Chap 38
"Anh ấy là người của tôi!" Vương Nhất Bác gằn lên từng tiếng, Tiêu Chiến nghe thấy hai mắt liền mở to nhìn cậu, bên kia Karim cũng ngạc nhiên nhưng chỉ chốc lát, lấy lại vẻ bình tĩnh, hắn nói:
"Của ngài? Nhưng tôi nhớ không lầm lễ cưới Vương tổng đây tuần sau được tổ chức, mà người kia hình như không phải cậu ấy." Nói dứt lời cả căn phòng liền chìm vào yên tĩnh, không ai nói thêm lời nào. Tiêu Chiến nghe vậy liền cúi đầu cắn môi không phát ra tiếng động, Vương Nhất Bác thấy vậy cơ mặt cũng dãn ra không còn nét tức giận, thay vào đó là lo lắng liếc nhìn anh đang đứng bên cạnh. Còn Karim, sau khi nói xong câu không nên nói đó lập tức ngậm miệng ánh mắt cũng nhìn sang anh.
Sau vài giây lấy lại sự bình tĩnh, Tiêu Chiến lên tiếng:
"Tôi phải ra sân bay đón em gái, xin phép." Nói xong, đặt tập hồ sơ kia lên bàn rồi nhanh chóng đi ra, bỏ lại hai người đàn ông kia vẫn đang đưa mắt nhìn theo bóng lưng mình.
Đến sân bay, Tiêu Chiến lấy lại gương mặt vui vẻ của mình đứng ngay xe đón Tiêu Y Ngọc.
Đang mải chăm chú nhìn điện thoại, bỗng bị tiếng hét của Fan hâm mộ Tiêu Y Ngọc làm giật mình suýt đánh rơi cả điện thoại. Năm đó, khi Tiêu Chiến sang Pháp, Tiêu Y Ngọc học xong cũng theo điện ảnh, cô tham gia rất nhiều bộ phim, từ phim truyền hình dài tập, đến phim rạp, tất cả đều thành công rực rỡ. Khoảng 2 năm từ khi tham gia, cô đã đi không ít lễ trao giải và thảm đỏ, danh tiếng của Tiêu Y Ngọc cũng từ đó mà tiến lên không ngừng. Những ngày còn bên Pháp, anh cũng đã từng xem qua, nói thật thì Tiêu Y Ngọc có khả năng diễn xuất rất tốt, đứng trước máy quay, một chút cũng không run, nhưng có một điều mà anh cảm thấy rất buồn cười là Y Ngọc rất phũ, mỗi lần đi phỏng vấn là MC đó bị phũ, có nhiều người dù lão luyện nhưng cũng bị cô làm cho á khẩu hết lần này đến lần khác, nhưng không vì vậy mà cô có nhiều người ghét bỏ, thậm chí cô còn có lượt Fan rất lớn, nên hôm nay anh phải đứng ngoài xe đợi chứ không thể vào bên trong đón.
Mọi người đừng hỏi tại sao khi mà người nổi tiếng đa phần đi xe bảo mẫu của công ty mà cô lại bảo anh tới đón. Đơn giản là vì cô là minh tinh của công ty nhà, công ty do cô cùng ba mẹ làm chủ, nên cô thích thế nào thì là thế ấy.
Sau hơn nữa tiếng đồng hồ kéo Tiêu Y Ngọc thoát khỏi Fan cuối cùng cô cũng có thể lên xe. Nhưng điều đầu tiên không phải là tựa vào ghế thở dài mà là ôm Tiêu Chiến muốn nghẹt thở.
"Chiến ca! Lâu rồi không gặp anh, nhớ anh muốn chết luôn á! Sao anh về mà không gọi báo cho em một tiếng chứ?!" Tiêu Y Ngọc không giấu nổi niềm vui trong mắt, nhưng vẫn phải oán trách anh một câu không báo cho cô.
"Tiểu tổ tông của tôi ơi! Không phải là em đi quay ở trên núi sao? Như vậy làm sao anh gọi cho em được đây! Em đó, cứ như trẻ con vậy" Tiêu Chiến đẩy trán cô ra cười dịu dàng nói.
"Em lớn rồi! Em là minh tinh rồi em không phải là trẻ con!" Tiêu Y Ngọc phồng má nhăn mặt lại nói với giọng oán trách. Nhưng đối với anh mà nói, cho dù cô có là người nổi tiếng, người được cả thế giới ngưỡng mộ đi chăng nữa, nhưng đối với anh, cô cũng chỉ là đứa em gái bé nhỏ cần được anh bảo hộ mà thôi.
Xe lăn bánh đi đến nhà của hai vị phụ mẫu. Vừa đến nơi, Tiêu Y Ngọc liền bất chấp hình tượng, như một đứa trẻ con chạy đến ôm ba mẹ đang đứng trước cổng đợi.
"Aaa... Con nhớ ba mẹ chết đi được!" Ôm xong, cô buông tay ra đứng trước mặt mẹ Tiêu cười nói.
"Cô cũng biết nhớ sao? Biết nhớ mà ngay cả một cuộc gọi cô cũng không thèm gọi." Mẹ Tiêu nhìn đứa con gái của mình, nhăn mặt vờ oán trách.
Tiêu Chiến từ phía sau xách đồ đến, nhìn cảnh này làm anh chỉ muốn cười, một nhà bốn người đứng hỏi thăm nhau một chút rồi cũng kéo nhau vào nhà. Cũng đã lâu lắm rồi, cả gia đình mới có thể vui vẻ được như vậy, nếu bây giờ mà có thêm em ấy nữa thì.... Tiêu Chiến, mày lại nghĩ đi đâu nữa vậy, người ta sắp tới đã là hoa có chậu rồi, mày đừng mơ tưởng nữa, vỗ vỗ hai má mình để thoát ra những dòng suy nghĩ đó, rồi ý cười trên mặt anh đột nhiên biến mất.
Để ba mẹ vào nhà trước, Tiêu Y Ngọc quay lại định bảo Tiêu Chiến đi vào, liền bắt gặp vẻ mặt không mấy vui vẻ của anh, liền biết được anh đang nghĩ điều gì, dù sao cô cũng là em ruột anh mà.
"Chiến ca, đừng thất thần nữa, chúng ta vào nhà thôi." Tiêu Y Ngọc đặt tay lên vai anh, thấp giọng nói. Biết anh đang nghĩ gì, nhưng không dám nói lời nào với anh, cô sợ anh buồn hơn.
"Hả?... À...được, chúng ta vào thôi!" Giọng nói của cô thành công kéo Tiêu Chiến trở về, cố nở ra nụ cười gượng gạo ý bảo mình không sao, rồi đẩy vali vào nhà.
Ngày hôm đó, cả gia đình nhà họ Tiêu được một buổi quây quần bên nhau, hết sức vui vẻ.
________________
Ngay lúc này tại Vương Thị, Vương Nhất Bác đứng từ phòng chủ tịch qua khung kính ngắm nhìn thành phố, cảnh đẹp một cách yên tĩnh nhưng trong lòng thì lại không. Trong không gian yên tĩnh, cậu khẽ nói:
"Xa nhau bốn năm rồi, em sẽ không để ai mang anh đi một lần nào nữa đâu, Chiến ca!"
.
.
.
.
End chap 38
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro