Phiên ngoại: KHIÊM

21/08/2024

*************

Vương thị Bình Nhạc là đại gia tộc, bề dày lịch sử hơn trăm năm. Vương thị xuất thân kinh thương, kì thực có chỗ trong giới quan lại quý tộc thì chỉ mới mấy mươi năm nay.

Năm Đại Hưng thứ hai mươi,

Tĩnh phi Vương thị hạ sinh Hoàng cửu tử, được sắc phong Quý phi. Vương thị sinh cho hoàng thất hai hoàng nam, một hoàng nữ, là người được nhiều ân sủng. Huynh trưởng của Vương thị được thừa hưởng ân trạch, phong làm Hầu tước, hiệu An Định. An Định Hầu vốn đang giữ Công bộ thị lang, đường công danh rộng . Ngài nghĩ bụng nhưng không nói ra, chỉ tự ví mình với Trấn Bắc, Trấn Tây, Trấn Đông, Trấn Nam Hầu, thấy các vị ấy đều là dùng mũi kiếm lưỡi đao để dành lấy phân vị, còn mình lại vì muội muội và con của nàng mà được sắc phong. Cả gia tộc nô nức, còn Vương thị lang khi ấy dường như chẳng mặn mà lắm.  

Năm Hưng Long thứ sáu,

Tĩnh quý thái phi qua đời ở Thái ấp. Cảnh Định Vương thay mẫu phi và cữu cữu đã cao tuổi dâng sớ tấu thỉnh. Nghĩ vì công trạng của Vương thị với xã tắc, Hoàng đế cho phép An Định Hầu được cáo lão hồi hương, cả đích trưởng tử khi ấy đang giữ chức Hộ bộ Thông chính cũng xin về cùng. Vương thị rời khỏi Kinh đô về Bình Nhạc, chỉ để lại những chi nhỏ không nhiều thân thích.

Công bộ Thị lang - An Định Hầu năm ấy làm quan ở Kinh đô không dám lơ là cảnh giác, cẩn trọng giữ mình từng chút cho đến ngày được về quê. Thế tử gia - hậu nhân Vương thị đời thứ tám cũng học cha mình, thận trọng lẳng lặng làm việc. Rồi hắn về quê cùng cha, nhậm chức Tuần phủ, năm sau cưới một thê tử xuất thân danh môn. Thân phụ quy tiên, hắn kế thừa tập ấm, làm An Định Hầu đời thứ hai.

Hắn, là tổ phụ của Vương Nhất Khiêm và Vương Nhất Bác, tên Thiện, tự Minh Thuyên.

Vương thị có nền móng thương nghiệp vững chãi, cộng thêm quyền lực từ tước vị, chẳng mấy chốc đã trở thành đại gia tộc. Dòng chính của Vương Minh Thuyên nắm gần như toàn bộ quyền hành, tiền đồ của con cháu cũng hết sức rộng mở. Chính thê của Vương Minh Thuyên xuất thân chốn cao môn, khi làm chủ mẫu đã an định trong ngoài, góp phần không nhỏ trong việc gầy dựng cơ nghiệp của Vương thị.

Đại phòng đời thứ tám sinh được một vị quý nữ tên Di Chân, còn lại đều là nam đinh. Đích trưởng tử chào đời, đặt tên Quân, tự Chi Quang, chữ Quân và chữ Quang trong câu "Lạc chỉ quân tử, Bang gia chi quang". Vương Chi Quang thân là con trưởng đời thứ chín của gia tộc, được gửi lên Kinh đô từ sớm, học tập trong Quốc Tử giám, làm bạn với các Hoàng tử, nhận sự dạy dỗ tận tình của các Thiếu Sư, Học quan danh tiếng. Sau khi đỗ đạt, Vương Chi Quang được bổ làm Viện sĩ của Hàn Lâm Viện. Mười bảy tuổi, Vương Chi Quang cưới đích nữ của Trấn Bắc Hầu. Quan hệ của Vương thị lại rộng  thêm một chút.

Năm nọ, trên Kinh đô có bệnh dịch. Vương Chi Quang đoản mệnh, lâm bệnh nặng không qua khỏi, để lại Thế tử phi cùng ấu nữ. Phủ Trấn Bắc Hầu thương lượng với An Định Hầu để đón cô nhi quả phụ về nhà. Thân đệ đệ của Vương Chi Quang là Vương Hoằng trở thành gia chủ, từ chối kế vị Thế tử bởi vì đã quen với chốn thương trường.

Thế tử không còn, An Định Hầu cũng sa sút tinh thần đi nhiều. Vương Chi Quang là đứa con ông dành bao nhiêu tâm tư để bồi dưỡng, còn cố sắp xếp mọi bề để nó có thể giữ cho cả gia tộc không ở nơi đầu sóng ngọn gió nhưng vẫn đủ vững vàng khiến kẻ khác phải nhường ba phần. Chỉ tiếc trời không chiều lòng người. 

Vương Hoằng cũng rất tốt, nhưng tâm tư của đứa trẻ này nằm ở thế gian to rộng ngoài kia chứ không đặt ở danh vọng. Không kế thừa vị trí Thế tử của Hầu phủ, đổi lại hắn đã làm được một việc để an ủi sự mất mát của An Định Hầu. Hắn thành thân với nhi nữ của Bá tước Thanh Hà, sau bao nhiêu trắc trở, cuối cùng cũng sinh hạ được đích trưởng tử. Đứa trẻ này tướng mạo nhiều phúc khí, lúc chào đời tiếng khóc đã rất vang. An Định Hầu thích nó, để nó nhập tự dưới gối Thế tử gia, làm An Định Thế tử đời tiếp theo.

An Định Hầu đặt cho đứa bé cái tên mang nghĩa là an định, yên ổn. Tiểu thế tử được nuôi dạy trong viện tử của An Định Hầu, được cố tri của Hầu gia, người từng giữ chức Tế tửu ở Quốc tử giám dạy dỗ, là niềm hy vọng tiếp nối của Vương thị, của An Định Hầu sau Vương Chi Quang.

Đứa trẻ ấy trưởng thành theo những sợi tóc điểm bạc của An Định Hầu, dáng dấp càng ngày càng giống Vương Chi Quang. Đứa trẻ ấy tên là Vương Nhất Khang.

******

Vương Nhất Khang nuốt nhanh ngụm thuốc đắng, thong thả súc miệng, nhẹ nhàng đưa khăn thấm đi mấy giọt nước còn đọng trên môi. Chàng nhìn ra ngoài sân từ khung cửa sổ, tư lự ngắm nhìn mấy con chim chao lích chích trong bụi cây rậm.

- Lũ chim kia vui nhỉ? Tiêu dao tự tại quá!

Thị nữ tùy thân của Vương Nhất Khang nhìn ra ngoài, đau lòng nhíu mày, nói khẽ:

- Thế tử gia...

Vương Nhất Khang cười mệt nhọc, vẫy vẫy tay ý bảo nàng ngồi xuống. Thị nữ kia kéo ghế, nhẹ nhàng ngồi đối diện chiếc ghế dài kê bên cạnh cửa sổ.

- Hồng Đan, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?

- Nô tỳ năm nay mười tám tuổi.

Vương Nhất Khang gật đầu, trong giọng nói nghe chừng có sự mệt mỏi:

- Sau này Tiểu Uyển xuất giá, ngươi theo nó về bên ấy, chăm sóc nó thật tốt nhé!

Hồng Đan mím môi, khẽ nhăn mày một cái rất nhanh. Vương Nhất Khang im lặng nhìn nàng một hồi lâu, cười nhạt:

- Không muốn sao?

Hồng Đan từ trên ghế vội vàng quỳ rạp xuống đất, vội vàng thanh minh:

- Thế tử gia thứ tội, nô tỳ không dám.

- So với việc ở đây chôn vùi cả đời, ngươi theo Tiểu Uyển vài năm, nó sẽ tìm cho ngươi một chốn nương tựa tốt, như thế không phải sẽ khá hơn là ở đây làm thị nữ thông phòng của ta sao?

Hồng Đan lắc đầu. Nàng được dạy dỗ để trở thành thị nữ nhất đẳng bên cạnh Thế tử gia, được đưa đển từ lúc còn bé, nói trắng ra là được chọn để "làm ấm giường" cho người. Nhưng qua mấy năm rồi, Thế tử gia chưa từng thất lễ với nàng.

- Ngươi bằng lòng gả cho một kẻ nông phu tá điền, cũng không muốn trở thành thông phòng tì nữ, hay là tiểu thiếp của Thế tử gia ư?

Hồng Đan bàng hoàng ngẩng đầu nhìn lên, rồi vội vàng dập đầu xuống. Trước những câu hỏi dồn dập của chủ tử, Hồng Đan nghẹn ngào nói:

- Thân nữ nhi, lại là tôi tớ, nô tỳ không có quyền quyết định, cả đời này mặc người ta sắp xếp. Nhưng... Nhưng nào có ai muốn mình ti tiện hèn hạ? Nếu được lựa chọn, nô tỳ thà làm thê tử của nông phu quê mùa, chứ không muốn làm thiếp thất nhà quý tộc.

Vương Nhất Khang cười hiền, khóe môi khô nẻ tưởng như sắp nứt ra. Chàng lấy dưới gối ra một miếng giấy, mở ra nhìn, rồi bảo Hồng Đan đưa ngọn nến tới gần. Manh giấy mỏng tắm mình trong lửa, chẳng mấy chốc mà lụi tàn.

- Đâu phải chính thê nào cũng sung sướng, đâu phải thiếp thất nào cũng khổ. Tỷ như phi tần của Hoàng đế, Trắc phi của các Vương gia vậy, hoặc như.. mẫu thân của ta.

Hồng Đan lắc đầu:

- Nô tỳ ngu muội, không nhìn được sâu xa, chỉ thấy đời này chẳng có nữ nhân nào cam tâm làm tì thiếp, làm một món hàng bị người ta đổi chác.

- Đi đi, nhớ đến chỗ mẫu thân ta chào người một câu. Từ nay ngươi là lương dân, không có ràng buộc. Nếu không có chỗ nào để đi, ngôi nhà nhỏ ở Mộ Lương Trang sẽ dành cho ngươi tá túc. Một thời gian ngắn nữa, A Thuận sẽ đến. Những thứ hắn tích cóp qua bấy nhiêu năm, và những thứ ta chuẩn bị cho hắn đủ để hai người các ngươi có một cuộc sống không quá tệ. Đa tạ các ngươi đã bầu bạn cùng ta suốt mười mấy năm nay.

Hồng Đan cúi đầu thật thấp, nàng biết lí do chủ nhân làm như thế, chỉ đành xin ở lại hầu hạ đến cuối cùng. Vương Nhất Khang đồng ý với nàng, không quên kèm một câu chê nàng phiền phức.

******

Ngoài đình viện có tiếng lao xao chào hỏi, A Thuận thông báo:

- Thế tử gia, Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia đến ạ!

Vương Nhất Khang nhíu mày, rồi nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống, gật đầu. 

- Huynh trưởng! Huynh trưởng!

Hai thiếu niên vội vã bước vào, trên người còn vương chút bụi đường. Vương Nhất Khang sai người đi mang khăn và nước đến, phần mình thì ra vẻ nghiêm nghị:

- Sao lại dắt díu nhau về cả thảy thế kia? Bị các Học quan đuổi rồi ư? Lão Tam kém thế, vừa đến Học đường nửa năm đã bị đuổi!

Thiếu niên nhỏ tuổi hơn, mặt búng ra sữa nhanh chóng đi đến ngồi bên giường nhỏ, mếu như sắp khóc:

- Huynh trưởng, sao mới có hơn nửa năm mà huynh đã thành ra thế này? Lúc đệ lên Kinh thành, huynh trưởng đã có thể đi đứng bình thường rồi.

Vương Nhất Khang cười hiền, đưa tay nhéo cái má phúng phính của đứa nhóc:

- Hai người vừa về đã chạy thẳng đến đây, không thỉnh an trưởng bối đúng không? Vô phép vô tắc quá!

Lau mặt mũi xong, hai thiếu niên đưa nhau về chính viện. Vương Nhất Khang nhìn theo bọn họ, đến khi khuất dạng mới khẽ ho mấy cái. Hồng Đan vội vã lau mồ hôi, còn A Thuận nhanh chóng bóp chân. Chàng thở dốc, đẩy tay Hồng Đan ra, thều thào:

- Ngày mai hẵng để bọn chúng đến đây, ta mệt rồi, không cố được nữa. Mẫu thân đang không khỏe, các ngươi nói khéo để người đừng nhọc lòng.

Đêm muộn, bốn bề Thịnh Phúc Đường ồn ào tất bật. Thế tử gia sốt cao, vết thương đau nhức hoành hành khiến chàng ngất lịm rồi mê man.

- Trình đại phu! Ông nói thật cho ta biết, Khang Nhi có còn hy vọng không?

- Chủ quân, còn nước còn tát. Thế tử gia phúc lớn mệnh lớn, sẽ có chuyển biến tốt, nhất định sẽ có chuyển biến tốt.

Trình đại phu ra khỏi cửa, Vương Hoằng đi vào phòng, nhẹ nhàng vỗ vai nữ nhân đang nước mắt vòng quanh:

- Phu nhân, hãy nghỉ ngơi sớm đi. Đêm nay để ta trông chừng Khang Nhi.

Nữ nhân kia dường như không nghe thấy lời ông, chỉ lặng thinh nhìn người nằm trên giường thở từng hơi nặng nhọc. Vương Hoằng lại nói:

- Nàng không nghĩ đến mình thì cũng phải nghĩ đến đứa con trong bụng chứ? Người lớn cực nhọc đã đành, sao phải kéo theo con trẻ?

Nữ nhân siết tay làm chiếc khăn lụa như muốn tan ra, cất giọng mỉa mai:

- Không phiền quan nhân nhọc lòng, thiếp tự biết phải làm gì.

Vương Hoằng cả giận, dằn chén trà thật mạnh:

- Nếu nàng biết phải làm gì thì con chúng ta có ốm nặng đến thế này không? Nhược Vân, nàng cư xử với trượng phu của mình như thế là sao?

- Trong lúc con trai bệnh thập tử nhất sinh, trong lúc thê tử mang thai cốt nhục của mình, quan nhân vẫn có tâm trí đi tìm nữ nhân khác, thử hỏi ta nên đối xử với quan nhân như thế nào đây? Khang Nhi mạnh khỏe bình an là do phúc khí của Vương gia thịnh, còn đau yếu bệnh tật là do Hải Nhược Vân ta không biết cách làm mẹ, đúng không?

Vương Hoằng giận đến đỏ cả mặt, gằn giọng:

- Tiểu Mai là thanh mai trúc mã của ta, vốn dĩ vị trí chính thê của ta phải thuộc về nàng ấy. Nay mọi sự đã an bài, ta chỉ muốn cho nàng ấy một danh phận. Đón Tiểu Mai qua cửa, dù có là thân phận gì thì cũng chẳng thể thay thế vị trí chính thế của nàng. Xưa nay có nam nhân nào lại không có tam thê tứ thiếp. Tại sao nàng lại...

- Chính thê? Quan nhân coi ta là chính thê khi nào? Ta đã nói rồi, ta không muốn chung chồng với người khác. Quan nhân muốn nạp thiếp thì cứ hòa ly với ta đi!

Mặc cho bụng dưới đang nhói đau từng cơn, ánh mắt Hải Nhược Vân nhìn chồng vẫn không một chút dao động. Vương Hoằng không nói thêm nữa, đùng đùng bỏ ra ngoài. Căn phòng chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của Vương Nhất Khang cùng tiếng thút thít kìm nén của Hải Nhược Vân:

- Khang Nhi, con phải cố gắng nhé. Chỉ vài tháng nữa, con sẽ có thêm một tiểu muội muội. Con xem, hai tiểu gia hỏa Nhất Khang và Nhất Bác nghịch ngợm như vậy, nếu con không quản giáo bọn chúng thì mẫu thân sao có thể an tâm chăm sóc tiểu muội muội đây?

Người nằm trên giường hình như nghe được lời này, hai hàng nước mắt kéo dài, chảy ngang qua thái dương.

Vương Nhất Khang ốm một lần là nằm thiêm thiếp suốt nửa tháng, ba hồi tỉnh bảy hồi mê. Nửa tháng đó, Vương Hoằng ghé qua được đôi ba lần, mỗi lần đều cãi nhau với Hải Nhược Vân đến đỏ mặt tía tai rồi bỏ đi. Vương Nhất Khiêm và Vương Nhất Bác chứng kiến cảnh ấy chỉ biết nhăn mày nép vào một góc đầy chán chường.

Sau hơn nửa tháng, Vương Nhất Khang miễn cưỡng lôi được cái mạng từ cửa nhà Diêm Vương trở về. Vương Hoằng thấy con khỏe rồi mới an tâm lên đường đi mua hàng hóa. Hải Nhược Vân kiệt sức, phải điều dưỡng mấy ngày mới tạm ổn.

Vương Nhất Khang lại nhìn ngày trôi qua khung cửa sổ, nếm trải sự tù túng và chán chường trong nội tâm. Một ngày nào đó trong rất nhiều ngày ngồi nhìn mây trôi chim liệng, Vương Nhất Khang gọi Vương Nhất Khiêm đến, đuổi hết hạ nhân ra ngoài. Hai huynh đệ uống trà, nghe tiếng gió xào xạc thổi qua đám lá cây rụng ngoài sân.

- Sao bọn nô tài không dọn lá khô rụng đi, để đầy một khoảng sân thế chứ?

- Ta bảo bọn chúng để lại như thế đấy. Gió thổi qua lá khô, âm thanh rất dễ nghe.

Một cơn gió thổi ngang, lá khô xoay tròn, rồi mang theo những âm thanh lao xao cô tịch không có sức sống. Vương Nhất Khiêm đau lòng nhìn đám lá, rồi nhìn về phía chàng thiếu niên lang xanh xao.

- Huynh trưởng...

- Đừng lo! Ta chỉ là thích như thế, không phải bi quan hay tiêu cực đâu.

Im lặng một hồi lâu, Vương Nhất Khang ho xong một trận, vứt đi chiếc khăn tay nhuốm máu, uống trà súc miệng. Chàng vỗ ngực, cố lấy hơi để nói:

- Có lẽ không đợi được tiểu muội muội chào đời rồi. Tiểu Khiêm, đệ giữ chiếc khóa trường mệnh này giúp ta, giao lại nó cho tiểu muội. Đây là thứ mà tổ phụ đã cho ta lúc ba ngày tuổi.

Vương Nhất Khiêm chỉ im lặng gật đầu.

- Sau khi ta không còn, gia nô trong viện cũng nên giải tán đi. A Thuận và Hồng Đan có ý với nhau, ta đã cho phép. Khế ước bán thân của chúng không còn đâu. Hãy để chúng làm những người bình thường, con cái sinh ra cũng là lương dân, không phải làm nô bộc nữa. Tôn ma ma già rồi, hãy để bà dưỡng lão ở căn nhà cũ gần Mộ Lương Trang. Hai người kia sẽ chăm sóc cho bà ấy. Những người khác thì tùy mẫu thân định đoạt.

Vương Nhất Khiêm quay mặt đi lau nước mắt, gật đầu tỏ ý đã hiểu. Chân của Vương Nhất Khang lại đau, đau đến không thở nổi. Chàng nói trong từng nhịp ngắt quãng:

- Mộ Lương Trang và phần tài sản của ta, hãy chia cho Đại bá mẫu và Đường tỷ một phần, xem như đứa con thừa tự là ta đây tận hiếu với người, chỗ còn lại thì để cho đệ với lão Tam. Tiểu Khiêm, trước đây ta từng nói ta lo việc chức quyền, đệ lo phần kinh thương. Nhưng giờ ta đổi lại, đệ hãy vào chốn quan trường, cẩn trọng giữ mình xây dựng nền tảng quyền lực cho Vương gia, rồi cũng phải bồi dưỡng cho Tiểu Bác kế nghiệp. Tính cách của thằng bé rất giống phụ thân nên không hợp với cửa quan quyền đâu.

- Ca ca... Đệ sẽ có nhiều tiểu đệ, tiểu muội, nhưng chỉ có mỗi một ca ca. Huynh cố gắng lên, đừng bỏ cuộc!

Vương Nhất Khang lắc đầu, nghỉ một chốc rồi lại nói:

- Mọi việc trong nhà dù là lớn hay bé cũng nên để tâm, lắng nghe, quan sát và có tính toán. Đương gia không phải là bù nhìn, chỉ là giả vờ mắt điếc tai ngơ, mắt nhắm mắt mở để bảo toàn đại cục. Chuyện của nữ nhân trong hậu viện, chuyện của tôn tử các chi các dòng đều phải thu xếp cho tốt, không nên để xảy ra tranh đoạt. Tổ mẫu lớn tuổi rồi, hãy để người an tâm hưởng phúc. Phụ thân là gia chủ, dù người không hẳn là một trượng phu tốt, nhưng người là một người cha tốt. Mọi việc đều phải tuân theo lễ giáo, không được có suy nghĩ phản nghịch. Chuyện của trưởng bối chúng ta không nên xen vào, nhé!

Vương Nhất Khiêm lẳng lặng ngồi nghe, ghi nhớ từng lời.

- Dùng người phải xem tâm đức, tính tình, và phải có tâm phúc cho riêng mình. Sau này cưới thê tử cũng nên chọn người biết thu xếp, có bản lĩnh. Nữ nhân vô tài là đức, nhưng nữ nhân có tài càng là điều quý báu. Chủ mẫu của Vương gia không thể là một con thỏ non ngơ ngác được đâu.

- Dạ. Đệ biết rồi.

- Làm chỗ dựa cho mẫu thân. Người một đời lênh đênh, có chồng như không, trưởng tử lại yểu mệnh. Tiểu Khiêm, vinh nhục của mẫu thân sau này đặt lên vai hai người bọn đệ.

Vương Nhất Khiêm nghe miệng đắng như ngậm hoàng liên, nghẹn ngào không cất lời được.

- Tiểu Uyển thân là quý nữ nhà Hầu tước nhưng phải gả thấp đến Cảnh gia, cũng bởi vì củng cố địa vị của Vương gia, nhằm đưa gia tộc dứt hẳn khỏi cái mác thương nhân. Con bé là đích trưởng nữ, gả đi phải có danh có diện, thập lý hồng trang không được thiếu thứ gì. Cảnh gia là nhà quan, nội tình rất phức tạp. Sau này đệ kế thừa chức tước, phải chú ý đến con bé, đừng để nó chịu ấm ức. Mai sau nó làm chủ mẫu, sẽ nhọc lòng không kém mẫu thân bây giờ. Vương gia mãi mãi là chỗ dựa cho nó, biết chưa? Đệ có thể sẽ có nhiều muội muội, đệ đệ khác, nhưng chỉ có một người tỷ tỷ này thôi. 

Ánh nắng nhạt dần, Vương Nhất Khang lặng người nhìn đám chim non tập bay ở bụi cây bên kia, trong lòng thầm cổ vũ cho chúng, mong chúng sải cánh dặm trường được bình an.

- Lão Tam được chiều chuộng từ bé, tính tình mạnh mẽ lại có chính kiến, khi dạy dỗ đừng dùng đòn roi và quyền lực. Phải để thằng bé tâm phục khẩu phục, phải làm gương cho nó noi theo, phải khiến nó cam tâm tình nguyện làm theo thì mới được. 

Vương Nhất Khiêm không nhịn được nữa, bật khóc. Hắn biết trách nhiệm trên vai huynh trưởng đã đặt lên vai mình. Hắn sợ, và hắn cũng xót xa.

Huynh trưởng... Còn trẻ quá!

- Ngày mai đệ đưa thứ này đến Dư phủ, đưa lại cho Thuần Nhi giúp ta. Bảo với nàng ấy, Vương Nhất Khang mệnh bạc, không dám giữ vật này. Và mang theo hai phần hậu lễ, một để tạ tội với Dư thế bá, một để làm quà cưới cho Thuần Nhi sau này, mong cho nàng gặp được người tốt, hạnh phúc trăm năm. Thật may, hôm ấy chỉ là một buổi trà chiều chứ chưa có gì chắc chắn. Thuần Nhi... tương lai của nàng ấy còn dài, không thể làm quả phụ được.

Thuần Nhi? 

Có sẽ sau hôm nay, Vương Nhất Khang nên gọi nàng là Dư đại tiểu thư, Thuần Ý cô nương rồi.

Bẵng đi một hồi lâu, Vương Nhất Khang với tay xoa đầu Vương Nhất Khiêm, trong giọng nói như mang rất nhiều sự áy náy:

- Tiểu Khiêm, cái nhà này sau này trông cậy ở đệ. Mọi việc thu xếp thế nào, lùi tiến ra sao đệ phải cân nhắc. Một cái gật đầu, một câu nói của đệ có thể quyết định chuyện thịnh suy của gia tộc, kéo theo đó là mấy trăm mạng người. Ta biết như thế này là làm khổ đệ, nhưng thân là con cháu Vương gia, ăn cơm uống nước của Vương gia thì phải sống vì Vương gia, suy tính cho Vương gia là điều không thể tránh được.

Tiếng thở dài xa xăm tan vào gió, quyện vào tiếng lá khô xào xạc ngoài sân.

Đầu mùa mưa, An Định thế tử qua đời. Còn chưa kịp an táng Thế tử, Vương phu nhân Hải thị đau buồn quá độ nên động thai khí, nữ nhi chưa kịp chào đời cũng ra đi.

Trong nhà đâu đâu cũng là tiếng khóc than ai oán. Vương Nhất Bác thủ linh ở Từ đường, khóc đến ngất lịm.

Còn Vương Nhất Khiêm, từ đầu đến cuối chỉ ngoan ngoãn lặng lẽ an bài mọi việc, sắp xếp thỏa đáng trên dưới trong ngoài.

Năm ấy, Vương Nhất Khiêm chỉ là một tiểu thiếu niên mười mấy tuổi đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro