Chạy không khỏi vận mệnh!

Hắn   đến cuối cùng cũng chờ được  linh hồn hoàn chỉnh của y thức tỉnh. Hắn có thể tìm lại cho y một đời vui vẻ , an yên.

Cho dù cái giá phải trả là hắn phải buông tay để y rời đi.

Hắn..... Hắn..... Thật tâm không muốn buông tay.

Chỉ là hắn bất lực rồi. Nếu không buông tay, tà chú ấy sẽ kéo bọn họ vào vòng tròn lặp lại đau khổ.

Tay hắn đưa lên, ma lực cuồng cuộn trong tay hắn, tiếp theo   bức tranh họa về y liền bốc cháy.

- Ngươi phải sống tốt, sống thật tốt Tiêu Chiến!

Toàn thân hắn khẽ run. Một ngọn gió lạnh thổi vào U Minh Quỷ điện, kéo rớt chiếc trâm  đính cài tóc của hắn.

Khiến  ba ngàn sợi tóc bay tán loạn, điểm khác lạ là lúc tóc  bay tán loạn đã từ mái tóc  đen suông dài hóa thành bạc trắng, điệp với y phục của hắn.

- Ma tôn!

Vu Bân trở về, cậu nhìn  hắn, trong mắt loạn lên  những tia phức tạp.

- tóc của ngài?

Hắn liếc nhẹ mái tóc của mình, lòng nghĩ chỉ là bạc trắng đầu thôi, có gì quan trọng?

Hắn đưa tay lấy trâm cố định lại ba ngàn sợi tóc  của mình, quay người đi về ghế tọa Hắc Long  ngồi xuống.

- đừng quản tóc của bản tọa, chẳng qua bạc trắng đầu thôi, không sao cả.

Vu Bân  lắc đầu thở  dài.

- bản tọa không sao, y như thế nào rồi?

Vu Bân  khẽ cuối đầu , hai tay chấp phía trước.

- chủ nhân đã vào được một gia đình tốt.

Hắn  cười. Cười mãn nguyện .Đây có lẽ là lựa chọn đúng nhất mà hắn từng làm.

Tuy  vậy, hắn và y vẫn  bị cuốn vào tà chú, dù không muốn , nhưng vẫn là chạy không thoát khỏi vận mệnh.

......

.........

Huyết Băng Kiếm lạnh lẽo đâm vào ngực thiếu niên trẻ  ,  khi máu đổ xuống, nhuốm bẩn tà áo tím của y.

Dung mạo thật sư của y quay về,mang theo ký ức  xưa trở lại.

- là ngươi? - tay hắn đáng lẽ cầm chắc thanh kiếm với sát ý cuồng cuộn.

Thế mà khi mọi chuyện quay về vạch bắt đầu, tay hắn run rẩy rút kiếm ra rồi buông rơi nó.

Mắt của hắn và mắt của y đều đỏ , cổ họng cả hai đau rát, nước mắt muốn rơi nhưng lại chẳng thể rơi.

Trong dung mạo xinh đẹp với nụ cười sáng ấm áp như mặt trời chiếu rọi, y đưa cánh tay đầy máu của mình chạm vào gương mặt đã rất lâu rồi không được chạm lấy.

- sao ngươi ngốc như vậy,  dùng máu trong tim để phục thể linh hồn cho ta làm gì, ngươi xem ngươi đi. Cái hình dạng tiên khí xinh  đẹp đâu?

- ta ... ta.... - Hắn nào có thể nói gì , hắn cứ nghĩ hắn tính toán hoàn hảo, nhưng là chạy không thoát vận mệnh an bài.

Hắn  như  cái xác không hồn ngồi bên cạnh y.

- ngươi  phục thể linh hồn cho ta  để rồi đổi lấy cái hình dạng này sao A Bác ?

- ta ... ta...

Hắn vẫn ngồi bất động bên cạnh y, ngoài lặp lại ta ... ta. .. Căn bản hắn không biết phải phản ứng gì.

Tiêu Chiến, y nhìn hắn rất đau lòng. Vết thương mới, vết thương cũ cứ thế cáu xé trong thân thể hắn.

Y   giận , y  gắng gượng  di dời bàn tay đang chạm khuôn mặt mỹ mạo kia , đi xuống cổ áo hắn.

Kéo hắn sát lại gần y.

- A Bác! Ngươi làm ta rất đau lòng. Lần này để ta tan biến được không?

- không thể....

Ánh mắt hắn đã hằn lên chằng chịt những tia máu.

- A Bác!

Y quát....

Hắn dời tầm mắt của mình đi   đến đối diện ánh mắt y. Sâu trong ánh mắt đầy tia máu ấy là sự cô đơn , ân hận , bất lực.

- ngươi biết ta không thể từ bỏ mà.

- hahahaha!

Y cười buồn, buông đôi tay đang nắm cổ áo của hắn.

- không từ bỏ thì thế nào hả A Bác. Là ngươi năm đó không tin lời hứa của chúng ta, là người buông bàn tay của mình trước. Đến khi ra nông nổi này ngươi mới bảo ngươi không  thể từ bỏ?

....

- ngươi muốn ta phải làm sao mới vừa lòng?

Y  phun ra một ngụm máu, y làm hắn hoảng loạn. Hắn ôm chầm lấy y. Thống khổ ra sức nhận sai.

- là ta sai, ta sai rồi, là ta không đúng. Tiêu Chiến ! Ngươi đừng giận.

- khụ khụ....

Thời gian của y lần nữa cũng không còn nhiều. Lấy lại bình tĩnh để đối diện với hắn.

- hứa với ta đừng lần nữa phục hồi cho ta,  tà chú cấm ấy  không thể hóa giải. Ta không muốn ngươi sống trong ân hận. A Bác! Buông tay nha.

Y cười lần cuối. Vẫn là nụ cười xán lạn như ánh mặt trời năm nào  . Y lần nữa tan biến.

- không!

Hắn  khụy xuống trước những đốm sáng linh hồn của y.

Hắn đau, đau lắm, nhưng không thể khóc.  Hai tay hắn nắm thật chặt lại. Máu trong bàn tay ứa ra.

Hắn hét lớn ....

- Tiêu Chiến!

-Vương Nhất Bác này không bỏ cuộc. Cho dù chấp niệm này có làm cho ta và ngươi luôn mệt mỏi và đau khổ, thì  ta vẫn không bỏ cuộc.

Hắn ôm trọn co người lại , nhìn thật cô đơn đến đáng thương. Khác xa với vẻ lạnh lẽo, u ám  thường ngày của hắn.

- bởi vì nếu bỏ cuộc , ta sẽ chết mất.

Hắn run rẩy nói nhảm....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro