Chương 23

Lại nói đến Vương Nhất Bác, cậu có thể tìm lại hình bóng anh trong mảnh vụn kí ức mơ hồ ấy phải chăng cũng là do duyên phận vẫn còn đi. Cũng thật may mắn, Vương Nhất Bác chưa bao giờ nghĩ đến 2 chữ "từ bỏ" trong suốt quãng thời gian đó, cậu luôn cố đi đến những nơi đã từng có dấu chân của hai người nhưng kỉ niệm mà họ cùng nhau tạo ra quá ít, đối với cậu đó là một khó khăn lớn. Hơn nữa khi Tiêu Chiến rời đi, mọi đồ đạc trong phòng anh đã được xếp lại gọn gàng, đến một tấm ảnh cũng không hề lưu lại. Vương Nhất Bác tìm đến bác sĩ tâm lý để làm điều trị thôi miên trong một thời gian, ngày nào cũng vậy cậu đều bước về mảnh kí ức vụn vỡ ấy để tìm được người mình thương, thực sự cách điều trị này đối với Nhất Bác mang lại hiệu quả rất lớn. Mỗi ngày cậu đều có thể tìm lại chút gì đó liên quan về anh nhiều hơn cộng thêm ý chí của cậu đối với việc này vô cùng lớn vậy nên chỉ vỏn vẹn gần 1 tháng mọi thứ đều đã khôi phục như cũ.

Khoảng thời gian này cũng giúp Vương Nhất Bác nhận ra tình cảm của cậu đối với anh sâu đậm đến mức nào, là nhớ, là thương mà chẳng thể đến bên người kia. Cậu cảm thấy vô cùng có lỗi vì sao bản thân lại quên đi một người quan trọng đến như vậy. Tiêu Chiến sẽ chẳng bao giờ biết được suốt thời gian này cậu khổ sở như thế nào. Mang nặng tình cảm với một người mà không thể nhớ được người đó là ai, cho đến khi tìm lại được hình ảnh người đó lại chẳng thể ở bên nhau. 

Lúc mọi thứ trở lại, người đầu tiên Nhất Bác gặp là Giáo sư Ngô. Ông nói với cậu mọi thứ, nói với cậu cuộc phẫu thuật kết thúc tốt đẹp tuy nhiên vẫn để lại chút di chứng, nói với cậu nên để anh ở đấy một mình để có thể hồi phục cho tốt, nói với cậu rằng trong thâm tâm Tiêu Chiến vẫn còn rất nhiều tình cảm với cậu. Cảm xúc của Nhất Bác lúc bấy giờ thật lộn xộn, có chút hạnh phúc vì biết không phải anh bỏ cậu nhưng thay vào đó lại đau lòng nhiều hơn khi thời gian này chẳng thể ở bên chăm sóc. 

Bỏ mặc lời vị giáo sư kia, Nhất Bác sắp xếp công việc ổn thỏa rồi bay sang Pháp. Từ địa chỉ mà giáo sư đưa cho, cậu có thể dễ dàng tìm đến nơi. Thuê một căn hộ gần chung cư của anh, làm vài thủ tục cần thiết cũng như ổn định mọi thứ xong xuôi Nhất Bác tìm đến bệnh viện nơi Tiêu Chiến đang điều trị. Mới chỉ đến cửa bệnh viện, Nhất Bác đã nhìn thấy hình bóng quen thuộc, ngay lúc đó mọi cảm xúc bao lâu nay dồn nén khiến cậu chỉ muốn chạy đến mà ôm lấy người kia. Hạnh phúc chưa được bao lâu thì một trận chua xót dấy lên khi Nhất Bác nhìn thấy bên cạnh anh có một hộ tá đang đỡ bên cạnh dường như vừa mới trị liệu về. Trái tim cậu khoảnh khắc ấy như bị thứ gì đó bóp nghẹt, không còn là hình ảnh lãnh đạm thanh cao như trước đây nữa, thật không nghĩ mới có hơn 2 tháng mà anh lại gầy đến như vậy, hơn nữa đôi mắt ấy... 

Vương Nhất Bác xiết chặt tay lại, vô thức một giọt nước mắt lăn trên má, cứ vậy mà nhìn chiếc xe của anh rời đi. Cậu nghĩ đến cảnh anh đau đớn như thế nào khi chẳng còn nhìn thấy, nghĩ đến cảm giác của anh bất lực như thế nào khi luôn luôn phải nhờ sự trợ giúp của người khác mà cậu biết đó là điều Tiêu Chiến ghét nhất. 

Chẳng biết bao lâu sau nữa, Nhất Bác mới về được đến căn hộ vừa mới thuê. Cậu cứ ngây ngốc như vậy, nghĩ hết tình huống này đến tình huống khác. Cậu sợ anh không còn tự tin để gặp cậu, sợ rằng anh vì cái tôi quá lớn của bản thân mà cắt đứt với cậu. Nhất Bác biết Tiêu Chiến là người luôn chuộng sự hoàn mĩ, nhưng hiện tại anh bị như vậy liệu có chắc rằng còn muốn gặp lại cậu nữa hay không?

Nhất Bác phát hiện ra một điều đó chính là chiều nào anh cũng xuống công viên nhỏ dưới nhà, vậy nên trong suốt thời gian đến đây Nhất Bác làm gì hay đi đâu sẽ luôn chú ý đến đúng giờ để có thể ngắm nhìn anh qua ô cửa sổ căn hộ của mình. 

Thường ngày đều là có hộ tá đi cùng, hôm nay Tiêu Chiến lại muốn ở một mình. Vốn dĩ điều này không trong dự tính của cậu, ngày thường chỉ ngắm nhìn anh qua khung cửa nhưng thực sự tiết trời hôm nay khiến cho cậu muốn xuống dưới khuôn viên này một chút. Chăm chú nhìn anh, Nhất Bác có thể tinh ý đoán ra hướng anh đang đi hơn nữa lại còn là tự đi một mình, chắc hẳn thị giác đã khôi phục chút ít. Nghĩ đến đây trong lòng có chút hạnh phúc, nhìn con người kia vẫn gầy như vậy, đứng một mình trước gió lạnh không sợ cảm sao? Vương Nhất Bác vô thức tiến về phía trước, đến lúc nhận ra thì cũng là vì hơi ấm cùng với mùi hương của người trong lòng đánh thức.

Tiêu Chiến, em thực sự, thực sự rất nhớ anh...

***

- Đừng khóc, có em ở đây rồi!

Một lần nữa Vương Nhất Bác dang tay ôm trọn lấy người kia vào lòng

- Không lạnh sao?

Lúc này đây, Tiêu Chiến như gạt bỏ hết lớp bề ngoài của mình, như một đứa trẻ khóc mãi không nín mà dụi dụi vào lồng ngực của cậu.

- Ngoan, đừng khóc nữa.

Vương Nhất Bác thấy điệu bộ người trong lòng mà không khỏi ấm áp, mỉm cười xoa xoa đầu anh

- Em đưa anh về, gió bắt đầu lớn rồi.

Nói rồi, Nhất Bác buông người kia ra, đưa tay lau hết nước mắt còn dính trên mặt anh rồi cởi lớp áo khoác ngoài của mình ra choàng lên người đối diện.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro