. Hình như mẹ Tiêu đang trách ba Tiêu không chịu kiên quyết, cuối cùng để mất hạng mục quan trọng nào đó thì phải. Cậu trước nay chưa từng quan tâm tới, nghe tai này lọt tai kia, quay đầu ngáp một cái lại trở về phòng.

.

Buổi tối hôm đó trên bàn cơm không có sự xuất hiện của ba Tiêu, mọi người ăn cơm trong im lặng. Vì thời tiết quá lạnh, tiết tự học buổi tối được chuyển sang giờ ra chơi buổi sáng. Ít đi giờ ra chơi nhưng ngược lại không cần buổi tối phải đến lớp, rất tốt. Tiêu Chiến ăn xong bữa tối liền chạy về phòng, cậu không quen bầu không khí ngột ngạt này.

Lúc đi ngang qua thư phòng, nghe Tiêu Nhật Phong cùng ba Tiêu nói cái gì đó mà công an điều tra thuế, bị bắt, ngồi tù, bỏ trốn,.... Cậu có chút hoang mang. Không lẽ gia đình cậu thực sự sắp sập rồi? Tiêu Chiến có hơi sợ hãi, nhưng suy nghĩ một lát lại cho rằng mình nghĩ nhiều.

Đêm đó cậu mất ngủ, cậu thực sự suy nghĩ đến vấn đề nếu xui rủi nhà cậu sập thật, thì về sau cậu phải sống thế nào. Tiêu Chiến mở tài khoản của bản thân, nhìn một dãy con số 0 mà thầm yên lòng. Nhưng vẫn nghĩ lại, nhà cậu tài giỏi như vậy, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Cẩn thận đặt lại báo thức trễ hơn 15 phút, lúc cậu kéo chăn đi ngủ đã là 1 giờ sáng.

Sáng hôm sau khi cậu thức dậy xuống nhà, trên bàn ăn chỉ đơn giản hai chiếc bánh bao được bỏ trong lồng giữ nhiệt, đây là bữa sáng đơn giản nhất cậu từng ăn.

"Nhà mình không phải là thực sự... phủi phuii.. là do mình nghĩ nhiều thôi". Tiêu Chiến cố an ủi bản thân, cầm lấy bánh bao vừa gặm vừa chạy ra cửa.

"Chiến Chiến. Đứng đó đợi anh đưa đi học"

"Anh hai, anh đi làm đi. Em đi với bác Lý là được rồi"

Tiêu Nhật Phong đi tới trước mặt cậu. "Bác Lý tạm thời không đưa em đi nữa. Chuyện đưa rước em để anh làm"

Tiêu Chiến nhìn ra cổng, không còn thấy chiếc Mer màu đen quen thuộc nữa, trong lòng đánh thụp một phát, cậu mếu máo đến sắp khóc. "Anh.. nhà chúng ta.. không phải là.."

"Đúng vậy. Em chịu khổ một chút. Một thời gian thôi. Sẽ không sao đâu"

Tiêu Chiến không ngờ chuyện này lại rơi trên người mình, phút chốc bỗng dưng hoá đá.

..

Cả buổi học cậu hoàn toàn không tập trung nổi. Hôm nay có tiết Địa lý của cô Tuệ. Bà là một bà cô khiến người người căm ghét. Bà năm nay đã ngoài 50, cặp mắt nhỏ dẹp hơi xếch lên, mũi thấp tẹt dường như nghe nói ngày xưa từng bị gãy, luôn luôn trang điểm rất đậm làm tăng thêm phần hung ác. Lúc nào cũng mở miệng so sánh người này với người kia. Học giỏi cũng bị ghét mà học kém cũng bị ghét. Nhà giàu cũng bị ghét mà nhà nghèo cũng bị ghét. Trong mắt bà, những đứa học sinh này đều là cái gai trong mắt.

"Tiêu Chiến, đứng dậy"

Tiêu Chiến giật thót, vội vàng đứng lên. Bình thường cho dù là học tra lười biếng bao nhiêu thì đối với môn Địa cậu luôn luôn nghiêm túc hết mức. Bởi vì cậu biết, người giáo viên này ghét nhất là cậu, "Nhà giàu nhưng lại học ngu, đúng là lỗi thậm tệ". Đây là câu nói chính miệng bà nói ngay trước lớp khi lần đầu tiên gọi cậu phát biểu mà cậu không trả lời được.

"Tôi đang giảng bài nào em biết không?"

"Dạ biết. Là bài 12"

"Sông nào dài nhất nước ta?"

"Dạ là sông Trường Giang"

"Hồ lớn nhất?"

"Dạ hồ Thanh Hải"

"Tốt. Vậy nói cho tôi nước ta có đường biên giới giáp với bao nhiêu quốc gia và vùng lãnh thổ?"

"Dạ. Là 14 ạ"

"Kể tên toàn bộ"

Tiêu Chiến ngơ ra, cái này hôm nay mới học, không phải là bài cũ, cậu hoàn toàn không thuộc. Tiêu Chiến cúi đầu nhìn sách, bị một viên phấn ném vào mặt.

"Không được nhìn sách"

"Dạ.."

Bạch Thần bên cạnh nhỏ giọng nhắc Tiêu Chiến, bị một viên khác đập lên trán. "Không được nhắc bài"

"Dạ.. là Triều Tiên, Mông Cổ, Kazakhstan, Kyrgyzstan, Tajikistan, Afghanistan, Pakistan, Ấn Độ, Nepal, Bhutan, Myanma, Lào, Việt Nam và... và..."

"Không biết?"

"Dạ"

"Ra ngoài đứng cho tôi. Có nhiêu đó cũng không nhớ được. Thật kém cỏi"

Tiêu Chiến không cãi lại, tự nhiên đi ra bên ngoài đứng. Gió bên ngoài rít gào từng đợt, tuyết đã rơi từ hôm giáng sinh rồi, cậu còn nhớ cái lúc Vương Nhất Bác ôm cậu hôn môi, một bông tuyết vừa vặn đáp xuống mặt cậu. Chỉ là hôm đó quá đột ngột bị hôn, cậu không có tâm tư để ý đến những bông tuyết đầu mùa.

Tiêu Chiến đứng bên hiên, vươn tay đùa nghịch mấy bông tuyết đang rơi xuống. Buốt giá đến run rẩy. Nhưng so ra với chuyện nhà cậu, càng khiến cậu run rẩy hơn.

Lệ Hoa là lớp phó học tập, không chịu được cách bà công kích Tiêu Chiến liền đứng dậy phản kích. "Thưa cô, em có chút cảm thấy cô không đúng"

"Cái gì?"

"Kiến thức cô vừa hỏi là kiến thức mới học trong tiết này, Tiêu Chiến ngược lại trả lời rất tốt. Câu hỏi cuối cậu ấy cũng chỉ thiếu mất 1 quốc gia, hoàn toàn không tới mức bị phạt đứng bên ngoài. Đây là kiến thức mới, em tin có rất nhiều thành viên trong lớp không thuộc hết nổi trong khoản thời gian ngắn như vậy. Nếu như ai không thuộc hết cũng bị phạt, em cũng chưa thuộc, vậy em có phải cũng ra ngoài không ạ?"

"Được, em có gan lớn. Thích thì cũng ra ngoài đi"

Lệ Hoa không khoan nhượng, đứng dậy đi ra. Sau cô chính là Bạch Thần, cô không nói thì Bạch Thần cũng định nói, bây giờ cô nói rồi cậu liền hưởng ứng. Sau hai người là một loạt học sinh khác cũng ra. Dần dần cả hành lang chật kín người. Trong lớp chỉ còn lại một mình bà. Có những người dù đã thuộc rồi, nhưng vì thái độ của bà mà đi theo ra ngoài.

....

🥺🥺🥺

.071022

#tôm

Tui đi viện về gòi... Trời xanh mây trắng nắng vàng luôn nè, thời tiết chỗ mn có đẹp như tui hong? 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro