Chap 40

Sau khi nhận được cuộc gọi của Vương Dục Linh, Nhất Bác liền đẩy hết đống tài liệu sang một bên đi tìm anh. Lúc cậu nhìn thấy Tiêu Chiến là anh đang đứng bên vệ đường trước mặt là một đám du côn đang trêu ghẹo anh.

"Nè em, khuya vậy rồi sao lại đi một mình thế." Một tên cầm đầu dáng người to con nắm cằm anh nói. Ngay lập tức Tiêu Chiến hất mặt để tay hắn ra khỏi mặt mình lên tiếng.

"Tránh ra!" Giọng nói mang bảy phần bực mình cộng khó chịu.

"Aydo, hung dữ thế?! Em càng như vậy bọn anh càng muốn làm em hơn đó." Một đám cười ha hả, Tiêu Chiến càng nghe càng bực vì người đã có chút cồn nên hành động càng cứng rắn, anh vung một cú đấm xuống mặt của tên kia, lực đánh không hề nhỏ khiến hắn chảy máu khoé miệng.

"Con mẹ nó, mày dám đánh tao!! Hôm nay mày đừng mong thoát! Tụi bây lên giữ nó lại cho tao!" Tiêu Chiến giãy giụa cố thoát khỏi nhưng hơi men khiến đầu óc anh choáng váng, sức lực cũng yếu dần cuối cùng là buông xuôi.

Vương Nhất Bác đứng từ xa chứng kiến, bản thân không nhịn được nữa chạy thẳng đến tung cước vào tên đầu đàn kia, ngay chổ lúc nảy Tiêu Chiến hạ cú đấm nên vết thương trên hắn nặng thêm.

"Tính làm anh hùng cứu mỹ nhân à, tao cho mày không thấy ngày mai luôn! Lên!" Vừa dứt câu, cả đám định lao lên thì nghe tiếng còi xe cảnh sát, bọn chúng xanh mặt lần lượt bỏ chạy, tên cầm đầu vẫn không phục quay lại nói thêm:

"Mày....tụi mày coi chừng tao đó!"

Lúc vừa nhìn thấy Tiêu Chiến gặp rắc rối, Vương Nhất Bác đã gọi cảnh sát đến. Cảnh sát đuổi theo để lại hai người bọn họ.

"Chiến ca anh có sao không? Có bị thương ở đâu không? Đã say thì sao không gọi xe mà đi bộ chứ?" Vương Nhất Bác lo lắng đưa mắt dò xét xem anh có bị thương không, miệng hỏi.

"Không sao, nhà gần gọi xe làm gì. Mà sao em lại...." Chưa kịp nói hết câu đã bị hành động ôm chặc eo của Nhất Bác cản lại.

"Em lo cho anh lắm biết không, em đưa anh về...." Giọng nói của cậu nhỏ dần, tay vẫn không giảm lực.

"Lo cho anh làm gì, đi mà lo cho CÔ VỢ sắp cưới của em đấy!" Tiêu Chiến cố tình nhấn mạnh từ cô vợ, đẩy cậu ra rồi hướng đường về nhà mình mà đi.

Suốt quãng đường về nhà, Tiêu Chiến đi trước, Vương Nhất Bác nối đuôi đi sau cả hai không ai nói lời nào, và Tiêu Chiến cũng không ngăn cản cậu đi theo mình, dù gì thì đây là đường của nhà nước không phải đường của anh, anh nào dám cản.

Cho đến bây giờ Tiêu Chiến đã nhận ra, không cản cậu theo mình là một quyết định tồi, nhưng muộn rồi cái con người kia thừa dịp anh vừa mở cửa liền bay vào bên trong chạy thẳng lên phòng ngủ anh mà cắm trụ trong đó đuổi cũng không chịu đi, đôi khi Tiêu Chiến có thắc mắc suy nghĩ, đây chính là Vương Tổng siêu băng lãnh ít nói ít cười gì đó sao? Hoàn toàn không giống lời đồn chút nào, cái con người này hiện đang ở trước mặt anh làm một Vương Điềm Điềm, một Cún Con bày ra bộ mặt làm nũng đây này!

Hừ mọi người nghĩ Tiêu Chiến anh sẽ bị cái chiêu làm nũng cũ rích này của Vương Nhất Bác đánh gục sao? Mọi người nghĩ đúng rồi đó! Hoàn toàn bị đánh gục đến không thể ngẩng đầu rồi! Nhưng anh sẽ không nói đâu, làm vậy mấy giá lắm.

"Vương Tổng, tôi nhớ không lầm ngày mai là ngày cưới của Vương Tổng, đáng lý ra bây giờ ngài phải ở nhà mới đúng chứ?" Tiêu Chiến nở nụ cười không mấy vui vẻ mà nói. Vương Nhất Bác nghe thấy chỉ thở dài, đi đến trước mặt anh rồi nói:

"Ngày mai anh sẽ hiểu!" Rồi áp lên môi anh nụ hôn. Tiêu Chiến bị nụ hôn bất ngờ này làm cho tỉnh cả rượu, anh trợn mắt nhìn gương mặt phóng đại kia, lý trí nhắc nhở anh phải đẩy con người này ra, tay cũng đã đặt trước ngực Nhất Bác nhưng lại không muốn đẩy ra.

Thôi thì cứ xem như anh tham lam ích kỷ đi, dù sao ngày mai Nhất Bác của anh mới là hoa có chậu, còn đêm nay cậu vẫn là người yêu của anh mà, người yêu với nhau làm như vậy cũng là.....bình thường mà.....phải không.....?

Trong chốc lát, từ một nụ hôn nồng nhiệt đã đi xa hơn. Tiếng thở dốc cùng những âm thanh dâm mỹ lan toả khắp căn phòng.

"Nói, em là ai!" Giọng Vương Nhất Bác khàn đặc vì khoái cảm vang lên.

"Em....ưm....là Vương Nhất..... Nhất Bác, a...chậm chút."

"Em là gì của anh."

"Là....là lão công.... Aa~ ưm.... của anh... a..."

"Ngoan." Vương Nhất Bác cười nhẹ cúi xuống hôn lên môi anh, bên dưới vẫn vận động không ngừng.

Không biết bọn họ làm bao nhiêu lần chỉ biết cái eo già của Tiêu Chiến muốn gãy rồi!!!

Còn cái nhân vật 'Cô Vợ' kia vẫn không biết gì mà cười ma mị vì kế hoạch bước vào Vương gia làm Vương phu nhân sắp thành công rồi.

_____________

Trời sáng, Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, chỉ mới 5h30' lại quay sang nhìn người kia, lòng dâng lên nỗi chua xót, sờ loạn mặt cậu, rồi hôn nhẹ lên.

Ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh nhìn thân thể chằng chịt vết hôn trong gương mà không biết nên vui hay buồn, đúng là đêm qua anh có chút không thể điều khiển bản thân, nhưng lúc đó anh vẫn còn lý trí, anh không phản kháng mà chấp nhận không những thế còn đáp trả lại rất nhiệt tình, anh biết vì căn bản là anh thật sự muốn như thế.

Tắm rửa sạch sẽ, khoác lên mình bộ đồ đàng hoàng rồi lấy ra từ trong tủ vé máy bay đã mua từ lâu là chuyến 9h sang Pháp, cùng giờ với thời gian cử hành hôn lễ, anh muốn ở ngà lâu hơn nhưng vì Vương Nhất Bác đang ở đây anh sợ mình bị cậu níu kéo không nỡ rời nên lấy vali ra kéo đi, toàn bộ động tác đều rất nhẹ nhàng vì Tiêu Chiến sợ Nhất Bác thức giấc. Trước khi bước ra khỏi phòng, vẫn không quên ném ánh mắt buồn bã về phía con người vẫn còn đang say ngủ kia, nhẹ nhàng nói:

"Tạm biệt em, Nhất Bác chúc em hạnh phúc."
.
.
.
.

End chap 40
~~~~~~~~~~~~~~~~~

#Góc pr: Tui vừa đăng cái truyện thể loại hanahaki kia lên á quí dị, vào xem ủng hộ tui điiii :) nó hoàn rồi áa (Nhớ để lại chút bình luận cho truyện đó ngen)






Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro