63
Vương Nhất Bác đứng chếch dưới mái hiên thu ô lại, trước tiên mời Tiêu Hầu đang đi theo bên cạnh hắn vào phòng ngồi trước, sau đó mới quay người dặn dò hạ nhân bưng trà rót nước, cực kỳ chu đáo.
"Nhạc phụ đại nhân mời ngồi trước đi ạ, mưa mùa thu thời tiết lạnh, uống một ly trà nóng để trừ khí lạnh trước."
Tiêu Hầu ngồi đoan chính, nghe vậy khe khẽ gật đầu: "Đa tạ Thái tử."
Vừa nãy bọn họ cùng nhau gặp mặt ở gian trước, Vương Nhất Bác dìu Tiêu Chiến khó tránh khỏi đi chậm hơn, đợi lúc bọn họ chậm rì rì đi tới, đã để khách phải chờ một lúc lâu rồi.
Hắn vốn tưởng Tiêu Hầu không yên tâm về Tiêu Chiến, lần này nhất định sẽ đưa cả Tiêu Tử Kiêm tới, mấy người Tiêu Tử Hách lại có quan hệ thân thiết với Tiêu Chiến hơn bình thường, nói không chừng cũng đòi tới theo, nhưng khi hắn bước chân vào phòng khách trong gian trước mới phát hiện, không có ai khác, chỉ có hai vợ chồng Tiêu Hầu mà thôi.
Vương Nhất Bác ngồi trước bình hoa phía đông, nhìn hạ nhân bận việc xong lần lượt lui xuống, tận tới khi trong căn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ hắn mới lên tiếng: "Hôm nay mấy vị cữu ca sao không tới cùng ạ?"
"Tử Lương mang tội trên thân, Lão Tam hôm nay đi trực, vốn dĩ Tử Kiêm với Tử Hách muốn tới, nhưng lúc chuẩn bị đi cơ thể phu nhân nhà Lão Lục lại không thoải mái, thế nên đều ở lại nhà."
Vương Nhất Bác gật đầu, không tiếp tục nhiều lời ở chủ đề này nữa, không tới cũng không sao, dù sao chỉ cần Tiêu Chiến muốn gặp thì đều có thể gặp được, mấy hôm nữa kêu Tô Tá tới Hầu phủ, mời Tiêu thái y về là được.
Hai cha con họ ngồi riêng trong căn phòng này, cũng không thể nào chỉ bàn bạc mỗi mấy chuyện vặt vãnh trong nhà, Tiêu Chiến vẫn đang ngồi ở gian trước, tuy có Tiêu lão phu nhân ở đó, nhưng Vương Nhất Bác vẫn lo lắng, lúc nào cũng muốn đi lên ở cùng.
"Nhạc phụ muốn gặp riêng con, là vì biết được tin tức gì muốn nói với con sao?" Vương Nhất Bác đi thẳng vào vấn đề.
Đầu ngón tay đang bóp bóp lên ngón tay khác của Tiêu Hầu dừng lại, nhớ ra chuyện chính sự này, trên mặt thoáng chống ngưng trọng, hôm nay tới Cảnh Vương phủ, ngoại trừ muốn tới thăm Tiêu Chiến, thì chính là việc quan trọng này.
Ông ngồi ngay ngắn quay sang nhìn Vương Nhất Bác, nét mặt nghiêm nghị khó giấu: "Điện hạ có tin tức gì về con đường lương mã phía bắc không?"
"Đường lương mã?"
Con đường lương mã phía bắc là con đường mỗi mùa người Man Di trên thảo nguyên đúng hạn tiến cống lương thảo và ngựa cho Trung Nguyên, khi xưa, sau khi A Cổ Mẫu Khả Hãn thần phục bèn ký kết ước định, bằng lòng mỗi mùa sẽ vận chuyển vạn thạch lương thảo vào Trung Nguyên, phàm là hãn huyết bảo mã sinh con non, mười con thì phải có ít nhất một con đưa tới Đại Ninh.
Sau đó cũng có thương nhân giữa Trung Nguyên và thảo nguyên mượn con đường này đi lại, quan đạo dần dần mở rộng thành thương lộ, càng ngày càng rộng rãi vĩ đại hơn, khách lữ hành mỗi ngày nườm nượp không dứt, vì vậy cứ mỗi mười dặm lại dựng một cứ điểm, tránh việc bách tính náo loạn.
"Hơn một trăm cứ điểm trên con đường lương mã trực thuộc trung ương, được tam tỉnh lục bộ cùng nhau quản lý, trong số những người này quả thực có không ít người con cài cắm vào, không hề nghe thấy bất cứ tin tức gì, sao thế ạ?"
Bên phía Vương Nhất Bác vậy mà lại không phát giác ra bất cứ dấu vết gì khác thường, Tiêu lão Hầu gia ngược lại thấy nghi ngờ bản thân mình, nhưng nhìn nét mặt của ông, ông chỉ hơi dao động trong một giây phút ngắn ngủi sau đó lại kiên định: "Nhạn Tháp Quan ở nơi biên cảnh đúng vị trí tiếp giáp nhau giữa con đường lương mã và Trung Nguyên, thành chủ thủ quan Loan Tề Thạch là người quen cũ của thần, vẫn luôn thư từ qua lại với thần. Thần nghe ngóng được, số lượng người thảo nguyên tới lui trên con đường lương mã tháng trước gần như nhiều gấp mấy lần bình thường, nhưng số quay về lại không được bao nhiêu, lục bộ thảo nguyên cộng vào, lấy đâu ra nhiều thương nhân như thế? Dù cho có cộng cả binh lính đưa lương thảo, cũng không thể nhiều như vậy được."
Từ lời Tiêu Tử Lương hắn biết được chuyện Vương Nhất Sách từng phái người thảo nguyên ám sát Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, giống với tất cả mọi người, trong lúc cảm thấy kinh ngạc cũng đồng thời cảm giác lạnh cả sống lưng.
Hắn ngay tức khắc đã bắt tay vào nghe ngóng tin tức của lục bộ thảo nguyên, quăng lưới sang phía bắc cực nhanh, ưu thế thuộc hạ của hắn nằm ở chỗ tuyệt đối trung thành, căn cơ được xây dựng mười mấy năm, tuyệt đối sẽ không xảy ra tình trạng gió thổi ngả về cả hai phía, vì vậy mức độ đáng tin của tin tức sẽ cao hơn một chút.
"Những tin tức này theo lý mà nói đều là tin bọn họ cần báo lên lục bộ, nếu bây giờ con đã không nhận được tin tức, vậy thì chỉ có hai khả năng, hoặc là tấu chương căn bản chưa gửi lên, hoặc là, lục bộ cũng đã không nằm trong tầm kiểm soát của con nữa rồi."
Bầu trời phía xa vang lên một tiếng sấm nhỏ, trầm đục không vang, nghe không rõ ràng lắm, mưa nhỏ cũng không có tiếng, sau khi tiếng sấm dừng lại đột nhiên vang lớn hơn, chuông kinh điểu treo trên chiếc cột nằm ở góc nhà ồn ào tới mức khiến người ta sợ hãi.
Cơ quan lục bộ thuộc đầu mối trung ương tuột khỏi tầm kiểm soát, lại có bao nhiêu người thảo nguyên nối tiếp nhau ngấm ngầm đi vào Trung Nguyên như thế, nếu hắn không nhớ nhầm, lúc còn ở Giang Nam, Tô Tá đã tra ra có lượng lớn người thảo nguyên lén lút đi vào Trung Nguyên, lại cộng thêm lần này, số lượng e rằng đã gần đạt tới con số khổng lồ.
Ý tứ vô cùng rõ ràng, thế cục bây giờ đã vô cùng cấp bách, ngọn lửa lớn cháy bùng lên từ nơi thảo nguyên hoang dã cách xa ngàn dặm càng lúc càng cháy vượng, đã như nước ngập đến cổ.
Nhưng người mà Vương Nhất Bác phải đối mặt, một kẻ là Vương Nhất Sách lòng dạ sâu xa khó dò, lại cộng thêm một Chúc Nhĩ Thần biết tính toán kỹ càng, giỏi văn hay võ, tuy bây giờ Vương Nhất Bác đã trở thành Thái tử chủ vị Đông Cung, nhưng phần thắng cũng không hề cao.
Dù vậy bản thân Vương Nhất Bác lại không gấp gáp gì lắm, đầu ngón tay hắn vô thức khẽ điểm lên một góc: "Nhưng mà, lúc này hắn lại dám tự ý đưa bao nhiêu người vào đây như thế, còn dám trắng trợn đi qua con đường lương mã ư?"
"Điện hạ, chỉ có đi qua con đường lương mã, bao nhiêu người cùng nhau đi vào Trung Nguyên như thế mới không lập tức khiến người ta sinh nghi, nếu không đi qua thành trì khác, sớm đã bị ngăn lại rồi."
Còn về việc tại sao hắn lại đóng quân ở Trung Nguyên sớm như vậy, Vương Nhất Bác xoay cổ sang trái sang phải, trong lúc nhất thời vẫn không thể hiểu được.
Vương Nhất Sách chẳng qua là muốn đoạt vị, bất kể chiêu thức ngoài sáng hay giở trò trong tối, cũng đều nhằm vào hắn là phải rồi, trong triều đường đã đủ dầu sôi lửa bỏng, muốn đánh ngã hắn có ngàn vạn cách, đâu cần dùng tới nhiều binh như vậy?
Tiêu Hầu cẩn thận hơn, ông thấy dáng vẻ Vương Nhất Bác nghe ông nói xong vẫn ung dung thong thả như cũ, thậm chí còn có thể uống hai ngụm trà, càng cảm thấy kiềm lòng không đậu, gấp tới mức hận không thể bê sa bàn ra nói với hắn hiện nay quả thực đã có thể gọi là địch tới chân thành rồi.
"A Cổ Mẫu thân là Khả Hãn lục bộ, số binh trong tay có thể sử dụng không hề ít, thêm nữa người thảo nguyên ở phương bắc còn dũng mãnh thiện chiến hơn người Nam Thác ở Tây Bắc, Đại Ninh bây giờ có gần một phần ba binh lực đã bị Tử Việt đưa đi Tây Bắc, trong số binh còn lại chỉ có một bộ phận rất nhỏ tập trung trong đại doanh phía bắc ngoại thành, những bộ phận khác đều phân tán trong tay các thành trì, muốn chiêu mộ về trong một thời gian ngắn quả thực là hoang đường. Còn có cả mấy vạn binh trong tay Quốc cữu gia lúc trước, đều ở trong tay Quý Vương gia hết cả, Điện hạ, phải sớm ngày đưa ra dự định mới được!"
Ngón tay Vương Nhất Bác đặt lên huyệt thái dương day day mấy cái, chưa bao lâu đã tiêu hóa hết bảy tám phần những gì hôm nay Tiêu Hầu nói.
Nuôi quân súc lực, ủ mưu tính kế.
"Nhạc phụ đừng sốt ruột, tình huống đại khái con đã biết rồi, về sau con sẽ đưa ra dự liệu, có điều, rốt cuộc mắt xích nào trong lục bộ xảy ra vấn đề, vẫn cần phiền nhạc phụ điều tra rõ ràng giúp con."
Tiêu Hầu xua tay: "Chuyện nhỏ vặt vãnh."
Lời đã nói xong, nhưng mưa lại lớn hơn, mưa rào sấm chớp từng đợt từng đợt, lúc này đang mưa giông gió giật ầm ầm, bấy giờ Nghiêm quản gia gõ cửa xong liền khom lưng đẩy cửa vào, nói bên ngoài mưa to, hỏi tối nay Hầu gia có ở lại Vương phủ dùng thiện không, để còn kêu nhà bếp chuẩn bị sớm một chút.
Vương Nhất Bác thông qua khe cửa đang mở trông thấy màn mưa trắng xóa bên ngoài, còn chưa gật đầu đồng ý đã nghe thấy Tiêu Hầu từ chối: "Thôi, không có lý nào như vậy, đợi lát nữa ngớt mưa một chút, chúng ta sẽ về."
Đại Ninh trước nay quả thực không có phép tắc ăn tối ở nhà con rể, nhưng Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến gặp được song thân sẽ vui mừng, tất nhiên muốn giữ họ lại lâu hơn một chút.
"Cha mẹ đã lâu không gặp Tiêu Chiến, chắc hẳn nhất định rất nhớ mong trong lòng, ở lại thêm một lúc, cũng để chúng con tận hiếu tâm."
Vẻ trang nghiêm thâm trầm trước nay trên mặt Tiêu Hầu bấy giờ thả lỏng xuống, những vết hằn ngang dọc trên mặt cũng buông lỏng hơn, Vương Nhất Bác vậy mà còn có thể trông thấy ý cười hiếm hoi ít ỏi khó kiếm trên mặt ông. "Gặp cũng gặp rồi, biết các con đều sống tốt là lão thần yên tâm rồi, không ở lại thêm nữa, nói ra ngoài khiến người ta chê cười."
Nghiêm quản gia hiểu ý, lần nữa khom lưng đi ra, đóng cửa chặt chẽ như lúc đầu.
Hai người họ cứ ngồi như vậy, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, Tiêu Hầu không biết đang nghĩ đến điều gì mà nghĩ tới nhập tâm, ánh mắt nhìn vào chiếc ghế gỗ đen bên kia, cả người không nhúc nhích, Vương Nhất Bác nhiều lần muốn tìm chủ đề để nói, nhưng lại cảm thấy không biết nên mở lời thế nào.
Tới lúc không khí gần như đạt tới mức ngột ngạt, Tiêu Hầu đột nhiên nhìn sang hắn, nhẹ giọng như đang than thở mà không phải than thở nói một câu: "Con chăm sóc nó rất tốt."
Một câu nói không đầu không cuối, nhưng nhìn biểu cảm trên mặt Tiêu Hầu, Vương Nhất Bác nhất thời không biết phải tiếp lời thế nào.
Tiêu Hầu mặc kệ hắn tiếp tục nói: "Đây là ân tình của con với Hầu phủ, lão tử đều ghi nhớ hết, tương lai các đời Hầu phủ, sẽ trả cho con."
Câu này nói quá trịnh trọng, có thể gọi là chữ quý như vàng.
Vừa nãy lúc Vương Nhất Bác bàn bạc chính vụ cũng không hết sức nghiêm túc như bây giờ, hắn nói: "Không ạ."
"Người bằng lòng đưa em ấy đến tay con, là đã tặng cho con một bảo bối tuyệt thế, ân tình của người đối với con, khiến con cảm tạ ơn nghĩa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro