Chương 18

"Cốc, cốc"

- Em đợi anh phía ngoài bệnh viện!

Thanh âm trầm thấp quen thuộc từ sau cánh cửa vang lên khiến anh giật mình nhìn lại đồng hồ, thật nhanh mới đó đã hết một ngày, sắp xếp lại đống tài liệu còn đang dở dang ở trên bàn, anh gập laptop sau đó lấy chiếc áo khoác đang treo ở cọc, không quên mang theo lọ thuốc ở hộc bàn cho vào túi áo. Gần đây những cơn đau bắt đầu kéo đến thường xuyên hơn, còn anh lại không muốn để người kia cảm thấy lo lắng vì mình. 

Đi ngang qua phòng cậu đã khóa cửa, chắc hẳn người kia đã xuống dưới cũng không phải chờ đợi gì Tiêu Chiến liền xuống sảnh bệnh viện. Tiến ra phía ngoài phía đường lớn, Tiêu Chiến vừa đi vừa nhìn xung quanh để xác định vị trí của cậu,  dừng lại khi nhìn thấy người bên đường đang nở một nụ cười quen thuộc, Tiêu Chiến cũng theo thế mà đáp lại. Anh khẽ nhíu mày, sớm không đến muộn không đến, nhất thiết lại là vào lúc này sao?

Cố giữ nụ cười trên miệng nhìn người kia, anh lắc nhẹ đầu hi vọng mọi thứ đỡ hơn một chút,  nhưng mọi thứ trước mắt anh ngày một nhòa đi. Loạng choạng tiến vài bước, cũng không còn nghe rõ tiếng còi xe đang tiến sát về hướng mình.

"Rầm"

Mọi thứ trước mắt trở nên tối đen, cả người dường như không còn chút sức lực nhưng thật kì lạ, dường như có ai đó đang ôm lấy anh. Khó khăn để mở đôi mắt nặng trĩu, anh thấy người bên cạnh đang nằm trong vũng máu, cả người vẫn ôm trọn lấy anh. Tiêu Chiến hoảng hốt, lo sợ mà run rẩy, khẽ lay người bên cạnh

- Nhất Bác... Nhất Bác... Vương Nhất Bác...

Tiếng thì thầm không còn chút sức sống nào của anh thật may đã khiến người kia có chút cử động. Ngay lúc này đây anh nhớ đến hình ảnh ba mình mà sợ hãi đến cùng cực liền ngồi dậy ôm cậu vào lòng, vẻ bề ngoài điềm tĩnh, lãnh đạm thường ngày không còn nữa, giờ đây anh chỉ sợ lại một lần nữa mất đi con người đối với anh đã trở nên cực kì quan trọng này. 

Vương Nhất Bác cố dùng sức lực còn sót khó khăn đưa tay lên áp vào má anh, lau đi những giọt nước mắt trực trào, không quên cố gắng gượng cười

- Ngoan, em sẽ không sao... hứa với em... nhất định phải làm phẫu thuật, em luôn ở đây đợi anh.

Chẳng chờ người kia nói thêm câu nào, mi mắt cậu cứ thế mà nặng trĩu rồi bàn tay đặt trên má anh ban nãy cũng không còn sức lực mà buông xuống. Tiêu Chiến nhìn người trong lòng không khỏi sợ hãi, luôn nắm chặt lấy bàn tay của cậu cho đến khi y tá mang cáng đến để đưa người vào trong.

Nơi xảy ra tai nạn ngay gần bệnh viện nên công tác cấp cứu khá nhanh, người trong viện cũng nhận ra hai người đều là bác sĩ giỏi trong bệnh viện này càng không khỏi lo lắng. Ngay khi người được chuyển vào trong, Tiêu Chiến nhắm mắt hít một hơi lấy lại bình tĩnh đi ngay sau liên tục nói với y tá bên cạnh những công việc cần làm

- Chụp tổng thể, sau đó trực tiếp chuyển vào phòng cấp cứu.

- Bác sĩ Tiêu, anh không sao chứ?

Câu nói của cô y tá bên cạnh khiến Tiếu Chiến giật mình nhìn lại bản thân mình cũng bị thương không ít, nhưng những vết thương này giờ đây còn quan trọng sao? Anh khẽ cười với người bên cạnh

- Tôi không sao, cô đi chuẩn bị đi, tôi sẽ trực tiếp làm phẫu thuật

Cô y tá kia gật nhẹ rồi liền rời đi.

- À- như chợt nhớ ra điều gì đó, anh nói với về phía cô gái khiến cô giật mình quay lại - gọi hộ tôi Giáo sư Ngô, bảo với ông là chỉ cần đến xem nhưng nếu tôi có vấn đề gì liền vào ứng phó.

- Vâng.

Ngay sau đó, anh cũng vào phòng chuẩn bị, sát trùng qua loa miệng vết thương để cầm máu, sau đó anh liền lấy lọ thuốc trong túi áo, nuốt vào hai viên rồi nhanh chóng thay đồ chuẩn bị cho ca phẫu thuật.

Trong phòng phẫu thuật mọi công tác chuẩn bị đã sẵn sàng, anh nhìn những tấm CT vừa được đưa đến lông mày có chút nhíu lại, tim anh lúc này đập nhanh hơn bao giờ hết, nhớ lại từng hình ảnh đẫm máu lúc xưa khiến anh càng cảm thấy ngột ngạt. Mồ hôi trên trán bắt đầu tuôn ra, y tá bên cạnh nhìn anh không khỏi lo lắng

- Bác sĩ hay là để giáo sư...

- Không cần, tôi ổn - chưa để người bên cạnh nói xong anh đã ngắt lời

Anh nhìn sang người đang nằm trên bàn mổ với dây rợ chằng chịt quanh người, thoáng đau lòng, có chút sợ hãi, anh tự nhủ nên nghĩ về một kết quả tích cực hơn, Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu rồi tiến về phía người đang nằm kia

- Bắt đầu phẫu thuật.

Nghe lệnh của anh, ngay lập tức mọi người đều trở về vị trí của mình. Vẫn là một Tiêu Chiến điềm tĩnh như vậy, nhưng ít ai biết trong lòng anh hiện tại đều là lo sợ, sợ chỉ một sơ xuất nhỏ thôi cũng có thể mất đi người anh yêu thương.

Từng hành động, từng thao tác đều cẩn trọng, tưởng chừng như ca phẫu thuật có thể mỹ mãn mà kết thúc, nhưng chẳng ai ngờ được trạng thái của cậu càng về sau càng tệ. Y tá nữ có chút gấp gáp nói

- Huyết áp liên tục giảm

Tiêu Chiến hiện tại không còn giữ được bình tĩnh nữa, dù vẫn cố gắng hoàn thành nốt những thao tác cuối cùng nhưng từ phía bên kia nghe tiếng "bíp" kéo dài khiến anh càng trở nên luống cuống

- Mang máy sốc ra đây- Tiêu Chiến không còn giữ được vẻ điềm tĩnh nữa mà gắt lên với đội ngũ trong phòng

- 80... kích

-120... kích

- Bác sĩ, nhịp tim đã ổn định trở lại.

Tiêu Chiến nghe được câu này liền thở phào, có lẽ vì quá căng thẳng nên anh có chút đau đầu, xác định người kia không sao, ca phẫu thuật đã thành công anh liền giao phó công việc còn lại cho mọi người rồi liền đi ra. Anh tiến về phía vị giáo sư nãy giờ quan sát ca phẫu thuật ở phía trên

- Giáo sư Ngô!

- Cậu làm tốt lắm!

- Tuần sau tôi sẽ sang Pháp

Vị giáo sư kia nét mặt như có chút hân hoan

- Cậu quyết định rồi?

- Là người đó nói sẽ luôn đợi tôi...

Cái cảm giác gần như để vuột mất người ngay trong lòng thật khó chịu...

Sau này, chỉ cần cậu luôn ở đó... tôi sẽ quay về..

Đợi tôi, Vương Nhất Bác...








Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro