Chương 22

1 tuần sau ca phẫu thuật, Tiêu Chiến cuối cùng cũng tỉnh lại.

Khó khăn kéo mi mắt lên, mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt. Anh nhắm mắt lại rồi một lúc sau mới mở ra lần thứ hai, vẫn vậy thậm chí còn mờ hơn trước. Bên tai vốn là nghe thấy tiếng xôn xao của rất nhiều người nhưng liếc sang hai bên vốn dĩ chỉ thấy một khoảng màu trắng chứ không thấy gì thêm. Tiêu Chiến chớp mắt càng nhiều, khi mở mắt ra mọi thứ vẫn không cải thiện. Một lần, hai lần có thể anh nghĩ là do mình ngủ lâu quá thị giác có chút không quen với cường độ sáng ở bên ngoài nhưng đến lần ba, lần bốn mọi thứ vẫn chỉ mờ mờ ảo ảo như vậy khiến cho anh có chút khẩn trương lo sợ, không nghĩ bản thân mình lại rơi vào di chứng như thế này. Cho đến sau đó, sau khi được đưa đi kiểm tra toàn diện anh mới nghe được họ nói với mình rằng thị giác của anh có thể dần cải thiện chỉ là không biết bao lâu. Thực ra khi biết như vậy, bản thân cũng có chút khó khăn nhưng dù sao cũng vẫn là sẽ phục hồi, suy nghĩ tích cực làm anh phấn chấn lên phần nào.

Thời gian này Tiêu Chiến vẫn phải ở trong viện để điều trị mắt cũng vì vậy nên phòng anh lúc nào cũng có hộ tá túc trực. Những ngày đầu Tiêu Chiến có chút khó khăn với sinh hoạt hàng ngày thậm chí đôi lúc cảm thấy vô cùng bất lực. Là chuỗi thời gian phải mò mẫm từng thứ, lò dò từng bước đi để ra được đến nhà vệ sinh. Là những lúc phải đắp lên mắt thứ thuốc vừa nóng vừa ẩm ướt, là những lúc chỉ có thể ngắm nhìn bầu trời Pháp qua trí nhớ ngắn hạn, là từng giờ từng phút nhìn cậu qua từng trạm kí ức. Là những khoảnh khắc cô đơn đến tột cùng nhưng không thể khóc. Cứ như vậy kiên trì, cố gắng Tiêu Chiến cũng dần dần làm quen với cuộc sống mới, một cuộc sống không có cậu.

Tính đến giờ đã 2 tháng, hàng ngày điều trị thị giác cũng chẳng khiến tầm nhìn của anh khá khẩm hơn là bao. Tiêu Chiến đã dọn về nhà được hơn một tháng, cũng đã quen với không gian mới. Căn hộ của anh mua từ trước khi phẫu thuật ở Pháp có thể nói là căn hộ hạng sang nhưng phân bố không quá phức tạp, hơn nữa ở phía dưới còn có một công viên nhỏ thuận tiện để Tiêu Chiến có thể đi lại hít thở không khí. Hộ tá từ bệnh viện cũng chuyển về luôn cùng Tiêu Chiến để tiện chăm sóc anh, đó là một người đàn ông cũng đứng tuổi hơn nữa lại rất chu đáo vì vậy quan hệ của anh với ông có thể nói rất tốt, chẳng bao lâu họ đã coi nhau như chú cháu ruột trong nhà.

Hiện tại bên Pháp đang là mùa xuân, Tiêu Chiến ngày ngày đều thở dài ngán ngẩm hi vọng muốn chiêm ngưỡng cảnh sắc nơi đây nhưng đáp lại mong muốn đó chỉ là một khoảng mờ mờ không rõ màu sắc. 

Hôm nay cũng như mọi hôm, Tiêu Chiến được người hộ tá đưa xuống dưới công viên. Theo thói quen anh có thể mò mẫm đi xung quanh khu vực vắng người mà không cần sự trợ giúp của hộ tá bên cạnh. Dường như chiều xuống khiến cho gió nổi lên có chút mạnh, cũng chính nhờ những làn gió đó mà Tiêu Chiến có thể ngửi thấy mùi oải hương quanh đây. Đi ngược hướng gió, Tiêu Chiến cảm thấy mùi oải hương ngày một rõ hơn cho đến khi chân anh chạm vào chướng ngại vật thì mới dừng lại. Tiêu Chiến nheo mắt một chút, thật kì diệu lần này anh có thể nhìn thấy được sắc tím của hoa oải hương. Anh chớp chớp vài cái, lại có thể nhìn rõ hơn một chút phía trước là một vườn hoa oải hương. Tiêu Chiến trong lòng có chút vui sướng, cuối cùng cũng có thể cải thiện một chút. Anh chắp hai tay đằng sau lưng, đứng thẳng người lên rồi nhắm mặt lại. Cằm hơi khẽ hướng lên nhằm đón những cơn gió mang một mùi hương dịu nhẹ của oải hương, hương vị ấy khiến đầu óc anh thoải mái hơn mà muốn đắm chìm vào không gian ấy.

Bất chợt từ phía đằng sau có một hơi ấm bao bọc lấy người anh, Tiêu Chiến giật mình vội vàng đẩy ra không may vấp phải phiến đá phía trước mất đà mà lao về phía trước. Anh nhắm chặt mắt ngỡ rằng cả người sẽ ngã xuống nền đất lạnh. Nhưng không, thật may từ phía đằng sau có một lực mạnh nắm lấy cổ tay anh kéo vào lòng mình. Sau một chuỗi hành động bất ngờ khiến Tiêu Chiến chẳng kịp định hình chuyện gì đang xảy ra ngay lúc này thì đã có hơi ấm một lần nữa bao bọc lấy thân hình của anh không những thế một tay người kia nắm lấy cổ tay anh, tay còn lại áp trụ lấy gáy anh không chần chừ, trực tiếp kéo anh gần mình nhanh chóng đôi môi người đối diện bao trọn lấy bờ môi của anh. Tiêu Chiến cả kinh, mắt trợn tròn trong một giây vốn định đẩy người kia ra khỏi nhưng cũng chính ngay lúc đó anh cảm nhận thấy tại bờ môi của bản thân là dư vị quen thuộc, vẫn là kĩ thuật đấy, dịu dàng mà nóng bỏng. Tiêu Chiến cố gắng dùng chút thị giác còn xót lại của mình định hình cho rõ khuôn mặt đang phóng đại trước mặt. 

Là cậu...

Vương Nhất Bác cuối cùng cậu cũng vẫn đợi tôi!

Tiêu Chiến dần dần nhắm mắt lại cảm nhận từng chút từng chút dư vị tưởng chừng như chẳng bao giờ được trải qua lần nào nữa, kèm theo đó từ khóe mắt anh từng giọt nước mắt bắt đầu thi nhau lăn xuống hai bên má khiến cho đôi mắt cay xè vì tàn dư của việc đắp thuốc vẫn còn. Nhận thấy vị mặn chát của thứ chất lỏng kia len lỏi vào nơi hai người đang triền miên, Vương Nhất Bác mới nhận thức được mà buông anh ra dù vẫn còn chút lưu luyến. Cậu đưa tay lên lau hàng nước mắt còn vương lại trên má người đối diện rồi ôn nhu đặt một nụ hôn lên trán anh

- Đừng khóc, có em ở đây rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro