Chap 4
Tôi = Tiêu Chiến
.
.
.
.
________
_ Nhất Bác cùng tôi đến bệnh viện thú cưng, lúc kiểm tra cho chó con mới phát hiện trên người nó có rất nhiều vết thương lớn nhỏ ,xương bị nứt bụng có vết trầy xước ,có rất nhiều vết thương nhỏ khác. Nhưng nó rất ngoan để yên cho bác sĩ kiểm tra mà không ồn ào chỉ im lặng nằm sấp
_ Nhất Bác nhìn tôi muốn nói lại thôi mãi cho đến khi kiểm tra xong về đến nhà anh ấy cũng không nói gì ,chó con được đưa từ bệnh viện về nhà tôi đặt tên cho nó là *Kiên Quả
*Kiên Quả là tên chú mèo cưng của Tiêu Chiến nhưng do nguyên tác là một em cún , nhưng mình vẫn muốn đặt tên gần gũi với Tiêu Chiến nên đặt cho bé là Kiên Quả.
_ Khi chúng tôi về nhà bầu không khí như cứng lại ,Nhất Bác không mở miệng tôi cũng lặng im ,mãi cho đến khi chúng tôi vào phòng ngủ. Ánh sáng màu cam nhạt đột nhiên khiến cả căn phòng trở nên ấm áp tôi ngồi trên giường ,thấy Nhất Bác mặc đồ ngủ đi vào ánh sáng ấm áp rơi trên người anh ấy khiến gương mặt đầu mày cũng trở nên nhu hòa đi vài phần ,tâm tình anh ấy không biểu lộ ra ngoài thỉnh thoảng tôi thấy anh ấy cười cũng chỉ là khóe môi hơi nhếch lên giống như hoa đàm chợt hiện rất nhanh đã biến mất.
_ Tôi không biết Nhất Bác đối với tôi có bao nhiêu phần tình cảm ,nhiều năm như vậy tôi cho rằng anh ấy ít nhiều cũng có chút động lòng, chỉ là những ý nghĩ này từ sau khi Hải Quỳnh trở về lập tức trở nên rất buồn cười.
TC_" Nhất Bác "
_ Tôi đột nhiên gọi anh ấy ,anh ấy ngước mắt nhìn tôi, thân xác vô tội lại lạnh lùng...
TC_" Lời anh nói còn tính không? "
NB_" Lời gì? "
TC_" Anh nói ..em là vợ của anh. Anh sẽ đối xử tốt với em cả đời "
_ Tôi mỉm cười nhìn anh ấy, Nhất Bác lại đột nhiên cụp mắt, âm thanh nhàn nhạt
NB_" Sao tự nhiên lại hỏi cái này? "
TC_" Không có gì chỉ là đột nhiên nhớ tới thôi "
_ Đau đớn loáng thoáng ở bụng trên ập tới ,cảm giác đau bên hông đến đêm lại tăng dần, thần kinh trong đầu tôi nhảy dựng lên giống như từng sợi dây đều bị thắt chặt
NB_" Sẽ..."
_ Ngay lúc anh ấy trả lời, đèn trong phòng cũng tắt . Hơi thở nóng bỏng nam tính lập tức rơi xuống gò má tôi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn
NB_" Ngủ ngon Chiến Chiến "
.
.
.
_ Hô hấp của người phía sau dần trở nên bình ổn tôi cẩn thận tránh khỏi lồng ngực ấm áp ,xoay người cùng anh ấy mặt đối mặt ,sau đó nâng theo ánh trăng từng tấc một cẩn thận miêu tả dung nhan của anh ấy, từ mi mắt đến cằm.
_ Nhất Bác sẽ không ngoại tình nhưng anh ấy dù đi đến đâu vẫn sẽ nhớ nhung Hải Quỳnh, tôi bỗng nhiên muốn biết sau khi tôi chết nếu Nhất Bác nhớ đến hiện tại không biết anh ấy sẽ cảm thấy thế nào....Ngày ra khỏi bệnh viện cầm tờ giấy chuẩn đoán trên tay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến đầu óc như kết thành một mớ len hỗn độn ,một trong những ý nghĩ đầu tiên xuất hiện là sau khi tôi chết Nhất Bác sẽ làm gì ? Anh ấy sẽ tái hôn khi đó tôi nghĩ Hải Quỳnh ly hôn, anh ấy goá vợ, hai người họ vừa hay đến với nhau chuyện đó không quan trọng nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
.
.
_ Lần đầu tiên tôi gặp Hải Quỳnh là vào năm sinh nhật lần thứ 10 của tôi. Mẹ tôi hiếm khi có được một ngày rảnh rỗi cùng tôi đến nhà hàng ăn tối, nhà hàng đó rất cao cấp các món ăn bên trong đều đắt tiền mẹ thì chỉ gọi một vài món, ngồi cách chúng tôi không xa là một gia đình ba người cười nói vui vẻ ,trong khi tôi và mẹ có vẻ hơi im lặng ,chị gái ngồi bàn bên luôn mỉm cười mặc một chiếc váy công chúa xinh đẹp đội một chiếc vương miện nhỏ sáng lấp lánh, ba chị ấy ngồi đối diện liên tục chụp ảnh cho đến khi người đàn ông trung niên kia đứng dậy đi vệ sinh, khuôn mặt quen thuộc kia khiến dao nĩa trong tay tôi rơi thẳng xuống bàn, mẹ tôi chú ý thấy sự khác thường của tôi nhìn theo ánh mắt tôi xong lại bình thản quay đầu.
Mẹ TC_" Muốn sang đó chào hỏi không?" _ Bà bình tĩnh hỏi tôi
Mẹ TC_" Dù gì đó cũng là ba con "
_ Lúc ba trở về chỗ ngồi ,chị gái kia cười chạy ra đón ông ấy bị ông ấy ôm lấy, nụ cười trên mặt hai người đều vô cùng sáng lạng. Tôi lắc đầu, trong trí nhớ của tôi ba tôi rất mơ hồ bởi vì ông ấy chưa từng gần gũi với tôi, thỉnh thoảng tôi muốn làm nũng với ba cũng bị ông ấy lạnh lùng khiển trách, sau đó tôi mới hiểu ra rằng ông ấy chỉ là không yêu thương tôi mà thôi ,những thứ tôi cảm thấy xa xôi không thể chạm tới ,đối với Hải Quỳnh mà nói chỉ là vật trong tầm tay
.
.
____
_ Tôi giả vờ như hoàn toàn không biết gì về chuyện Nhất Bác đi gặp Hải Quỳnh. Thỉnh thoảng vẫn ngửi thấy mùi hoa hồng trên quần áo anh ấy, có đôi khi trong ảnh chụp trên trang cá nhân của Hải Quỳnh luôn có chút bóng dáng của Nhất Bác mờ ẩn như rõ ràng. Tôi thường xem những bài viết đó rất lâu sau đó còn thả tim cho bài viết của chị ấy nhưng tôi chưa từng lên tiếng, tôi giống như trước đây luôn duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, chỉ khác ngày ấy một chút là tôi đã từ chức ở nhà nội trợ nhiều năm còn tập được thói quen viết nhật ký ,ngày nào cũng viết ghi lại những thói quen nhàm chán hàng ngày và tình trạng thể chất của chính mình.
.
.
.
_____________
➡️➡️➡️➡️⭐
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro