Chương 2
Tiêu Chiến vào ngày đầu tiên đi làm đã xin nghỉ nửa ngày, vô cùng xấu hổ khi giải thích sự khó chịu về thể chất của mình với chủ nhiệm khoa. Chủ nhiệm khoa cũng là một Omega rút khỏi bệnh viện, đối với tình hình của Tiêu Chiến, bà hiểu rất rõ ràng. Bà vỗ vai Tiêu Chiến với vẻ lo âu, Tiêu Chiến cười gượng, cầm lấy túi của mình rời khỏi phòng làm việc như chạy trốn.
Vào ngày đầu tiên đi làm liền bị học sinh của mình….
Tiêu Chiến đứng dưới ánh nắng chói chang và nhắm mắt lại, cảm thấy cổ họng đau như nuốt phải một mảnh thủy tinh vỡ, mùi khắp người khiến anh cảm thấy khó chịu. Anh lắc đầu, cố lấy lại tinh thần, bước nhanh ra xe, phóng về nhà.
Khi vào nhà, anh nhốt mình trong phòng tắm.
Hắc kỳ nam...
Tiêu Chiến đứng ngồi xổm dưới vòi hoa sen và lẩm bẩm một mình. Hắc kỳ nam thuộc loại trầm hương, là một loại pheromone quý hiếm. Đó là một mùi mang tính công kích mạnh mẽ, hoàn toàn không phù hợp với hoa diên vĩ tiên khí nhẹ nhàng.
Anh cúi đầu ngửi mùi hỗn hợp của hai loại pheromone trên người. Hoa diên vĩ dường như đã biến thành hoa la kèn từ tiên giới rơi xuống phàm trần, mà hắc kỳ nam lại có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều. Mặc dù ngửi vào cảm thấy rất bình thường, giống như cuộc sống khói lửa bình đạm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy bình tĩnh và an thần.
Anh là bác sĩ nên đương nhiên hiểu mùi của đánh dấu tạm thời không thể gột rửa bằng nước. Anh quấn mình trong chiếc khăn tắm, chui vào trong ổ chăn, mùi hắc kì nam và hoa diên vĩ hòa vào nhau khiến anh buồn ngủ. Trong khoảng thời gian này bởi vì pheromone rối loạn, anh không có nghỉ ngơi tốt, không nghĩ tới vừa mới chạm gối mấy phút liền rơi vào trong mộng.
Vương Nhất Bác vẫn có lớp học vào buổi chiều, sau bữa trưa liền bị bạn thân Lý Mặc ngửi được mùi trên người cậu. Pheromone của Tiêu Chiến quá mạnh, cho dù đã qua một tiếng nhưng mùi hoa diên vĩ trên người cậu vẫn chưa tan, mình ngược lại đã trở thành người bị đối phương đánh dấu.
“Vương Nhất Bác, mùi trên người cậu không đúng lắm!” Lý Mặc nhếch mép nhìn cậu.
Lý Mặc là con trai út của viện trưởng bệnh viện Bắc Thành, cùng với Vương Nhất Bác- con trai duy nhất của hiệu trưởng Đại học Y Khoa Bắc Thành trở thành bạn thân như một chuyện đương nhiên.
"Cái gì không đúng. Tôi quên dán miếng dán ức chế sau khi tắm, xịt một ít nước hoa diên vĩ." Vương Nhất Bác chột dạ nói.
"Ồ cũng đúng, tính công kích pheromone của cậu quá mạnh, và mùi quá nồng, Omega trong trường đều muốn nhào tới người cậu." Lý Mặc gật đầu, "Tôi nghe nói sáng nay cậu đã bị giáo sư đuổi ra khỏi lớp? Ở trường này còn có giáo viên dám đuổi cậu ra khỏi lớp à!"
"Cậu nắm rất thông tin rất rõ đấy." Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn đối phương, "Anh ta không biết tôi, ngay cả tên cũng không."
"Mới tới? Tên gì vậy! Chút chuẩn bị này cũng không làm, có thể dạy tốt được sao!"
"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác nghĩ đến chuyện xảy ra với Tiêu Chiến trong phòng vệ sinh một tiếng trước liền cảm thấy thú vị, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
"Được." Lý Mặc lấy điện thoại di động ra, gõ một chuỗi tin nhắn, không biết gửi cho ai.
“Cậu đang làm gì vậy?” Vương Nhất Bác liếc nhìn điện thoại đối phương, hình như nhìn thấy tên của Tiêu Chiến.
“Giáo viên mới, tặng ‘quà gặp mặt’.” Lý Mặc cất điện thoại đi, nhướng mày cười với Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác gật đầu, ngầm đồng ý ý tưởng của Lý Mặc. Như vậy cũng tốt, lúc Tiêu Chiến không phát tình rất khiến người ta chán ghét, để Lý Mặc dạy một chút quy tắc cũng hay. Nếu Tiêu Chiến có thể luôn giống như ở trong phòng vệ sinh lúc nãy thì hay biết mấy.
Tiết học buổi chiều khiến Vương Nhất Bác quên mất những thứ này. Buổi tối về đến nhà mới nhìn thấy tin nhắn lúc chiều của sư ca gửi cho cậu.
[Cậu ấy đến trường em dạy học rồi à? Phẫu thuật tháng trước của cậu ấy xảy ra chút vấn đề, anh tình cờ quen biết bác sĩ ngoại khoa tim ngực phổi. Omega làm bác sĩ mổ chính quả thực không ổn.]
Vương Nhất Bác cau mày khi nhìn thấy câu này. Cậu không thích kỳ thị giới tính, Omega thực sự gặp bất lợi về mặt bác sĩ ngoại khoa vì đặc điểm pheromone của họ, nhưng họ có thể khiến bệnh nhân đến gần họ dễ dàng hơn Alpha. Sự tin tưởng của bệnh nhân thường là một yếu tố rất quan trọng trong tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật.
[Cậu ấy rất ham học hỏi, để được vào phòng phẫu thuật nhiều hơn, quanh năm lạm dụng thuốc ức chế. Cuối cùng, pheromone trở nên rối loạn, cơ thể xuất hiện những vấn đề nghiêm trọng, không thể cầm dao trong thời gian ngắn. Chính cậu ấy đã đề nghị từ chức, phó viện trưởng đã giới thiệu cậu ấy đến trường làm giáo sư.]
Vương Nhất Bác cầm điện thoại di động trên tay phải, cắn móng tay cái của bàn tay trái, hóa ra chuyện xảy ra hôm nay là do bản thân mình. Nếu không cố ý khiêu khích đối phương trong lớp, Tiêu Chiến đã không mất kiểm soát cảm xúc dẫn đến rối loạn pheromone, kỳ đặc biệt ập đến bất ngờ. Nhưng nói cách khác, nếu không phải Tiêu Chiến vì cái trước mắt, thân là bác sĩ mà lạm dụng chất ức chế thì một bác sĩ ngoại khoa sẽ không đi đến bước đường như ngày hôm nay.
[Đáng tiếc, nếu cậu ấy là Alpha, vài năm nữa vị trí phó viện trưởng của giáo viên cậu ấy sẽ do cậu ấy đảm nhiệm.]
[Đột nhiên nghe ngóng chuyện của cậu ấy làm gì? Chắc không phải cậu ấy dạy em chứ?]
[Cũng không tồi, cậu ấy có kinh nghiệm phẫu thuật và lý luận tri thức phong phú, hẳn là có thể học hỏi được rất nhiều.]
Sư ca gửi rất nhiều, giống như một người tự nói chuyện với chính mình. Vương Nhất Bác không trả lời một câu nào, cậu chỉ ném điện thoại lên giường, rời khỏi phòng đến phòng ăn ăn cơm..
Ba vừa về đến nhà, cởi áo vest rửa tay rồi ngồi vào đầu bàn.
“Cuối tuần này có kế hoạch gì không?” Hôm nay hiệu trưởng Vương có mấy cuộc họp, một đống chuyện làm cho sứt đầu mẻ trán, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
“Khi nào?” Vương Nhất Bác vừa trả lời câu hỏi của ba mình vừa gặm một cánh gà trong miệng.
"Thứ bảy."
“Đến bệnh viện hả ba?” Miễn là ba cậu đồng ý, cuối tuần không có tiết Vương Nhất Bác sẽ đến bệnh viện để thực tập.
“Không phải.” Ba Vương dừng lại, sau đó chuyển ánh mắt từ Vương Nhất Bác sang vợ mình.
“Hẹn nhà Lão Tiêu ăn tối. sau khi Nhất Bác phân hóa cũng chưa dẫn nó đi ăn bữa cơm với nhà bọn họ… Tôi nghĩ là….”
“Đúng đúng, thời gian cũng không chênh lệch lắm.” Vương phu nhân cẩn thận nhìn con trai. Kể từ khi phân hóa, con trai đã chững chạc hơn, có tâm sự nghiệp, cũng rất hiểu chuyện, đã đến lúc thực hiện lời hứa ban đầu của mình.
“Cái gì mà thời gian cũng không chênh lệch lắm?” Vương Nhất Bác hoàn toàn không hiểu ba mẹ nói gì.
"Dành một ngày vào thứ bảy. Đi ăn với nhà bác Tiêu.”
"Ò."
Những chuyện ba mẹ không nói hẳn là khôn liên quan đến cậu lắm, cậu cũng không thèm hỏi. Sau bữa tối, cậu trở về phòng đọc sách một lát, xem phim rồi đi ngủ.
Cậu đã không gặp lại Tiêu Chiến sau ba ngày xảy ra chuyện đó. Vương Nhất Bác cũng không có thời gian cố tình đi tìm đối phương, cũng không đáng. Chỉ là cậu có chút để ý, ngày đó hắn đánh dấu Tiêu Chiến tạm thời, ba ngày trôi qua tình huống pheromone của đối phương có ổn định hay không. Cậu không thể nói rõ là tại sao, nhưng cậu có hơi lo lắng chuyện ngày đó sẽ lặp lại, mình lại không gặp được anh ta, phát tình rồi thì sẽ thế nào.
Bất kể anh ta làm gì, là một người đàn ông to lớn như vậy, miếng dán ức chế và thuốc ức chế luôn có sẵn chứ, bất kể như thế nào thì cậu cũng không phải là Alpha duy nhất trong trường.
Lần thứ hai cậu đến lớp của Tiêu Chiến là vào thứ sáu, phòng học không còn như trước, nhưng Vương Nhất Bác vẫn chọn ngồi ở hàng đầu tiên.
Tiêu Chiến tay cầm sách bước vào lớp, anh cũng chưa nói chuyện trợ lý với chủ nhiệm khoa. Chu Lê vẫn chưa cho anh câu trả lời, chủ nhiệm khoa muốn sắp xếp cho anh càng sớm càng tốt, nhưng anh chỉ muốn nhường vị trí này cho Chu Lê. Tất cả các việc trợ lý cần làm đều do mình tự làm, động tác chậm hơn nhiều so với các giáo viên khác.
Các học sinh trong lớp dần trở nên mất kiên nhẫn, nhưng Vương Nhất Bác lại có thái độ khác thường. Cậu không đeo tai nghe, không xem điện thoại di động, cũng không làm gì cả, chỉ dùng một đôi mắt nhìn chằm chằm vào người trên bục giảng.
Tiêu Chiến cúi người đút ổ cứng, ánh mắt rơi vào bờ mông đầy đặn của đối phương. Tiêu Chiến nhấc chân kéo bảng đen, ánh mắt dán vào mắt cá chân mảnh khảnh cùng cổ tay lộ ra ngoài của đối phương. Ánh mắt nóng đến nỗi tai của người trên bục đỏ bừng.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Tiêu Chiến vẫn luôn né tránh ánh mắt của Vương Nhất Bác. Điều này khiến Vương Nhất Bác có hứng thú trêu chọc.
“Chúng ta bắt đầu vào học.” Nói xong, Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác. Anh không muốn nhìn đối phương, nhưng Vương Nhất Bác đang ngồi ngay đối diện anh, chỉ cần anh ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy hình ảnh mà anh không thể rũ bỏ.
"Bạn học nào có thể thuật lại những gì tôi đã giảng trong tiết học trước."
Đúng như Tiêu Chiến dự đoán, tiết học trước rất ít học sinh nghe giảng, và những người trẻ tuổi này cũng không ôn tập sau giờ học. Lớp học đột nhiên im lặng, những người ngồi dưới bục hoặc cúi đầu hoặc đưa mắt nhìn nhau.
Tiêu Chiến nhướng mày, "Nếu mọi người đều nhút nhát như vậy, tôi sẽ gọi một người ..."
"Thầy!”
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, Vương Nhất Bác giơ cao tay phải, nhìn anh với một tia trêu chọc trên khuôn mặt.
“Tôi gọi một bạn học.” Anh làm bộ như không thấy, cúi đầu tìm một “người xui xẻo” trong danh sách.
“Thầy Tiêu, em có thể trả lời câu hỏi của thầy.” Thấy đối phương phớt lờ mình, Vương Nhất Bác trực tiếp đứng dậy, “Em tên Vương Nhất Bác.”
“Tôi biết.” Tiêu Chiến cam chịu khép lại danh sách, bắt gặp ánh mắt của Vương Nhất Bác, “Vậy em trả lời đi.”
“Thầy Tiêu, sau giờ học chúng ta cùng nhau ăn tối được không?” Nếu đã biết tên cậu, Tiêu Chiến hẳn cũng biết ba cậu là ai. Trong trường này, không ai từ chối đi ăn cùng cậu.
Lớp học ồ lên, Vương Nhất Bác cũng nhiều lần mời giáo sư đi ăn tối. Đều biết cậu dốc lòng vì sự nghiệp học tập, việc mời các giáo sư đi ăn tối cũng là để nghiên cứu học thuật. Chỉ là ở tiết trước hai người còn khẩu chiến, Tiêu Chiến còn đuổi cậu ra khỏi lớp, sao có thể đến tiết thứ hai Vương Nhất Bác lại rủ đối phương đi ăn tối cùng nhau.
Tiêu Chiến khẽ cau mày, hai gò má ửng hồng, có phần giống với bộ dạng trong phòng vệ sinh hôm đó. Vương Nhất Bác nhướng mày, cười như không cười mà nhìn anh.
"Khụ khụ, mời bạn học Vương trả lời câu hỏi của tôi."
Vương Nhất Bác gật đầu, "Đối với việc sơ cứu tràn khí màng phổi hở, thường thì phải nhanh chóng chuyển tràn khí màng phổi hở thành tràn khí màng phổi kín càng sớm càng tốt để tranh thủ thời gian cứu sống. Thông thường, khi kết thúc quá trình dùng sức hô hấp, dùng nhiều lớp gạc Vaseline để bịt miệng vết thương, sau đó dùng băng dính hoặc băng vải quấn lại..."
"Thế nào? Giáo sư Tiêu." Vương Nhất Bác nói một tràng, không chỉ thuật lại những gì Tiêu Chiến đã nói ở tiết học trước, mà còn bổ sung thêm rất nhiều nội dung mở rộng.
"Buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm, hỏi thầy vài câu được không?"
"Tan học rồi tính, chúng ta học trước."
Tiêu Chiến cúi đầu và mở giáo trình. Vương Nhất Bác thấy vậy cũng không dây dưa nữa, ngồi xuống chuẩn bị nghe giảng. Lớp học của Tiêu Chiến không nhàm chán như vậy, như sư ca của cậu đã nói, Tiêu Chiến có rất nhiều kinh nghiệm lâm sàng. Một omega có thể có kinh nghiệm phẫu thuật phong phú như vậy, có thể tưởng tượng được anh ta đối với bản thân tàn nhẫn đến mức nào.
Chuông báo tan học vang lên, Vương Nhất Bác ngồi trên ghế đợi tất cả học sinh ra về, sau đó bước lên bục dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên bàn giáo viên.
“Cùng đi ăn cơm.” Bốn chữ này không phải trưng cầu ý kiến cũng không phải lời mời, mà là một loại ép buộc.
“Tôi còn có việc phải làm.” Tiêu Chiến cụp mắt xuống, sắp xếp lại giáo trình vừa dạy, “Mặc kệ ý đồ của cậu là gì, tôi không thích qua lại thân thiết với học sinh.”
Có lẽ tất cả mọi người trong trường này đều muốn lấy lòng Vương Nhất Bác, nhưng anh không muốn. Anh không định ở lại trường đại học dạy lâu dài, thể chất tốt hơn rồi thì anh vẫn muốn quay lại bệnh viện, cho dù không thể thường xuyên vào phòng phẫu thuật như trước.
“ Thân thiết?” Vương Nhất Bác trực tiếp đi đến bên trong bàn giáo viên, vươn tay ôm lấy eo người đang cúi người nhìn máy tính.
"Lần trước còn chưa đủ thân thiết sao?"
“Cậu làm gì vậy?” Tiêu Chiến như bị điện giật tránh khỏi tay Vương Nhất Bác, “Tôi không còn nhớ chuyện lần trước nữa.”
“Thầy Tiêu sau khi lợi dụng xong người ta thì ném đi.” Vương Nhất Bác cười lạnh, rút tay về. Vốn dĩ cậu muốn xem bộ dáng của Tiêu Chiến đứng trước người khác cao cao tại thượng, đứng trước cậu thì cầu xin cậu bám lấy cậu như những kẻ nịnh nọt đó. Nhưng Tiêu Chiến dường như không thích điều này chút nào, cậu cũng sẽ không lãng phí thời gian cho đối phương.
“Vậy thì…thầy Tiêu tiết sau gặp lại.” Vương Nhất Bác khoác cặp đi ra khỏi lớp.
Tiêu Chiến ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng đối phương, thở phào nhẹ nhõm. Anh chỉ muốn lặng lẽ giảng dạy trong trường học, không muốn dính dáng đến những nhân vật máu mặt như vậy.
“Reng reng…” Điện thoại trong túi của Tiêu Chiến không ngừng rung lên. Anh lấy ra để xem hiển thị người gọi, thở dài.
“Alo, ba.” Tiêu Chiến bắt máy, “Vừa rồi con đang ở trong lớp, ba gọi cho con rất nhiều lần, ba nóng lòng tìm con làm gì?”
“Ngày mai ăn tối với chú Vương, ba với cha con muốn nhắc con đừng quên.” Ba ở đầu bên kia điện thoại dừng lại một chút, “Sửa soạn gọn gàng một chút, ba mua một bộ quần áo gửi đến căn hộ của con. Địa chỉ của nhà hàng đã gửi cho con rồi, đừng đến muộn."
"Ò, con biết rồi. Có chuyện gì mà trang trọng như vậy? Cũng mấy năm không gặp gia đình chú Vương rồi nhỉ." Tiêu Chiến kề vai kẹp điện thoại vào tai, vừa nghe điện thoại vừa thu dọn đồ đạc.
"Ngày mai gặp mặt nói chuyện, ba đi mua bánh đậu xanh cho cha con, cúp máy trước." Ba nói xong liền cúp điện thoại.
"Thầy, thầy..." Tiêu Chiến vừa mới đặt điện thoại lên bàn, liền có một học sinh đứng ở cửa, vẻ mặt vô cùng lo lắng, tựa hồ gặp phải khó khăn gì.
“Sao vậy bạn học?” Tiêu Chiến đặt chiếc túi trong tay xuống, cầm điện thoại đi tới cửa lớp.
"Thầy, lên đây với em xem. Bạn học của em đang đứng trên mép mái nhà, muốn nhảy lầu!" Đối phương nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến, nhiệt độ cơ thể ấm áp không thuộc về anh lây lan vào cơ thể.
Tiêu Chiến cau mày, nam sinh này là một Alpha, anh ngửi thấy mùi tuyết tùng. Anh do dự một lúc, pheromone của anh không ổn định, tùy tiện đi theo một Alpha sẽ rất nguy hiểm.
“ Thầy, nhanh lên, giúp một tay!"
"Được. Tôi cùng em đi lên xem một chút, em lập tức gọi cảnh sát đi!" Tiêu Chiến không chút nghĩ ngợi liền cùng bạn học chạy về phía sân thượng.
Khi Vương Nhất Bác đeo cặp xách đang đợi thang máy, cậu nghe thấy tiếng bước chân vội vã. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lý Mặc từ trong cầu thang lén lút chạy ra ngoài. Cậu vừa định gọi đối phương lại thì thấy Lý Mặc đang tìm mấy phòng học, cuối cùng đứng trước cửa lớp nơi Tiêu Chiến đang ở. Cậu muốn nghe xem Lý Mặc nói gì với Tiêu Chiến, nhưng lúc này thang máy đã đến, cậu không chút do dự nhấc chân bước vào thang máy.
Trong thang máy ồn ào, suốt quãng đường đi xuống, ngày càng nhiều học sinh đi lên, Vương Nhất Bác cáu kỉnh đi vào một góc. Hắn đột nhiên nhớ tới Lý Mặc từng nói muốn chăm sóc Tiêu Chiến một chút, chẳng phải là...
“Xin lỗi, làm phiền nhường đường…” Thang máy chưa xuống được một nửa, Vương Nhất Bác đã chui ra khỏi không gian kín ngột ngạt và ồn ào.
Bây giờ đang là giờ cao điểm, đợi thang máy trở lại tầng cao nhất cũng phải mất ít nhất mười phút, cũng may hắn không có đi xuống mấy tầng, cậu liền xoay người chạy về phía cầu thang bộ.
Trở lại lớp học, không có ai ở đó, giống như lần trước, chỉ có chiếc cặp của Tiêu Chiến và những cuốn sổ ghi chép chưa được đặt trong cặp được trải trên bàn, có thể thấy rằng chủ nhân đã gặp phải chuyện cấp bách.
Toi rồi... Vương Nhất Bác thầm kêu trong lòng không ổn, chắc không phải phát tình nữa rồi chứ.
Kỳ đặc biệt của Omega thường kéo dài ít nhất một tuần. Cách lần trước mới có mấy ngày, theo lý mà nói thì Tiêu Chiến còn chưa vượt qua kỳ đặc biệt, nếu như không dùng thuốc ức chế thì có nghĩa là pheromone của Tiêu Chiến đã trở nên rối loạn, có thể sẽ phát tình bất cứ lúc nào và có thể bình thường ở mọi thời điểm.
Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra gọi cho Lý Mặc, đổ chuông nửa phút vẫn không có ai bắt máy. Cậu chạy ra khỏi lớp và kiểm tra từng phòng học ở tầng trên cùng nhưng không tìm thấy ai.
Lý Mặc chắc chắn không ở một mình, mấy tên thường xuyên ăn chơi với hắn dường như đều là Alpha. Nếu Tiêu Chiến phát tình, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn nhiều so với hôm trong phòng vệ sinh đó.
Lòng bàn tay Vương Nhất Bác đổ mồ hôi, bọn họ nhất định sẽ không xuống lầu, thang máy lúc này phải chờ rất lâu, vừa rồi chạy một mạch lên cầu thang cũng không ngửi thấy mùi của Tiêu Chiến, chỉ có một khả năng, họ đã đi lên sân thượng.
Vương Nhất Bác quay lại và chạy về phía cầu thang rồi chạy lên đó. Càng đến gần cửa sân thượng, mùi hoa diên vĩ trên người Tiêu Chiến càng nồng nặc.
“Đm… phát tình thật rồi!” Vương Nhất Bác bước nhanh hơn.
Cửa sân thượng bị khóa từ bên ngoài, hắn không có đẩy ra, lui về phía sau một bước, trực tiếp đá vào cửa. May mắn thay, khóa cửa bị oxi hóa một chút, cậu không cần dùng nhiều sức đã đá được cánh cửa ra. Cậu lao ra sân thượng, nhìn xung quanh không thấy ai, tầng trên cùng gió lớn, nhưng mùi hoa diên vĩ rất nồng, giống như có hai bàn tay đang nắm chặt cánh tay cậu, cầu xin cậu giúp đỡ.
Cậu quay người chạy ra sân sau, chưa kịp nhìn thấy ai thì đã nghe thấy tiếng cười của mấy đứa con trai. Nghiến răng nghiến lợi chạy tới, liền thấy hai ba nam sinh vây quanh người đang nằm co quắp trên mặt đất, chuẩn bị cởi dây lưng quần.
Đủ loại pheromone hỗn tạp của Alpha, vô cùng có tính xâm lược. Đừng nói đến chứng rối loạn pheromone của Tiêu Chiến, ngay cả một omega bình thường cũng sẽ phải phát tình trong tình huống này.
“Nhất Bác, cậu anh lại ở đây?” Lý Mặc đang dựa vào mép sân thượng xem kịch đột nhiên nhìn thấy Vương Nhất Bác.
“Cút ngay!” Vương Nhất Bác giống như một con thú hoang mất kiểm soát, cậu hoàn toàn không nghe thấy Lý Mặc nói gì với mình. Hung ác nhìn chằm chằm vào người nằm trên mặt đất, giống như người làm sai là Tiêu Chiến đang co ro bên tường.
“Nhất Bác, chúng ta đi ăn cơm trước đi!” Lý Mặc đi tới trước mặt Vương Nhất Bác, khoác vai ngăn lại. Trong tình huống này, Lý Mặc không có cách nào kiểm soát được, ba Alpha đối mặt với một omega đang phát tình, hắn và Vương Nhất Bác cũng chưa chắc thể ngăn chặn được những chuyện tiếp theo sẽ xảy ra.
“Tôi nói cút đi, cậu không nghe thấy sao?!” Vương Nhất Bác trực tiếp hất tay Lý Mặc ra.
Lý Mặc có chút kinh ngạc nhìn người trước mặt. Sau gáy Vương Nhất Bác có một miếng dán cách trở, nhưng mùi của hắc kỳ nam trực tiếp làm tản đi mùi hỗn tạp kia, ý tuws công kích và chiếm hữu rất rõ ràng.
“Cậu tới kì dịch cảm rồi sao?” Lý Mặc thăm dò hỏi.
“Mau cút khỏi sân thượng!” Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến đang co ro trong góc, hai vai run rẩy, vùi đầu mình vào trong cánh tay.
"Đi..." Lý Mặc cau mày vẫy tay với ba người. Mặc dù gia cảnh của bọn hắn đều tốt, nhưng nếu chọc giận Vương Nhất Bác ở trường thì cũng sẽ không có kết quả tốt.
Sau khi bốn người họ rời đi, Vương Nhất Bác đi về phía người đang co ro trong góc. Cậu muốn chạm vào người kia, bàn tay giơ ra lại do dự giữa không trung, thay đổi phương hướng, trực tiếp đưa tới sau gáy của mình, xé miếng dán cách trở trên cổ ra.
Hắc kỳ nam và diên vĩ trên người Tiêu Chiến trộn lẫn với nhau, cơ thể người trước mặt dần dần bớt run rẩy, vì vậy cậu vươn tay ra, ôm Tiêu Chiến vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro