Chương 17

BÊN NGOÀI NGỌC CUNG – KHI MỘT CÁI BẪY MỞ RA

Cả yêu giới chấn động.
Kẻ phản loạn – Đệ vương Vương Nghị Dương – đã đào thoát, để lại sau lưng vô số thi thể và sát khí lan tràn khắp rừng Linh.

Dưới thân phận là Đế Cơ của hồ tộc, Tiêu Chiến được mời dẫn đầu đội truy bắt, phối hợp cùng Yêu Quân Vương Nhất Bác – kẻ từng khiến lòng cậu tan nát.

Gió rừng gào rít, cát bụi cuốn theo từng đợt sát khí phả vào mặt.

“Cẩn thận.”
Một thân ảnh cao lớn áp sát, Nhất Bác nghiêng người che gió, hơi thở của hắn lướt nhẹ qua vành tai cậu, nóng bỏng như mệnh lệnh.

“Ngươi từng đỡ đao vì ta.” – Hắn trầm giọng, mắt sâu thẳm như đêm lạnh – “Giờ đến lượt ta giữ mạng cho ngươi.”

Tiêu Chiến nhích người tránh, nhưng vẫn đứng trong vòng bảo hộ của hắn.

“Ta không cần ai giữ mạng. Đặc biệt là... Yêu Quân của yêu giới.”

Nhất Bác bật cười khẽ, âm trầm mà cợt nhả:

“Vậy... nếu là phu quân ngươi từng bắt nhận, thì sao?”

Tiêu Chiến liếc sang, ánh mắt như gươm lưỡi liềm chém thẳng vào lòng ngực hắn

---

GIỮA RỪNG LINH – ÁM TOÁN BẤT NGỜ

Giữa lúc mọi người tản ra truy tung, một đạo mũi tên đen lạnh như độc xà lao thẳng về phía Tiêu Chiến.

Xoẹt!!

“CẨN THẬN!” – Nhất Bác gầm lên, chắn phía trước, nhưng mũi tên lệch hướng – nhắm thẳng vào tim Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến tránh được, nhưng bị thương ở vai, máu thấm đỏ cả ống tay áo trắng.

“Khốn kiếp… là linh trận!” – Nhất Bác cắn răng.

Ngay khi bước chân qua ranh giới huyết chú, cả rừng biến thành mê trận.

Cây đổi vị trí, không gian biến dạng.

Bọn họ – chỉ còn hai người.

---

---

MÊ TRẬN HUYẾT GIÁC –

Bước qua tầng phong ấn vô hình, cả rừng biến thành mê trận. Không còn ai xung quanh, chỉ còn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bị giam giữa sương mù đỏ đặc.

“Sát khí ẩn bên dưới.” – Tiêu Chiến rút kiếm, sắc mặt căng thẳng.

“Ta che lưng, ngươi đi trước.”

Nhưng Nhất Bác giữ tay cậu lại, giọng nghiêm mà nhẹ:

“Không được đi xa ta.”

Tiêu Chiến khựng lại.

> Giọng nói này… giống hệt hắn năm xưa.
Khi hắn còn là người nằm gối đầu cậu, thì thầm giữa đêm: “Có ta rồi, đừng sợ nữa.”

Cậu gạt tay hắn ra, bước trước.

---

GIỮA TRẬN PHÁP

Càng đi sâu, trận pháp càng bóp méo không gian.

Mắt thấy Tiêu Chiến loạng choạng vì linh lực chưa ổn định, Nhất Bác bế bổng cậu lên. Không đợi đồng ý.

“Ngươi—”

“Câm miệng. Đế cơ thì cũng là người. Ngươi chảy máu, chân run, còn định làm gì?”

Giọng hắn lạnh mà lòng thì ấm như lửa.

Tiêu Chiến mím môi. Không phản kháng.

---

LÚC Ở TRONG ĐỘNG .

Đặt cậu xuống trên nền đá phủ cỏ mềm, Vương Nhất Bác dứt khoát kéo áo ngoài Tiêu Chiến ra để xem vết thương.

“Ngươi dám—”

“Ta không chỉ dám. Ta còn muốn nhìn cho rõ.”

Khi lớp áo lụa mỏng bung ra, ánh mắt hắn lập tức đóng băng.

Trên bờ ngực trái trắng mịn kia — hiện rõ một vết son, và ngay dưới môi dưới — một nốt ruồi nhỏ như điểm chú định mệnh.Hắn đã thấy từ lần hoan ái gần đây

> Là hắn từng hôn, từng nghịch ngợm, từng yêu điên dại.

Hắn khàn giọng hỏi:

“Đừng chối nữa Tiểu xấu xí”

Tiêu Chiến nhìn đi nơi khác, gương mặt đỏ bừng:
“Ngươi đang nói ai vậy. ”

“Ta nói” – hắn cười khẽ, cúi xuống sát mặt cậu.

“Ngươi là Tiểu Xấu Xí của ta.”

---

ĐÊM ẤY –

Giữa mê trận hoang tàn, ánh sáng từ ngọc đuốc bập bùng hắt lên gương mặt cậu.

Cậu có thể giả vờ lạnh lùng, có thể phủ nhận, nhưng cơ thể kia — vẫn run lên nhẹ khi hắn hôn lên tai.
Cái kiểu nghiêng đầu ngượng ngùng đó, hắn nhớ như in.

“Tiểu Xấu Xí… ngươi nghĩ giả vờ là ta không nhận ra ngươi sao?” – hắn ghì sát cậu, bàn tay cọ dọc sống lưng.

“Buông!” – Tiêu Chiến khàn giọng.

“Không.” – hắn cười ranh mãnh.

“Trừ phi ngươi chịu thừa nhận... hoặc để ta kiểm tra thêm xem còn vết nào khác trên người.”

“Ngươi là  tên khốn...!”

---

BÌNH MINH SAU MÊ TRẬN

Khi ánh mặt trời len vào khe đá, trận pháp bị phá vỡ hoàn toàn.

Cả rừng chấn động bởi linh lực tỏa ra từ hai người. Gió thổi tung tro đỏ của trận huyết chú.

Khi đội cứu viện lao đến, dẫn đầu là Thanh Vũ Quân – tu sĩ trưởng tử Thủy tộc – người nổi danh băng lãnh chính trực.

Hắn bước đến, thấy Tiêu Chiến mệt mỏi, áo xộc xệch, sắc mặt tái nhợt, không chút do dự liền cởi áo choàng khoác lên vai cậu.

“Đế Cơ.” – Hắn khẽ giọng, ân cần – “Có ta ở đây rồi.”

Nhất Bác đứng phía sau, toàn thân đông cứng.

> Áo hắn còn chưa kịp mặc lại tử tế cho người ta, đã bị kẻ khác choàng lên rồi?

Tiêu Chiến như thể không thấy vẻ mặt tối sầm của hắn, chỉ cúi đầu đáp khẽ:
“Đa tạ, Thanh Vũ Quân.”

---

ĐÊM SAU ĐÓ – ĐỐI DIỆN

Không gõ cửa.
Chỉ búng tay, cánh cửa đá bật mở.

“Ngươi—”

“Đừng nói.” – Hắn ngắt lời, giọng trầm đục.

Tiêu Chiến vẫn ngồi thẳng, tóc trắng buông dài, mắt sáng như tuyết.

“Ta chỉ muốn hỏi một câu.” – Hắn hạ thấp giọng.

> “Ngươi... có phải Tiểu Xấu Xí không?”

Tiêu Chiến cười nhạt:

“Yêu Quân thật biết nói đùa. Không có chứng cứ, ngươi nghĩ ta sẽ thừa nhận sao?”

Nhất Bác ngồi xuống bên, tự rót rượu.

“Không sao.” – Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Ngươi không cần thừa nhận.”

“Vì ta – đã tin rồi.”

“Ngươi là của ta. Dù ngươi không nhận – ta vẫn sẽ nhận.”

Tiêu Chiến ngẩn người. Ánh mắt mơ hồ ướt lạnh.

“Nhưng ta... không muốn yêu nữa.”
“Yêu rồi... sẽ chết. Ta mệt rồi.”

Nhất Bác không nói gì.
Chỉ lặng lẽ ôm cậu vào lòng, đặt một nụ hôn nhẹ lên mi tâm.

“Vậy thì... lần này, để ta yêu ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro