Đoản văn: Cố sự của Tứ Gia
Một ngày trời mưa rào tháng tư.
Bên trong Hồng Diệp Cư, ông chủ Tiêu cùng Tứ gia ngồi ở nhã gian, người uống rượu người thưởng trà, khung cảnh bình bình lặng lặng thanh tao ưu nhã.
Vừa có mỹ tửu lại có mỹ nhân, trong lúc cao hứng, Tứ gia tay cầm bình rượu uống một ngụm đầy, sảng khoái kể cho ông chủ Tiêu nghe chuyện của mình lúc nhỏ khi còn ở hoàng cung.
Năm hắn bảy tuổi, có lần bị đám vương tôn công tử vây lại ức hiếp, trong lúc chạy trốn vô tình lạc vào cấm cung đã bỏ phế lâu năm. Quang cảnh nơi đó hoang tàn đổ nát, cỏ dại mọc cao qua đầu. Vương Nhất Bác bởi vì từ nhỏ đã bộc lộ tính cách cứng cỏi, lại có phần ương ngạnh, cho nên mặc dù trong lòng sợ hãi vẫn không hề quấy khóc, thậm chí còn nảy sinh tò mò rón rén đi vào bên trong các dãy phòng nhìn một lượt.
"Cuối cùng có ai tìm được ngươi không ?"
"Có, nhưng không phải đến để cứu ta."
Tứ gia ngã lưng nằm xuống, gác đầu lên đùi ông chủ Tiêu, không quên cọ tới cọ lui ăn đậu hũ.
Ông chủ Tiêu giận dỗi nhéo mũi hắn "Không được nháo, tiếp tục nói."
Vương Nhất Bác dĩ nhiên không chịu thiệt, đưa bản mặt thiếu đánh ra đòi hỏi lưu manh "Đến, hôn ta một cái đi."
"..."
Bởi vì cái tên Vương Tứ gia nào đó bắt đầu bày ra tư thế uốn éo lăn lộn mè nheo nên ông chủ Tiêu không thể làm gì khác hơn ngoài việc cúi xuống hôn hắn một cái. Nhân sinh muốn nghe kể chuyện thôi mà cũng đầy gian khổ!
Tứ gia liếm liếm môi, thỏa mãn rung đùi, tiếp tục câu chuyện.
Hắn nói, trong lúc loay hoay tìm đường quay về thì bất ngờ bị một người nhảy ra từ phía sau đánh ngất xỉu, lúc tỉnh dậy phát hiện bản thân đang ở trong căn phòng kín, tứ chi bị trói chặt trên một cái bàn gỗ, quần áo đều bị lột sạch.
Khi đó còn nhỏ, gặp loại chuyện này dù có gan to bằng trời cũng phải kinh hãi hoảng hốt. Ngay lúc hắn vừa định kêu lên cứu mạng, cửa phòng liền mở ra, bước vào là một lão già mặc y phục thái giám có phần rách nát, mái tóc bạc phơ rối bời, gương mặt hung dữ rất đáng sợ, trên tay còn cầm theo một con dao. Lão già này tinh thần có chút vấn đề, nói năng rời rạc, điên điên khùng khùng. Sau này, Vương Nhất Bác mới biết được ông ta là một tiền tổng quản mang tội trên người, nếu không vì nể tình chủ tử thì đã sớm mất đầu, về sau bị đày xuống làm nô dịch hạ cấp, đám nô dịch ngày trước ông ta từng đắc tội bây giờ có cơ hội trả thù, cứ chịu giày vò như thế một khoản thời gian thì phát điên.
"Sau đó bị ném vào cấm cung bỏ hoang đó, tự sinh tự diệt ?" ông chủ Tiêu đặt tách trà xuống bàn, thầm thở dài. Nghĩ tới lão nhân gia mỗi ngày đều chịu khổ, sống như thế còn hơn là chết đi. Tuy nói rằng nhân quả không thể tránh, nhưng nghe qua vẫn cảm thấy chua xót.
"Đúng vậy, mặc dù vẫn có vài người trước đây từng chịu ơn của ông ấy, lén lút tới đó cấp lương khô cùng nước uống, nhưng tình trạng của lão tương đối nghiêm trọng, thường xuyên dọa bọn họ sợ chết khiếp. Lúc phát bệnh có thể làm ra hành vi cực đoan, vì thế càng về sau càng hiếm ai lui tới đó nữa."
"Vậy ông ấy bắt ngươi lại để làm gì ?"
"Ông ấy cho rằng mình vẫn là một tổng quản, nhìn thấy ta thì vô cùng kích động, nhớ tới những đứa trẻ từ nhỏ được đưa vào cung, nghĩ rằng ta cũng là một trong số đó, cho nên muốn đem ta đi tịnh thân. Cũng may, sư phụ xuất hiện đúng lúc cứu ta ra ngoài, từ đó thu nhận ta làm đệ tử nhập thất."
"..."
Đợi một chút, tin tức này có hơi quan trọng! Tịnh thân ư ... chẳng phải chính là muốn cắt ... cái đó sao ???
Trong đầu Tiêu Chiến đột nhiên như có một đàn quạ đen bay qua, y thoáng dời tầm mắt xuống nửa thân dưới của Vương Nhất Bác, bắt đầu tưởng tượng đến những hình ảnh phi thường vi diệu.
Nếu như năm xưa, lão tổng quản kia thực sự xuống tay được, có phải bây giờ người bên cạnh y sẽ là một .... Vương! Thái! Giám!
Ông chủ Tiêu bị tin tức chấn động này dọa đến ngây người, nghĩ tới một chút lông tơ toàn thân đều muốn dựng lên.
Vương Nhất Bác ngồi dậy đè Tiêu Chiến xuống sàn, vẻ mặt vô lại nắm cằm y nói "Nam nhân của ngươi suýt chút nữa bị tịnh thân, không phải nên đau xót nhào vào lòng ta an ủi một chút hay sao ?" Nếu có thể nhu nhuyễn kéo áo xuống cắn cắn môi, hai mắt long lanh muốn hôn hôn gì đó thì càng không thể tốt hơn được nữa.
"Ngươi mơ thật đẹp" Tiêu Chiến ghét bỏ lườm Vương Nhất Bác một cái, nhấc chân đạp hắn lại bị hắn nắm luôn cổ chân, oán giận liếc mắt xuống hạ bộ của hắn nói "Cái thứ hung khí hại người này, nên cắt đi mới phải, nếu thật như vậy ta nhất định đốt pháo ăn mừng."
"Chỉ sợ ngươi không nỡ" Vương Nhất Bác bị ông chủ Tiêu cọ ra nhiệt hỏa, hắn kéo tay y xuống đặt lên dục căn cách mấy lớp quần áo đã ương ngạnh ngóc đầu dậy khí thế bừng bừng.
"Tứ gia, đây là tửu lâu." Tiêu Chiến lao tâm lao lực quá độ, bắt đầu càm ràm.
"Sợ gì chứ, cũng không phải làm trên nóc nhà."
Kỳ thực trong nội tâm của Tứ gia phát ra một tia mong đợi nhỏ nhoi, nếu thật sự có thể một lần ở bên ngoài cùng y dã hợp thì không còn gì bằng. Nhưng dĩ nhiên, loại ảo tưởng kinh hãi thế tục như vậy, nếu để ông chủ Tiêu nghe được, không chừng sẽ treo hắn lên cây đánh thành đầu heo, sau đó phơi nắng rồi lại phơi nắng đến khi khô héo thì trực tiếp đem chôn. Vô cùng đáng sợ!!!
Tiêu Chiến giãy giụa muốn đẩy Vương Nhất Bác ra, thế nhưng sức lực không bằng, oán giận hừ hừ "Tên tiểu sắc lang nhà ngươi, ban ngày ban mặt ngươi động dục cái gì, không biết xấu hổ."
Có còn là người không, nói cứng liền cứng. Dám cứng hơn nữa xem, có tin ta chặt nó xuống đem đi hầm canh không ???
"Hết cách rồi, ông chủ Tiêu yêu nghiệt như vậy, ta mà không động dục chẳng phải thật sự chính là thái giám sao ?"
"A ... ưm"
Vì thế cho nên, khi Bình Nhi vừa bước ngang qua nhã gian, liền nghe được từ bên trong phát ra âm thanh đặc sệt khiến người ta mặt đỏ tai hồng. Hắn bình tĩnh quay ngược trở xuống, đồng thời gọi người tới canh chừng, ngăn không cho khách nhân đi qua đi lại, tránh bị dọa sợ. A Tử nhìn thấy Bình Nhi lên lầu rồi lại trở xuống, tiếng thở dài lặng lẽ từ nội tâm phát ra.
Hai người này thật là, lại bắt đầu rồi đấy!
-----23/09/2020-----
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro