Chap 26: Ra Mắt Nhạc Mẫu
Đến nửa đêm, cả đám vẫn còn cùng nhau đánh mạc chược, Tiêu Chiến do đã quen với lối sống lành mạnh, không thể tiếp tục thức được nên lên giường nằm trước.
Tiêu Chiến cùng Trác Thành nằm trên giường, Kế Dương độc chiếm cái ghế sô pha lớn trong phòng, Hạo Hiên, Hải Khoan, Nhất Bác nằm dưới nệm. Đêm nay như đã sắp xếp Tiêu Chiến về giường ngủ ngon lành, cả đám bên dưới nệm thì vẫn hò hét um sùm.
Kế Dương trụ đến một giờ sáng cũng nhấc mông đi ngủ, Nhất Bác cũng muốn đi ngủ, nhưng khổ nỗi cái bọn "man rợ" này lại ngồi chơi ở nệm, hắn nằm đó không thể nào mà ngủ nổi.
"Nhất Bác, anh muốn ngủ thì lên giường mà nằm, đêm nay em ngủ dưới này cho." Trác Thành đề nghị, mặc dù là do bản thân cậu muốn ngủ cùng Hải Khoan nên mới nói thế.
Nhất Bác ngạc nhiên, là bảo hắn lên nằm cạnh Tiêu Chiến?
"Không cần đâu, nằm đây được rồi."
"Ây da, bọn này chơi chắc tới sáng đó, anh ở đây không ngủ được đâu, mau lên kia nằm đi." Hải Khoan hiểu ý của người yêu nên đứng lên lôi Nhất Bác ra phía giường rồi kéo theo Trác Thành chạy vào chơi tiếp.
Nhất Bác đành vén chăn nhẹ nhàng nằm lên giường, nằm thẳng ngay ngắn, hai tay đặt trước ngực. Thực ra được nằm cạnh Tiêu Chiến hắn rất thích nhưng cũng cảm thấy rất khổ sở.
Cố nhắm mắt lại, hắn tự nghe thấy nhịp tim của mình thật loạn thật nhanh, người bên cạnh quay lưng lại với hắn nhưng tấm lưng kia ... Nhất Bác nhắm chặt mắt lại, cố cho mình vào giấc ngủ, chợt Tiêu Chiến trở người, quay sang phía hắn, khuôn mặt xinh đẹp yên bình trong giấc mộng, hơi thở nhè nhẹ.
Nhất Bác càng cảm thấy cổ họng khô khan, vô thức đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa trước trán Tiêu Chiến để tiện ngắm nhìn, rồi lại vô thức mỉm cười, người yêu của hắn, lúc bình thường xinh đẹp quyến rũ, lúc ngủ thật giống một đứa trẻ.
Nhất Bác để đầu Tiêu Chiến gối lên cánh tay mình, ôn nhu đắp chăn cho cả hai, tay còn lại tìm lấy bàn tay Tiêu Chiến nắm chặt, đêm hè cứ thế dần dần qua đi.
.
.
.
Tiêu Chiến bị chế độ rung của điện thoại cùng với tiếng chuông cửa đánh thức. Vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt điển trai đang ngủ của Nhất Bác ngay trước mắt mình, với cự li không thể xa hơn năm cm.
Mắt phượng của Tiêu Chiến mở lớn, giật mình lùi ra sau, sau đó nhận thấy có một vòng tay siết lấy eo mình, còn đầu mình thì gối trên cánh tay người ta. Uhm, đêm qua hai người đã ngủ như thế này sao?
Tiêu Chiến chớp chớp mắt nhìn Nhất Bác vẫn còn đang ngủ, hơi thở đều đều phả vào mặt cậu, Nhất Bác khi ngủ, thật dễ thương giống một con cún con bám người đang ngủ say vậy.
Tiêu Chiến phì cười với suy nghĩ của mình, nhẹ kéo cánh tay Nhất Bác trên người mình ra, ngồi dậy bước xuống giường, đã hơn tám giờ, điện thoại thì có mấy cuộc gọi nhỡ của mẹ, chết thật, mẹ cậu đang ở ngoài đợi.
Tiêu Chiến chẳng kịp đánh răng rửa mặt vội chạy ra mở cửa, mẹ Tiêu đã đứng bên ngoài với đống đồ lỉnh kỉnh, giận dỗi nhìn cậu.
"Bây giờ mới chịu ra mở cửa cho mẹ."
"Mẹ, xin lỗi, con ngủ quên." Tiêu Chiến cười lộ hai cái răng thỏ, thật sự rất đáng yêu, lại còn cúi xuống xách phụ đồ cho mẹ, đẩy cửa cho bà vào trong. Cơn giận dỗi của bà vì sự hiếu thảo của đứa con đáng yêu liền tan biến hết.
"Ây cha, nhiều giày dép quá, bạn bè con về đây có đông không?"
"Có năm người, Trác Thành đã kể với mẹ?"
"Phải phải, A Thành có nói là nó cùng mấy người bạn đến du lịch ở tạm nhà con."
Tiêu Chiến mang đồ xuống bếp, sau đó đi vệ sinh cá nhân, lúc trở ra thì chạy vào bếp phụ mẹ, là một đứa con hiếu thảo.
Hải Khoan bị Trác Thành đạp mấy cái cho thức giấc, lơ mơ bước ra ngoài trước, đến gần bếp thì ngạc nhiên nhìn chăm chăm.
"A Thành, người kia là ai vậy? Chị gái của Tiêu Chiến sao?" Hải Khoan ngơ ngác hỏi người yêu.
"Chị gái?" Trác Thành bị câu hỏi của Hải Khoan làm cho ngơ theo, quay theo hướng bếp mà nhìn.
"Phụt, hahaha chị gái? A Khoan, đó là mẹ của Tiêu Chiến." Trác Thành phì cười giải thích.
"Hả? Mẹ?" Hải Khoan trố mặt nhìn, rõ ràng nhìn thấy một tỷ tỷ cột tóc đuôi gà, mặc đồ thể thao rất trẻ trung mà.
"Ây da, đúng rồi, là mẹ Tiêu Chiến, rất bất ngờ phải không? Bác ấy lúc nào cũng trẻ măng như vậy, thực chất đã gần năm mươi rồi." Trác Thành vỗ vỗ vai Hải Khoan tỏ vẻ thông cảm, anh không phải là người duy nhất bất ngờ mà.
Hải Khoan nhìn theo Trác Thành chạy vào trong bếp chào mẹ của Tiêu Chiến "Bác yêu à, bác đến rồi sao?", đành đi theo vào chào hỏi.
"Chào bác gái, con là bạn Tiêu Chiến, tên Hải Khoan ạ." Hải Khoan ngoan ngoãn cúi chào.
"Ô, là A Khoan phải không? Mẹ A Thành đã nói rất nhiều về con, chà, A Thành ngốc, chồng con rất đẹp trai nha." Mẹ Tiêu Chiến hào hứng, cười toe toét.
"Chưa phải chồng mà bác." Trác Thành ngại ngùng, còn Hải Khoan thích thú hùa theo. Cảm thán Tiêu Chiến thật giống mẹ cậu ấy xinh đẹp, hòa đồng.
Ba người ở lại bếp phụ nấu nướng, mẹ Tiêu đi lên nhà lấy túi xách, sẵn tiện ghé qua phòng Tiêu Chiến để mang đồ vào trong. Vừa mở cửa, bà ngạc nhiên khi thấy một người thanh niên ngũ quan anh tuấn nắm ngủ trên giường con trai mình, rồi lại nhìn qua hai người một ghế sô pha một dưới nệm, liền thu sự ngạc nhiên trong ánh mắt rồi mỉm cười bước ra ngoài.
"A Thành, con mau vào trong đánh thức mấy bạn dậy đi, đồ ăn sắp xong rồi, bộ mấy đứa đêm qua thức khuya lắm hả?" mẹ Tiêu thúc giục, Trác Thành ngoan ngoãn chạy vào trong phòng.
Tiêu Chiến nghe mẹ nói thì giật mình, mẹ đã vào phòng rồi?
Trác Thành vào phòng, đá mông của Hạo Hiên một cái, đạp Kế Dương một cú, riêng Nhất Bác thì chỉ cúi người nói.
"Nhất Bác đại nhân, nhạc mẫu của đại nhân đến thăm kìa."
Mắt Nhất Bác đột nhiên mở to hết cỡ, ngồi bật dậy nhìn bộ mặt Trác Thành đang thích thú cười gian. Nhất Bác dụi dụi mắt, trong đầu toàn là câu "nhạc mẫu đến thăm"
.
.
Nhất Bác nhanh chóng đánh răng rửa mặt xong đi thẳng xuống bếp, nơi ồn ào nhất lúc này.
Vừa bước vào đã bị mẹ Tiêu nhìn chăm chú, Nhất Bác chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp và lo lắng như lúc này. Đang suy nghĩ đủ chuyện thì nhận được một nụ cười niềm nở của mẹ Tiêu.
Nhất Bác cảm thán, ah Tiêu Chiến đúng là thừa hưởng sự xinh đẹp từ mẹ của mình, nhìn bà cười thật giống Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến có răng thỏ, vạn phần đáng yêu.
"Bạn của Tiêu Chiến, con mau ngồi vào bàn, đồ ăn xong rồi đây."
"A, vâng ạ." Nhất Bác lịch sự cúi chào, kéo ghế ngồi xuống cạnh Hạo Hiên.
Tiêu Chiến cùng Trác Thành giúp mẹ Tiêu mang những đĩa thức ăn ra ngoài, rồi kéo ghế ngồi xuống.
Tiêu Chiến vốn định ngồi cùng Trác Thành, nhưng bị ánh mắt cún con của Nhất Bác nhìn, đành qua ngồi cạnh anh.
Mẹ Tiêu thấy con trai trước giờ bám dính với A Thành, tới đi vệ sinh cũng kéo nhau đi chung, nay lại rời ra ngồi cùng thanh niên đẹp trai sáng sủa kia thì trong lòng vui mừng vô cùng.
"Mấy đứa ăn nhiều vào, bác nấu nhiều lắm, đừng ngại."
"Bác yên tâm, bọn con sẽ ăn sạch cả bát." Hạo Hiên mồm đầy thức ăn ngồm ngoàm lên tiếng.
"Ừ ừ, ăn sạch chén đĩa cũng được. À, cậu bé ngồi cạnh A Khoan, con tên gì ?"
"Con là Kế Dương ạ, học trên Tiêu Chiến ba khóa."
"Còn bên cạnh?"
"Con là Vương Hạo Hiên, cùng tuổi với Tiêu Chiến ạ."
"Họ Vương sao? Có phải con của Vương Khải không ?"
"Dạ phải, bác biết cha con?" Hạo Hiên vui mừng.
"Biết chứ, lão già đó là bạn tốt của bác mà, cả mẹ con nữa, có gì gửi lời hỏi thăm của bác tới họ nhé."
"Vâng, con sẽ gửi lời."
"Cảm ơn con, còn bạn bên cạnh, chắc hơn tuổi Tiêu Chiến nhỉ?"
"Dạ thưa bác, con hơn Tiêu Chiến ba tuổi ạ. " Nhất Bác lễ phép trả lời.
"Vậy sao? Bằng tuổi với Kế Dương rồi, con tên gì vậy?"
"Con là Vương Nhất Bác."
"Cũng họ Vương, hai đứa có anh em họ hàng gì không vậy?"
"Bọn con là anh em ruột." Hạo Hiên nhanh chóng trả lời.
"Hèn gì, nhìn rất giống nhau, nhất là Nhất Bác, rất giống mẹ."
Bữa ăn rôm rả trôi qua, mẹ Tiêu trước khi đi còn nấu thêm mấy món khác để lại, sau đó mới ra về, lúc ra ngoài cửa thì trời đổ mưa, Nhất Bác nhanh tay cầm ô tiễn bà ra ngoài xe hơi đậu bên ngoài, trước lúc lên xe, bà quay sang nói với Nhất Bác.
"Chăm sóc tốt cho Tiêu Chiến hộ bác, nó là một đứa khá ngốc nghếch, nội tâm đơn giản, mong con chiếu cố nó. Bác rất vui nếu nó và con ở cùng một chỗ." Bà cười dịu dàng, siết bàn tay Nhất Bác vỗ nhè nhẹ.
"Cảm ơn bác, xin bác hãy yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt." Nhất Bác mỉm cười, mẹ của Tiêu Chiến quả là một người tinh ý.
Bà tạm biệt hắn rồi vào trong xe, chiếc xe màu bạc khuất dần, hắn mới từ từ đi vào trong nhà.
Từ xa đã thấy Tiêu Chiến đang đứng trước cửa đợi, Nhất Bác đi tới thấy cậu, nụ cười trên môi ngày càng tươi, hai dấu ngoặc nhỏ cũng hiện lên thật cong, Nhất Bác cảm thấy giây phút này thật hạnh phúc.
"Mẹ em đã nói gì với anh vậy?" Tiêu Chiến lo lắng hỏi.
"Không có gì, chỉ là nhờ anh chăm sóc đứa con ngốc nghếch của bà ấy." Nhất Bác vuốt mũi cậu, cười vui vẻ nắm tay cậu đẩy cửa vào trong nhà.
Tiêu Chiến nghe xong liền mỉm cười hạnh phúc nhưng vẫn chu mỏ phản đối "Em không có ngốc nghếch mà"
Tiêu Chiến vào phòng nhắn tin cho mẹ mình.
"Cảm ơn mẹ, con rất hạnh phúc."
"Bảo bối, chỉ cần con hạnh phúc là được, gia đình sẽ mãi bên con."
.
.
.
Cả bọn ở Trùng Khánh được một tuần, tra tấn lỗ tai Tiêu Chiến, bắt cậu phải trở lại thành phố, bởi vì nhớ Nhất Bác nên Tiêu Chiến cũng cuốn gói hành lý theo bọn họ trở về.
Giờ còn nghỉ hè, Nhất Bác không còn ở ký túc xá, vì thế Tiêu Chiến về hẳn nhà gia đình ở, Trác Thành về ở cùng Hải Khoan, Kế Dương bơ vơ được Tiêu Chiến kéo về sống cùng, vì cha mẹ cậu còn đang đi du lịch, đến tầm tháng chín mới về lại.
Nhất Bác tốt nghiệp xong, được cha mẹ mua cho một căn hộ cao cấp trong chung cư nên chuyển ra sống riêng, Hạo Hiên theo đó vòi vĩnh, Nhất Bác đành lôi luôn thằng em mình về sống chung, dù sao cũng gần trường đại học.
Tiêu Chiến trong thời gian nghỉ hè, được Bối Vy Vy lôi đến làm thực tập sinh ở công ty Tiêu Nại, Tiêu Nại vì trọng dụng tài năng lập trình của Tiêu Chiến nên để cậu vào làm thực tập ở phòng của Hách My, A Sảng, K.O khiến Vi Vi trợn mắt tức tối, chẳng phải lúc trước cô cũng làm thực tập ở đây, chính là bị ném vào phòng test game làm miết hai năm liền, kể cả thời điểm hiện tại, thế mà thằng em mình mới ngày đầu tiên đã được đưa vào phòng của cao thủ rồi, thật bất công.
Kế Dương cũng trở lại công ty Tiêu Nại làm việc trong phòng mỹ thuật, lâu lâu chạy sang tán gẫu cùng Hách My và Tiêu Chiến. Hạo Hiên đôi lần chạy qua trao đổi vấn đề game với Tiêu Nại, cũng bảo là Nhất Bác đang làm việc cho tập đoàn của gia đình, là giám đốc sáng tạo, công việc bận bịu vô cùng. Tiêu Chiến nghe xong cũng gật gù, việc này hắn đã từng nhắc đến lúc hai người gọi điện, cậu toàn phải chạy sang nhà nấu ăn cho Nhất Bác, nếu không có chết hắn cũng sẽ không nhớ là bản thân ăn uống gì chưa nữa.
Cuối tháng bảy, Nhất Bác do công việc nên sang Nhất Chí Khoa Kỹ cùng Tiêu Nại bàn việc, lại bàn về vấn đề lập trình nên họp ở phòng kỹ thuật, chính là phòng của mấy vị cao thủ mà Tiêu Chiến đang thực tập.
Nhất Bác thản nhiên bước vào trước ánh mắt ngạc nhiên của Tiêu Chiến, lại vô tư kéo ghế ngồi cạnh cậu, ở dưới bàn họp còn nắm tay cậu, làm Tiêu Chiến muốn nói cũng không nói được. Tiêu Chiến trước đó chỉ nghe nói là có nhân viên cấp cao bên Phong Đằng qua đây làm việc, ai ngờ lại thấy Nhất Bác ung dung nhàn nhã bước vào khiến cậu xém phun hết nước trong miệng.
"Đừng có ngạc nhiên như thế, mắt sắp rớt ra ngoài rồi." Nhất Bác nghiêng người nói thầm vào tai Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến lập tức lấy lại bình tĩnh, ngồi ngay ngắn lại, không quên liếc người bên cạnh một cái. Sau đó từ mặt tới tai đều đỏ như tôm luộc. Buổi họp diễn ra khoản một tiếng, lúc kết thúc, Nhất Bác lại quay sang thì thầm với cậu: "Lát cùng ăn trưa nhé" Tiêu Chiến mỉm cười nhẹ nhang gật đầu, còn thì thầm lại cái gì nữa làm hắn cũng nhếch miệng cười đến tận mang tai.
"Tiêu Chiến, Nhất Bác, hai người là có mối quan hệ gì?" Hách My nãy giờ ngồi đối diện, chăm chú quan sát, lúc cả hai người định đứng lên thì bổ nhào tới hỏi.
"Hả? Mối quan hệ gì là mối quan hệ gì?" Tiêu Chiến giật mình.
Lúc đầu vào thì mắt nhìn nhau không rời, thì thà thì thầm cả buổi, lúc họp thì cứ cười với nhau, Vương Nhất Bác thậm chí còn mang cả sữa ấm cho Tiêu Chiến trong khi bọn anh chẳng có khỉ gì, lúc này thì cũng thì thầm với nhau, cười với nhau ngọt xớt, hỏi xem, là mối quan hệ gì??
Nhất Bác nhẹ nhàng đứng lên, nắm tay Tiêu Chiến đứng lên cùng, thản nhiên ôm eo người ta rồi cùng đi ra ngoài cửa, sau đó quay đầu buông một câu: "Là mối quan hệ yêu đương".
Hách My, K.O, A Sảng ngồi đó đều trợn mắt kiểu "không thể tin được" nhìn theo hai người vừa bước ra ngoài. Quan hệ yêu đương? Chết tiệt, tin động trời thật mà!!
"Tôi đã bỏ lỡ việc gì sao?" Tiêu Nại từ bên ngoài đi vào thắc mắc nhìn ba người, a không, ba bức tượng trơ mắt nhìn nhau.
"Tiêu Nại à, mỹ nam của chúng ta bị em họ đại nhân bắt mất rồi." A Sảng rên rỉ.
"Em họ tôi? Nhất Bác ấy hả?"
"Phải phải, là công khai mất rồi." Hách My gật đầu.
"Công khai cái gì chứ?"
"Công khai yêu đương chứ còn gì nữa, con mẹ nó, mỹ nam xinh đẹp của tôi bị người ta dụ dỗ rồi, huhu, cảm giác mẹ già bị người ta bắt mất con bây giờ ta mới thấu hiểu." Hách My kéo vạt áo lên chấm chấm nước mắt.
"Yêu đương?" Tiêu Nại kinh ngạc, em họ hắn ấy hả?
"Khang, cậu làm ơn lôi người yêu tiểu mỹ nhân của cậu ra chỗ khác đi." A Sảng gật gù với Tiêu Nại, rồi quay sang liếc K.O ra hiệu lôi Hách My ra ngoài.
"Hách My, em đừng quậy."
"Tiêu Nại, cậu phải xử lý việc này, con sư tử chết tiệt kia thế nào cũng ăn sạch tiểu hài tử của tớ."
"My ca, con sư tử nào ăn hiếp mỹ nam gì vậy?" Bối Vy Vy mở cửa bước vào, ngây ngô đặt câu hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro