Chap 36. Vạch trần

Vương Nhất Bác tỉnh lại đã thấy bản thân nằm trong thư phòng ở Sở Thị, hỏi ra mới biết mình hôn mê hai ngày rồi.

Khi hắn tỉnh lại đã muốn chạy ngay đến chỗ vực kia tìm Tiêu Chiến thế nhưng đã bị Vương Hải Khoan cật lực ngăn lại, Sở Lan bên cạnh cũng gật đầu khuyên nhủ. Vương Hải Khoan rũ mi mắt nhìn Vương Nhất Bác.

"Vương Nhất Bác đệ hà cớ gì lại vậy, linh cữu Tiêu Công tử Tiêu Tông chủ đã quy động tất cả đệ tử tham gia đại chiến tìm rồi, đệ đừng náo nữa."

"Huynh trưởng, đó là Tiêu Chiến! Huynh bảo ta đừng náo, ta làm sao có thể đừng náo!", Vương Nhất Bác có lẽ vì quá kích động nên gằn giọng chất vấn. Mà Vương Hải Khoan cũng biết rõ đệ đệ mình đối với những việc liên quan đến Tiêu Chiến đều không thể bình tĩnh nên cũng không nói gì quá nhiều. Sở Lan bên cạnh thông hiểu lí lẽ, vội nói.

"Tiên Cơ Quân nếu bây giờ người kích động như vậy, há chẳng phải phụ lại lòng của người kia sao? Ma Đốc đã vì y mà gieo mình xuống vực, hơn nữa quỷ chủ cấp Độc như y sao lại có thể dễ dàng chết như vậy, suy cho cùng người vẫn nên bình tĩnh."

Đúng rồi, lời Sở Lan nói không có sai. Là vì Vương Nhất Bác lo lắng phát rồ, Tiêu Chiến có nhịp đập thì sao chứ, sợi cảm hồn cũng quay trở lại dung hợp với hai hồn bảy phách kia, nhưng Tiêu Chiến dù sao cũng là quỷ chủ cấp Độc, làm sao có thể dễ chết như vậy. Nghĩ đến đây Vương Nhất Bác đã có thể bình tâm trở lại.

Hắn sau đó nói muốn ở một mình, bọn người Vương Hải Khoan cũng không thể nán lại quá lâu, xem xét tình hình một lượt rồi cũng cùng nhau ra ngoài.

Tiêu Chí Nhân hiện đại được đôn làm tiên đốc, dẫn đầu ngũ gia về lần thảo phạt quỷ động này. Lão ngồi trên tông tọa Sở Thị, thao thao bất tuyệt về đại hại mà lũ quỷ đem đến. Hơn nữa mấy ngày nay Tiêu Chí Nhân vẫn luôn cho người đi đến vách vực nọ tìm kiếm xác của Tiêu Chiến. Thế nhưng có người nói Tiêu Chiến là quỷ chủ cấp Độc, lúc ngã vực thì hồn phi phách tán tuyệt không có thân xác. Nhưng Tiêu Chí Nhân quyết định phải tìm ra, lão còn nói trên người Tiêu Chiến đang nắm giữ Khiển Linh Tà Cú Thuật, loại bí thuật này để rơi vào tay kẻ có dã tâm dĩ nhiên rất đáng lo ngại, vì thế vẫn nên tìm lại thì hơn.

Vì hiện tại đang ở Sở Thị thế nên mọi việc trên dưới đều do một tay Sở Lan sắp xếp. Y bận tối mặt tối mũi, lâu lại chạy đến hỏi thăm sức khỏe Vương Nhất Bác, thấy hắn tâm tình đỡ được đôi chút mới có thể an tâm mà rời đi.

Sáng sớm hôm nay Sở Lan đã đặc biệt triệu tập mọi người ở đại sân tiên môn. Tiêu Chí Nhân một thân bạch y cao ngạo cầm phất trần đi tới, bên cạnh còn có Tiêu Quách Vụ và cả Linh Lung, nói ra mới để ý Tiêu Đại Lục vẫn giữ nguyên sở thích ngao du như cũ, thế nên trận đại chiến lần này hắn không có tham gia.

Tiêu Chí Nhân bước lên phía trước, phất trần phất ở bên tay, tay còn lại thong thả vuốt bộ râu của mình, lão hỏi Sở Lan: "Sở Tông chủ kêu gọi mọi người ra đây là có chuyện gì cần bàn bạc hay sao?"

Sở Lan gập người đáp lễ: "Tiêu Tông chủ đừng gấp gáp, cứ đợi mọi người đến đông đủ rồi ta sẽ thông báo 1 thể."

Tiêu Chí Nhân nghe vậy cũng không tiện nhiều lời, cứ như vậy mà chờ thêm giây lát. Hồi lâu sau cũng đông đủ người, Vương Thị là tiên môn đến trễ nhất, Vương Nhất Bác vậy mà ù cạch đi theo, mặc dù thần sắc không có mấy điểm dễ nhìn.

Sở Lan quan sát xung quanh thấy toàn bộ mọi người đều đã đến đủ, y nhếch cao khóe môi tỏ ý hài lòng. Quách Thừa đứng bên cạnh không hiểu nên hỏi: "Sở Công tử, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Sở Lan phe phẩy quạt trong tay, bình thản đứng ở trên cao nói vọng xuống: "Ta hôm nay mời các vị tập trung ở đây là có một số sự thật muốn phơi bày."

Tiếp theo lời Sở Lan là đám người nọ nói này nói kia, ồn ào một lúc. Sở Lan chờ cho bầu không khí trở nên khá im ắng mới bắt đầu lên tiếng. Tay áo rộng rãi của Sở Lan phất mạnh như xé gió, phập một tiếng ở giữa đại sân hiện lên một đám mây mờ màu lam, trên đó hiện tại đang trình chiếu một đoạn kí ức của ai đó.

Góc nhìn từ một người rơi vào thời loạn lạc, ngắm thấy đứng trước một bãi đất hoang, xung quanh bao quanh là núi cao chồng núi thấp, vô cùng hoang vu hẻo lánh. Người nọ đi theo con đường mòn ở bãi tha ma, đi tới một khoảng đường rộng xuyên qua rừng tràm, nghe ở phía trước là tiếng khóc ai oán đầy đau thương của một nữ nhân.

Góc nhìn tiến đến, thấy một nữ nhân bạch y vô cùng xinh đẹp, đang không ngừng khấu đầu trước một nam nhân, nam nhân đó đứng xoay lưng với y.

Ngoài nữ nhân đó, bên cạnh còn có một nam nhân hồng y đang bị một mũi tên cắm sâu vào ngực, may lắm là chưa chết, hô hấp vô cùng khó khăn đang nằm dật dờ trên nền đất lạnh lẽo, bên cạnh nam nhân hồng y đó, là một miếng vải trắng lớn như đang bao bọc cái gì đó, mãi đến khi oa oa lên mấy tiếng, đám môn hạ tiên môn trố mắt nhìn kĩ mới biết đó là một đứa bé.

Hình ảnh hư hư thực thực vẫn đang được chiếu trên đám khói mờ, giọng Sở Lan văng vẳng: "Mấy trăm năm về trước có một vị tông chủ nọ vì mặt mũi của mình mà nhẫn tâm giết chết em ruột mình..."

Hình ảnh nữ nhân kia không ngừng dập đầu, nước mắt đua nhau lăn dài, đưa ánh nhìn vô cùng tuyệt vọng, vô cùng đau đớn nhìn nam nhân trước mặt, lại quay sang nhìn lệnh lang trúng tên độc đang nằm dài trên đấy, khóc lóc van xin: "Ca, tha cho phu quân của muội đi, tha cho hài nhi của muội đi."

Sở Lan tức giận, cao giọng: "Nữ nhân  đó vẫn luôn dập đầu xin ca ca tha cho mình, thế nhưng nam nhân đó vẫn không tha."

Sắc mặt Tiêu Chí Nhân phút chốc hóa đen.

Vị "ca" đó, không nói không rằng, ánh mắt lại vô cùng tuyệt tình, phất tay triệu ra một tiên kiếm, không hề nghĩ ngợi xuyên tim nữ nhân kia. Nữ nhân đó bị một kiếm đâm ngay ngực, máu tươi hộc ra từ khóe miệng, ứ ớ không nói được gì nữa, chỉ nằm bệch xuống đất, đôi bàn tay dính đầy máu kia bấu víu vào mũi giày nam nhân bạch y vừa đâm mình, khó khăn nói: "Không được giết Tán nhi..", nàng ta sau đó liền không còn hơi thở.

Đám môn hạ tiên môn xem đến đây trong lòng đã nặng trịt tâm tư, Vương Nhất Bác đứng ở bên cạnh cũng không khỏi nhói lòng. Hắn nhìn Sở Lan, thầm hỏi: "Sở Lan, ngươi là ai?"

Đám người nọ đứng đó quan sát tiếp, thấy nam nhân bạch y sau khi giết đôi phu phụ đó, còn nhẫn tâm đưa tay vào sâu khoang tim họ, moi lấy trái tim cũng linh đan đang vận hành linh lực cuồn cuộn kia, trực tiếp bóp nát, nhìn đến đây Quách Thừa không khỏi mắng một câu: "Cầm thú!". Nhìn sơ cũng biết, nữ nhân kia chính là sư muội, hoặc là nghĩa muội, hoặc là biểu muội, chung quy đều là một muội muội của nam nhân đó, vậy mà người đó trực tiếp giết chết, còn moi tim ra.

Sau khi bóp nát linh đan, dường như chấp nhận lời thỉnh cầu cuối cùng của sư muội mình, nam nhân tiến đến bên đứa trẻ, bồng nó lên, hắn khẽ nói: "Tán nhi sư thúc xin lỗi.."

Nói xong, hắn đưa tay nựng lấy má sữa đứa bé, đoạn hắn quay đầu nhìn lại, tất cả mọi người mới nhìn thấy rõ mặt hắn.

Kẻ đó vậy mà lại là Tiêu Chí Nhân lúc trẻ!

Nhìn thấy sắc mặt Tiêu Chí Nhân hóa đen không nói nên lời, Sở Lan lại cực kỳ hả dạ. Y cao giọng nói thêm: "Đúng, vị tông chủ đó chính là Tiêu Tông chủ bây giờ, nữ nhân xấu số đó... là mẹ của ta!"

Đoạn nói xong Sở Lan đưa tay lên mặt, mạnh bạo xé đi lớp da đang dính chặt vào mặt mình. Quách Thừa sợ như mất mật, tưởng đâu Sở Lan hóa điên liền không thể kiềm chế tự hủy dung mình, thế nhưng ngay khi lớp họa bì được lột xuống, hóa ra là thuật dịch dung, nhưng mà nam nhân mang thân phận Sở Lan này...

Là Tiêu Chiến!

"!!!" Toàn bộ người ở đây như chết lặng. Tiêu Chiến nâng cao khóe môi, nói tiếp: "Tiêu Chí Nhân, có phải là ông thất vọng lắm đúng không? Ông tưởng ta chết rồi, nhưng hóa ra lại chưa."

Tiêu Chí Nhân mặt xám mày tro, thiên ngôn vạn ngữ đều kẹt ở cuống họng không thể thốt lên được. Đám ngũ gia tiên môn có mặt ở đây còn chưa kịp bất ngờ thì khung cảnh ở làn sương kia lại thay đổi.

Đó là thư phòng của Tiêu Chí Nhân ở Tiêu phủ, vẫn như lần trước theo đoạn kí ức của một ai đó.

Đó là một đêm thanh tỉnh, theo góc nhìn của người nọ thấy được Tiêu Chí Nhân đang bình ổn ngồi ở đàn án uống trà, hồi lâu sau người nọ cất tiếng.

"Phụ thân, người thật sự để Tiêu Chiến lấy Vương Thiếu Quang hay sao? Ngươi biết rõ là con thích y mà!"

Giọng nói này trong trẻo, thế mà lại là Linh Lung. Tiêu Chí Nhân lúc này dĩ nhiên biết rõ chuyện tiếp theo sẽ là gì, thế nên cơ mặt già nua của lão lại trở nên nhăn nhúm hơn trước, Linh Lung đứng bên cạnh cũng siết chặt vạt áo, cắn răng không nói gì.

Tiêu Chí Nhân trong kí ức lúc này đặt tách trà xuống, nói "Nhỏ tiếng thôi, con chê chuyện này quá ít người biết à."

Linh Lung cắn răng nói tiếp: "Vậy người nói xem bây giờ phải làm sao?"

Tiêu Chí Nhân lúc này tiến đến bên cạnh Linh Lung, lão đưa tay nắm lấy tay ái nữ, vỗ vỗ vài cái: "Chẳng phải con nhặt được Khiển Linh Tà Cú Thuật, lần ở Đàm Thanh Hội còn thành công quấy nhiễu thần trí Vương Nhất Bác hay sao? Lần này cứ theo đó mà làm."

Vương Nhất Bác đứng ở bên cạnh hoàn toàn không thể tin được. Hắn đứng im như tượng, Quách Thừa bên cạnh mặt mày cũng không khá hơn là mấy, nói nhỏ: "Hóa ra Thổ Giới Địa Ngục là do Linh Lung gieo, vậy thì chuyện đêm đại hôn..."

Nói đến đây tay Vương Nhất Bác lại xiết chặt hơn, nếu như chốn này ít người chắc rằng hắn đã triệu Vân Mây đánh chết Linh Lung. Kẻ sau màng đem đến đau khổ suốt 300 năm qua hắn không tìm được hóa ra lại ở ngay bên cạnh hắn, hằng ngày ăn đồ ăn hạ nhân nhà hắn làm, ngủ giường nhà hắn, còn mang danh nghĩa là thê tử của hắn. Vương Nhất Bác quả thật không ngờ tới.

Lúc này ảo ảnh chiếu tiếp, Linh Lung dường như có vẻ rất căng thẳng, nhịp tim nàng ta cũng tăng lên: "Nhưng lần trước con làm không mấy thuận lợi."

Tiêu Chí Nhân cười cười, lấy ra trong tay áo một túi hương nhỏ, giống y như đúc túi hương lão đưa cho Vương Nhất Bác trước lúc hắn chuẩn bị về phòng: "Đây là mê hương, giống như cái loại ta đã để lên bí thuật rồi đưa cho Tiêu Chiến ngửi vào năm sáu tuổi vậy. Lúc đó ta không biết tới Khiển Linh Tà Cú Thuật dĩ nhiên sẽ không công hiệu bằng, không thể điều khiển toàn bộ suy nghĩ của Tiêu Chiến nên chỉ khiến nó tự phế gân mạch của mình, nhưng lần này con luyện được cổ cầm, dĩ nhiên sẽ thành công."

Lời vừa dứt xong bên ngoài truyền đến tiến động, chính là lúc Tiêu Chiến đến tìm Tiêu Chí Nhân hỏi về tâm ma quấy nhiễu, và sau đó nữa là y bắt gặp Linh Lung lén lút ra ngoài vào đêm để lấy quýt.

Việc sau đó không cần nói cũng biết, Tiêu Chí Nhân đưa cho Vương Nhất Bác túi hương chứa mê linh, Tiêu Linh Lung trước đó còn đề nghị gửi quà mừng là một bản cổ cầm, việc sau đó Vương Nhất Bác quay về phòng, Tiêu Linh Lung ở góc nào đó gảy cổ cầm, điều khiển thần trí Vương Nhất Bác moi lấy linh hạch Tiêu Chiến.

Đoạn hồi ức đó kết thúc, đám người nọ lại một phen nhốn nháo.

"Không ngờ Tiêu Chí Nhân lại là loại người như vậy, đến cả bí thuật Quỷ Động đáng nguyền rủa cũng dám cho con gái luyện."

"Ta thật sự khinh, uổn công ta kính trọng lão. Ba tiếng Tiêu Tông chủ này gọi chó còn hơn!!!"

Tiêu Chí Nhân là lần đầu bị người đời trách mắng như vậy, việc xấu bản thân làm ra bây giờ đều bị Tiêu Chiến phơi bày hết thảy. Bất quá tuyệt vọng, lão liền lấp liếm.

"Xằng bậy, làm sao xác định được những chuyện đó có phải do ngươi dựng nên hay không? Ta đường đường là Tông chủ Tiêu Thị, sao lại có thể làm những chuyện như vậy?"

"Được thôi.", Tiêu Chiến nói: "Vậy thì mời các vị xem tiếp."

Hình ảnh hiện lên trong đám sương mù lần nữa thay đổi. Vẫn là góc nhìn của Tiêu Linh Lung nhưng dường như đối với lần trước khung cảnh và thời gian có chút gì đó thay đổi. Tiêu Linh Lung mặt mày hoảng hốt, y phục lem luốc chỗ lành lặn chỗ thì không. Đúng rồi, đây chính là lúc Tiêu Linh Lung được Tiêu Chiến thả về.

Đôi bàn tay Linh Lung run rẩy, nàng ta lớn giọng chất vấn phụ thân mình.

"Con không làm nữa! Con không luyện nữa, không thể luyện được nữa!"

Tiêu Chí Nhân lập tức bấu lấy vai Linh Lung, dỗ dành: "Chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ còn một chút nữa thôi thì cả thiên hạ này đều phải nghe lời chúng ta rồi."

Linh Lung: "Người lúc nào cũng nói chỉ còn chút nữa chỉ còn chút nữa. Nhưng người thi thuật là con! Chẳng có tác dụng đâu, chẳng phải người bảo con thi Khiển Linh Tà Cú Thuật diệt môn sở thị hay sao người nhìn đi sợ lan còn sống gã còn sống!"

Tiêu Chiến bên này chiêm vào: "Nghe đến đây các ngươi cũng đã rõ rồi chứ. Tiêu Tông chủ và con gái Tiêu Linh Lung lén lút tu luyện bí thuật quỷ động, hơn thế còn diệt môn Sở Thị. Ta ban đầu chỉ là mượn xác Sở Lan xuất cốc, lúc gặp lại Tiêu Chí Nhân còn tự hỏi tại sao gã thấy "Sở Lan" lại mặt xám mày tro đến như vậy, hóa ra là có tật giật mình!"

Vốn tưởng qua ngày hôm nay đại sự sẽ thành, Tiêu Chí Nhân nào ngờ ngay ngày hôm nay mọi việc xấu mà bản thân làm đều bị Tiêu Chiến vạch mặt. Nhưng chí ít lão ta sẽ không đầu hàng số phận, dù là cá mắc cạn cũng phải vùng vẫy thoát khỏi tay câu. Tiêu Chí Nhân quát lên: "Hồ ngôn loạn ngữ, toàn là bịa đặt, toàn là vu khống! Việc ta giết muội muội mình chính là vì nó kết đạo lữ với con trai Ma Đốc! Đó là bảo vệ mặt mũi liệt tổ liệt tông! Nhưng chuyện này hoàn toàn hoang đường, Tiêu mỗ ta tuyệt sẽ không làm như vậy!"

Đối với quỷ chủ cấp Độc như Tiêu Chiến đám người nọ dĩ nhiên sẽ có thập phần không thể tin nổi, dù sao Tiêu Chí Nhân trước kia cũng không ít lần phụ trợ tiên môn họ gầy dựng, thế nên những người ở đây vẫn đặt lòng tin lớn lên người Tiêu Chí Nhân. Có kẻ nghe thấy lời bộc bạch của Tiêu Tông chủ, gã liền bồi theo.

"Đúng vậy! Ai mà không biết ngươi là Ma Đốc Quỷ Động, ngươi với bọn ta là có ý đồ gì bọn ta làm sao biết được?"

"Lấy gì để chứng minh lời ngươi nói là thật!"

"Ngươi đừng hòng nhiễu loạn tâm trí hắn."

Đúng lúc Tiêu Chiến chưa mở miệng lên tiếng, Vương Nhất Bác đã từ phía sau đám đông bước đến.

Vương Nhất Bác trầm mặt, cao giọng: "Ta tin hắn! Vào đêm đại hôn, đúng thật là Tiêu Linh Lung có đàn một bản nhạc, Tiêu Tông chủ có đưa cho ta túi thơm, những việc đó không hề sai."

Ánh mắt Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác đã không còn chút nào ác ý. Y đối với hắn từ đầu chí cuối chưa từng ngừng yêu, có lẽ ban đầu là do uất ức. Nhưng sau khi bắt được Linh Lung ờ Linh Kim Hải Long Biên, gieo Thu Linh Ức Hoa vào người Tiêu Linh Lung, Tiêu Chiến mới biết được đoạn kí ức của ba trăm năm trước. Y miệng nói hận hắn, nhưng cuối cùng cũng không hận được. Biết được đêm hôm đó không phải hắn cố ý, không phải hắn lừa y, lại biết ba trăm năm qua đi hắn tìm kiếm y khổ cực như nào thông qua đoạn kí ức đầy đau thương của Linh Lung, Tiêu Chiến đã không thể hận được nữa.

Tiêu Chiến nhỏ giọng: "Ngươi không cần phải vậy."

Vương Nhất Bác: "Ta tin ngươi."

Đoạn hai người không nói gì thêm nữa. Tiêu Chiến thong phe phẩy chiếc quạt giấy, tay chấp phía sau tiến thêm mấy bước đến sóng cạnh Vương Nhất Bác, ôn tồn nói: "Khiển Linh Tà Cú Thuật, đối với các ngươi có lẽ sẽ xa lạ. Thế nhưng tu luyện bí thuật này hại thân rất nhiều, ước tính theo số năm tu luyện mà dung nhan trên mặt sẽ bị thối nát."

Tiêu Chiến thu lại ý ôn hòa của bản thân, ánh mắt chớp cái lại trở nên dữ tợn, tơ máu đỏ tươi chằng chịt xiên xẹo nhau. Y nhìn thẳng vào Linh Lung mặt trắng như giấy tờ ở đằng kia, công kích.

"Nếu nói ta nói sai rồi vậy thì thỉnh Tiêu cô nương cởi bỏ lớp dịch dung của mình!"

Nhận thấy ý này của Tiêu Chiến không sai, vì thế trong số đông có rất nhiều người đồng tình. Cũng có kẻ mang ơn quá lớn đối với Tiêu Thị, thế nên với vị ái nữ này đây có chút bênh vực.

"Dịch dung cái gì chứ? Lấy gì chứng minh Tiêu cô nương dịch dung, người đừng có ăn nói hàm hồ!"

"Đúng vậy, người ta dù sao cũng là cô nương cành vàng lá ngọc. Ngươi ở hiện tại sỗ sàng bắt người ta thoát khỏi dịch dung, như vậy thì còn thể thống gì nữa."

Tiêu Linh Lung im lặng hồi lâu, tay trong lớp y phục kia cũng đã siết chặt, còn run run. Nàng ta hít một ngụm khí lạnh, lên tiếng: "Sư huynh, ta không có dịch dung! Huynh đừng đổ oan cho ta."

Tiêu Chiến: "Được, vậy muội tẩy trang đi. Dịch dung là dùng một lớp da khác khắc nên một dung mạo của người đó. Tẩy trang chắc cũng không phải là việc mất mặt gì đâu ha?"

Nghe Tiêu Chiến nói như vậy, cảm thấy việc tẩy đi lớp tân trang trên gương mặt đối với một nữ nhân cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, huống chi đối với một nữ nhân khuynh nước khuynh thành như Tiêu Linh Lung. Có người cảm thấy yêu cầu  Tiêu Chiến đưa ra không quá đáng, thế nên đã thúc giục.

"Vậy Linh Lung cô nương cứ tẩy trang đi. Đừng để kẻ khác có có hội hồ ngôn loạn ngữ."

"Đúng vậy, ta tin cô nương không phải như lời tên quỷ này nói! Ta sẽ bảo vệ cho cô nương."

Nhưng trước lời thúc giục cùng che chở của đám môn hạ nọ, Linh Lung không có nửa điểm muốn tẩy trang, ngược lại còn run rẩy. Môi mỏng đóng rồi mở, nàng ta liếc mắt đến Vương Nhất Bác như muốn tìm sự cầu cứu, nhưng đời nào hắn ngó đến nàng ta. Biết không thể cầu được gì từ vị "phu quân" này, Linh Lung nhìn sang phụ thân như muốn tìm sự giúp đỡ.

Thế nhưng mặt mày Tiêu Chí Nhân cũng không dễ nhìn là mấy, lão thân mình lo chưa xong, còn không biết cả Tiêu Thị phía sau mình gánh còn nổi không, làm gì có tâm trạng quan tâm đến đứa con gái đã gả đi này.

Quách Thừa nhìn thấy được hết, y từ nãy đến giờ chưa từng nói gì ngay lúc này lại mở miệng.

"Thứ lỗi ta sỗ sàng, nhưng ta muốn hỏi liệu có phải hay không Linh Lung cô nương xinh đẹp như vậy đến việc tẩy trang cũng không đủ tự tin?"

Linh Lung bấu vạt áo, khó khăn lắp bắp nói: "Ta... Ta..."

Quách Thừa không câu nệ, nói tiếp: "Dĩ nhiên không phải. Ái nữ Tiêu Thị là người xinh đẹp như thế nào, lúc dự Đàm Thanh Hội nàng ấy còn không dùng đến son, vẻ xinh đẹp mộc mạc không tô điểm quá nhiều như vậy chúng ta không phải không thấy. Vì thế Linh Lung cô nương đây không chịu tẩy trang đây không phải là vì thiếu tự tin, mà là vì sau lớp son phấn kia là một gương mặt trắng như giấy tờ, không có huyết sắc!"

"Tiểu Tiên Lãng!", Tiêu Chí Nhân gắt gao: "Ngươi đừng có nói năng hàm hồ. Giao hảo giữa Tiêu Thị và Vương Thị không tệ, ta đối với ngươi không bạc đãi, ngươi sao lại thừa nước đục thả câu?!"

Nghe mấy lời chất vấn từ miệng Tiêu Chí Nhân khiến Quách Thừa không khỏi tức giận, y đối với vị trưởng bối này đã chẳng còn chút nể trọng. Quách Thừa lớn tiếng: "Ông cũng biết nói giao hảo không tệ. Giao hảo không tệ mà ông bài kế khiến sư tôn ta giết người mà hắn yêu nhất, khiến sư tôn ta sống khổ suốt 300 năm. Xin hỏi Tiêu Tông chủ, ông có tư cách gì để nói ta thừa nước đục thả câu?"

Tiêu Chí Nhân mặt mày méo mó, không nói nên lời, chỉ "Ngươi... Ngươi... Ngươi" cả buổi cũng không nói được. Thấy vậy, Quách Thừa nói tiếp.

"Dịch dung là dùng da mặt người khác đắp vào mặt mình, dĩ nhiên trên mặt không có huyết sắc.", y dừng một nhịp, lấy ra từ trong tay áo một lọ sứ nhỏ, nói: "Đây là một loại đan dược giúp trị mọi vết thương trong tức khắc. Nếu như Linh Lung cô nương thật sự không thi Mê Linh thuật, dung nhan không bị thối rửa, không sử dụng dịch dung, vậy chi bằng để ta rạch một đường nhỏ trên mặt, xem thử có huyết dịch chảy ra hay không."

"Không!", Linh Lung quát lên, Quách Thừa lúc này đã tiến lên mấy bước. Nàng như rất hoảng sợ, lùi lại thêm mấy bước, cơ mặt kéo thành mấy đường méo mó nhìn Thừa Kiếm xuất ra. Nàng hoảng loạn gào lên, trong lúc rối ren lại chạy sang ôm lấy chân Vương Nhất Bác.

"Phu quân... Cứu ta với!!! Phu quân...!!!"

Nhưng Vương Nhất Bác căn bản không để ý đến nữ nhân đang níu lấy góc tay áo mình. Bất quá hụt hẫng, phẫn nộ, từ sự níu kéo Linh Lung chuyển sang phẫn nộ. Nàng quát.

"Đúng đó! Là ta làm đó! Tất cả đều là do ta làm! Tiêu Chiến chết là ta hại! Sở Thị diệt môn là ta làm, Khiển Linh Tà Cú Thuật là ta luyện! Tất cả đều là ta luyện!"

Những kẻ giây trước còn bênh vực cho Linh Lung bây giờ đã chẳng nói được gì. Có kẻ không hiểu, hỏi lại.

"Linh Lung cô nương, cô nói vậy là sao?"

Cũng có kẻ đã phân định đúng sai, lật mặt.

"Không ngờ ngươi lại là loại nữ nhân thâm độc như vậy! Uổn công ta nói đỡ cho ngươi...!"

Tiêu Chí Nhân nhận thấy con gái mình nhận tội, tạm thời không thể chấp nhận được. Lão bất động thanh sắc, hồi lâu gằn giọng: "Linh Lung con nói xằng nói bậy cái gì vậy?!"

Nhưng Linh Lung từ đầu đến cuối đều không thu hình ảnh nào khác vào mắt ngoài Vương Nhất Bác, nàng đứng lên, kéo lớp da mặt xinh đẹp trên mặt mình xuống.

"!!!!"

Nửa bên mặt Linh Lung đã bị thối rửa,  bề mặt nhầy nhụa một lớp thịt nhão nhoẹt, máu tươi loang lổ hết mức buồn nôn. Tròng mắt Tiêu Linh Lung đỏ ao, nước mắt rơi ra dính lên lớp thịt bị thối rửa phát lên những tiếng xèo xèo như bị ăn mòn, môi Linh Lung không còn chút huyết sắc, nàng ra run run cùng uất ức nhìn Vương Nhất Bác, hồi lâu nói.

" Vương Nhất Bác... Ngươi lấy cái quyền gì mà đối xử với ta như vậy?"

Vương Nhất Bác không trả lời, Linh Lung lại nói.

"Ta yêu ngươi là ta sai sao? Ta sai sao? Vương Nhất Bác ta sai sao? Ngươi lấy quyền gì đối xử với ta như vậy, ngươi lấy quyền gì đã ba trăm năm qua đi vẫn không muốn nhìn thấy ta, ngươi lấy cái quyền gì...!?"

"Ta cũng là con người mà... Ta cũng đau, Vương Nhất Bác ngươi thấy không? Mặt của ta, mặt của ta đau lắm, tim cũng đau nữa..."

Linh Lung vừa nói, ánh mắt chứa đầy bi thương cùng uất ức nhìn Vương Nhất Bác, nhưng từ đầu đến cuối nàng không có ý hận Vương Nhất Bác, là không hận được.

Không nhận lại được bất cứ câu trả lời nào từ Vương Nhất Bác, Linh Lung biết rõ rồi, từ lúc Tiêu Chiến quay lại, nàng biết là nàng thua rồi. Huống hồ gương mặt hiện tại xấu xí ghê tởm như vậy, Vương Nhất Bác nhìn vào cũng sẽ bẩn mắt. Vì thế nàng quay sang nói với Tiêu Chiến.

"Ca, ta cũng từng chỉ là một tiểu sư muội lẽo đẽo theo huynh, một tiếng nhị sư huynh, hai tiếng Tiêu Chiến ca."

Tiêu Chiến mặt không biến sắc nhìn Linh Lung. Y đối với người này sớm đã không còn nhận định nàng là Tiêu Linh Lung hồn nhiên của trước đây nữa. Y trầm mặt, lại nghe Linh Lung bộc bạch.

Linh Lung chỉ tay vào mặt Vương Nhất Bác đang đứng ở bên cạnh, nói: "Nhưng ta yêu hắn, ta yêu hắn đến điên rồi. Điên đến mức bản thân lại làm ra những việc mà mình chưa từng dám nghĩ đến, điên đến mức gãy Mê Linh cầm moi lấy tim huynh."

"Ca, Linh Lung cũng chỉ là yêu hắn thôi. Linh Lung không cố ý, ta vẫn rất nhớ huynh..."

"Trong mộng mỗi đêm, ta vẫn nhớ tới những ngày còn ở Ngọc Lan Thi, cùng nhau trốn một góc vườn đào, cùng nhau nghịch tổ kiến, ta rất nhớ..."

Tiêu Chiến lạnh giọng: "Đừng dối trá, ngươi căn bản chỉ cầu cho ta hồn phi phách tán!"

"Không phải...", Linh Lung cười khổ: "Ta muốn quay về, nhưng không còn đường để về nữa ---- Trách ông trời cho ta gặp hắn, cho ta yêu hắn, nhưng hắn lại yêu huynh."

"Ta kính huynh, nhưng ta tôn trọng tính ngưỡng của mình hơn!"

Vương Nhất Bác đột nhiên biến sắc, lao lên chắn trước mặt Tiêu Chiến.

"!!!", đám người ở đây đều một phen hoảng hốt. Tiêu Linh Lung từ khi nào đã triệu ra tiên kiếm của mình mà đâm tới Tiêu Chiến, nữ nhân này rốt cục có bao nhiêu phần xảo quyệt, không một ai có thể phân định được.

"Vương Nhất Bác!", Linh Lung quát lên, tiên kiếm cắm vào bụng Vương Nhất Bác. Hắn ho một tiếng, máu từ miệng cũng theo đó trào ra, Tiêu Chiến ở phía sau lúc này mới kịp thích ứng vội đánh bay mũi kiếm của Linh Lung ra khỏi người Vương Nhất Bác, y đỡ hắn rồi vung tay tung một chưởng lên người Linh Lung.

Linh Lung vì một chưởng vừa rồi đánh bay xa, nàng ta lò mò đứng dậy trong đống đất đá ở hàng rào cách đó vài trượng. Nàng ta cười lớn thành tiếng một cách điên rồi, Tiêu Chiến quát.

"Không biết hối cải!!!!"

"Hahahaha.", Linh Lung nói tiếp: "Không biết hối cải? Nếu ta hối cải ngươi sẽ tha cho ta sao?"

"Ta nhất định sẽ tha cho ngươi!"

"Nhưng hắn thì không!", Linh Lung chỉ vào Vương Nhất Bác đang nằm trong vòng tay Tiêu Chiến: "Hắn sẽ không tha cho ta! Nhất định hắn sẽ giết ta, nhưng ta lại không thể giết hắn, nên ta phải giết ngươi. Khiến hắn lần nữa rơi vào tuyệt vọng. Ha ha ha ha ha, hắn như vậy mới nhìn ta!"

Lửa giận trong người bùng cháy, Tiêu Chiến tung thêm một chưởng đánh bay Linh Lung về vị trí cũ. Y quát.

"Ngươi điên rồi!"

"Đúng, ta điên rồi! Điên ba trăm năm rồi!"

Nàng dừng một nhịp, nói tiếp.

"Sau hôm thần trí bị Mê Linh thuật điều khiển mà moi lấy tim ngươi. Ba trăm năm, đã ba trăm năm rồi, ta dùng tất cả linh lực gãi Mê Linh cầm suốt ba trăm năm, vậy mà một chút linh thức của hắn ta cũng không điều khiển được...

Tại sao? TẠI SAO HẮN THÀ BỊ MÊ LINH THUẬT DÀY VÒ SUỐT BA TRĂM NĂM CŨNG KHÔNG MUỐN QUAY MẶT LẠI NHÌN TA?!"

Linh Lung gào lên, nước mắt như thay cho nổi uất hận trong lòng mà trào ra: "Vương Nhất Bác hắn ôm Kèn Lưu Ly bị ngươi đập nát suốt 300 năm chờ đợi một cái xác không còn trái tim quay về...

...Hắn dùng 300 năm đi khắp thiên hạ tìm lại chút tàn hồn của ngươi mà dán lại cũng nhất quyết không ngoảnh đầu lại nhìn ta...!"

Trong nụ cười đó chứa đầy sự thê lương, Linh Lung kéo người ra khỏi đống đất đá nọ, đứng dậy.

"Dựa vào cái gì nam nhân mà ta yêu thương nhất lại một mực chung tình với kẻ sớm đã nằm sâu dưới ba tấc đất là người..?!"

Đoạn nói xong như tất cả uất nghẹn được giải bài, Tiêu Linh Lung đáng thương, cũng đáng hận. Không đợi ai phản ứng, tiên kiếm theo nàng ta bấy lâu nay, cuối cùng là bị nàng ta dùng để tự kết liễu đời mình.

"Linh Lung...!!!!!!" Giọng già cỗi run run của Tiêu Chí Nhân vang lên, thanh âm đứt quãng nghẹo ngào, lão kéo thân mình đến thân thể lạnh ngắt của Tiêu Linh Lung, đưa đôi bàn tay run rẩy của mình che lại vết thương cứa sâu ở cổ, lão gọi.

"Linh Lung... Linh Lung... Đừng đi mà, ta chỉ còn mình con, chỉ còn mình con...!"

Tiêu Quách Vụ đứng bên cạnh cũng không khỏi xót xa, vừa chạy đến đỡ lấy Tiêu Chí Nhân thì bị lão hất văng ra, Tiêu Quách Vụ cũng không biết làm gì hơn.

Dường như nỗi đau mất con kéo đến quá lớn, Tiêu Chí Nhân vận linh lực ngăn cho máu ở cổ Linh Lung thôi chảy. Đoạn làm xong Tiêu Chí Nhân đứng dậy, tay đưa lên cao triệu ra tiên kiếm của mình, quyết một phen sống chết với Tiêu Chiến.

Nhưng căn bản lão ta không đấu lại quỷ chủ cấp Độc như Tiêu Chiến, huống hồ linh lực Tiêu Chiến vốn dĩ cường bạo, đi một vòng sinh tử đã lấy lại được dị năng vốn có của mình. Tiêu Chí Nhân tiếp mấy chiêu đã không thể trụ nổi, nửa quỳ trên mặt đất mà hộc máu, tiên kiếm bên cạnh làm điểm đỡ mới miễn may không gục ngã.

Vương Nhất Bác lo lắng, muốn lê thân mình dứng dậy che chắn cho Tiêu Chiến. Nhưng ngay khi hắn rục rịch muốn triệu ra Vân Mây, Tiêu Chiến trước mặt liền lên tiếng.

"Ân oán của ta không cần ngươi động vào. Ngươi mà dám nhúc nhích sau này ta sẽ không gặp ngươi nữa!", y dừng một nhịp quay sang nhìn Quách Thừa, quát: "Còn đứng đó làm gì, cút qua lo cho sư phụ ngươi!"

Mặc dù lời nói gắt gỏng song Quách Thừa bằng cảm thấy rất vui, chí ít trượng sư của y đã quay lại. Quách Thừa tay chân nhanh nhẹn chạy đến đỡ lấy Vương Nhất Bác, bình ổn nói.

"Sư tôn đừng lo, trượng sư quay về rồi, đều sẽ không sao."

Ở bên này Tiêu Chí Nhân hộc máu càng nhiều, lão cố gắng chống tiên kiếm đứng dậy, có kẻ theo Tiêu Thị đã lâu, có ân phải báo nên vội lên tiếng.

" Tiêu Chiến ngươi làm vậy quá mức ngông cuồng! Đây dù sao cũng là sư phụ, là sư thúc ruột thịt của ngươi... Ngươi đúng là vong ân phụ nghĩa, Tiêu Tông chủ đúng là nuôi hổ trong nhà mà!"

Tiêu Chiến lúc này đã chẳng còn một bộ bạch y quết đất nữa, y sớm đã quay về chân thân của mình. Hồng y ô đỏ, lắc lưng chuông lạc, đây cũng chính là đặc điểm nhận dạng cho lúc Tiêu Chiến chuẩn bị bạo nghịch.

Tròng mắt đỏ ao chằng chịt tơ máu, Tiêu Chiến chất vấn.

"Thế nào là vong ân phụ nghĩa? Thế nào là nuôi hổ trong nhà? Ngươi thì biết cái gì, ngươi thì biết cái chó gì!?"

"Ngươi hỏi Tiêu Chí Nhân, ngươi đi mà hỏi lão. Phụ mâu ta chết do ai giết, gân mạch ta đứt do ai phế, trái tim của ta, là ai moi ra!"

"NGƯƠI ĐI MÀ HỎI LÃO, ĐI MÀ HỎI LÃO ẤY!"

Bất quá thương tổn không phải bọn họ chịu, dĩ nhiên sẽ không ai hiểu được nổi khổ của Tiêu Chiến, chỉ cảm thấy y là một người quên cội quên nguồn, lấy oán báo ân. Nhưng ân này, căn bản không phải ân...

"Phụ mẫu ta đều chết dưới tay Tiêu Chí Nhân, cả nhà ta đều bị ông ta hại thảm. Mẫu thân ta là sư muội ruột của ông ta, phụ thân ta là con trai Độc Ma. Con trai độc ma thì làm sao? Con trai độc mê thì làm sao? Chẳng phải điều để giơ tay xin hàng, cầu một cuộc sống an nhiên tự tại với mẫu thân ta hay sao? Phụ thân ta chưa từng hại ai, một vết thương cũng chưa từng gây ra cho người khác. ậy mà Tiêu Tông chủ vẫn là không vừa mắt gia đình ta, mẹ ta quỳ xuống cầu xin, khóc lóc níu lấy vạt áo ông ta: "Caca thoa cho cả nhà muội đi."...

... Cái giọng nói đó, cái giọng nói ấm áp đó ta đêm nào cũng đều nằm mơ thấy. Mong muốn một lần được lắng nghe mẫu thân gọi một tiếng "hài nhi",

Ông ta không nghe thấy sao, mẫu thân ta van xin ông ta, tiếng ca ca đó, ông ta không nghe thấy sao?"

Lời chất vấn cứng như đinh đóng cột của Tiêu Chiến khiến tên nọ không thể bàn thêm. Gã xấu hổ, nhưng ngay lập tức lại rẽ sang hướng khác.

"Nhưng Tiêu Tông chủ đã bảo bọc yêu thương ngươi suốt bao nhiêu năm qua, không có công sinh thành cũng có công nuôi dưỡng, ngươi không thể vì vậy mà trở mặt thành thù được."

Tiêu Chiến đáp lại, vẻ mặt lộ rõ vẻ kích động: "Hay cho câu không có công sinh thành cũng có công nuôi dưỡng. Nếu ông ta không giết phụ mẫu ta, ta cần ông ta nuôi dưỡng sao? Yêu thương ta? Cái gì mà truyền cho chân sách tu tiên, ta mụ mị tin theo, mê hương bột rắc đầy trên đó, ta ngửi đến thần trí điên loạn, gân mạch ở tay cũng tự động phế rồi yêu thương ta khiến ta như một con cò trong bài hát trắng, giết gà còn không thể giết, làm trò cười cho thiên hạ.

Thế nào là yêu? Thế nào là thiên vị? Các ngươi có thể hiểu rõ sao? Sự yêu thương của Tiêu Tông chủ như vậy cũng rẻ mạt quá rồi đó!"

Không còn một ai có thể bàn thêm, vì vậy ngay sau đó đôi bàn tay lạnh lẽo của quỷ chủ cấp Độc đâm xuyên ngực trái Tiêu Chí Nhân. Một trái tim vẫn đang đập được moi ra, Tiêu Chí Nhân chết tươi tại chỗ.

Trái tim đó để trả cho đôi phu phụ trong rừng trúc, trả cho Tiêu Chiến lúc nhận lấy chân sách tu tiên năm sáu tuổi, trả cho sự hối hận cùng tuyệt vọng của Vương Nhất Bác 300 năm, trả cho trái tim đang đập mãnh liệt mà bị moi ra, trả cho ba mẹ và cả gia tộc của Sở Lan, còn có trả cho Quách Thừa, trả cho Uông Trác Thành...

Mọi chuyện kết thúc rồi, Tiêu Chiến sau đó ngất đi.

Khi y tỉnh lại, đã là chuyện của hai tháng sau. Y quay về thư phòng đêm đại hôn nọ, nằm trên giường nhìn lên trần nhà, y cảm thấy bên tay mình truyền đến hơi ấm, là Vương Nhất Bác đang gối đầu vào lòng bàn tay y. Chắc có lẽ đã chăm y rất lâu, mệt nên ngủ luôn rồi.

Tiêu Chiến khẽ rục rịch muốn sửa lại tư thế thì chẳng hay đã tác động đến Vương Nhất Bác, hắn mở mắt, vẻ mặt như vui mừng tột độ.

"Ngươi tỉnh rồi..."

"Ừm, tỉnh rồi. Ta ngủ bao lâu rồi?"

"Hai tháng."

Tiêu Chiến cựa quậy, Vương Nhất Bác hiểu ý nên đỡ y ngồi dựa mình lên thành giường, Tiêu Chiến mệt mỏi xoa xoa mi tâm.

"Đã ngủ lâu như vậy rồi sao?"

Tiêu Chiến im lặng hồi lâu, Vương Nhất Bác cũng không biết nên nói gì. Cuối cùng vẫn là Tiêu Chiến cất lời: "Được rồi, ngươi trước hết buông tay ta ra, đừng ghì như vậy mãi..."

Vương Nhất Bác vẫn không có ý định buông ra. Tiêu Chiến cười trừ, nói tiếp.

"Sẽ không đi nữa..."

"Ngươi sẽ không đi nữa, đúng chứ?"

"Đúng, sẽ không đi nữa. Ta quay về rồi..."

...

Hai hôm sau khi Tiêu Chiến tỉnh lại, nhận thấy linh lực cường hãn của của bản thân đã hoàn toàn được hồi phục. Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác, còn có cả Quách Thừa quay trở lại Thanh Phong Sơn, đem Quỷ Động vĩnh viễn đóng lại.

Đám tiểu quỷ đều đã bị Tiêu Chiến nhốt lại bên trong u cốc, hiện tại còn có Tử Nghĩa, Vương Hạo Hiên và còn có Tống Kế Dương nữa. Mạnh Tử Nghĩa bước lên, nàng là người đầu tiên từ biệt.

Mạnh Tử Nghĩa cúi đầu, đem cả thân mình quỳ dưới đất, quỳ lạy Tiêu Chiến: "Ma Đốc, đa tạ người đã cho ta cơ hội báo thù."

Tiêu Chiến đỡ lấy Mạnh Tử Nghĩa đứng dậy khỏi nên đất, sau đó hỏi: "Tử Nghĩa, muội sau này định thế nào?"

"Ta xuống dưới tìm A Bân, sau đó kiếp sau lại cùng nhau làm tỷ muội."

Tiêu Chiến nở nụ cười: "Được, lên đường bảo trọng.", sau đó tiễn Mạnh Tử Nghĩa đi.

Nói thật thì Hy Quỷ vẫn có khả năng đầu thai chuyển kiếp, chỉ là con đường có chút gian nan, chịu khổ hình hơn những vong linh khác, song cuối cùng vẫn được sống lại một kiếp người, buông bỏ oán hận kiếp này, an ổn sống những năm tháng tiếp theo.

Tiếp đến là Vương Hạo Hiên, gã được khác tên trên đá Qui Hành Án, có bài vị ở điện thờ Vương Thị, cuối cùng là nhận tổ quy tông, quay về cội nguồn, buông bỏ oán hận.

Còn Tống Kế Dương từ lúc khai tử Quỷ Động, y chung quy vẫn chưa làm gì. Đã từng có ý đồ sát một thành, là nơi ngày trước y ngã xuống, là nơi ngày trước những chúng sinh mà y muốn bảo vệ phỉ nước bọt vào mặt y, muốn đem nơi đó nhấn chìm trong biển máu. Nhưng khi một thân bạch y quết đất bước vào thành nọ, một tiểu hài tử cầm chong chóng tre bước đến, cười hí hí nói: "Tiên trưởng ca ca, huynh đi đâu vậy?"

Tiếng "tiên trưởng ca ca" thốt lên, y cũng không tài nào xuống tay nổi. Vì chấp niệm cứu độ chúng sinh, vì Tống Kế Dương từng là Lãng Thần Sương, là người cưỡi Bạch Long cứu vớt chúng sinh. Không giết được, không hận được...

Bóng dáng ba Hy quỷ từ từ khuất sau cánh rừng già, mỗi người đều có con đường riêng, sau này gặp lại sẽ đều hoài niệm, cảm ơn vì năm tháng này đã trải qua những chuyện như vậy.

Tiêu Chiến cảm thấy rất hài lòng, Vương Nhất Bác cũng thực rất vui, Tiêu Chiến đã trở về rồi, chung quy đều đã trở về rồi, bởi thế đối với Vương Nhất Bác không gì vui hơn cả. Nhưng có một người, Quách Thừa vẫn đứng ở đó, tay mân mê ngọc bội bỉ ngạn đỏ bên hông, mắt vẫn nhìn đăm đăm vào cổng đá Quỷ Động từ từ khép lại. Y không mở miệng hỏi, nhưng hai người nọ đều biết rõ y là trông mong cái gì.

Tiêu Chiến xoay lưng, trước khi rời đi còn nói.

"Đừng đợi. Đệ ấy đi rồi, sau này có duyên ắt sẽ gặp lại."

Quách Thừa muốn hỏi rốt cuộc Uông Trác Thành đi đâu, nhưng không biết mở miệng thế nào. Cuối cùng cũng yên lặng quay lưng rời đi.

...

Thời gian cứ thế trôi qua, đã mười bảy năm kể từ trận đại chiến đó. Tiêu Chí Nhân và Tiêu Linh Lung là tội đồ thiên cổ, sớm cũng đã chết đi. Tiêu Thị gầy dựng lại, một tầng lớp hoàn toàn mới, Tiêu Đại Lục một thân thanh sạch gánh vác cơ nghiệp ngàn năm Tiêu Gia, Tiêu Quách Vụ biết mà không ngăn, lại để cho Tiêu Chí Nhân và Linh Lung làm càng làm quấy, nhốt vào Trấn Linh Gia, 100 năm mới được ra ngoài.

Đại nạn qua đi, chúng sinh đều có thể an ổn mà an cư lạc nghiệp. Vương Thị lại một lần nữa mở hội chiêu sinh.

Cứ mỗi năm mươi năm Vương Thị lại mở ra hội chiêu sinh, vừa để tuyển chọn nhân tài theo Vương Thị tu tiên, vừa bồi dưỡng những lớp môn hạ cũ có tố chất phi thăng, vừa thanh lọc những thành phần lười nhác không có tiến bộ.

Vương Nhất Bác đã là Tiên Cơ Quân hơn ba trăm năm mà lại chỉ nhận mỗi Quách Thừa làm đồ đệ, vì thế hội chiêu sinh Vương Thị năm nay, Vương Hải Khoan mở ra là đặc biệt muốn dành cho Vương Nhất Bác.

Danh tiếng Tiên Cơ Quân vang vọng khắp thiên hạ, thêm trận Đại chiến năm đó đứng về phía Tiêu Chiến, tứ phương tám hướng đều tung hô hắn mắt tinh tường, nhìn thấu được quỷ kế của Tiêu Chí Nhân mới chọn đứng về phía Ma Đốc Quỷ Động, mặc cho người đời mắng nhiếc "câu kết tà ma" cũng quyết chỉ ra kẻ có dã tâm thật sự. Vì thế Tiên Cơ Quân ngày trước đã là hạng thần quan người đời kính trọng, chuyện xảy ra lại thêm thập phần kính trọng.

Vương Nhất Bác ban đầu không muốn chọn thêm, thế nhưng Tiêu Chiến lại nói dù sao cũng không nên quá cứng nhắc, chọn thêm một vài tên để bồi dưỡng cũng không có gì khó. Vì thế Vương Nhất Bác mới đồng ý mở ra hội chiêu sinh lần này.

Nam tử khắp thiên hạ ai mà không muốn bái thần quan nhất phẩm Tiên Cơ Quân Vương Nhất Bác làm sư tôn. Cho dù ngươi năng lực có hạn thế nhưng nói "Sư tôn ta là Tiên Cơ Quân.", điều đó cũng có thể khiến uy phong tăng cao.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ngồi sóng cạnh nhau, bên dưới là đám người áo xanh áo trắng vô cùng đa dạng, đông đúc đến mức Tiêu Chiến không tài nào nhìn rõ được dung mạo của riêng ai. Sau hơn hai canh giờ, hết lớp người này đến lớp người khác lên phô diễn tài năng, Vương Nhất Bác cũng không tài nào nhìn ra được người nào có thiên phú tu tiên. Tiêu Chiến bên cạnh cũng bắt đầu chán nản, ngã lưng vươn vai.

Vương Nhất Bác liếc thấy, tay nhanh chóng đặt ở sau lưng Tiêu Chiến, không muốn lưng y đập vào thành ghế cứng cáp. Hắn tỉ mỉ hỏi: "Sao vậy? Mệt rồi sao, hay là đừng xem nữa, ta đưa ngươi về phòng."

Tiêu Chiến vội vã xua tay: "Không sao không sao, có chút mỏi thôi."

Thấy vậy, Vương Nhất Bác đột nhiên lách người sang một bên, chừa cho bên cạnh mình một khoảng trống, sau đó vỗ lên mặt ghế: "Qua đây, ta giúp ngươi xoa."

Tiêu Chiến dĩ nhiên cũng không có ý bài xích. Đương lúc đau mỏi có người tình nguyện xoa bóp, tội gì không chịu. Y dời thân ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, ghế đá ngọc thạch chạm khắc tỉ mỉ vẫn đủ cho hai người ngồi.

Vương Hải Khoan ở bên cạnh nhìn Quách Thừa, cười nói: "Ngươi xem, sau này có lấy vợ cũng phải học hỏi sư tôn của ngươi, sủng người ta như vậy."

Quách Thừa hớp một ngụm trà, đáp lời: "Cái này ta học không nổi đâu, sủng đến mức hình tượng vô tình trước kia cũng không cần giữ trước mặt đám đồ đệ mới này, ta thật sự không học được."

Vương Hải Khoan nói tiếp: "Vương Kiệt à, đồ đệ của đệ đã nói đến như vậy rồi, đệ có phải hay không nên có chút tiết chế, đây dù sao cũng là tông điện mà... Khụ khụ, dù sao đám môn hạ ở phía dưới vẫn đang nhìn."

Vương Nhất Bác không có ý dừng lại mà vẫn tiếp tục xoa bóp cho Tiêu Chiến. Để người ngoài biết được Vãn Dã Tiên Tôn Tiên Cơ Quân đỉnh đỉnh đại danh như Vương Nhất Bác lại ở đây bóp vai cho Tiêu Chiến, quả thực uy phong giảm đi mấy phần. Thế nhưng Vương Nhất Bác không quan tâm, lạnh nhạt đáp: "Thể diện cái gì, đều không cần. Hắn bây giờ đang mỏi, đợi thêm thì còn cần ta làm sao?"

Vương Hải Khoan cũng không biết nói gì hơn, chung quy cũng là cô độc đến đáng thương, nhận thấy một tràng tình ý ngươi ngươi ta ta liền không chịu nổi, thậm chí còn bị Quách Thừa nhắc khéo "Tông chủ người cũng nhanh chóng thành thân đi." liền không thể nói gì thêm. Đúng lúc này một môn hạ đứng bên cạnh lên tiếng.

"Tông chủ, Tiên Cơ Quân, có tiếp tục chiêu sinh không ạ?"

Vương Nhất Bác một bên xua tay ý cứ bảo tiếp tục, một bên lại cật lực xoa bóp cho Tiêu Chiến.

Nhận thấy lời của Vương Nhất Bác truyền xuống, việc chiêu sinh tiếp tục được thực hiện. Nhưng bất quá đã không còn hăng say lúc đầu, Vương Nhất Bác lo xoa bóp cho Tiêu Chiến, y lại nhắm mắt hưởng thụ, Quách Thừa cũng chán chường chọc chọc dĩa bánh hoa quế trước mặt, chung quy cũng chỉ có mỗi Vương Hải Khoan chú ý.

Ngay lúc này đây từ dưới đài thấp một nam nhân bạch y bước lên, mái tóc đen huyền buộc cao trong vô cùng tươi trẻ. Nam nhân này ngũ quan tinh tế, có thể nói là nổi bật trong đám người nọ. Bạch y nhân bước lên, tiên kiếm bên hông đem bóng từ đầu đến đuôi. Tiếng bước chân dừng lại hồi lâu, nam nhân nọ đã đứng giữa đài luyện võ, dõng dạc xưng danh.

"Ta đến từ thôn Bách Linh, sở trường là kiếm đạo và thuật dịch dời. Năm nay mười bảy tuổi, tên.... Uông Trác Thành."

Đĩa bánh hoa quế thôi không bị chọc nữa, Quách Thừa nhưng hẳn: "!!!!"

Cả Vương Nhất Bác cũng thôi động tay, Tiêu Chiến cũng mở mi mắt.

Quách Thừa đứng phắc dậy nhìn thật kỹ nam nhân đứng ở phía dưới đài luyện võ. Bờ môi run run, ngọc bội đỏ bên hông cũng không biết vì sau phát sáng đến chói mắt. Quách Thừa hít một ngụm khí lạnh, hỏi lại lần nữa.

"Ngươi tên là gì?"

Nam nhân kia cười, nói lớn: " Ta tên Uông Trác Thành."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, chỉ thấy y không nói tiếng nào mãn nguyện gật đầu. Hồi lâu giọng nói lãnh đạm của Vương Nhất Bác từ trên cao vọng xuống.

"Được, chọn người này!"

Hội chiêu sinh vì vậy mà chỉ chọn được một đệ tử. Uông Trác Thành sau khi được chọn vui vẻ khôn cùng, bước đến bên cạnh Quách Thừa. Hắn kéo một nụ cười thân thiện đầy tươi trẻ của thiếu niên, chào hỏi Quách Thừa.

"Vị ca ca này, không biết ngươi tên là gì? Ta thấy ngươi rất tốt, sau này có thể giúp đỡ ta tu luyện không?"

"Ta... Đ --- Được."

Sống cũng là ngươi, chết cũng là ngươi. Người là ngươi, quỷ cũng là ngươi. Quên ta cũng được, quên ta càng tốt, để ta có cơ hội chôn đi những đau thương ngày trước. Chỉ cần còn một sợi tơ duyên, ta cũng đều sẽ không từ bỏ, cứu vớt đoạn tình duyên này. Không phải nghiệt duyên, mà là nhân duyên.

Nếu như trời ngăn ta yêu ngươi, vậy ta sẽ cãi trời. Đất ngăn ta yêu ngươi, vậy ta sẽ nghịch đất. Ông tơ bà nguyên không cho ta tơ tình, vậy ta tự tạo!

Đời này ai cũng rõ được Vãn Dã Tiên Tôn Tiên Cơ Quân trải qua thăng trầm đợi một người quay về, lại ít ai biết cũng có một Tiểu Tiên Lãng bùi ngùi chờ đợi cố nhân.

Vậy được rồi, vốn tưởng không có con đường nào vẹn cả đôi đường. Thế nhưng hóa ra không phải vậy, ít nhất còn một con đường, không phải đường cùng.

Cứu được rồi, cứu được rồi!

_______

Vậy là truyện đến đây đã hoàn rồi. Cảm ơn tất cả các bạn đã đồng hành cùng MĐCTKCTT trong suốt khoảng thời gian qua. Cũng xin lỗi mọi người vì tần suất ra chap không được nhanh, thật sự rất lấy làm tiếc nuối.

Đến đây thôi, 36 chap chính văn không có ngoại truyện. Một lần nữa cảm ơn tất cả mọi người, nếu bạn yêu thích và quan tâm mình, hãy đón đọc fanfic mới của mình nhé.

Tên fanfic mới: Bố Dượng Nhưng Nằm Dưới.

Thể loại: Cường × Cường

Cảm ơn mọi người, lượn đây (≧▽≦)


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro