1. Hồ Bích Linh - Thuỷ Hành Uyên
Thuyền rung lắc ngày một dữ dội tựa hồ vật thể dưới kia đang dốc sức hất tung đám người trên này xuống nước. Lưu Hải Khoan nhanh trí ra lệnh:
"Ngự kiếm!"
Cả đám rút kiếm bay lên, Vương Nhất Bác mới chợt nhớ đến nơi đây vốn đang là trong nguyên tác, Tị Trần treo bên hông theo ý nghĩ của chủ nhân liền rời vỏ, Vương Nhất Bác nhanh hơn một nhịp nắm tay Tiêu Chiến còn đang lay hoay kéo lên kiếm. Ba con thuyền nhỏ bị vòng xoáy nước hung tợn nuốt sâu xuống, màu nước xanh biếc lúc đầu hiện tại được thay bằng một màu đen ngòm như mực.
Lưu Hải Khoan rút Liệt Băng ra thổi một hơi trấn áp lại cột nước đang chuẩn bị dâng lên, mặt nước được âm thanh của tiếng tiêu làm dịu lại vài phần, Tiêu Chiến lúc này mới quay sang hỏi Vương Nhất Bác:
"Lão Vương em làm sao điều khiển được Tị Trần vậy?"
"Cũng không có gì, dùng ý nghĩ điều khiển thôi!" Vương Nhất Bác nhún vai đáp.
"Thế nghĩa là chỉ cần nghĩ ra trong đầu là được à? Vẽ bùa cũng như vậy sao nhỉ...?"
Vừa nói, Tiêu Chiến vừa nguệch ngoạc ra không trung vài đường, trong đầu nghĩ đến thuật chú áp đảo. Anh đẩy một đường trong không khí, một ấn kí hình lá bùa màu vàng được kích ra nhắm thẳng đến chỗ của Uông Trác Thành đang ngự kiếm phía đối diện đánh tới. Kiếm Tam Độc nhất thời bị đánh trúng, người phía trên không kịp đề phòng liền loạng choạng rơi xuống, trước đó cũng kịp để lại một câu chửi:
"Á á á á! Nguỵ Vô Tiện tổ sư nhà ngươi làm cái gì thế????"
Tiêu Chiến: "..."
Lưu Hải Khoan ngự Sóc Nguyệt lao xuống dưới ôm lấy Uông Trác Thành vào lòng bay lên. Kĩ thuật chính xác, không thừa cũng không thiếu một giây. Hành động uyển chuyển mà dứt khoát ấy được Tiêu Chiến thu hết vào mắt, cũng không kìm được một câu cảm thán:
"Trời ạ, Lưu Hải Khoan thật sự hảo soái!"
Vương Nhất Bác bên này đánh ánh mắt nhìn sang Tiêu Chiến, bên trong thoáng một chút sẫm màu. Uông Trác Thành nhanh chóng điều khiển Tam Độc quay lại, cũng không quên cám ơn Lưu Hải Khoan, chỉ số cảm xúc hiện tại đã tăng lên 38%, của Lưu Hải Khoan cũng đã lên 47%.
"Nguỵ Vô Tiện ngươi bị điên à? Muốn đánh nhau thì nói, ai lại đi chơi trò đánh lén?"
Quả nhiên là dùng cùng lúc hai gói vật phẩm nên tác dụng có khác, Tiêu Chiến cảm nhận được người trước mặt tuy dung mạo là của Uông Trác Thành nhưng tính cách thập phần mười là giống hệt với Giang Trừng trong nguyên tác. Kiểu nếu như không phải đang ở trên không thì người kia có thể ngay lập tức vung kiếm về phía anh mà chém bất cứ lúc nào vậy. Nội tâm Tiêu Chiến nghĩ dù sao cũng vào thế giới nguyên tác rồi nên cứ nương theo đó làm tròn vai Nguỵ Vô Tiện vậy, anh lảnh lót:
"Vừa luyện ra chú mới nên muốn thử chút thôi! Trừng muội da mặt lại mỏng thế sao, có vậy đã cáu rồi. Đằng nào thì ngươi cũng đâu có ướt a~"
"Hừ, da mặt không mỏng thế chả lẽ lại như ngươi mặt dày đến độ bị người khác ôm từ nãy giờ vẫn không thấy một chút ngượng à?"
Câu nói này làm người kia mới chợt để ý đến tư thế của mình hiện tại. Anh đang đứng trước mặt Vương Nhất Bác, eo gần như được cậu ôm trọn vào lòng.
Tiêu Chiến: "..."
"Nơi này không thể ở lâu, mau quay về" Vương Nhất Bác lên tiếng. Cả đám người nhanh chóng ngự kiếm quay trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Tiêu Chiến gãi đầu, thái độ có một chút không tự nhiên nói:
"...Lão Vương, hay cứ để anh tự ngự kiếm đi!"
"Anh để ý mấy lời khi nãy của Thành ca nói sao?" Vương Nhất Bác hỏi lại. Tiêu Chiến nhanh chóng tìm ra một lý do thích hợp để che đậy sự thật là anh đang ngượng ngùng này đi:
"Thì dù sao...hai người ngự kiếm như thế này sẽ bất tiện cho em a~"
"Anh cũng không phải đang là Nguỵ Vô Tiện à? Vì mấy lời đó mà đã chịu thoả hiệp không giống với tác phong của y chút nào, khéo họ lại nghi anh bị đoạt xá đó. Cứ ở yên vậy đi!" Vương Nhất Bác chậm rãi nói, mặt vẫn không có chút biểu cảm.
Tiêu Chiến nhìn người phía này liền nghĩ thầm trong bụng. Hừm, bảo anh không giống tác phong của Nguỵ Vô Tiện, thế Lam Vong Cơ trong nguyên tác có tuỳ ý gần gũi người khác đến vậy sao? Lại còn là người mà bình thường y rất ghét nữa chứ? Nói bị đoạt xá, còn không phải là Vương Nhất Bác mới giống nữa đi?
2. Núi Bách Phượng - Lượng Nhân Xà
Hệ thống tự động chuyển qua đến phân cảnh tiếp theo. Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến trước mắt nhận thấy y phục của mình đã thay đổi: hai thân ảnh một trắng một đen đang sánh bước bên nhau, nhìn liền đoán được lúc này đã qua khoảng thời gian Nguỵ Vô Tiện thỉnh giảng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.
"Đây là cảnh nào vậy nhỉ?"
Tiêu Chiến bất giác tự hỏi, đưa mắt nhìn một dọc xung quanh rồi chợt dừng lại trước một bóng người nhỏ nhắn ở phía đối diện đó không xa. Tuyên Lộ đứng trước Tào Dục Thần có phần khép nép, Vương Nhất Bác lập tức ngộ ra:
"Vây săn trên núi Bách Phượng!"
"Không phải nói tình tiết mấu chốt không thể lược bỏ hay sao? Phân đoạn này là sau khi Nguỵ Vô Tiện tu ma rồi, thế ở động Huyền Vũ không phải là tình tiết chính à?" Tiêu Chiến đưa tay lên xoa cằm lẩm bẩm.
Vương Nhất Bác dường như nghĩ ra được một đáp án hợp lý nhất cho loại câu hỏi này liền đáp:
"Có lẽ vì cảnh ở động Huyền Vũ không có Lam Hi Thần. Đây là thử thách se duyên, nói phải đi theo nguyên tác chính là trong những tình tiết có mặt đủ cả hai người."
Tiêu Chiến gật gù, ung dung đi về phía hai người đứng đó chào hỏi sư tỷ. Bỗng từ phía xa vọng đến một câu mắng:
"Nguỵ Vô Tiện, ngươi quả là không biết quy tắc, lại cư nhiên dùng tà thuật một mình độc chiếm công lao"
Kim Tử Huân hùng hổ dẫn đầu đám người của Lan Lăng Kim thị vừa đi vừa không tiếc lời mắng chửi. Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đồng loạt nhớ ra diễn biến lúc này, chính là vì hơn ba phần mười đám quỷ linh ở núi Bách Phượng bị tiếng sáo của Nguỵ Vô Tiện thu hút nên cư nhiên Tiêu Chiến lúc này phải đứng mũi chịu sào miệng lưỡi cay nghiệt của Kim Tử Huân.
Lưu Hải Khoan cùng đoàn người của Chu Tán Cẩm cũng chậm rãi đi tới, tất cả gần như đã đông đủ, chỉ thiếu mỗi Uông Trác Thành là không thấy đâu.
Tiêu Chiến ngay sau đó sử dụng đặc quyền đạo diễn thêm Uông Trác Thành vào tạo tình tiết mới, nhưng xui rủi thế nào lại thêm vào đúng ngay lúc Kim phu nhân đang quát Kim Quang Dao. Lưu Hải Khoan nhìn thấy nhị đệ của mình đương không bị quát mắng liền nhẹ nhàng đi đến vỗ vai an ủi, Kim Quang Dao còn quay sang cười lắc đầu bảo y không sao.
Mà toàn bộ cả quá trình đó vô tình rơi ngay vào tầm mắt của Uông Trác Thành đang đứng phía này, thanh cảm xúc cũng theo đó mà từ 38% tụt còn mức 33%.
Tiêu Chiến khổ sở xụ mặt, về sau trong lòng lại phát sinh phẫn nộ. Không phải chỉ số cảm xúc của Uông Trác Thành mới có 38% thôi sao? Ở mức độ đó vốn chưa phải là tình yêu, vì cớ gì mà nhìn thấy đối phương dỗ dành người khác liền có thể ghen được? Hệ thống này...đừng có mà phi lý vậy chứ!?!
Mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội, cách đó không xa có một vật thể phá đất chui lên: Lượng Nhân Xà - quái linh có 2 nửa thân trên là hình người, thân dưới là hình rắn, hàm răng nanh bên mép của mỗi bên vươn dài đến tận hốc mắt.
Vốn dĩ trong nguyên tác quái linh này xuất hiện ngay sau khi Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên nói chuyện, nhưng vì Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đã xen vào ngay lúc Tuyên Lộ và Tào Dục Thần chỉ vừa mới gặp nhau nên tình tiết sau đó được đẩy nhanh lên chút, Lượng Nhân Xà cũng vì thế mà hiện tại mới xuất hiện.
Vương Nhất Bác ngó nhìn sang phía Lưu Hải Khoan trao đổi ánh mắt, Lưu Hải Khoan gật đầu hiểu ý liền quay sang nói với Chu Tán Cẩm:
"Đệ dẫn mọi người lui sang nơi khác đi. Ở đây còn có Kim phu nhân và Giang cô nương, không thể để họ bị thương được."
Vừa nói xong ánh mắt Lưu Hải Khoan cũng nhìn sang phía Uông Trác Thành nhẹ giọng: "Vãn.....à, Giang công tử, ngươi cũng..."
"Ta không phải đệ đệ của ngươi, ta ở hay đi không cần ngươi quản"
Uông Trác Thành hằn học một câu, Lưu Hải Khoan cơ hồ thoáng ngạc nhiên không hiểu mình đã làm gì sai lại có cảm giác như đang bị người kia giận lẫy. Uông Trác Thành đem ánh mắt nhìn một dọc đám người Lan Lăng Kim thị phía bên cạnh, ai cũng có bảy tám phần dè dặt quái linh trước mặt.
Cũng dễ hiểu vì vũ khí chính của Lan Lăng Kim thị sử dụng là cung tên, nhưng đối với Lượng Nhân Xà có lớp da săn chắc cứng cáp thế này thì thứ đó chả khác nào đồ bỏ đi không chút tác dụng. Uông Trác Thành được dịp mỉa mai:
"Không phải vừa rồi còn nói không có con mồi để săn sao? Hiện tại có thì y như rùa rụt cổ.
Đám người Kim Tử Huân ở đó như bị may miệng, nhất thời không thể đáp trả câu nào. Uông Trác Thành quay sang Tào Dục Thần tiếp tục nói:
"Kim Tử Hiên, cung tên của ngươi vốn không có tác dụng với Lượng Nhân Xà, mau cùng Liễm Phương Tôn đưa bọn họ rời đi. Nhớ đưa A Tỷ ta về đến doanh trại cẩn thận, bằng không lão tử đây sẽ tính sổ với ngươi"
Tào Dục Thần cũng chỉ còn cách gật đầu rồi đưa đám người ở đó nhanh chóng di chuyển đi. Phía bên này Tiêu Chiến rút sáo Trần Tình ra thổi một khúc, xung quanh chậm chậm đi đến vài con tẩu thi danh tính không rõ theo tiếng sáo ấy mà tiến về phía quái thú ra sức cào cấu.
Lượng Nhân Xà cao hơn 10 trượng, hiện tại bị đám tẩu thi phía dưới liên tiếp cào vào bụng thoáng rú lên một tiếng, xong lại di chuyển xuống ngoặm lấy từng con tẩu thi một mà ăn. Tiêu Chiến nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi rùng mình một phát, cảm giác chả khác nào anh đang tham gia vào một bộ phim kinh dị. Dưới mặt đất nào là khớp tay, khớp chân, mắt, mũi, đầu, sọ của tẩu thi bị hàm răng nhọn hoắc của quái thú cắn đứt vương vãi khắp nơi.
Lưu Hải Khoan nói: "Lượng Nhân Xà là quái thú thượng cổ, sinh vật dù sống hay chết đều không từ chối. Dùng tẩu thi đối phó cũng không khác nào đang nạp thêm thức ăn cho nó"
"Thế phải làm sao để tiêu diệt?" Uông Trác Thành hỏi đến.
"Chặt đứt hai đầu của nó" Vương Nhất Bác đáp.
Tiêu Chiến quay sang nhìn cậu ánh mắt có hơi ngạc nhiên, Vương Nhất Bác hiểu trong ánh mắt đó là loại câu hỏi gì liền ho khan một tiếng đáp khẽ: "..Là Lam Vong Cơ nói"
Tiêu Chiến nghe đến đây mới nhớ lại tác dụng của <Đặc quyền nguyên tác>. Tàng kinh các của Lam gia hiện tại chắc cũng được nạp hết vào đầu Vương Nhất Bác rồi.
"Vậy chia nhau ra, mỗi bên xử lý một con" Tiêu Chiến nói xong liền cùng Vương Nhất Bác ngự kiếm bay qua chỗ phía đầu bên kia của mãng xà. Uông Trác Thành có phần hậm hực, vì lý do gì mà không phải là Cô Tô song bích và Vân Mộng song kiệt chia nhau ra đánh chứ?
Lượng Nhân Xà sau khi xử lý hết đám tẩu thi liền nhe nanh theo hai hướng phun ra dịch nhờn. Lưu Hải Khoan lớn tiếng nhắc nhở:
"Đừng để chất lỏng đó phun trúng người, da thịt sẽ bị ăn mòn đấy!"
Lượng Nhân Xà phun cả buổi trời không có kết quả liền đổi chiến thuật nhắm vào một người duy nhất mà phun tới. Uông Trác Thành ngự Tam Độc đang bay bỗng bị cái đuôi to dài kia quật trúng, cậu nhất thời mất đà rơi xuống đất. Quái thú nhân cơ hội phun ra dịch nhầy, Uông Trác Thành căn bản là không kịp thời gian né tránh.
Ngay giữa lúc cậu nhắm mắt chuẩn bị chịu đựng dòng dịch nhầy axit kia phun vào liền cảm nhận không gian xung quanh mình tối sầm lại, cả người dường như đang được thứ gì đó bao phủ lấy.
"Trạch Vu Quân!!!"
"Huynh trưởng!!!"
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đang bận bịu xử lý cái đầu kia của mãng xà trông thấy bóng dáng bạch y kia đang bao phủ lấy một thân ảnh tím ngay trước đường phun của dịch nhầy liền đồng loạt kêu lên, nhưng cũng không kịp chạy sang đó giúp đỡ.
Y phục trắng tinh của Lưu Hải Khoan bị chất nhầy kia xuyên qua ăn mòn đến phía trong lớp da thịt. Uông Trác Thành ngớ người nhìn phía sau lưng người kia có lớp khói mỏng đang bốc lên, cảm nhận cơ thể mình thoáng bị siết lại đôi chút cậu liền hiểu ra ngay người trước mặt đang rất đau đớn. Uông Trác Thành hoảng loạn, giọng nói run run như không tin vào mắt mình nữa:
"Lam..Lam Hi Thần...ngươi..ngươi...sao lại.?!!"
"...Ta... nhất định sẽ không để ngươi bị thương..." Lưu Hải Khoan hơi thở có phần nặng nề trả lời lại.
"..."
Giữa lúc đó, Lượng Nhân Xà lần nữa muốn phun tiếp dòng chất lỏng về phía hai người kia liền thét lên một tiếng thấu trời, hoá ra là phía này Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đã xử lý xong một cái đầu xà nhân rơi xuống, do cùng chung thân thể nên quái linh cảm nhận rất rõ ràng sự mất mát.
Lượng Nhân Xà sau đó điên tiết quay sang nhắm vào nơi hai người đang ngự kiếm mà nhe răng xông tới, Vương Nhất Bác một tay ôm eo Tiêu Chiến nhấc lên đổi vị trí ra phía sau lưng mình, huyền cầm vang lên một nhịp gảy đánh trúng vào mồm con quái vật khiến nó lao đảo thoáng mất cân bằng.
Vương Nhất Bác tận dụng thời cơ lúc này dùng huyền cầm tiếp tục gảy ra một đoạn nhạc lao đến quái linh trước mắt, âm sắc cao vút nhanh chóng vụt xuyên qua địa phương vùng cổ đem đầu của mãng xà chặt đứt xuống.
Máu tươi phun ra, phủ đỏ thẫm cả một vùng đất rộng.
———
Tiến độ ra chap có hơi chậm trễ, nhưng tui nhất định sẽ không drop =(((( Tui là lần đầu tiên viết cổ trang, nếu cảm thấy có chỗ nào không đúng xin lượng thứ bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro